Mạnh Đình Thâm lấy di động ra trước mặt thư ký Kim gọi điện thoại cho anh trai, "Anh, hai ngày nay em hơi bận, anh có thể bớt chút thời gian tới giúp em không?"
"Có thể, vừa hay anh cũng có việc muốn tìm em hỏi rõ ràng." Một thanh âm trầm thấp có từ tính truyền ra từ loa, tai thư ký Kim run lên, chuẩn bị chuồn đi.
"Vậy được, em bảo thư ký Kim ở dưới lầu chờ anh." Mạnh Đình Thâm cố ý nhấn mạnh ba chữ thư ký Kim, bóng dáng thư ký Kim sững lại, xoay người tiến lên cúp điện thoại.
Thư ký Kim túm cổ Mạnh Đình Thâm, "Mạnh Đình Thâm, tôi vẫn cho rằng anh còn sống là tới nhân gian góp đủ số, không nghĩ tới anh lại là tới khiêu chiến điểm mấu chốt bao dung nhân loại, tính chó của anh so với anh trai anh còn tệ hơn!"
Mạnh Đình Thâm đẩy cậu ra, "Là cậu bất nhân nghĩa trước, hơn nữa không phải cậu nói hai người không có gì vượt qua quan hệ cấp trên cấp dưới sao? Bộ dáng chột dạ của cậu quả thực so với mặt trời bên ngoài còn rõ ràng hơn."
"Anh lợi hại như vậy sao không đi làm thám tử, ở đây nghiên cứu cho tôi cái gì." Thư ký Kim cảm thấy mình không thể tiếp tục trò chuyện với người có đầu óc cao siêu này, xoay người rời đi.
Mạnh Đình Thâm nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu, cười ha hả, "Không phải làsao, nội dung chủ đề này tôi cũng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Anh và thư ký Kim là bạn học đại học, nhưng sau khi anh tốt nghiệp không lâu, bởi vì vấn đề tim mạch nên phải nằm viện bốn năm, anh trai anh rơi vào đường cùng chỉ có thể buông tha giấc mộng làm bác sĩ để tiếp quản công ty, đến hai năm trước anh làm phẫu thuật cấy ghép, thân thể dần khôi phục, anh trai liền giao công ty cho anh, sau đó trở về làm bác sĩ cứu người cho anh.
Anh trai anh và thư ký Kim ở chung gần năm năm, mỗi ngày sớm chiều ở chung còn hầu hạ bên người, lúc anh tiếp nhận công ty còn cảm thấy quan hệ hai người quá bình thường, giờ thư ký Kim vẻ mặt chột dạ trốn trong WC, rất khó làm cho người ta tin tưởng giữa hai người không có chuyện gì.
Một giờ sau, bởi vì Kim thư ký trốn ở WC không chịu đi xuống đón anh trai anh, Mạnh Đình Thâm đành phải tự mình xuống lầu nghênh đón, anh vừa ra thang máy liền nhìn thấy anh trai từ ngoài cửa đi vào, dáng người cao lớn uy mãnh, Mạnh Đình Thâm không khỏi rụt cổ.
Mạnh Đình Sâm nhìn xung quanh, túm lấy cổ Mạnh Đình Thâm đang rụt lại trầm giọng nói, "Không phải bảo thư ký Kim xuống lầu đón anh sao?"
"Thân thể cậu ta không thoải mái sẽ không xuống.
"Mạnh Đình Thâm hít sâu buồn bực đáp lời," Vì biểu hiện sự cao quý của anh, em đành phải tự mình nghênh đón."
Mạnh Đình Sâm gật đầu, sau đó một tay kéo anh vào thang máy, nhướng mi hỏi: "Còn chưa tới tết, sao đột nhiên bận rộn như vậy?"
"Mấy ngày nay em có việc phải làm, nên phải sắp xếp mọi việc trước." Mạnh Đình Thâm kiên quyết không tiết lộ chuyện anh muốn đi thăm Trần Nghiêu, "Chủ yếu là tài liệu tồn đọng cũng sắp gửi về rồi."
Thang máy đến, Mạnh Đình Sâm không để ý đến lời nói của anh, lại kéo người quay về phòng làm việc, đưa tay nhéo hai má anh hỏi, "Gần đây có phải em yêu đương rồi không?"
Mạnh Đình Thâm chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hàm dưới của anh trai anh, mơ hồ nói, "Đứa nhóc bốn tuổi huyên thuyên với anh sao?"
"Uốn lưỡi rồi nói!" Mạnh Đình Sâm buông tay ra, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng.
"Em không nên nói dối anh."
Mạnh Đình Thâm bị khí lạnh trên người anh trai làm cho run rẩy, vội hỏi rõ ràng, "Là ai ở trước mặt em nói nhảm? Ngoại trừ công việc, em chỉ về nhà, sao có thể có thời gian để yêu!"
"Ồ? Vậy tại sao trong tài khoản ngân hàng của em lại có mấy trăm vạn chi tiêu?" Mạnh Đình Sâm ngồi trên ghế làm việc, híp mắt quan sát tất cả động tác nhỏ của anh, "Hơn nữa anh còn nghe nói, trong công ty có rất nhiều người nhìn thấy em ôm một người đàn ông, còn đặc quyền cho anh ta?"
Mạnh Đình Thâm trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: Tên nào to mồm trước mặt anh mình.
Anh nhanh chóng liếc anh trai một cái rồi cúi đầu nhìn móng tay, "Khoản tiền kia em quyên cho cô nhi viện.
Còn ôm ôm ấp, đó chỉ là sự kích động nhất thời khi bạn bè xa cách lâu ngày mới gặp lại."
Mạnh Đình Sâm thấy anh mạnh miệng, hừ lạnh, "Anh có toàn bộ tư liệu về thằng nhóc kia, hai ngày nữa anh sẽ bắt cậu ta tới thẩm vấn."
"Anh, gì chứ, có chuyện gì anh hỏi em là được, đừng quấy rầy cậu ấy." Trần Nghiêu gần đây sự nghiệp bận rộn, anh trai bắt người lại sẽ không phù hợp với kế hoạch của anh, đến lúc đó anh còn phải sửa kịch bản," Em nhất định biết gì sẽ nói, ngôn vô bất tẫn.".
Mạnh Đình Sâm cầm lấy một cây bút ký tên nhẹ nhàng gõ lên bàn, âm thanh kia giống như có tiết tấu đánh vào lòng Mạnh Đình Thâm, ánh mắt anh nhịn không được di chuyển lên xuống theo cây bút kia.
"Vậy trước tiên nói cho anh biết, bọn em làm sao quen biết?" Mạnh Đình Sâm thanh âm rất nhẹ, nhưng lời của anh tràn ngập nguy hiểm, "Hoặc là nói bốn tháng trước tại khách sạn Hoàng Gia, mấy đứa đã xảy ra chuyện gì?"
Đầu óc mơ hồ vốn có của Mạnh Đình Thâm đột nhiên bị bốn chữ khách sạn Hoàng Gia đánh thức, đó là nơi đầu tiên anh và Trần Nghiêu gặp, anh trai anh làm sao biết, rõ ràng anh đã lấy hết camera trong khách sạn ngày hôm đó, hơn nữa còn ra lệnh cấm mọi người tiết lộ.
Mạnh Đình Sâm thấy anh cúi đầu không nói, dừng lại gõ bút, "Tuy rằng em giấu diếm rất tốt, nhưng thiên hạ không thể không lộ gió, em muốn thành thật khai báo hay để anh ném chứng cứ trước mặt em?"
Mạnh Đình Thâm giật khoé miệng, "Em đã hai bảy rồi, cũng không phải trẻ con, sao cứ như là em đang yêu sớm vậy!"
"Ha ha, em giống người thường sao? Em không biết tình huống của mình sao?" Em trai anh là Tiểu Bạch dễ bị người khác lừa gạt nhất, anh nhíu mày lạnh giọng quát lớn, "Hơn nữa đối phương là người thế nào em có hiểu không?"
Mạnh Đình Thâm coi đó là điều đương nhiên nói, "Em đương nhiên hiểu rõ, cậu ấy rất tốt bụng, rất thiện lương, tuy rằng sẽ không dỗ người, nhưng em đảm bảo trong lòng cậu ấy có em."
"Một ngôi sao tuyến 36 vì cọ nhiệt mà không từ thủ đoạn, em nói tên này thiện lương?" Mạnh Đình Sâm nhớ kỹ thông tin thằng nhãi con, châm chọc nói, "Vì trèo lên em, cậu ta đương nhiên bao dung em, có chim hoàng yến nào không muốn bắt lấy kim chủ!"
Xem ra tư liệu anh trai anh nhận được tương đối cũ, Mạnh Đình Thâm cảm thấy mình cũng cần phải thiện ý nhắc nhở, "Cậu ấy hiện tại đang nổi tiếng, hoàn toàn dựa vào thực lực của mình từ tuyến 36 trổ hết tài năng, còn nữa, cậu ấy quả thật không phải một con chim hoàng yến đủ tư cách, vừa không nấu cơm, không đưa đồ ăn cho em, cũng không nói lời tốt đẹp dỗ dành em." Mạnh Đình Sâm giương mắt nhìn anh vẻ mặt xuân ý liền biết anh là thật sự rơi vào, rau cải trắng nhà mình cam tâm tình nguyện bị câu đi.
Anh nhìn thấy trong mắt, trong lòng lo lắng, cuối cùng hận rèn sắt không thành thép, "Vậy em thích cậu ta ở điểm nào?"
Điều này hỏi Mạnh Đình Thâm, anh cũng không biết mình thích hắn ở chỗ nào, chỉ là nhìn thấy hắn trong lòng vui vẻ, nhìn thấy hắn cười trong lòng ngọt ngào, lúc hắn trêu chọc trong lòng lại thẹn thùng, rõ ràng anh rất kiềm chế, nhưng nguyện ý cùng hắn chọc cười, nguyện ý bày ra con người thật ở trước mắt hắn.
"Quên đi, đến lúc đó em mang cậu ta về nhà, chúng ta giúp em xem một chút đi!"Mạnh Đình Sâm đỡ trán, em trai nhà mình trước mắt cùng đối phương tình cảm nồng đậm là nghe không lọt bất luận kẻ nào khuyên bảo, nếu như dựa theo Mạnh Đình Thâm rất thích truyện bá đạo tổng tài, anh trai xấu xa của anh nên cố gắng hết sức để phản đối mối quan hệ giữa hai người, sau đó yêu cầu tên nhãi kia ra ngoài để ném cho cậu ta một tấm chi phiếu.
Nhưng anh lại không ngốc, loại tình huống này chặn không bằng sơ, thà thờ ơ còn hơn là mạnh mẽ tách ra để tình cảm hai người thăng hoa, không bằng để cho Mạnh Đình Thâm hiểu rõ lòng người hiểm ác.
Khi thời cơ đến, cả hai sẽ tự nhiên tách biệt, cũng đỡ cho bọn họ quan tâm mỗi ngày.
"Ha ha, vậy chờ cậu ta rảnh rồi nói sau! "Mạnh Đình Sâm vẫn chưa trực tiếp đáp ứng, anh cảm giác anh trai mình đang mở Hồng Môn Yến, không chừng ngày hôm sau gặp mặt bọn họ Trần Nghiêu đã bị kéo đi lấp biển, đến lúc đó anh làm sao bây giờ.
"Đúng rồi, thư ký Kim thân thể chỗ nào không thoải mái?" Sau khi tra hỏi em trai xong, anh chợt nhớ tới lúc mới tới nghe được lời nói, "Có đi khám bác sĩ hay không?"
"Hiện tại hẳn là còn ở trong WC, anh muốn gọi cậu ta lại đây sao?" Mạnh Đình Thâm ngửi thấy mùi buôn chuyện thì tích cực phối hợp với câu hỏi của anh trai.
"Cậu ta gần đây thân thể đều không tốt, không biết có phải do nghỉ ngơi không đủ hay không."
Mạnh Đình Sâm chia văn kiện trên bàn làm hai, còn mình thì ôm hơn phân nửa đứng lên, "Không cần, anh đi tìm cậu ấy, còn lại em tự xử lý."
"Được rồi, nếu ngày mai anh còn nghỉ ngơi có thể giúp em đi làm một ngày được không? Em muốn xuất phát sớm, ngày mai sẽ đi." Mạnh Đình Thâm đi tới bên cạnh anh, đưa tay kéo vạt áo anh, miệng mếu máo cầu xin," Chỉ một ngày thôi, được không?"
Mạnh Đình Sâm cúi đầu nhìn mái tóc anh, "Còn nói là đi công tác, ai! Anh thấy em muốn sớm đi gặp thằng nhãi kia thì có!"
"Em rõ ràng như vậy sao? " Mạnh Đình Thâm buông tay che mặt," Em đi khảo sát hạng mục, thuận tiện thăm cậu ấy mà thôi."
"Ngày mai nếu không có việc gì thì anh sẽ giúp em.
Còn dạy em bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài đừng để vẻ mặt dễ dàng lộ ra tâm tư, mặt không biểu cảm cũng không sao." Mạnh Đình Sâm dù sao cũng không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh, lắc đầu thở dài nói, "Thật không biết em ngốc như vậy làm sao mà chèn ép đối tác." Dứt lời liền ôm đồ xoay người rời đi, để lại Mạnh Đình Thâm tiêu hóa cảm xúc của mình.
Mạnh Đình Thâm ngồi trở lại vị trí của mình, mở máy tính bảng ra, nhấp vào app phía trên, "Còn không phải lỗi của hắn, rõ ràng mình cũng rất khí phách, có thể từ sau khi gặp hắn cảm giác uy nghiêm của mình cũng biến mất không thấy."
Bỗng nhiên người trong video giơ tay che mắt, người bên cạnh hỏi, "Làm sao vậy?"
Trần Nghiêu lắc đầu, " Mí mắt đột nhiên giật mạnh, trong lòng rung động."
"Mắt trái là tài mắt phải là tai, cậu giật mí bên nào?"Lưu Hàn đối với chuyện này nghiên cứu khá kỹ, "Tôi giúp cậu dự đoán một chút tình huống mấy ngày tới."
Trần Nghiêu trả lời anh, "Tôi nhảy cả hai, anh nói xem tôi đây là tiền tài hay tai họa?
Lưu Hàn bấm ngón tay nhìn kỹ tướng mạo của hắn, làm như thật giải tướng cho hắn, "Tôi vừa tính toán và thấy rằng cậu có một sự kiện vui vẻ trong vòng năm ngày, rất có thể tin tức này là do đối tượng của cậu mang đến, và cậu cũng sẽ có một trách nhiệm rất lớn."
"Oa! Thật lợi hại.
Anh, anh cũng xem giúp em với!" Bố mẹ Tống Thừa mê tín dị đoan, Tống Thừa bị ảnh hưởng sâu sắc, hai mắt sáng ngời vươn tay trái ra, "Xem chỉ tay cho em với."
Trần Mạn Đình cùng Chung Nhạc cũng bị hấp dẫn lực chú ý, kéo quần áo của Lưu Hàn thỉnh cầu, " Xem giúp cậu ấy xong cũng xem giúp bọn tôi một chút, bọn tôi cũng rất tò mò vận mệnh của mình."
Cố Hoài đứng ở một bên giật khóe miệng, hình tượng mọi người trong lòng cậu ta lại sụp đổ, lần đầu gặp mặt thận trọng ngượng ngùng cùng cao lãnh, trong một ngày một đêm ngắn ngủi hóa thành hư ảo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...