Chương 24: Phúc lợi 520 [Không liên quan đến chính văn]
Thế giới song song của nam nữ chính.
…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cố Tranh Cố Tranh, hôm nay là 520 đấy.” Sáng sớm Trường Ngọc đã chui vào phòng Cố Tranh, nằm bên giường gọi anh.
Rõ ràng người thổ lộ trước là anh, hôm nay đi chơi cùng nhau lại không tích cực chút nào, đến bây giờ cũng chưa tỉnh dậy, Trường Ngọc vểnh miệng, thở hổn hển kéo chăn của thiếu niên.
Thiếu niên không được ngủ yên, lông mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh che kín cái trán.
Trường Ngọc cáu kỉnh chú ý tới sắc mặt anh không tốt, cũng không lộn xộn, xốc chăn lên đẩy nhẹ anh.
“Cố Tranh, anh tỉnh dậy! Nghe thấy em nói không?”
Thiếu niên lại đang trong ác mộng, không nghe thấy một câu.
“Cố Tranh!” Trường Ngọc gấp gáp cố gắng kéo người dậy, vừa cong cái eo, hai mắt nhắm lại mở ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cố Tranh anh tỉnh rồi, anh cũng không biết vừa nãy anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng…” Trường Ngọc thấy anh tỉnh dậy, líu ra líu rít tự thuật lo lắng của cô, còn chưa nói xong cả người đã bị ôm lấy.
Thiếu niên thở hổn hển, tim đập mạnh “Thình thịch thình thịch”, chập trùng trầm bổng giống như xe cáp treo, đầu ngón tay anh run rẩy ôm chặt người vào trong lòng, chống đầu lên gáy chô, chóp mũi ngửi thấy mùi hương thơm mát của cô mới thoảng tỉnh táo một chút.
Trường Ngọc bị cái ôm đột nhiên xuất hiện làm cho bất ngờ, ôm lại theo bản năng, “Cố Tranh, anh sao vậy?”
Thiếu niên lắc đầu, làm sao cũng không dám nói chuyện trong mơ ra, ở trong mơ anh không thổ lộ với Trường Ngọc như mong muốn mà chết trên đường trở về, anh nhìn thấy khắp nơi là máu tươi, chỉ cảm thấy lạnh đáng sợ, anh không thể chết, anh còn muốn sống hết đời với Ngọc Nhi.
Anh run rẩy, dùng ngón tay đỡ hàm dưới Trường Ngọc, nâng lên, cẩn thận từng li từng tí dán lên môi mỏng, mài ép hai cánh hoa tinh tế trên mặt, một tay khác cẩn thận vòng lấy eo cô.
Môi hơi khô ráo mở ra, nhẹ nhàng lè lưỡi mân mê mỗi một tấc mềm mại của môi đỏ, từ viền môi đến khóe môi, Trường Ngọc thở nhẹ một tiếng, đầu lưỡi nhân cơ hội chui vào, đụng vào bảo vật ẩm ướt ấm áp ẩn núp trong miệng.
“Cố… Ưm.”
Hô hấp bị cuốn đi, tay nhỏ thiếu nữ chỉ có thể nắm chặt quần áo thiếu niên, ánh mắt cô giống như nai con bất lực, ướt sũng ngập tràn sương mù nhìn chằm chằm vào thợ săn, không biết làm sao.
Thiếu nên hôn một cái, lui ra ngoài, “Nhắm mắt lại.”
Mặc dù thiếu nữ không biết vì sao nhưng vẫn rất nghe lời, nhắm hai mắt lại, chỉ là lông mi run rẩy tỏ rõ sự bất an của cô.
Thiếu niên đi ngủ mặc đồ ngủ rộng rãi, cởi xuống từng cúc từng cúc, lộ ra cơ bụng thấp thoáng, đường cong thiếu niên còn rất ngây ngô những cái nên có đều có, kích thước đủ cả.
Anh vén quần áo lên, kéo thiếu nữ vào trong ngực, Trường Ngọc không biết chống đỡ làm sao, lập tức va vào lồng ngực trần trụi, da thịt rắn chắc nhẵn nhụi phía dưới dọa cô nhảy một cái, cô đỏ mặt muốn thoát khỏi lại bị thiếu niên lôi kéo dán chặt hơn nữa.
Một giây sau bị hôn lên môi.
Động tác ngây ngô, vừa nhìn là biết lần đầu, thỉnh thoảng còn va chạm răng nhưng mười mấy phút sau mút vào cuốn liếm, đã học xong và cũng thuần thục,
“Chậc chậc” tiếng nước vang lên, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, cả người Trường Ngọc bị nhốt trong lòng thiếu niên, mặt đỏ bừng, môi lưỡi tê dại, bị ép ngửa đầu nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của Cố Tranh, cổ họng nghẹ ngào lên tiếng, ngón tay ngoéo một cái muốn bảo anh buông ra, ai ngờ lại dẫn tới động tác thiếu niên càng cuồng nhiệt.
Tay dán sau lưng khó nhịn vuốt ve tấm lưng mềm mại, thuận theo nụ hôn của mình thỉnh thoáng vọt lên trên một chút, qua một hồi lâu đụng phải cúc ngầm của nội y, ngón tay thon dài gẩy một cái, cúc áo liền mở ra.
Nhưng không vội vã chạm vào phía trước mà vuốt ve mỗi một tác da thịt sau lưng, môi mỏng dần dần hướng xuống, hôn qua cằm của cô, lỗ tai nhỏ nhắn của cô, xương quai xanh tinh tế, dần dần là vú trắng nhô lên, cuối cùng hôn đầu ti một cái, đồng thời tay đã từ dưới lên phủ lên một con thỏ.
“A” Trường Ngọc khẽ hô.
Tay thiếu niên nóng vô cùng, cô uốn éo người muốn tránh đi nhưng ngược lại lại làm anh nổi lửa, dùng răng cắn quần áo, nội y cũng bị kéo lên.
Một con thỏ óng ánh bật ra, run rẩy yêu kiều gật đầu dưới tầm mắt thiếu niên, nhũ hao trong tay mềm mại vô cùng, anh không nhịn được nhéo một cái, làm Trường Ngọc hít vào một hơi.
“Đau?” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô.
Trường Ngọc cắn môi dưới, trên thực tế cô rất thoải mái, từ khi bị hôn chóng mặt đến bây giờ cảm thấy vú hơi ngứa, muốn anh… kiểm tra, nhưng cô ngại ngùng không nói nên lời, đành phải lắc đầu nghiêng mặt không nhìn.
Cố Tranh lại cho là cô đau, không muốn thả tay xuống.
Trường Ngọc cảm giác được bàn tay đặt trên nhũ hoa rời đi, trong lòng mất mát nhưng một giây sau có một thứ còn nóng bỏng hơn tiến tới.
Đồ vật mềm mại vươn ra thử thăm dò đụng vào lỗ nhọn màu hồng, thấy Trường Ngọc không khó chịu mới quấn lầy hoàn toàn. Nhẹ nhàng liếm láp, hôn đến khi toàn bộ đầu ti cứng lên mới xuất phát về phía bầu vú, một bên khác lại không động vào, sợ đụng đau cô, đành phải hôn một cái xong lại hôn cái khác.
Trường Ngọc cảm thấy mình vô cùng kỳ lạ, cả người trở nên là lạ muốn rời khỏi Cố Tranh, nhưng toàn thân lại mềm nhũn, không muốn tách khỏi dưới người anh, mắt cô lờ mờ nhìn cái đầu chôn trên nhũ hoa mình, sắc mặt đỏ bừng, thở dốc từng ngụm từng ngụm, chỉ cảm thấy không khí hút vào trong phổi đều nóng.
Cố Tranh thấy cô tới, dời khỏi bên trên đi tìm môi cô.
“Hôn hôn là hết đau.”
“Ưm.”
Trường Ngọc bị hôn đến đầu choáng váng, cũng không biết hai chân mình kẹp lấy tay Cố Tranh lúc nào, kì kèo lặp đi lặp lại.
“Ngọc nhi ngoan, thả lỏng ra một chút.”
Giọng nói dịu dàng của anh truyền đến trong ý thức mơ hồ, Trường Ngọc nghe lời thả lỏng hai chân ra, ngón tay thon dài kia không hề rời đi mà thăm dò vào sâu hơn nữa.
Váy dài phủ lên tay anh, Trường Ngọc không nhìn thấy động tác của anh, ngược lại khiến cho giác quan được phóng đại, cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay đặt lên viền quần lót cô, một ngón tay thăm dò đi vào, dán lên cánh hoa cô trượt lên xuống.
Cô đã rất ướt, cô lại không biết, chỉ cảm thấy mình bị bệnh, níu quần áo thiếu niên khóc lã chã.
Con mèo nhỏ khóc gọi anh: “Cố Tranh, không muốn, em… em muốn đi vệ sinh.”
Thiếu niên nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Con mèo nhỏ ỉu xìu, ngại ngùng cắn môi: “Em… em đi tiểu.”
Thiếu niên đoán được, hôn trán cô một cái, có chút buồn cười lại cảm thấy vui vẻ với sự đơn thuần của cô, “Ngọc Nhi đây không phải đi tiểu, là em động tình.”
Anh xốc váy lên, rút ngón tay ra, ngón tay thon dài dính đầy mật dịch trong suốt, “Nhìn thấy không? Em thích anh.”
Nói xong anh ngậm ngón tay vào trong miệng, liếm sạch sẽ dâm thủy.
Trường Ngọc ngơ ngác nhìn anh, thẹn thùng không nói nên lời, anh sao có thể… liếm… chỗ bẩn như vậy…
“Ngọt.” Anh nói: “Là mùi vị của Ngọc Nhi.”
Anh cười yếu ớt, áp đảo người dưới thân, cúi đầu hôn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...