Sấu mã vi thê

“Mỗ mụ, Hương Nô đến trễ.” Hương Nô cùng Ngọc Nhi nơm nớp lo sợ hành lễ với Tả Cầm.
 
“Được rồi, không cần đa lễ nhưng Hương Nô à… thân phận của Thân Đồ Đại tướng quân vô cùng cao quý, cần phải hầu hạ cẩn thận, biết không? Nếu Đại tướng quân có yêu cầu gì… cũng không được cự tuyệt, phải làm theo, biết chưa?” Tả Cầm nhíu mày, bà không tán đồng với cách làm này, thế nhưng chủ tử đã yêu cầu như vậy, bà không thể không vâng theo.
 
Hương Nô ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ lần này cũng động vào một mối nguy hiểm, nếu Thân Đồ Đại tướng quân không giống như đêm qua thể hiện, có lẽ vận mệnh của nàng sẽ xảy ra thay đổi lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không cần quá lo lắng, chỉ dặn dò ngươi một câu thôi, ta thấy Thân Đồ tướng quân cũng không có ý này.” Đêm qua mới vừa nhét vào tay bà 3 ngàn lượng, hôm nay lại tới cửa mua sạch tất cả giờ làm của Hương Nô.
 
Với quyền thế của Thân Đồ Khiếu có thể trực tiếp mang người đi, nhưng hắn không có ý này, Tả Cầm thật sự không nhìn thấu nam nhân này, lăn lộn mười mấy năm trong chốn phong lưu, bà chưa từng gặp nam nhân nào như vậy cả.

 
Thật sự thì Tả Cầm cũng không thể đoán được suy nghĩ của Thân Đồ Khiếu, hắn không muốn khiến thanh danh của Hương Nô bị hao tổn, cho dù Hương Nô là ngựa gầy nhưng cũng rất nổi tiếng ở Dương Châu, hắn muốn dùng số tiền lớn để mang nàng về, xuất giá vẻ vang từ trong lâu, giống như năm đó, thành truyền kỳ trong giới ngựa gầy.
 
“Đến đây đi.” Để tỏ vẻ thận trọng, Tả Cầm tự mình đưa Hương Nô vào cửa.
 
“Vâng ạ.” Hương Nô cụp mắt, nhìn ngực, bộ dáng dịu ngoan cung kính, Ngọc Nhi đi theo bên người nàng.
 
“Thân Đồ Đại tướng quân, Hương Nô của chúng ta tới rồi!” Tả Cầm cười theo.
 
Thân Đồ Khiếu ngồi ở chủ vị, tay cầm chén rượu, tư thế nhấm nháp rượu rất đẹp, hắn mặc hoa phục màu đen, ngồi xếp bằng, tư thái tiêu sái không che giấu được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hương Nô rũ mắt, lại không nhịn được mà dùng khóe mắt để liếc trộm nam nhân khí thế mạnh mẽ này.
 
“Hương Nô ở lại.” Thân Đồ Khiếu nhìn thấy Hương Nô thì lập tức sững lại một chút, hắn cần phải phát huy sự tự chủ mới có thể kìm nén cảm xúc muốn ôm nàng vào trong ngực.
 

[Ngươi sẽ dọa nàng!] Thân Đồ Khiếu thầm nhắc nhở chính mình, Thân Đồ Khiếu ở binh doanh một thời gian quá dài, nhiều năm ít khi nói cười, khi hắn nhướng mày thì trông hung ác vô cùng, tiếng tăm cũng dữ tợn.
 
Thật ra vẻ ngoài của Thân Đồ Khiếu rất đẹp, đáng tiếc trông quá hung ác, lại là quan võ, bình thường bậc phụ mẫu hay lấy hắn dọa hài tử, nói là Thân Đồ Đại tướng quân thích uống máu mọi rợ và ăn thịt mấy đứa trẻ hư.
 
Tả Cầm tự nhận đã gặp sóng to gió lớn nhưng mỗi lần đối mặt với Thân Đồ Khiếu, bà luôn vô thức cảm thấy sợ hãi.
 
“Thế thì Hương Nô hầu hạ cho tốt đi, nô gia không quấy rầy nữa.” Tả Cầm và Ngọc Nhi muốn rời đi, Ngọc Nhi giao hộp bát bảo trên tay cho Hương Nô.
 
Tả Cầm, Ngọc Nhi đều vì thái độ căng thẳng trên mặt Thân Đồ Khiếu mà cảm thấy thấp thỏm bất an, cũng không biết vì sao, trong lòng Hương Nô không sợ hãi chút nào, có lẽ đêm qua vẫn nghe loáng thoáng hắn dịu dàng dỗ mình, đối với Thân Đồ Khiếu, nàng thật sự không thấy sợ hãi bất cứ thứ gì cả.
 
Khi Hương Nô ôm hộp bát bảo đi tới trước mặt Thân Đồ Khiếu, nàng đoan chính ngồi quỳ phía trước Thân Đồ Khiếu, sau khi đặt hộp bát bảo xuống, đôi tay duỗi ra rồi đan vào nhau, bái một cái: “Hương Nô bái kiến Đại tướng quân, được Đại tướng quân ra tay tương trợ, trong lòng nô gia không khỏi cảm kích.” Giọng nói vẫn mềm nhẹ như trước kia, khiến người nghe cảm thấy thoải mái.
 

“Không cần nói cảm ơn, ngẩng đầu lên đi!” Trên mặt Thân Đồ Khiếu không thể hiện gì, dưới đáy lòng lại lo sợ bất an, đời này Hương Nô còn nhỏ như vậy, đôi mắt vẫn chưa lây nhiễm sự bi thương của người từng trải, lúc nhìn hắn thì sáng ngời, không có dịu dàng lưu luyến, cũng không có tình yêu không muốn xa rời như trước.
 
Thân Đồ Khiếu cho rằng mình không sợ gì cả, thế nhưng sau khi gặp Hương Nô, hắn mới biết thì ra không phải không có thứ gì ngăn cản được mình, hắn không sợ chết, thế nhưng cũng không chịu được cảnh âm dương cách biệt với nàng.
 
Bây giờ hắn lại có nỗi sợ mới, hắn sợ Hương Nô sẽ không yêu hắn như trước kia.
 
“Hương… Hương Nô…” Thân Đồ Khiếu đã diễn tập trong lòng về vô số tình cảnh khi gặp lại nàng, thế nhưng vì một sai lầm nhỏ mà mọi thứ đã rối loạn, trong lòng Thân Đồ Khiếu ảo não không thôi, cảm thấy mình giống như một tên ngốc vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui