Sau Khi Xuyên Sách Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Nhờ Vào Bộ Phim Máu Chó

Lưu Hàn trò chuyện với mọi người nửa giờ trước khi kết thúc chủ đề xem chỉ tay, đột nhiên nhớ tới sự sinh tồn ba tháng tới, cuối cùng họ nhớ ra cần đi siêu thị để mua gì đó, vì thế Tống Thừa bị phái đi mượn xe, những người khác ra ngoài đi dạo quan sát hoàn cảnh.

"Anh, vừa rồi phó đạo diễn nói không thể cho chúng ta mượn xe, siêu thị cách mình xa như vậy, chẳng lẽ phải đi bộ sao?" Tống Thừa vừa mượn xe thất bại, đi tới bên cạnh Trần Nghiêu mặt ủ mày chau hỏi hắn, "Chúng ta làm sao bây giờ?"

Trần Nghiêu lắc cái túi tìm được ở góc sân, "Tôi vừa mới dạo một vòng trong thôn, chúng ta có thể hỏi mượn thôn dân một chiếc xe qua đó."

Tống Thừa gãi đầu tò mò hỏi hắn, "Có sao? Sao em không thấy, cả bọn cùng ngồi có đủ không?"

"Sao không, trong thôn có rất nhiều người. Hơn nữa tôi thấy mười lăm người ngồi hoàn toàn không thành vấn đề." Trần Nghiêu vỗ vai cậu, bảo cậu đi vào gọi người, "Tôi đi mượn xe, các cậu ra giao lộ chờ tôi."

Nói xong cầm đồ trong tay đi ra ngoài, Tống Thừa ngoan ngoãn xoay người đi vào gọi mọi người. Năm phút sau, những người khác thu dọn đồ đạc, đứng ở giao lộ với Tống Thừa, chờ Trần Nghiêu đến đón.

Trần Mạn Đình vỗ chết ba con muỗi đang hút máu trên cánh tay cô, không khỏi than thở: "Mùa đông ở đây sao vẫn có muỗi?"

"Có thể là khí hậu nơi này thích hợp dưỡng lão, cho nên tuổi thọ của chúng dài hơn." Tống Thừa đưa mấy con muỗi bị đập chết, lấy chân dẫm nát. Chậc, tham sống sợ chết lâu như vậy vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị đập chết.

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn mặt trời, "Hôm nay sợ là ba mươi độ, có muỗi là chuyện bình thường."

"Tôi không quan tâm muỗi, tôi quan tâm khi nào Trần Nghiêu tới đón chúng ta." Lưu Hàn trời sinh đã không chào đón muỗi, anh chưa từng bị muỗi cắn.

Cố Hoài đang muốn chen vào cuộc trò chuyện của bọn họ, âm thanh ầm ầm từ xa cắt ngang lời cậu ta, mọi người quay đầu nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy Trần Nghiêu lái một chiếc máy kéo màu lam mui trần 360 độ, bật đèn pha trắng, vẫy tay với bọn họ, ống khói bốc khói đen xông thẳng lên mặt hắn, bọn họ có thể thấy rõ cameraman ngồi bên cạnh hắn mặt xanh lè.

"......"

Trần Mạn Đình khoa trương ôm bụng hét lên, "Ai da, bụng tôi có hơi không thoải mái, hay tôi ở nhà coi nhà, các anh đi đi?"

"Vậy chị nhất định cần người chăm sóc, em ở lại với chị nhé!", Tống Thừa cho rằng mình là người lương thiện nhất, không thể bỏ lại người bị bệnh một mình, đỡ cánh tay cô, định xoay người rời đi.


Lưu Hàn chặn họ lại, "Tôi cảm thấy Trần Nghiêu có một câu nói rất đúng, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Mấy người đừng hòng trốn."

Chung Nhạc cùng Cố Hoài đứng ở phía sau Lưu Hàn, gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, tất cả mọi người là một đoàn phải có tinh thần đoàn kết, thời điểm quan trọng như vậy, sao các cậu có thể không ở lại!"

Hai người bị lời nói hiên ngang lẫm liệt của bọn họ cưỡng ép, đành phải cùng bọn họ nhìn Trần Nghiêu chậm rãi đến gần, lúc này trên màn hình, mọi người cười đến điên rồi.

【Ha ha ha ha ha, để tôi cười năm phút đi】

【Tôi thề, biểu cảm của họ nứt ra khi nhìn thấy Trần Nghiêu lái máy kéo】

【 Không phải tôi hả hê khi người gặp họa đâu, tôi thấy tuyệt vọng trong mắt Trần Mạn Đình cùng Tống Thừa ha ha ha】

【 Ha ha ha ha ha ha, Hoài ca hòa nhập hoàn hảo vào đại gia đình rồi, tung hoa】

【 Khói đen kia có linh tính thật đấy, tôn lên hàm răng trắng của Trần Nghiêu】

【Đó là lý do tại sao trong mắt tui chỉ có mấy chiếc răng trắng đó】

【 Má, lúc ấy tui đang uống nước, một hơi phun sạch vào người bạn trai 】

【Tôi gần như phá lên cười】

【Nhân tiện, có ai xem phát sóng trực tiếp cá nhân của Trần Nghiêu không? Tôi muốn biết làm thế nào cậu ấy có được chiếc xe này】

【 Ha ha ha ha ha ha, khoảnh khắc nổi bật đầu tiên của tinh thần đoàn kết nhóm là cùng nhau đi siêu thị trên máy kéo】


【 Chưa bao giờ nghĩ Trần Nghiêu biết lái máy kéo】

【Sốc! Xe các ngôi sao nổi tiếng thích đi là cổ vật huyền thoại - máy kéo】

【 Tôi mới từ phòng truyền hình trực tiếp của Trần Nghiêu trở về, khán giả bên trong đã điên rồi, tất cả đều là ha ha ha】

【 Trần Nghiêu đồng ý để Tống Thừa cho người ta mượn xe bò ba ngày, mặt khác đừng thấy xe này cũ nát, kỳ thật nó còn lợi hại hơn mấy người nghĩ, hơn nữa theo chủ xe nói học lái máy kéo rất khó, không ngờ Trần Nghiêu đã nắm vững kỹ thuật lái xe trong vòng vài phút ngắn ngủi】

【 Trước kia chắc chắn cậu ấy từng lái, nếu không sẽ không nhanh như vậy. Bây giờ tôi rất tò mò trước đây Trần Nghiêu từng làm gì】

【Tôi thích chương trình này quá đi mất, nó rất tự nhiên và hài hước】

Trần Nghiêu không biết niềm vui của khán giả, nhưng hắn rất rõ tâm trạng của năm người trước mắt này, bọn họ ghét bỏ bề ngoài quá mức, ngay cả giả vờ diễn cũng không thèm, hắn lạnh lùng phanh xe lại, "Cho mấy người năm giây suy nghĩ, muốn ngồi xe của tôi hay là đi bộ?"

"Chúng ta thương lượng một chút." Mấy người ôm đầu vỗ vai nhau, đi bộ không được, nhưng nhất định phải xứng với sự ghê tởm của bọn họ, ít nhất cũng phải tôn trọng khí chất thời trang sắp mất của họ.

"Anh, để không phụ lòng tốt của anh, bọn em quyết định vì tình yêu mà nhượng bộ, hy sinh rất lớn." Tống Thừa đại diện đàm phán với Trần Nghiêu, "Bọn em có thể ngồi xe của anh, nhưng mà có thể chờ bọn em lấy khăn che mặt không?"

"Che mặt cái gì! Xe này cửa sổ toàn cảnh, cần điều khiển linh hoạt tiện lợi, tràn đầy sức mạnh. Ngoại hình đẹp dễ nhận biết, khi nổ máy là khí thế bốc lên!" Trần Nghiêu sờ tay lái khinh thường nói, "Sao mấy người không có chút thưởng thức nào cả! Mau lên xe, chúng ta đi theo hướng dẫn."

Mấy người bị từ chối thỉnh cầu đành ngồi lên xe với cameraman của họ, ngoại trừ lúc đầu không được tự nhiên, sau đó phát hiện thật ra Trần Nghiêu nói rất đúng, thật sự không kém như trong tưởng tượng của bọn họ, sức gió thích hợp, tầm nhìn rộng rãi có thể thưởng thức phong cảnh ven đường, hơn nữa xe rung động còn có cảm giác nhịp điệu, chỉ là âm thanh hơi lớn. Tống Thừa lớn tiếng hỏi Trần Nghiêu ngồi lái xe ở phía trước, "Anh, anh mượn xe như thế nào?"

Trần Nghiêu làm bộ hết sức chuyên chú lái xe, không nghe thấy câu hỏi của cậu, chuyện chăn trâu vẫn là chờ lúc trả xe rồi nói sau. Tống Thừa lại cho rằng tiếng máy kéo quá lớn khiến Trần Nghiêu không nghe thấy cậu nói.


Lưu Hàn ngâm nga một bài hát và ngồi ngả người ra sau, đột nhiên ánh mắt anh bị mấy bao tải ở góc xe hấp dẫn, trong lòng chợt lóe lên một tia cảm hứng. Sức gió này rất thích hợp cho buổi biểu diễn của họ, nên cúi xuống nhặt bao tải lên và tuyên bố với mọi người.

"Để chuyến đi của chúng ta không nhàm chán, tôi sẽ trình bày bài hát 《Em là gió, anh là cát》 tặng mọi người. Có ai muốn tham gia cùng tôi không?"

"Em ạ!"

Ngoại trừ Tống Thừa tích cực hưởng ứng, mấy người còn lại cảm thấy thật ngu ngốc, lắc đầu từ chối tham gia.

Thấy Tống Thừa nguyện ý gia nhập, Lưu Hàn vui vẻ kéo cậu đến trước mặt mình, "Cậu đứng ở chỗ này, đợi lát nữa bao tải bay lên chúng ta cùng hát."

Hai người đứng thẳng đón gió, Lưu Hàn đội chiếc bao tải trên đầu làm khăn quàng cổ, gió thổi tung tóc và cả "khăn choàng" của họ, họ cùng nhau hát: "A~em là gió anh là cát, kéo dài mãi mãi..."

Có lẽ là phong cảnh quá đẹp cùng ca khúc này quá quen thuộc, mọi người không khỏi vỗ tay ngâm nga theo. Lưu Hàn bất chấp hiềm khích lúc trước, đi tới trước mặt bọn họ kéo họ lên để cùng tham gia dàn hợp xướng.

"..."

Trần Nghiêu ở phía trước nghe được tiếng gào khóc thảm thiết, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, yêu ma quỷ quái nhảy múa trên xe hắn, ngay cả Cố Hoài vẫn luôn lạc lõng cũng rống lên gia nhập bọn họ, hình ảnh quá mức gai mắt quả thực làm cho người ta không thể nhìn thẳng, hắn liếc nhìn người quay phim, cảm thấy may mắn vì mình ngồi ở phía trước.

Trên màn hình cũng thấy được cảnh tượng này, cảm nhận sâu sắc rằng ánh mắt của cả hai tràn đầy cảm thông dành cho mấy kẻ ngốc.

【Hàn Hàn một lần nữa làm mới hiểu biết của tôi về anh ấy. Hóa ra anh ấy cũng có thể ngốc như vậy】

【Trả lại đứa con đẹp trai và sang chảnh của tôi! Cố Hoài, mẹ thà rằng con bất hòa với họ còn hơn là biến thành một tên ngốc 】

【Tôi nghĩ cảnh này thích hợp để bay lượn tự do】

【 Trần Mạn Đình vừa mới crack hả, là một ca sĩ chuyên nghiệp tuyệt đối không thể để cho những người khác đoạt danh tiếng nha】

【 Tống Thừa vẫn ngốc nghếch như mọi khi, nhưng tôi thích điều đó. 】

【Nhạc Nhạc, sao cậu lại để bọn họ dẫn đi như thế chứ, hình tượng đâu rồi】


【Vừa rồi ánh mắt Trần Nghiêu hàm ý quá nhiều, nhưng ý nghĩa thiểu năng là nhiều nhất】

【Ha ha ha ha ha, thấy cảnh này fan của bọn họ đều thoát fan rồi chứ hả? 】

【Tôi phát hiện ra rằng họ đều có tài năng để trở thành diễn viên hài, đặc biệt là Tống Thừa, hài hước một cách nghiêm túc】

【 Một ngày trước phần bình luận còn war, một ngày sau chỉ có ha ha ha cùng các loại rắm cầu vồng 】

【Chương trình này rất hợp gu của tôi.】

【 Thật sự là war không nổi. Hãy nghĩ mà xem, chúng ta war ở đây, còn bọn họ đánh một trận thì tình cảm tốt đến mức chen chúc cùng một chỗ để làm mấy trò ngáo ngơ, chúng ta sẽ cảm thấy sai lầm】

【Tôi là fan của Đình Đình, ngày hôm qua tôi còn nhìn Trần Nghiêu không vừa mắt, nhưng sau khi nói nhảm, tôi phát hiện thật ra cậu ấy chính là thẳng nam, căn bản không đáng để tôi tức giận】

Màn hình từ thảo luận phong cách thần tượng của mình bị mất đến thảo luận phong cách của chương trình, mấy người cũng từ "Anh là gió, em là cát" hát đến "Đương" và "Tự do bay lượn". Đôi tai của Trần Nghiêu bị ngược đãi, và đến lúc hắn không thể chịu đựng được nữa thì đã đến siêu thị.

"Anh, em thấy còn có chợ, mẹ em từng nói, chợ bán khá rẻ, hơn nữa còn có thể mặc cả. Hay chúng ta đi qua xem trước một lát? " Trần Nghiêu vừa được chỗ đỗ xe, Tống Thừa vừa xuống xe liền nhanh chóng nói với Trần Nghiêu phát hiện của cậu," Chúng ta nhiều người như vậy nhất định có thể ép giá rất thấp, không chừng có thể tiết kiệm tiền."

"Tôi mà nói không được thì mấy người sẽ nghe chắc!" Những người khác rõ ràng cũng là cùng suy nghĩ với Tống Thừa, không ngừng hướng về khu chợ bên cạnh, Tống Thừa chỉ là tới báo cho hắn biết, về phần đáp án của hắn, cũng không có không đồng ý, nó nằm ngoài dự đoán của họ.

"Đương nhiên!" Mấy người lần lượt gật đầu, bọn họ thỉnh thoảng sẽ đi siêu thị, nhưng chưa từng đi chợ, cuối cùng có cơ hội nhìn thấy thiên đường mặc cả trong truyền thuyết, trái tim cũng đã bay đến nơi đó.

Trần Nghiêu cầm lấy túi xách trong tay Lưu Hàn, "Vậy chúng ta đi chợ trước. Lát nữa đừng hối hận."

- -----

Tác giả có lời muốn nói: Khi người khác ngốc, Trần Nghiêu tỏ vẻ chán ghét, "Một đám quỷ quái!"

Khi Mạnh Đình Thâm ngốc, Trần Nghiêu cúi đầu cười khẽ: "Anh ấy thật sự rất đáng yêu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận