Tập đoàn Hồng thị, cửa chính.
Là một trong ba gia tộc bậc nhất, từ xưa đến nay, dù ngày hay đêm, nơi này luôn đông đúc, nhộn nhịp.
Nhưng lúc này lại có vẻ vô cùng vắng vẻ, chỉ có bốn năm nhân viên bảo vệ đứng ở đó, hầu hết những người đến bàn chuyện làm ăn đều bị từ chối đứng ngoài cửa.
"Xảy ra chuyện gì vậy, Hồng thiếu gia bảo chúng ta ở đây canh giữ không cho ai vào, chẳng lẽ muốn chúng ta chờ đến trúng gió luôn sao?"
"Cậu thì biết cái gì, lát nữa tổng giám đốc Lạc thị Lạc Thi Thi sẽ tới công ty, trên danh nghĩa là tới tặng quà, thật ra là đến ngủ với Hồng thiếu đó”
"Vài ba thủ đoạn đơn giản mà tập đoàn Lạc Thị đã chịu không được, nếu muốn sống sót, chẳng lẽ không nên ngoan ngoãn hiến thân sao?"
“Thì ra là vậy, nghe nói Lạc Thỉ Thi là một mỹ nữ tuyệt sắc, xem ra bây giờ Hồng thiếu gia đang khoái chí lắm!"
Mấy tên bảo vệ ghé tai nhau trò chuyện, lời nói đều là những lời ô ngôn uế ngữ, miệng thì nở nụ cười dâm đãng,Rất nhanh, theo tiếng phanh xe, Lạc Thi Thi bước. ra từ cửa sau.
Hôm nay, cô ăn mặc rất quyến rũ, mặc một chiếc váy ngắn chuyên nghiệp dài đến đầu gối, đôi tất dài màu đen, mái tóc dài xõa trên vai, mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết trong bộ vest nhỏ, mặc dù đã cài cúc, nhưng cảm giác lại sinh động vô cùng.
Trên đường đi tới, toát lên sự trưởng thành và cám dỗ điên cuồng, giống như một quả táo tươi ngon khiến người ta muốn cần một miếng
Khi bước lại gần, làn gió thơm phả vào mặt, như. mùi rượu ngon trong hầm, say đầm lòng người
“Xin lỗi, xin báo với Hồng thiếu gia, nói.."
"Biết rồi, Lạc tổng, Hồng thiếu gia của chúng tôi đã đợi ngài ở văn phòng rồi."
Còn chưa kịp nói xong, tên bảo vệ có vẻ đáng khinh đã cắt ngang, hơi xoay người, chủ động tránh đường, cười nói: "Ngài ấy ở bên trong, trong đại sảnh sẽ có người dẫn ngài vào."
Sắc mặt Lạc Thi Thi thay đối, nhưng cô không hề có vẻ tức giận, quay đầu nháy mắt với Trình Lan, ra hiệu khi vào trong:
"Đợi đã." Tên bảo vệ chặn Trình Lan lại, nói: "Hồng thiếu gia nói, chỉ cho phép một mình cô đi vào.
“Nhưng người khác không được vào."
“Sao lại không cho tôi vào chứ?'
Trình Lan bưng hộp quà, không vui nói: “Tôi là trợ lý riêng của Lạc tổng, cô ấy đi đâu thì tôi cũng sẽ theo sát theo đó”
“Nếu anh không cho tôi vào, Lạc tống cũng không, đi...
Cô ấy cũng sợ Lạc Thi Thi chịu thiệt, nói xong định kéo cô đi, tên bảo vệ cũng không cản lại, chỉ nói một cách quái gỡ: "Đi thì đi đi, nhưng Hồng thiếu gia của chúng tôi đã nói, chỉ cần ngài ấy không nguôi giận một ngày, thì Lạc gia sẽ càng bị chèn ép thêm một. bậc”
“Cô muốn làm sao thì làm, chuyện sáng nay chỉ là món khai vị thôi, món chính vẫn chưa lên đâu đó.”
Oành.
Nghe vậy, đầu óe Lạc Thi Thi rung lên.
Rõ ràng đang uy hiếp mình, nhưng cô không có biện pháp nào khác, nếu không giải quyết chuyện này, chỉ sợ vài ngày sau Lạc gia cũng sẽ tiêu đời.
Dù biết Hồng Thái Bảo có ý xấu nhưng cô là người đang yếu thế, không thế không cúi đầu, cô đã sẵn sàng chịu mọi sự sỉ nhục.
Về phần mưu ma chước quỷ của Hồng Thái Bảo, trong lòng cô biết rõ, dù sao bản thân cũng đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng nếu anh ta dám làm càn thật, cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn thuận theo!
“Trình Lan, cô đừng nói nữa, đưa quà cho tôi đi, tôi vào một mình."
Lạc Thi Thi đưa tay định nhận lấy, Trình Lan lại lo lắng nói: 'Không được đâu Lạc tổng, tên Hồng Thái Bảo chỉ cho một mình ngài vào, nhất định là muốn
quấy rối ngài, nếu một mình ngài vào đó, này.
"Nếu hắn muốn làm gì tôi thật, cô đi theo cũng vô dụng thôi, có khi còn bị liên lụy nữa đó."
“Được rồi, cô đừng lo lẳng, tôi tự biết mà, mau đưa quà cho tôi đi, tôi không muốn nói thêm lần thứ hai đâu."
Trình Lan muốn nói lại thôi.
Nhìn về mặt kiên quyết của đối phương, cô ấy biết rất rõ ngay cả chín con bò cũng không thể rút được những chuyện Lạc tống đã quyết định.
Cuối cùng, thở dài, đưa quà cho cô, trơ mắt nhìn cô đần biến mất trong đại sảnh.
" Cô còn không đi?"
Lúc này, tên bảo vệ nhìn Trình Lan từ trên xuống dưới, nói đùa: “Chẳng lẽ muốn ở đây tâm sự với anh em chúng tôi à?"
Nghe vậy, Trình Lan liếc nhìn tên bảo vệ bỉ ổi, không khỏi lùi lại một bước, lạnh lùng nói: "Có ý gì?”
"Công ty không cho tôi vào, chẳng lẽ cũng không đứng đây được luôn sao?
"Dĩ nhiên là không."
Đội trưởng cười nói: "Cô muốn đợi thì đi xa xa một chút, dù sao cũng không thể xuất hiện trong tầm mắt của tôi được”
“Đây là quy định của Hồng thiếu gia, nếu cô không phục, có thể đi với tới ký túc xá bảo vệ tâm sự. với chúng tôi về chuyện này, muốn đi không?"
Nói xong, hắn đưa tay kéo Trình Lan.
Trình Lan sợ đến mức nhanh chóng lùi lại, hung tợn trừng mất nhìn đối phương, lên xe rời đi.
Nhưng cô không đi xa mà dừng lại ở một nơi cách đó không xa.
Gọi đi gọi lại vào số điện thoại của Diệp Kim Long, cô ấy không còn cách nào khác ngoài đặt hết hy vọng vào anh ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...