Sau Khi Vai Ác Phá Sản


Quá trình ký kết tuy rằng có chút quanh co, bất quá đợi đến khi Đường Tự ký tên mình trên hợp đồng, coi như là bụi bặm đã lắng xuống.
Trái tim Diệp Chi Vân cũng theo đó rơi về chỗ cũ, anh bảo trợ lý in cho Đường Tự một bản kế hoạch quay phim.
"Người vì tiền mà chết" là một bộ phim phiêu lưu, rất ít cảnh quay trong phòng, đại bộ phận đều là ngoại cảnh, phần mở đầu và kết thúc bộ phim đều ở Cao Ninh Thành quay, ở giữa một bộ phận địa điểm quay phim không phải ở trên đường cao tốc chính là ở trong rừng sâu núi thẳm.
Điều kiện quay chụp vẫn tương đối khó khăn.
"Nếu không có vấn đề gì, tuần sau sẽ khởi máy, nhưng thứ bảy sẽ có một cuộc tập thoại, cậu có thể đến và làm quen với các diễn viên khác."
Trước khi Đường Tự rời đi, Diệp Chi Vân cùng Đường Tự dặn dò đôi câu.
Đường Tự gật đầu đồng ý, địa điểm đọc thoại chính là tòa nhà điện ảnh Triều Ca.
Từ tòa nhà điện ảnh Triều Ca đi ra, Đường Tự đứng ở trên đường răng hỏi Bùi Hành Vũ, "Còn bắt taxi về nhà hả? Tài khoản của chúng ta dường như không còn phiếu giảm giá."
Nếu không có phiếu giảm giá, từ Triều Ca về nhà, có thể tốn không ít tiền, hiện tại thù lao phim còn chưa xuống, vẫn phải tiết kiệm một chút.
Đường Tự cảm thấy mình hiểu lòng người, dù sao bây giờ Bùi Hành Vũ nuôi y, ít nhiều vẫn phải vì Bùi Hành Vũ ngẫm lại.
Bùi Hành Vũ đang muốn trả lời, cũng cảm giác được tay mình bị Đường Tự cầm lấy, một giây sau đã bị Đường Tự lôi kéo chạy đi.
Đường Tự vừa chạy vừa vội vàng cùng Bùi Hành Vũ nói.

"Nhanh lên, tôi thấy xe buýt tới rồi kìa."
Xe buýt đã đến trạm, hành khách chờ xe buýt lục tục lên xe, mắt thấy cửa xe sắp đóng lại, Đường Tự kéo Bùi Hành Vũ chạy tới, tài xế nhìn thấy còn có người, lại mở cửa xe cho hai người lên xe.
Đường Tự cùng tài xế nói một tiếng cảm ơn, dùng điện thoại di động quẹt hai lần.

Vì mùa hè nên bật điều hòa nên chi phí xe buýt sẽ mắc hơn bình thường 1 tệ.
Buổi chiều mùa hè, người đi xe buýt cũng không nhiều, tụm năm tụm ba rải rác ngồi, có người buồn ngủ, có người cúi đầu chơi điện thoại di động.

Trong xe buýt bật điều hòa, gió lạnh thổi từng trận, thổi tan cái nóng mùa hè mang từ bên ngoài vào.
Đường Tự ở hàng ghế sau tìm được hai vị trí trống, kéo Bùi Hành Vũ đi qua ngồi xuống, bởi vì vội vàng lên xe buýt, y và Bùi Hành Vũ vẫn nắm tay nhau.

Thẳng đến khi ngồi ở hàng ghế sau, Đường Tự mới phản ứng lại, đang định buông tay ra, lại phát hiện tay mình bị cầm ngược lại, không buông ra được.
Y giãy ra, không được liền nhỏ giọng nói với Bùi Hành Vũ.

"Anh buông tay tôi coi." Bùi Hành Vũ một tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, tay kia nắm chặt tay Đường Tự, căn bản cũng không có ý buông ra.
Cuối cùng dứt khoát nghiêng đầu, được một tấc tiến một thước gối lên vai Đường Tự, "Thật nóng."
Điều hòa không khí trên đầu vẫn còn thổi gió lạnh, mà nóng?
Không đợi Đường Tự phản bác, Bùi Hành Vũ lại nói tiếp: "Vừa rồi tốn bốn đồng."
Đường Tự..

"
Bùi Hành Vũ:" Tôi có chút khô, để tôi dựa vào một chút.

"
Đường Tự không nói lời nào, cũng không thể để Bùi Hành Vũ nổi điên trên xe buýt chứ?
Sau đó một đường không nói gì, Bùi Hành Vũ giống như trực tiếp gối lên vai Đường Tự ngủ thiếp đi.
Thẳng đến khi xe buýt đến trạm là bốn mươi phút sau, Đường Tự mới đưa tay lắc lắc bả vai Bùi Hành Vũ," Tỉnh lại, đến nơi rồi.

"
Bùi Hành Vũ mở mắt ra, cùng Đường Tự xuống xe.
Sau đó hai người lại chuyển một chuyến tàu điện ngầm và xe buýt, trước sau tổng cộng tốn mười bốn tệ mới về đến nhà.
Trong lúc đó Đường Tự lo lắng Bùi Hành Vũ sẽ vì mười bốn đồng mà phát điên, cũng không dám rút tay ra khỏi lòng bàn tay Bùi Hành Vũ, tùy ý Bùi Hành Vũ một đường dắt y về nhà.
Đường Tự: Ta thật sự là quá khó khăn.
Đường Tự và Bùi Hành Vũ mới đi xuống lầu nhà, liền nhìn thấy Đường Tiêu vẻ mặt đen sạm đứng ở nơi đó, những người thuê nhà khác thấy gã ăn mặc đẹp mắt, cũng mặc kệ Đường Tiêu có nguyện ý hay không, lật qua lộn lại hỏi chuyện.

Mùa hè vốn đã nóng, Đường Tiêu bị phiền không chịu nổi, khuôn mặt đen như mực, cực kỳ khó coi.
Tâm tình lúc này của hắn giống như nhiệt độ thời tiết, rất khô khan.

Nhưng hắn phải giữ thân phận, sẽ không cùng" tiện dân "trong mắt hắn phát sinh cãi vã.
Khi Đường Tiêu kiên nhẫn sắp cạn kiệt, hắn rốt cục nhìn thấy Đường Tự cùng Bùi Hành Vũ trở về, mùa hè hai người cũng không biết nóng, còn tay trong tay ngấy cùng một chỗ.
Đường Tiêu coi như không thấy..
Bất quá sau khi thấy rõ Bùi Hành Vũ ăn mặc, Đường Tiêu rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó ngọn lửa vô danh trong lòng lại thiêu đốt kịch liệt một chút.
Có vài người đều đã phá sản, nghèo túng đến mức thiếu ăn nhặt rác để kiếm sống, vì sao còn phải giả bộ tự phụ?
Thấy Đường Tự và Bùi Hành Vũ đến gần, Đường Tiêu âm dương quái khí mở miệng nói." Các người rốt cục cũng trở về, không biết còn tưởng rằng đi tham gia yến hội ở đâu đấy chứ? "
Cầu thang nhà dân rất hẹp, Đường Tiêu đứng ở đầu cầu thang liền chặn đường đi lên, Đường Tự cho dù không muốn để ý tới hắn cũng không được.
Phản ứng đầu tiên của Đường Tự lại là bảo vệ Bùi Hành Vũ ở phía sau mình, sau đó ưỡn ngực, vẻ mặt khí phách nhìn Đường Tiêu." Anh lại tới làm cái gì? "
Bộ dáng kia nhìn giống như là nói: Có ta ở đây, ngươi cũng đừng hòng khi dễ Bùi Hành Vũ!
Bùi Hành Vũ nào ngờ một ngày nào đó mình sẽ được người bảo vệ ở phía sau, mà người đứng trước mặt hắn muốn bảo vệ mình, chiều cao chỉ mới đến cằm hắn.
Nhưng loại cảm giác được người bảo vệ này cũng không xấu, Bùi Hành Vũ cúi đầu che giấu ý cười khó có thể ức chế trên khóe môi.
Đường Tiêu sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nhục nhã nào của Bùi Hành Vũ, hắn chế nhạo nói:" Tổng giám đốc Bùi cái gì mà chỉ đứng ở sau lưng người khác để cho người ta bảo hộ? "
" Cảm giác này rất tốt.

"Bùi Hành Vũ thành thật nói, lại lắc đầu." Quên đi, cậu không thể cảm nhận được.

"
Chó độc thân Đường Tiêu không hiểu sao cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên.
Đường Tự không kiên nhẫn nói." Ngươi' hôm nay rốt cuộc tới làm cái gì? Hay không có tiền tiêu vặt, đến xin tôi để lấy cái ly vàng? "

" Ông tỉnh rồi.

"Đường Hàm chỉ có thể đè nén cơn tức giận trong lòng, nói rõ ý đồ của mình," Ông bảo luật sư đọc di sản, nhưng điều kiện tiên quyết là cả nhà đều phải có mặt.

"
Dứt lời, Đường Tiêu lại lập tức bổ sung một câu," Mày đừng cảm thấy mình quan trọng cỡ nào, cũng không nên vọng tưởng có thể lấy được bao nhiêu di sản từ trong tay ông nội, nhớ kỹ cho tôi, đường gia hết thảy cũng không có phần mày! "
Ông nội trong miệng Đường Tiêu chính là gia chủ Đường hiện tại, Đường Cảnh Sinh, năm nay tám mươi lăm tuổi.
Ông ta có thể nói là một nhân vật truyền kỳ, bắt đầu từ một cửa hàng làm bạc nho nhỏ, cuối cùng làm cho Đường gia trở thành doanh nghiệp châu báu lớn nhất tỉnh thành.
Mấy năm nay thân thể Đường Cảnh Sinh không còn như trước, cũng chậm rãi bắt đầu buông quyền.
Bản thân Đường Cảnh Sinh là một người thập phần truyền thống, phụ thân Đường Tiêu là Đường Ứng Khoa lúc trước tự chủ trương gả Đường Tự cho Bùi Hành Vũ, cũng không dám để Đường Cảnh Sinh biết.

Đường Cảnh Sinh tuy rằng không muốn gặp cháu trai riêng là Đường Tự, nhưng khẳng định cũng không có đạo lý để cháu trai gả ra ngoài.
Đường Ứng Khoa thuộc loại tiền trảm hậu tấu, sau khi Đường Cảnh Sinh biết chuyện này giận dữ không nhẹ, nhưng chuyện đã thành, Đường gia lại đắc tội không nổi Bùi Hành Vũ, Đường Cảnh sau khi tức giận cũng không giải quyết được gì.
Bệnh của Đường Cảnh Sinh kéo dài nhiều năm, ba đứa con của ông ta trông mong chờ đợi lập di chúc, chỉ mong khi nào ông ta không chịu nổi nữa.

Ngược lại không nghĩ tới lại kéo dài bốn năm năm cũng không qua đời, vẫn kiên cường sống.
Nhưng tháng trước Đường Cảnh Sinh đột nhiên ngất xỉu, người Đường gia cho rằng ông không chống đỡ nổi, xoa tay chờ phân chia tài sản, kết quả sáng nay Đường Cảnh Sinh đã tỉnh.
Lần này sau khi tỉnh lại, Đường Cảnh Sinh rốt cục buông lỏng nói muốn lập di chúc, nhưng điều kiện tiên quyết là tất cả con cháu đều phải ở đây, bao gồm cả con riêng của Đường gia.
Đường Cảnh Sinh truyền thống cố chấp, người chưa đến đông thì hắn liền không đọc di sản, những người khác của Đường gia không có biện pháp, chỉ có thể đi tìm những đứa con riêng này trở về.
Chính là bởi vì nguyên nhân này, Trong lòng Đường Tiêu tuy rằng kháng cự, nhưng vẫn không thể không tới tìm Đường Tự trở về.
Đương nhiên, mấy đứa con riêng này đã tìm về không sai, bất quá ý tứ của Đường Cảnh Sinh cũng rất rõ ràng, sẽ cho bọn họ chút di sản dành cho danh bất chính ngôn bất thuận này, lo toàn bộ thể diện Đường gia.
Về phần những thứ khác, cho dù Đường Cảnh Sinh nguyện ý cho, những người khác của Đường gia cũng sẽ không nhường.
Nghe Đường Tiêu nói rõ ý đồ, trước mắt Đường Tự hai mắt sáng ngời.
Y mới mặc kệ có thể phân ra bao nhiêu di sản, kiến dù nhỏ cũng là thịt, dựa theo điều kiện gia đình hiện tại của bọn họ, hơn nữa vàng y biến ra lại không thể tùy tiện lấy ra bán tiền, đương nhiên là có thêm thu nhập là được.
Đường Tự một chút cũng sẽ không ghét bỏ di sản này rốt cuộc là nhiều hay ít.
Y không chút suy nghĩ liền đáp ứng," Tôi và anh trở về.


"
Đường Hàm trợn trắng mắt, từ trong lòng càng xem thường Đường Tự.
" Bây giờ đi qua sao? "Đường Tự giương mắt nhìn sắc trời một cái, mặt trời vẫn nhiệt liệt treo trên khung trời như trước, hiện tại đi qua, còn có thể cọ được một phần bữa tối miễn phí.
Chỉ còn lại Đường Tự một người không trở về Đường gia, Trong lòng Đường Tiêu cũng sốt ruột, hắn cũng muốn Đường Tự hiện tại về gấp.
" Ừm, hiện tại.

"
Chờ sau khi lên xe, Đường Tiêu mới nhìn thấy Bùi Hành Vũ cùng nhau lên, hắn nhíu nhíu mày," Cậu cũng đi theo? "
Bùi Hành Vũ nắm tay Đường Tự, bộ dáng đương nhiên," Đương nhiên, hiện tại tôi không thể rời khỏi Đường Tự.

"
Đường Tự cũng nói," Đường gia các người cũng không có cho Bùi Hành Vũ một đôi đũa chứ? "
Đường Hàm.."...!"
Hắn hiện tại có chút hoài nghi, Đường Tự cùng Bùi Hành Vũ đi ăn tối miễn phí.
Đường Tiêu không mang theo hai người trở về Đường gia, mà là đi tới một viện dưỡng lão tư nhân ở ngoại ô Cao Ninh Thành, Đường Cảnh Sinh hiện tại đang ở trong viện dưỡng lão này.
Đường Cảnh Sinh ở trong phòng VIP trên tầng cao nhất, ngày thường căn phòng yên tĩnh hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, người thân trực hệ của Đường gia đem căn phòng chen chúc đầy đủ, đại bộ phận mọi người trên mặt đều mang theo biểu tình ân cần, mỗi người đều là con ngoan hiếu thảo.
Bọn họ đều đang chờ Đường Tiêu mang theo Đường Tự trở về.
Cha của Đường Tiêu Là Đường Ứng Khoa cúp điện thoại, cùng Đường Cảnh Sinh nằm trên giường bệnh nói." Bọn Đường Tiêu sắp tới rồi, ba chờ một chút."
Vài phút sau, cửa phòng bệnh được mở ra, Đường Tiêu và Đường Tự cùng nhau đi vào.
Đường Cảnh Sinh nghe được động tĩnh, nhìn về phía cửa.
Chờ sau khi nhìn thấy Đường Tự đi theo phía sau Đường Tiêu, ông cảm thấy hoa mắt, thế nhưng nhìn thấy một đạo kim quang rực rỡ.
Đường Cảnh Sinh bỗng nhiên từ trên giường bệnh ngồi dậy, nhìn chằm chằm Đường Tự kích động không thôi.
Một khắc trước vẻ mặt tái nhợt, như ông lão gần đất xa trời, giờ khắc này sắc mặt lại hồng nhuận, trong mắt đục ngầu bắn ra tràn đầy d*c vọng sinh tồn.
Chính cái gọi là: Sắp xuống mồ rồi lại ngồi dậy sống thêm năm trăm năm nữa có được không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận