Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 25: Ân ái trên xe buýt (1)
 
Không có mẹ Trường quấy rầy, Trường Ngọc thu dọn một phen, nằm trên giường lần nữa, lăn qua lăn lại một hồi lâu cuối cùng ngủ thiếp đi.
 
Cô vừa mở mắt ra phát hiện mình lại đang chen chúc trong đám người, mặt đất dưới chân không quá ổn định, đám người chen chúc trong xe, giống như cá mòi chen chúc trong đồ hộp không chịu nổi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không khí đục ngầu, cô đi tìm Cố Tranh theo bản năng, xe lại bỗng nhiên tăng tốc, Trường Ngọc không khống chế nổi ngã về phía sau, cánh tay khua khua muốn bắt lấy gì đó, lại bị người ôm vào trong lòng sau một khắc.
 
Hơi thở trong sạch hòa tan không khí vẩn đục.
 
Tay lớn ôm vòng eo mềm mại của cô, để cô đứng vững vàng.
 
Trường Ngọc mừng rõ xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Cố Tranh mặc đồng phục cấp ba trên người, ngọc thụ lâm phong. Đồng phục cấp ba của họ được sửa đổi đặc biệt, lúc trước vẫn là quần áo dài rộng không có một chút thời thượng, đến khóa bọn họ lại thay đổi, nam sinh đổi thành âu phục đeo nơ bướm, nửa người trên nữ sinh là âu phục, người dưới thì là váy ca rô, hai chân còn đi tất chân màu đen quá gối.
 
Cố Tranh vốn đẹp trai, mặc âu phục tới trường học gần như không nữ sinh nào không hét lên, Trường Ngọc nhớ rõ ngay cả lúc trước cô thấy cũng đỏ mặt, bây giờ bị ôm Trường Ngọc không khỏi có chút thẹn thùng.
 
Cô chống lên lồng ngực kiên cố của Cố Tranh, ngổi thẳng lên, thè lưỡi, “Cảm ơn.”
 
Tay Cố Tranh lại không buông ra, vững vàng nắm lấy vòng eo cô, tránh khỏi cô lại ngã xuống, “Không có gì.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng rồi, vì sao chúng ta lại ở trên xe?” Trường Ngọc hỏi anh.
 
Cố Tranh nhíu mày, “Cái này phải hỏi em, trong mơ do em khống chế.”
 

Cái quỷ gì? Trong mơ là do cô khống chế, ân ái trước đó đều là cô muốn?
 
Trường Ngọc phồng má, trừng anh.
 
Cô chống lên lồng ngực kiên cố của Cố Tranh, ngồi thẳng lên, thè lưỡi, “Cảm ơn.”
 
Cố Tranh nở nụ cười, “Em không tin thì chúng ta tới đó thử một chút.”
 
“Thử làm sao?”
 
“Em thử muốn cho xe dừng lại.”
 
Trường Ngọc nghe vậy, nhắm mắt lại nghĩ, một giây sau mặt đất dưới thân thật sự không có động tĩnh, cô mở mắt ra xe lại thật sự bất động.
 
Người xung quanh oán trách sao xe bỗng nhiên ngừng lại, bọn họ còn đi làm gấp.
 
Trường Ngọc thở nhẹ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người trong mộng lại có thể phản ứng.
 
“Tất nhiên là có thể, logic của em ăn khớp với tư duy mọi người, em cảm thấy dừng xe sẽ bị oán trách, như vậy mọi người tất nhiên sẽ làm như thế.”
 
Trường Ngọc gật nhẹ đầu, “Vậy bọn họ có thể nghe thấy lời chúng ta nói không?”
 
Cố Tranh lắc đầu, “Anh chặn bọn họ rồi.”
 
“Vậy là tốt rồi.” Trường Ngọc thở ra một hơi, rõ ràng thả lỏng không ít.
 

Xe lái đi chậm rãi ung dung dưới sự chỉ thị của Trường Ngọc, cô nhìn con đường không có đích đến, lẩm bẩm không biết muốn lái đến đâu.
 
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn ông, “Em đã buồn chán như vậy, nếu không chúng ta làm chút chuyện thú vị đi thế nào?”
 
Vừa dứt lời, răng nanh liền đặt lên lỗ tai Trường Ngọc.
 
Răng nanh cắn vành tai, cọ xát tinh tế theo đường viền, đầu lưỡi liếm qua vành tai rũ xuống quấn lấy điểm nào đó trong vành tai vào miệng, vừa ma sát lại cắn, lúc nhả ra đã đỏ bừng, đầu lưỡi luồn vào lỗ tai muốn chui vào.
 
Trường Ngọc vội vàng che lỗ tai, “Không được, còn đang trên xe!”
 
Cố Tranh an ủi cô, “Yên tâm, bọn họ không nhìn thấy.”
 
Nói xong đặt cô lên người mình, va chạm như thế bụng dưới Trường Ngọc cảm nhận được một cục gồ lên, vô cùng rõ ràng.
 
Cô làm động tác nuốt, ngượng ngùng lùi về sau, ai ngờ đằng sau lại là cây cột, cô vừa lui như thế, ngược lại nhốt mình giữa Cố Tranh và cái cột, trốn cũng không trốn được.
 
Hơi thở người đàn ông phả ra đều rơi trên cổ cô, làm cô nổi da gà, người đàn ông cúi người nhốt cô vào trong ngực, hôn lỗ tai cô một cái, trấn an cô, “Ngọc nhi ngoan, thả lỏng.”
 
Anh nắm lấy tay cô, kéo xuống giữa hai chân cô.
 
Dụ dỗ lừa cô: “Cho bàn tay vào đi, sờ nó.”
 
Cô đỏ mặt không chịu chạm vào, anh thẳng lưng một cái một cái, dùng cái cục nâng lên kia đánh nhẹ tay của cô, “Nó rất khó chịu Ngọc nhi, thả nó ra được không?”
 

Người mình thích cúi đầu năn nỉ cô, khó chịu cọ cổ cô, tim Trường Ngọc mềm nhũn, quỷ thần xui khiến đưa tay đặt lên khóa kéo.
 
Kéo khóa ra, cái bọc gồ lên càng thêm rõ ràng, cô xuyên qua lỗ hổng quần lót móc côn thịt ra, vật lớn cao ngất bị giữ trên tay cô.
 
“A” Cố Tranh ôm chặt Trường Ngọc, hai người dán vào nhau gần như không có khoảng cách.
 
“Sờ nó.” Cố Tranh nói.
 
Trường Ngọc cầm vật lớn, gân xanh nổi lên mang lại cảm xúc thoải mái ngoài ý muốn, cô tuốt từ gốc đến đỉnh, trượt qua lại dọc theo vết lõm trên đầu nấm, móng tay xinh xắn lướt qua đầu nấm, lỗ nhỏ lập tức hưng phấn phun ra một chút tinh dịch.
 
Côn thịt người đàn ông lớn, một tay chỉ có thể nắm chặt một nửa, cô không thể không dùng tới một tay khác cùng nắm chặt, vừa đi vừa về vuốt ve, có kinh nghiệm lần trước, cô biết hai cái túi muốn được xoa nhất, có thể khiến anh bắn ra sớm hơn.
 
Cố Tranh nhìn ra tâm tư của cô, miệng cắn nhẹ cổ cô, “Đứa bé hư.”
 
Nghe thấy Trường Ngọc hít vào một tiếng, lại liếm láp cẩn thận, cho đến khi chỗ kia đỏ một mảng mới không nỡ rời đi.
 
Ngón tay không khách khí vươn vào trong vạt áo, nhanh chóng đến nhũ hoa mềm mại, ngón tay hơi lạnh đẩy nội y lên, dù sao áo khoác rất lớn có thể che kín dấu vết.
 
Tay anh bao lấy nhũ hoa, lập tức lâm vào trong đó, anh thoảng mái nhéo mạnh hai cái làm Trường Ngọc run rẩy, cô thở hổn hển, động tác dưới tay ngừng lại.
 
Cố Tranh không hài lòng chọc phía trước, cắn lỗ tai cô, ậm ờ bảo cô tiếp tục.
 
Trường Ngọc đành phải tiếp tục, chỉ có điều tay càng ngày càng run, cả người ngã trên người anh, nếu không phải anh ôm cô chỉ sợ đã té ngã xuống.
 
Bàn tay người đàn ông làm càn nhào nặn, bóp vặn đầu tin, ngay tại thời điểm người đàn ông không nhịn được muốn vén quần áo lên nơi thơm tho thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói.
 
“Ôi, cô gái nhỏ cháu không sao chứ?”
 
Người đàn ông nhìn chăm chú về phía người trong ngực, cô thở hổn hển mặt thì đỏ bừng, hai chân run rẩy dựa vào trong lòng anh. 
 

“Ôi chao sao vậy, ngã bệnh sao?” Người phụ nữ bên cạnh quan tâm hỏi.
 
Trường Ngọc thở hổn hển không nói chuyện, Cố Tranh híp mắt dừng lại một hồi lâu bỗng nhiên cười.
 
“Ừm, thân thể cô ấy hơi không thoải mái.” Cố Tranh trả lời.
 
“Cô gái nhỏ cháu qua đây ngồi, ngồi chỗ của dì nè, lát nữa dì sắp xuống xe rồi.” Người phụ nữ nói xong liền muốn ngồi dậy.
 
Trường Ngọc chỉ cảm thấy ánh mắt dừng trên người sắc bén vô cùng, không dám nói câu nào, cúi thấp đầu dáng vẻ đáng thương.
 
Cố Tranh lại ngăn cả phụ nhân, nhét vật lớn lại rồi rút tay ra.
 
“Không cần đâu dì, đằng sau còn có chỗ ngồi, tụi cháu ngồi đằng sau là được.” Nói xong liền đi ra sau.
 
Hàng cuối cùng gần cửa sổ không biết có thêm một chỗ ngồi từ lúc nào, Cố Tranh vững vàng đỡ Trường Ngọc suy yếu không còn sức đi đến.
 
Trường Ngọc chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không phải đã nói trong mơ do cô khống chế sao?
 
Lừa đảo!
 
Quyền chi phối tình cảm anh cũng có một phần.
 
Người đàn ông ngồi trước, sau đó vỗ đùi nói với cô, “Ngọc Nhi tới đây ngồi.”
 
Khuôn mặt nhỏ của Trường Ngọc đỏ ửng, xem ra anh phải được làm trên xe một lần mới bỏ qua.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận