Sau Khi Vai Ác Phá Sản


"Cha!"
- Ông nội!
* * *
Phản ứng bất thình lình của Đường Cảnh Sinh khiến tất cả mọi người ở đây giật nảy mình, bọn họ lập tức vọt tới bên giường bệnh, sợ chậm một giây Đường Cảnh Sinh sẽ không nhìn thấy lòng hiếu thảo của bọn họ.
Đường Ứng Khoa chen ở phía trước, nắm chặt tay Đường Cảnh Sinh, nắm chặt trong tay mình, nghẹn ngào nói: "Ba ơi ba làm sao vậy? Tất cả chúng con đều ở đây, có gì thì ngài nói đi, tất cả chúng ta đều lắng nghe."
Những người khác đêù òa òa phụ họa.
Trong mắt bọn họ, biểu hiện vừa rồi của Đường Cảnh Sinh chính là là hồi quang phản chiếu, sắp cạn sinh mệnh, ở đây ai cũng muốn đánh một trận hảo cảm của Đường Cảnh Sinh trước khi sinh mệnh của Đường Cảnh Sinh hao hết, được nhiều thêm một chút di sản.
Ai nấy đều giả vờ quan tâm, Đường Cảnh Sinh còn chưa chết, trong mắt bọn họ đã tràn đầy nước mắt.
Vốn Đường Cảnh Sinh còn có thể nhìn thấy Đường Tự, lúc này tầm mắt lập tức bị ngăn trở, Đường Tự tự nhiên biến mất trong tầm mắt của ông.
Đường Cảnh Sinh rút tay ra khỏi tay Đường Ứng Khoa, trừng mắt, thô lỗ nói: "Tôi còn chưa chết, các người đã khóc tang rồi sao?"
Những lời này thành công ngăn chặn sự quan tâm của những người khác, có người giống như đột nhiên bị bóp cổ, cổ cứng lại.
Hình ảnh trông rất buồn cười.
Đường Cảnh Sinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại hụt hơi, thiếu chút nữa thở không nổi, cũng may trong lòng còn có một ý niệm chống đỡ lấy cái thân thể sắp về với đất mẹ này, cầm lấy mặt nạ oxy hít sâu một hơi.
Sau đó phất phất tay, ghét bỏ nói..

"Đều bỏ đi, đừng cản trở ta nhìn cháu nội ta."
Đường Cảnh Sinh vừa nói ra lời này, rất nhiều người ở đây mặt đều đen.
Trước khi chết phải nhìn cháu trai, chứng tỏ vị trí phi phàm của cháu trai này trong mắt ông ta.
Lúc này ngoại trừ Đường Tiêu ra, những cháu trai khác được Đường Cảnh Sinh chào đón đều vây quanh bên giường bệnh, lúc trước Đường Tiêu đứng quá xa, chưa kịp vây quanh, vị trí đã bị những người khác cướp đi.
Đường Ứng Khoa nhìn quanh một vòng, tự nhiên cho rằng Đường Cảnh Sinh muốn gặp Đường Tiêu, không nhịn được cười như hoa cúc nở rộ, cũng may kịp thời phản ánh lại trường hợp không đúng, cứng rắn thu lại.
Những người khác cũng phản ứng lại, sắc mặt càng khó nhìn, cũng không biết Đường Tiêu rốt cuộc có điểm nào tốt, được lão gia tử thích.
Không ai cảm thấy cháu trai trong miệng Đường Cảnh Sinh là Đường Tự, dù sao Đường Tự cũng chỉ là con riêng của Đường Ứng Khoa, từ trước đến nay không được Đường Cảnh Sinh chào đón.


Nếu không phải Đường Tự họ Đường, hôm nay y cũng không có tư cách đứng tại nơi này.
Tâm tư khác nhau bắt đầu khởi động, Đường Ứng Khoa tự cho là người chiến thắng đưa tay đẩy một đám thân thích chung quanh ra, "Đều nhường, để Đường Tiêu nhà tôi tiến vào thăm gia gia a."
Những người khác trầm mặt nhường đường cho Đường Ứng Khoa.
Đường Tiêu trong lòng vội vàng, trên mặt lại một mảnh trầm ngưng từ trong con đường này đi về phía giường bệnh.
"Ông nội, con mới tới, để cho người chờ lâu." Hắn vừa nói vừa muốn nắm tay Đường Cảnh Sinh.
Đường Cảnh Sinh rụt tay trở về, ánh mắt xuyên qua người Đường Tiêu, dừng trên người Đường Tự đứng cách đó không xa, "Đường Tự, ngươi lại đây, để ông nội nhìn ngươi."
Tay Đường Tiêu vươn ra cứng đờ tại chỗ, biểu tình trên mặt cũng giống như bị đông cứng, duy trì ở trạng thái thập phần vặn vẹo.
Những người khác giống như con rối, trong nháy mắt nhất định đồng loạt quay đầu, đem ánh mắt nóng rực hoặc mờ mịt hướng về phía Đường Tự.
Giống như có hơn mười đạo xạ tuyến cùng lúc rơi vào trên người mình, chỗ y đứng thành giữa sân khấu.

Chỉ là người nhìn, không phải fan, mà là hổ lang muốn đem y bầm thây vạn đoạn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Y chỉ là tới đây lấy chút di sản trở về cải thiện cuộc sống mà thôi, như thế nào lại đột nhiên trở thành tiêu điểm đây?
Đường Tự mờ mịt quay đầu nhìn Về phía Bùi Hành Vũ.
Bùi Hành Vũ hơi nhướn mày, nhỏ giọng nói.

"Đi qua đi."
Bên giường bệnh lại truyền đến thanh âm của Đường Cảnh Sinh, tuy rằng suy yếu, nhưng mang theo thiện ý cùng kinh hỉ, "Đường Tự ngươi không cần sợ, ông nội ở đây."
Đường Cảnh Sinh cho rằng Đường Tự bị những người khác dọa sợ, vội vàng lên tiếng làm chỗ dựa cho Đường Tự.
Đường Tự lúc này mới đi tới, đứng bên cạnh giường bệnh.
Đường Cảnh Sinh lại hít một hơi oxy, ngước mắt đánh giá Đường Tự.
Vừa rồi đúng là ông hoa mắt, trên người Đường Tự căn bản cũng không có kim quang rực rỡ.


Nhưng mặc dù không có kim quang, Đường Cảnh Sinh vẫn cảm thấy hơi thở trên người Đường Tự khiến ông vô cùng thoải mái.
Đường Cảnh Sinh mười ba tuổi tiến vào cửa hàng học nghề, năm nay tám mươi lăm tuổi.

Ông và vàng bạc giao tiếp suốt bảy mươi hai năm, từ xa liếc mắt một cái, Đường Cảnh Sinh đều có thể dễ dàng phân biệt được, hàm lượng vàng trong trang sức là bao nhiêu, có phải là vàng thật hay không.
Từ lúc Đường Tự tiến đến phòng bệnh này, Đường Cảnh Sinh liền cảm nhận được một cỗ khí tức vàng nguyên chất nồng đậm, loại khí tức này làm cho ông thể xác và tinh thần thoải mái.
Cơ hồ nhìn thấy Đường Tự lần đầu tiên, Đường Cảnh Sinh có thể phán đoán được khí tức này đến từ Đường Tự.
Cũng không phải nói Đường Cảnh Sinh thích vàng bạc gì, nếu như vậy, chi bằng ông ta nằm trong đống vàng cho rồi?
Ông muốn một người có độ phù hợp rất cao với vàng, chỉ có người như vậy mới có thể phát triển tối đa vẻ mỹ lệ của vàng bạc châu báu.
Bây giờ, cũng đã gặp.
Dĩ nhiên là đứa cháu trai Đường Tự này ông vẫn chưa có nhìn thẳng qua.
Đường Cảnh Sinh gọi Đường Tự đến bên cạnh, cũng không nói lời nào, vẫn luôn đánh giá y, trong đôi mắt đục ngầu bắt đầu khởi động cảm xúc nóng bỏng.
Không ai có thể đoán được Đường Cảnh Sinh đang làm gì.
Vài phút sau, Đường Cảnh Sinh rốt cục nhìn đủ rồi, quay đầu nói với Đường Ứng Khoa.

"Gọi bác sĩ điều trị tới đây, bệnh tôi nguyện ý chữa."
Đường Ứng Khoa sửng sốt một chút, mới gật đầu đồng ý.
Lúc xoay người ra ngoài gọi bác sĩ thì cực kỳ buồn bực, không rõ tại sao Đường Cảnh Sinh lại đột nhiên muốn chữa bệnh.
Bác sĩ lúc trước đã từng nói với người Đường gia, nếu Đường Cảnh Sinh nguyện ý phối hợp trị liệu, sống thêm năm sáu năm là không thành vấn đề.

Chỉ là Đường Cảnh Sinh đã tâm như tro tàn, căn bản cũng không muốn phối hợp trị liệu, lúc này mới dẫn đến thân thể càng lúc càng tệ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao Đường Cảnh Sinh đột nhiên nghĩ thoáng ra, không muốn chết nữa?
Đường Ứng Khoa trăm phương suy nghĩ cũng không giải thích được, đi tìm đến bác sĩ điều trị chính.

Bác sĩ điều trị họ Lâm, từ lúc Đường Cảnh Sinh nhập viện chính là bác sĩ chủ trị của Đường Cảnh Sinh, tận mắt chứng kiến quá trình Đường Cảnh Sinh cho dù bệnh đau muốn chết cũng phải tìm được người thừa kế thích hợp đến cuối cùng tâm như tro tàn.
Hiện tại nghe Đường Ứng Khoa nói Đường Cảnh Sinh nguyện ý phối hợp trị liệu của hắn, lập tức đi theo Đường Ứng Khoa đến phòng bệnh của Đường Cảnh Sinh.
Bác sĩ Lâm lấy lý do kiểm tra thân thể Đường Cảnh Sinh, đuổi những người khác trong phòng bệnh ra ngoài.
Người Đường gia cũng không đi, đều ở hành lang bên ngoài chờ kết quả kiểm tra của bác sĩ.
Đường Tự là người cuối cùng đi ra, y vừa đi ra liền cảm giác được mình lại bị những người khác của Đường gia theo dõi.
Trước kia Đường Tự ở trong mắt bọn họ chỉ là một người công cụ, đẩy y đi ra ngoài thông gia với Bùi Hành Vũ vì Đường gia đổi lấy lợi ích.

Từ sau khi Bùi Hành Vũ phá sản, Đường Tự đối với bọn họ mà nói liền không có giá trị, bọn họ càng sẽ không nhìn thẳng vào cậu ta.
Nhưng chính là một đứa con riêng bị Đường gia bọn họ hoàn toàn vứt bỏ, thế nhưng không một tiếng động lọt vào mắt lão gia tử.

Lúc trước ở trong phòng bệnh lão gia tử đối với y biểu hiện ra yêu thích cùng thiện ý không giống giả dối.
Lúc này ánh mắt bọn họ không tốt, nếu như ánh mắt có thể giết người, Đường Tự phỏng chừng bị bầm thây vạn đoạn.
"Con trai gả ra ngoài như hắt nước ra ngoài, cho dù còn họ Đường thì thế nào? Chung quy không phải người Đường gia ta.

Ứng Khoa, hôn sự của Đường Tự và Bùi Hành Vũ vẫn là do ông thúc đẩy, như thế nào? Ông hiện tại muốn Đường Tự về nhà sao?"
Người nói chuyện là vợ của Đường Ứng Tường, con trai thứ hai của Đường Cảnh Sinh, giọng điệu của bà ta cực kỳ xéo sắc.
Đường Ứng Khoa cười cười, đi đến bên cạnh Đường Tự, giả bộ một bộ dáng người cha hiền, "Chị dâu nói lời này, hiện tại đã là xã hội gì, đã sớm không nói bộ này nữa.

Hơn nữa, kết hôn còn có thể ly hôn, Đường Tự nếu là con trai ta, vậy vẫn là con trai ta, là người Đường gia.

Pháp luật cũng không có tước đoạt quyền thừa kế của hắn, nhị tẩu chẳng lẽ so với pháp luật còn có quyền uy hơn sao?"
Đường Tự xem như nghe hiểu, có lẽ người Đường gia ở trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích, theo điều kiện có lợi cho mình tùy ý chuyển đổi thân phận của Đường Tự
Đường Tự căn bản cũng không muốn cuốn vào Đường gia phân tranh, yên lặng lui sang một bên, đứng ở bên cạnh Bùi Hành Vũ.
Khi nghe Đường Ứng Khoa nói ly hôn, y còn khẩn trương một chút, sau đó hứa hẹn với Bùi Hành Vũ.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không ly hôn với anh."
Ít nhất giai đoạn này sẽ không.

Bùi Hành Vũ là nhân loại duy nhất biết y là yêu quái, y phải ổn định Bùi Hành Vũ.
Ly hôn không phải từ miệng Đường Tự nói ra nên không thèm để ý, nghe được lời hứa của Đường Tự, tâm tình hắn sung sướng.

Thấy những người khác của Đường gia bởi vì Đường Tự đột nhiên bị chuyện Đường Cảnh Sinh để ý, bây giờ làm ầm ĩ, liền lôi kéo Đường Tự vào góc, nói với y một ít chuyện của Đường Cảnh Sinh.
"Lát nữa Đường lão gia tử khẳng định còn có thể gọi cậu vào trong phòng bệnh." Bùi Hành Vũ ở bên tai Đường Tự nói, hơi thở nóng rực phun vào bên tai Đường Tự, "Đường lão gia tử dưới danh nghĩa có một gian Tường Phượng lâu, chuyên làm vàng bạc trang sức.

Phượng Tường lâu này là gốc rền của Đường gia, mấy năm nay hắn vẫn muốn tìm người thừa kế, nhưng hiện tại tâm tư người Đường gia đều hướng về phương diện châu báu khác, ngay cả Đường Tiêu do ông ta tự tay bồi dưỡng cũng không còn tâm tư trên trang sức vàng bạc nữa."
Bùi Hành Vũ vừa nói như vậy, Đường Tự liền hiểu.
Đường Cảnh Sinh không tìm được người thừa kế Tường Phượng lâu, chí khí của con cháu cũng không còn như vậy nữa, liền không khỏi thất vọng.

Sau khi nhìn thấy y, co lẽ cảm nhận được khí tức hoàng kim trên người y, cho rằng y là một người thừa kế có thiên phú, vì thế trong nháy mắt bừng lên ý chí sống mãnh liệt, muốn trước khi chết bồi dưỡng ra một người thừa kế có thể chân chính kế thừa Tường Phượng lâu.
Đường Tự lẩm bẩm nói: "Đường lão gia tử đánh giá quá cao tôi quá nhỉ."
Y tuy rằng là Kim Nguyên Bảo thành tinh, nhưng chưa bao giờ làm thiết kế, càng không biết làm ăn, cho dù kế thừa Tường Phượng lâu, cũng không thay đổi được hiện trạng của Tường Phượng lâu.
Đường lão gia tử nhất định là thất vọng.
Bùi Hành Vũ lại lắc đầu, khẳng định ánh mắt Đường Cảnh Sinh, "Tôi cảm thấy ánh mắt lão gia tử độc đáo chính xác."
Đường Cảnh Sinh không hổ là người giao tiếp với Hoàng Kim cả đời, liếc mắt một cái liền trúng bảo tàng Đường Tự này.
Đường Tự khó hiểu nhìn về phía Bùi Hành Vũ, "Lời này sao có thể nói?"
Bùi Hành Vũ: "Nếu như là cậu, cho dù trên cổ đeo một cái vòng vàng thô không hề có cảm giác đẹp đẽ gì, cũng có thể hấp dẫn người mua."
Kim quang lấp lánh, cùng Đường Tự người này bổ sung cho nhau, mua sẽ sinh ra cảm giác sung sướng, muốn được phát tài.
Thử hỏi, có bao nhiêu người có thể chống lại sự cám dỗ để làm giàu?
** Vàng bạc châu báu luôn dễ co người thích.

ĐT là vàng thành tinh càng dễ tỏa ra năng lượng khiến người khác tới gần và chiếm lấy.

Có thể xưng là "vạn người mê" (vàng).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận