Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Kỳ Ngôn Chu nắm tờ giấy kia ở trong lòng bàn tay mất một hồi lâu. Lâu đến mức trên giường bệnh truyền đến vài tiếng ho nhẹ của Thẩm Kiểu, anh mới khôi phục lại trạng thái như đông cứng vừa rồi. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bước một bước sang bên cạnh, chăm chú nhìn Thẩm Kiều. Lông mày anh nhíu chặt, thân thể cũng căng thăng, biểu tình sốt ruột vô cùng. 
 
Thẩm Kiều lại ho khan vài tiếng rồi mới chậm rãi mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt, ánh nhìn đầu tiên của cô chính là Kỳ Ngôn Chu.
 
Cô ngẩn người, có chút chậm chạp phản ứng lại: “Kỳ Ngôn Chu?… Tôi đang ở bệnh viện sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, trầm giọng: “Ừm. Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
 
Bên kia, người phụ nữ kia cũng tiến lên, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Sau đó lại vội vàng mà nói: “Em gái à, em không sao chứ? Thật sự xin lỗi, chị thay ông xã xin lỗi em.” 
 
Thẩm Kiều “A” một tiếng, xoay đầu, khàn giọng đáp: “Không sao.”
 
Trên thực tế, một trận đuối nước này đúng là yếu tố ngoài ý muốn chiếm phần lớn. Lúc ấy, Thẩm Kiều ra khỏi ga tàu, cô nhìn dòng người dằng dặc trước mặt, suy nghĩ nửa giây, sau cùng vẫn quyết định gọi xe. 
 
Cô là một vũ công, thế nên mọi bộ phận trên cơ thể đều vô cùng quan trọng, nhất định không thể bị thương. Loại địa điểm đông đúc như vậy, cho đến tận bây giờ, chỉ cần có thể không đi là cô sẽ không đi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Kiều nghĩ muốn tiết kiệm tiền, thế là gọi xe ở ứng dụng đặt xe trực tuyến. Vừa lên xe, tài xế đã bảo cô hủy đơn trước, một hai muốn cho hai hành khách đi cùng, có thể để giá vé rẻ một chút cho cô. 
 
Trước kia Thẩm Kiều rất ít khi đến ga tàu. Có tới cũng là có Thẩm Thành Tuấn lái xe tới, nên cô chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Đó cũng là lý do vì sao dẫn đến một chút cãi vã giữa cô với tài xế khi tên tài xế này muốn đi đường vòng để đón vị khách trước đó, cô thật sự rất khó hiểu, thế nên mới xảy ra một chút tranh chấp.  
 
Ngày thường Thẩm Kiều cũng không phải người có tính nôn nóng gì, chẳng qua là thời gian có hạn, cô muốn nhanh chóng được nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu, nên không thể chậm trễ ở trên xe quá lâu. 
 
Thấy cô không thuận theo, giọng điệu của tài xế trở nên tức giận lên: “Đi chung xe là như vậy đó, ai gần thì đón trước! Có phải tôi cố ý thích đi đường dài đâu! Muốn ngồi thì ngồi, không thì cút xuống!” 
 
“…”
 
Cho nên, Thẩm Kiều bị ném xuống xe giữa đường, là một con đường ở ven sông. Xung quanh là khu vực xa lạ, ánh mắt cô quét một vòng, không thấy có taxi chạy qua trên đường, cô không thể không mở lại ứng dụng đặt xe lần nữa, định vị lại rồi gọi xe. 
 
Chính ngay lúc này thì đôi vợ chồng nọ mới lái máy xe chạy từ xa tới, hướng về phía Thẩm Kiều. Hai người cãi nhau, không chú ý đến trong góc tối còn có một người khác. Thẩm Kiều lúc ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại di động. Hoàn toàn không có chú ý tới xung quanh.
 
Chờ đến khi đầu máy xe sắp đụng vào người cô, gần trong gang tấc, sau khi nghe thấy động tĩnh, Thẩm Kiều mới khó khăn phục hồi tinh thần. Cô nhanh tay lẹ mắt nhảy về phía sau, thuận lợi tránh đi. Nhưng không ngờ, đầu xe máy lại đụng vào bậc thang, quán tính lại hướng về phía trước một chút. 
 
Mắt thấy hai vợ chồng kia sắp ngã lên người mình, Thẩm Kiều muốn đỡ bọn họ nhưng lại sợ cánh tay của mình bị đập trúng. Cô do dự, động tác cũng dừng lại vài giây. Kết quả, bả vai cô bị cánh tay của người phụ nữ kia đụng phải, người cũng vì thế mà ngã xuống bên cạnh, “rầm” một tiếng, cô rơi xuống dòng sông phía sau không có lan can. 
 
Con sông kia cũng không thể gọi là sông, cùng lắm là chỉ là một cái ao nhỏ mà thôi, nó vẫn luôn bị bỏ hoang ở nơi này, mực nước có lẽ cũng không quá sâu. Nhưng Thẩm Kiều không biết bơi. Vừa đụng phải nước, đại não cô quá mức khẩn trương, thân thể cũng không thể khống chế được mà bắt đầu giãy giụa lung tung, ngơ ngác chìm dần xuống. Lúc này mới có chuyện đuối nước rồi hôn mê.
 

 
Tuy rằng Thẩm Kiều trả lời rằng không có việc gì, nhưng người phụ nữ kia vẫn cảm thấy áy náy, nghĩ nghĩ một chút rồi thăm dò nói: “Hay là em đi kiểm tra toàn thân đi? Tụi chị trả tiền. Kiểm tra rồi sẽ yên tâm một chút.” 
 
Thẩm Kiều có chút dở khóc dở cười: “Không cần phải phiền phức như vậy đâu.”
 
“Không phiền, để bác sĩ kê đơn là được rồi.”
 
“…” Thẩm Kiều không muốn kiểm tra toàn thân một chút nào. Cô chỉ muốn nhanh chóng được ở một mình với Kỳ Ngôn Chu. Cô có rất nhiều lời muốn nói, gấp đến không chờ nổi, muốn nói với Kỳ Ngôn Chu.
 
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều lén nhìn Kỳ Ngôn Chu một cái. Hai người chạm mắt nhau. 
 
Kỳ Ngôn Chu cuối cùng cũng mở miệng, giải vây giúp cô: “Không cần kiểm tra.”
 
Người phụ nữ: “Không sao mà, tụi chị sẽ trả phí…”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Buổi tối cậu ấy còn có việc, trễ quá nhiều thời gian rồi.”
 
“Ồ, ồ, là vậy sao. Vậy thật ngại quá, hay là thế này đi, chị để lại phương thức liên lạc cho hai người, có yêu cầu gì thì cứ gọi cho chị. Hôm nay chị thật sự xin lỗi.” Nói xong, người phụ nữ sờ soạng trên người mình, không tìm thấy giấy bút nên dứt khoát lấy điện thoại từ trên tay của chồng mình, trao đổi số với Kỳ Ngôn Chu. Dừng một chút, lại bổ sung nói: “Ừm, em gái à, quần áo bệnh nhân trên người em là chị thay. Quần áo của em bị ướt rồi, mặc như thế sẽ cảm lạnh. Em đừng để ý nhé.” 
 
Thẩm Kiều: “Được, cám ơn.”
 
Sau khi đơn giản hàn huyên vài câu, người phụ nữ cũng tạm biệt với bọn họ, rồi sau đó cũng xách theo người đàn ông kia rồi vội vã rời đi. Trong nháy mắt, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Kỳ Ngôn Chu và Thẩm Kiều, bốn mắt nhìn nhau.
 
Từ khi bắt đầu tập huấn, đã hai tuần rồi hai người không gặp mặt. Bây giờ lại đột nhiên nhìn nhau như thế, lại còn là dưới loại tình huống này, trái lại có chút luống cuống, phảng phất như không biết nên mở miệng thế nào mới tốt. 
 
Thẩm Kiều hít sâu một hơi, vươn tay về phía Kỳ Ngôn Chu, gọi anh: “Kỳ Ngôn Chu.”
 
“Ừm. Cậu muốn cái gì?”
 
“Có thể đưa quần áo cho tôi hay không? Tôi cảm thấy mình đã tốt hơn rồi, không muốn ở lại đây nữa.”
 
Kỳ Ngôn Chu nhíu mày: “Để quan sát thêm một lát nữa đi.”
 
Thẩm Kiều lắc đầu: “Chỉ là sặc vài ngụm nước thôi mà, có gì để quan sát đâu chứ.”
 
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu nhướng mày nhìn cô, cười như không cười hỏi: “Chỉ là sặc mấy ngụm nước, thế mà còn ngất xỉu à?”
 
“…” Bị anh nhắc nhở như vậy, Thẩm Kiều bỗng nhiên nhớ ra, món quà cô muốn tặng cho Kỳ Ngôn Chu đã không thấy đâu nữa. Rõ ràng trước khi ngất xỉu còn ở trên tay cô mà.
 
Cô có chút hoảng hốt, lập tức ngồi dậy. Đầu tiên là tìm kiếm một vòng trên bàn cạnh giường, không thấy. Sau đó lại mò mẫm khắp nơi dưới chăn. Kết quả là không thấy món quà đâu, nhưng lại chạm được vào mấy tờ tiền, chúng được giấu dưới gối.
 
Đếm một chút, là ba trăm tệ. Lúc lấy ra, tiền giấy vẫn còn ướt, trên ga trải giường còn bị dính nước một chút. Vừa nhìn là biết ngay đến từ đôi vợ chồng vừa nãy rồi.
 
Thẩm Kiều chưa từng xử lý qua loại tình huống này, cô có chút không biết phải làm sao, phản ứng đầu tiên là đưa cho Kỳ Ngôn Chu xem. 
 
“… Tôi trả lại cho họ nhé?”
 
Kỳ Ngôn Chu nghĩ nghĩ: “Đừng, trả lại rồi bọn họ cũng không an tâm.”
 
“Tại sao chứ?”
 
“Bây giờ trong thành phố kiểm tra xe máy rất nghiêm ngặt, bọn họ lái xe chở người, lại còn tông trúng người khác, nếu như cậu báo cảnh sát thì sẽ rất phiền phức. Ý của bọn họ đây là muốn giải quyết riêng.” 
 
Thẩm Kiều không hiểu mấy chuyện này, mờ mịt “ồ” một tiếng.
 

Nhưng bởi vì một trăm phần trăm tin tưởng Kỳ Ngôn Chu, nên tất nhiên cô cũng không có ý kiến gì với lời anh nói. Cô cười rộ lên: “Vậy thì vừa vặn chúng ta lấy đi ăn một bữa thôi!” 
 
Kỳ Ngôn Chu cong ngón tay, khẽ gõ lên trán cô một cái: “Cậu còn ở đó mà cười được. Phải cầm lấy đi mua thuốc cảm cho cậu đấy.” 
 
Thời tiết cuối tháng mười mà còn ngâm một trận trong nước sông lạnh buốt vào mùa thu, chắc chắn ngày mai sẽ bị cảm lạnh phát sốt. 
 
Mà Thẩm Kiểu trái lại cũng không để ý mấy. Có thể là bởi vì luyện múa nên từ nhỏ thân thể cô đã vô cùng tốt rồi, rất ít khi sinh bệnh. 
 
Hơn nữa bây giờ tâm trạng cô rất tốt, giống như dù có bị cảm lạnh cũng không sao. Có điều món quà mất rồi nên có chút đáng tiếc.
 
Thẩm Kiều mím môi, không từ bỏ ý định mà dứt khoát vén chăn lên, không hề bỏ sót một ngóc ngách nào.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Cậu đang tìm gì vậy?"
 
Thẩm Kiều không hề ngẩng đầu lên, ậm ừ: "Không có gì..."
 
"Có phải đang tìm cái này không?"
 
Kỳ Ngôn Chu lấy hộp quà ra, hỏi cô thử.
 
Thẩm Kiều ngẩn người, dừng động tác lại, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Sao nó lại ở chỗ cậu vậy?"
 
"Lúc nãy có hai người kia đưa cho."
 
"Trả lại cho tôi mau."
 
"... Tôi đã xem bên trong rồi."
 
Thẩm Kiều "hừ" một tiếng, cô khoanh tay, lấy lại hộp quà rách nát rồi cẩn thận vỗ vỗ: "Tôi biết cậu nhìn thấy rồi. Nhưng quà thì phải do người tặng quà tặng cho người nhận quà, thế mới có chút cảm giác nghi thức. Tôi sẽ tặng lại một lần nữa."
 
Kỳ Ngôn Chu chỉ cảm thấy trong làn có dòng nước ấm chảy qua, hô hấp phập phồng, ngay cả máu cũng bắt đầu sục sôi.
 
Anh gật đầu, thấp giọng trả lời: "Biết rồi."
 
Tất cả đều nằm ở những gì không được nói ra.
 
Thẩm Kiều: "Trước hết không nói nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về thôi. Tôi muốn tắm nước nóng trước đã."
 
"Ừm."
 
Lúc này Kỳ Ngôn Chu không từ chối nữa.
 
...
 
Thời gian đã không còn sớm nữa.
 
Hai người trước hết là chia nhau ra làm việc.
 
Thẩm Kiều thì đi vệ sinh thay quần áo.
 
Còn Kỳ Ngôn Chu thì sải bước chạy xuống dưới lầu, pha thuốc bột cảm lạnh cho cô.
 
Để phòng ngừa lỡ như thì vẫn còn hộp thuốc Tylenol.
 
Cuối cùng là đến quầy bán hàng cạnh bệnh viện mua một cái khăn tắm và một tấm chăn dày, sau đó mang về tìm Thẩm Kiều.
 
Anh đã đặt xong xe.
 
Tài xế vẫn còn cách bệnh viện mười phút đi đường.
 
Kỳ Ngôn Chu trước hết là lấy khăn lông khô lau tóc cho cô một lần nữa, sau đó dùng chăn quấn chặt người Thẩm Kiều rồi dẫn cô xuống lầu.
 
Lúc này trên đường đã không còn tắc nghẽn như vừa nãy.
 
Nhưng bởi vì chuyện nhỏ ngoài lề này, gần tám giờ rưỡi hai người Thẩm Kiều mới đến được đường Chẩn Đồng.
 
Kỳ Ngôn Chu bước nhanh vào, mở điều hòa và máy nước nóng.
 
"Cậu tắm trước đi nhé, nước có chút nóng đấy. "
 
"Tôi biết rồi."
 
Thẩm Kiều lên lầu, vào phòng mình lấy quần áo sau đó tranh thủ tắm nước nóng.
 
Ra khỏi phòng tắm.
 
Kỳ Ngôn Chu không có ở dưới, chỉ để lên bàn ăn nhỏ một chén thuốc cảm lạnh màu đen như mực, sờ lên thấy vẫn còn ấm, tản ra một mùi thuốc đông y.
 
Thẩm Kiều nhíu mày, ngửa đầu lên uống cạn hết một hơi.
 
Đúng lúc Kỳ Ngôn Chu đi vào, nhìn thấy một màn này thì tiện tay ném một gói kẹo mận cho cô.
 
Thẩm Kiều: "Cám ơn."
 
Cô cầm một cái bỏ vào miệng, chịu đựng cảm giác cay đắng này.
 
Kỳ Ngôn Chu lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ như có như không. Anh ngừng một chút rồi thấp giọng hỏi: "Lúc nào thì phải quay về?"
 
"Sáng mai. Chuyến tàu cao tốc đầu tiên là hơn sáu giờ, vẫn đến kịp."
 
"Được rồi. Ngày mai tôi sẽ tới gọi cậu."
 
Thẩm Kiều sửng sốt.
 
Sao lời này nghe lại kỳ lạ như vậy, giống như câu tiếp theo của anh sẽ là: "Đi ngủ sớm chút, ngủ ngon".
 

Nghĩ đến đây, cô lập tức chạy đến bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, vươn tay nắm lấy ngón tay anh, định ngăn lời nói chưa hết của anh.
 
"Chờ một chút!"
 
"Hả?"
 
Thẩm Kiều: "Tôi vẫn chưa định đi ngủ... Kỳ Ngôn Chu, hôm nay là sinh nhật cậu, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, được không?"
 
Kỳ Ngôn Chu giật mình: "... Cậu muốn ăn gì? Đặt đồ ăn ngoài được không?"
 
"Nào cũng được hết. Nhưng dù sao ăn sinh nhật thì cũng phải có cảm giác sinh nhật chứ! Hơn nữa, tôi chuẩn bị quà xong cả rồi, còn có bánh kem nữa này. Tôi cũng đã đặt bánh kem rồi, nhưng vẫn chưa đi lấy, nếu không đến lấy thì người ta sẽ đóng cửa mất!"
 
"Nhưng mà, cậu vừa mới rơi xuống nước..."
 
"Đi thôi nào!"
 
Hôm nay cô lén chạy về là để giúp anh tổ chức sinh nhật.
 
Sao có thể vì một chút chuyện ngoài ý muốn mà lại bỏ dở giữa chừng được chứ.
 
Thẩm Kiều nắm lấy ngón tay Kỳ Ngôn Chu, nhẹ nhàng lắc lắc: "Tôi còn có chuyện khác muốn nói với cậunày!"
 
Kỳ Ngôn Chu hết cách với cô, đành đầu hàng lần nữa.
 
"Mặc thêm hai cái áo rồi hẳn ra ngoài."
 
Thẩm Kiều dùng sức gật đầu, đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh, lúc cười rộ lên dáng vẻ rất vô hại: "Biết rồi mà!"
 
...
 
Đêm lạnh như nước.
 
Kỳ Ngôn Chu đạp xe chở Thẩm Kiều đi, cưỡi gió đêm đi thẳng đến trung tâm thương mại gần đó.
 
Trung tâm thương mại đóng cửa lúc mười giờ, một dãy quán ăn ở tầng một sẽ đóng trễ một chút, nếu có khách thì có thể mở cửa đến mười một giờ.
 
Hai người khóa xong xe sau đó chọn một tiệm thịt nướng.
 
Kỳ Ngôn Chu đi vào gọi đồ ăn, Thẩm Kiều đi một mình lên lầu lấy bánh kem.
 
Cô đã đặt chiếc bánh này qua mạng vào hai ngày trước.
 
Cái bánh to sáu tấc.
 
Vừa đủ cho hai người ăn, như thế sẽ không lãng phí.
 
Vốn dĩ cô hề không nghĩ tới chuyện Kỳ Ngôn Chu có thể gọi thêm bạn bè khác nữa hay không.
 
Giống như có một cảm giác trong tiềm thức.
 
Đây là hoạt động chúc mừng chỉ thuộc về hai người bọn họ, người ngoài không được can thiệp vào.
 
Trên mặt vẫn luôn giữ ý cười.
 
Thẩm Kiều nhảy nhót đi vào tiệm nướng thịt, đưa bánh kem cho nhân viên phục vụ nhờ bọn họ cho vào tủ lạnh, lát nữa ăn xong rồi mang lên.
 
Cô nhìn một vòng quanh tiệm, tìm được nam sinh kia một cách chuẩn xác, cô ngồi đối diện với anh.
 
Cô cười hỏi: "Cậu gọi gì đấy?"
 
Kỳ Ngôn Chu giương mắt: "Thịt với rau."
 
"Thịt bò đi, thịt bò thì tôi có thể ăn thêm chút."
 
"Tôi gọi toàn là thịt bò."
 
"Được đấy."
 
Nhân lúc bếp lò đang làm nóng, Thẩm Kiều lấy món quà từ trong túi ra.
 
Hộp quà đã bị ngâm nước nên nhìn không đẹp nữa, cô dứt khoát vứt đi, tờ giấy cũng bị Kỳ Ngôn Chu lấy đi mất, nhưng món đồ bên trong thì vẫn còn nguyên vẹn không hư hại gì.
 
Thẩm Kiều ra hiệu cho Kỳ Ngôn Chu đưa tay ra.
 
Sau đó, cẩn thận đeo đai bảo vệ cổ tay lên tay anh.
 
Đai bảo vệ cổ tay cô mua là của một thương hiệu thể thao nổi tiếng, nền đen, có logo trên đó, nhìn có vẻ rất khiêm tốn. Cô đã chọn mua cái này sau một thời gian dài lựa chọn trên mạng.
 
Da Kỳ Ngôn Chu trắng, khớp xương ngón tay rõ ràng. Cánh tay cũng gầy và dài, khung xương rõ ràng, nhìn rất đẹp. Đeo đai bảo vệ cổ tay càng thêm năng động hơn, giống như một anh trai cool ngầu có thể làm say mê khối cô gái trên sân bóng rổ.
 
Thẩm Kiều thưởng thức vài giây, thấy khá hài lòng.
 
Dừng một chút, cô mới nhẹ giọng mở miệng lần nữa: "Kỳ Ngôn Chu, chúc mừng sinh nhật lần thứ 18 của cậu."
 
"Cám ơn."
 
Kỳ Ngôn Chu rũ mắt xuống, đầu ngón tay lướt nhẹ qua đai bảo vệ cổ tay kia, giọng nói có chút khàn khàn.
 
Còn có chút cảm xúc không biết tên, vẫn đang lặng lẽ mờ mịt.
 
Thẩm Kiều: "Hy vọng cậu sẽ không bị thương nữa. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi tìm cậu là lúc cậu đang đánh nhau. Nhưng mà sắp thi tốt nghiệp rồi, cậu không thể dùng cổ tay như vậy nữa. ”

 
"... Được rồi."
 
Không lâu sau, từng đĩa đồ ăn đã được mang lên.
 
Lăn qua lăn lại cả ngày, đến lúc này hai người đều cảm thấy đói bụng. Không nói nhiều nữa, định cúi đầu ăn uống trước đã.
 
Nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Kỳ Ngôn Chu, lại là cơ hội hiếm có, Thẩm Kiều cũng không chú ý, quẹt sơ dầu trên thịt rồi thêm rau xà lách sau đó nuốt xuống bụng, ăn một cách vui vẻ.
 
"Ngon, ngon quá!"
 
"Ừm."
 
Kỳ Ngôn Chu thấp giọng trả lời, gắp toàn bộ thức ăn đã nướng chín trên khay nướng lên đặt vào đĩa trước mặt cô.
 
Chẳng bao lâu, đã ăn gần hết các món ăn.
 
Thẩm Kiều buông đũa xuống, nhờ nhân viên phục vụ giúp mang bánh kem tới.
 
Bây giờ đã gần đến thời gian trung tâm thương mại đóng cửa, lại là thời gian làm việc vào buổi tối nữa, cho nên tiệm thịt nướng cũng không còn mấy bàn khách, mà họ đều ngồi ở mấy bàn ở góc, không ai chú ý hai người ở bên này.
 
Thẩm Kiều nhìn xung quanh một vòng, suy nghĩ một chút rồi cắm nến lên bánh kem, sau đó hỏi mượn nhân viên phục vụ cái bật lửa.
 
"Phụt..."
 
Một tiếng vang nhẹ.
 
Cô thắp nến lên.
 
"Kỳ Ngôn Chu, tôi hát bài bài chúc mừng sinh nhật cho cậu nhé."
 
Giọng Thẩm Kiều nhẹ nhàng, để không quấy rầy người khác mà còn cố ý đè thấp, có loại dịu dàng điềm tĩnh khác biệt. Giống như lông vũ lướt qua trái tim, nằm trong tầm tay.
 
Cách nhau ngọn nến.
 
Kỳ Ngôn Chu ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô.
 
Ngón tay nắm chặt thành quyền.
 
Cảnh tượng này giống như một giấc mơ.
 
Anh sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì giấc mơ sẽ tan vỡ, sụp đổ mất. Thế nhưng, nếu như vậy thì chỉ khiến người ta đi đến tình trạng càng thêm điên cuồng.
 
Nếu anh chưa từng nhìn thấy mặt trời.
 
Vốn có thể chịu đựng được bóng tối.
 
“... Kỳ Ngôn Chu, cậu đờ người ra đó làm gì. Mau ước rồi thổi nến đi chứ."
 
"À, ừm."
 
Kỳ Ngôn Chu nhắm mắt lại.
 
Anh chưa từng tin vào thần phật.
 
Nhưng giờ phút này, sâu trong đáy lòng anh mong ước rằng phút giây này có thể mãi mãi như vậy.
 
...
 
Ngay trước khi Kỳ Ngôn Chu mở mắt, hai tay Thẩm Kiều chống cổ, nhẹ giọng nói: "Kỳ Ngôn Chu, tôi nhớ ra rồi."
 
Kỳ Ngôn Chu không hiểu cho nên nhìn cô.
 
"Chuyện gì?"
 
"Tôi nhớ ra rồi, về chuyện mười năm trước."
 
Mười năm trước, hay nói bắt đầu tính từ hôm nay thì đã là mười một năm trước, lúc hai người đều chỉ mới bảy tuổi.
 
Một ngày nọ, Thẩm Kiều và Thẩm Hòa Nguyệt cãi nhau một trận.
 
Khi đó hai chị em đều là trẻ con, không có mâu thuẫn sâu xa nào, chỉ đơn giản cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ như giành đồ chơi, ăn miếng sườn cuối cùng, hoặc là ai ngủ trưa với Diệp Hân mà thôi.
 
Sau khi cãi nhau xong, Diệp Hân không hề thiên vị mà mắng cả hai người một trận.
 
Sau đó, tính đưa Thẩm Kiều đi học múa ba lê.
 
Thẩm Kiều vẫn chưa hiểu chuyện, toàn bộ quá trình đều tức giận. Lớp học múa kết thúc, cô không đợi Diệp Hân đến đón mà đã lén trốn đi, định dùng việc bỏ nhà đi để bày tỏ oán uất trong lòng mình.
 
Lúc đó, trường học múa ba lê của cô nằm gần đường Chẩn Đồng, cách khoảng ba con đường.
 
Thẩm Kiều đi dạo một vòng, dạo đến một con hẻm tối tồi tàn.
 
Trong hẻm tối có mấy tên nam sinh choai choai đang đánh một cậu bé.
 
Tiểu Thẩm Kiều không dám đi qua, chỉ dám trốn ở một cạnh nhìn một lát, cô cảm thấy cậu bé kia thật tội nghiệp, cậu bé thoi thóp giống như sắp chết.
 
Phải cứu cậu.
 
Trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.
 
Trẻ em luôn dũng cảm, bất chấp hậu quả.
 
Cô suy nghĩ một chút sau đó chạy ra ngoài tìm dì của cửa hàng nhỏ bên cạnh báo cảnh sát giúp cô, sau đó quay lại đầu hẻm tối kia, la to vào trong hẻm một tiếng: "Chú cảnh sát đến rồi!"
 
Vì một tiếng la này mà mấy nam sinh kia ngừng đánh, cuống quít bỏ chạy tán loạn.
 
Thậm chí còn không quay đầu lại xác nhận xem cảnh sát có xuất hiện thật hay không.
 
Tiểu Thẩm Kiều canh đúng thời cơ nhanh chóng chạy vào trong hẻm tối, dùng hết sức của toàn thân kéo cậu bé lên, dẫn cậu bé chạy ra ngoài.
 
Không lâu sau, mấy nam sinh kia nhận ra được mình bị lừa, lại đuổi theo.
 
Sao hai đứa trẻ nhỏ xíu có thể chạy nhanh được như thế nào.
 
Tiểu Thẩm Kiều kéo cậu bé kia lảo đảo chạy đến bờ hồ phía sau đường Chẩn Đồng.
 
Mấy tên nam sinh đã đuổi rất sát.
 
Tiểu Thẩm Kiều bắt đầu sợ hãi, lùi về phía sau một đoạn, trượt chân rơi xuống hồ, hoàn toàn mất đi ý thức.
 
...

 
Thẩm Kiều mím môi.
 
Không nghĩ tới mình lại quên chuyện này sạch sẽ không còn một mảnh.
 
Phần lớn cũng vì rơi nước và sợ hãi, hơn nữa sau đó lại sốt cao không ngừng, bị bệnh cả một tuần lễ, cho nên đại não mở ra cơ chế phòng ngự, nên tiềm thức mới quên mất đoạn ký ức này.
 
Đương nhiên, cô cũng không nghĩ tới bởi vì hôm nay bất ngờ rơi xuống nước mà cô lại nhớ ra đoạn ký ức này lần nữa.
 
Tất cả mọi chuyện đã có câu trả lời.
 
Cậu bé bị đánh chính là Kỳ Ngôn Chu.
 
Mà cô đã cứu anh.
 
Duyên phận của hai người đã bắt đầu từ mười năm trước.
 
Chả trách.
 
Chả trách trong điện thoại, "Thẩm Kiều" của mười năm sau thề thốt nói cho cô biết, Kỳ Ngôn Chu là người yêu cô nhất thế giới, chắc chắn sẽ không phản bội cô.
 
Chả trách lần đầu tiên Diệp Hân nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu lại cảm thấy anh nhìn quen mắt.
 
Chả trách lần đầu tiên cô đi ngang qua cái hồ phía sau kia lại có cảm giác quen thuộc kỳ lại.
 
Thì ra tất cả đều có dấu vết lần theo.
 
Thẩm Kiều: "Cho nên, cô gái mà Lư Sam Sam nói chính là tôi."
 
Nói xong, cô vươn tay chạm nhẹ vào trán Kỳ Ngôn Chu.
 
Trên trán có một vết sẹo.
 
Có lẽ là do lúc đó để lại.
 
Kỳ Ngôn Chu không nói gì, thoáng cái biểu cảm trở nên có chút lạnh lùng, anh giật người ra phía sau, tránh né đụng chạm của cô.
 
“...”
 
Bầu không khí đột nhiên đóng băng.
 
Thật lâu sau, Kỳ Ngôn Chu mới thu lại biểu cảm, bình tĩnh mở miệng: "Không sai, là cậu."
 
"Sau đó cậu thế nào?"
 
"Không lâu sau khi cậu rơi xuống nước thì cảnh sát đến, còn những người đó thì bị bắt."
 
"Vậy thì cũng may."
 
Kỳ Ngôn Chu mím môi tự giễu.
 
Cũng may cái gì.
 
Cũng may cô thiếu chút nữa là chết đuối à?
 
Chẳng có gì là cũng may cả.
 
Bởi vì chuyện này mà sau đó Kỳ Ngôn Chu đã tự học bơi, bây giờ đã có thể bơi rất tốt.
 
Nhưng hôm nay Thẩm Kiều lại rơi xuống nước lần nữa.
 
Mà anh vẫn không thể cứu cô lên trước.
 
Tâm trạng Thẩm Kiều rất tốt nên không phát hiện bầu không khí u ám của anh, chỉ thúc giục anh mau cắt bánh kem. Thọ tinh phải cắt dao đầu tiên.
 
Cắt xong, cô bảo Kỳ Ngôn Chu chỉ cần chia cho cô một miếng nhỏ là được.
 
Thẩm Kiều bưng đĩa giấy qua, dùng nĩa lấy một miếng kem nhỏ cho vào miệng.
 
Hương thơm ngọt ngào bùng nổ vị giác.
 
Cô híp mắt cười rộ lên, ăn thêm một miếng bánh kem nhỏ, ậm ờ hỏi tiếp: "Cho nên, có phải cậu vẫn lặng lẽ quan tâm đến tôi không?"
 
“...”
 
Câu hỏi này thực sự rất khó để trả lời.
 
Tay Kỳ Ngôn Chu khẽ run.
 
Thẩm Kiều: "Tôi không biết xấu hổ mà hỏi thêm một câu nữa... Trước khi ở bệnh viện, tôi hỏi cậu, sao cậu lại quét dọn phòng học múa ba lê vậy, là vì tôi sao? Tôi vẫn luôn sử dụng phòng học đó. ”
 
“...”
 
"Kỳ Ngôn Chu, cậu thích tôi đúng không?"
 
Vừa nói ra, hai người đều ngây ngẩn cả người.
 
Thẩm Kiều mở to hai mắt, hai má "soạt" một cái nóng lên, hai má ửng đỏ lan đến lỗ tai, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.
 
Sao, sao lại nói năng thiếu suy nghĩ vậy chứ!
 
Thậm chí đầu cô còn chưa kịp nghĩ tới.
 
Có điều nếu đã nói ra thì Thẩm Kiều cũng không có cách nào thu hồi lời nói nữa, chỉ có thể đỏ mặt, lặng lẽ nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn Chu, chờ mong đáp án của anh.
 
Kỳ Ngôn Chu mím chặt môi.
 
Thật lâu vẫn không nói gì.
 
Lâu đến nỗi Thẩm Kiều cũng nản chí, gần như sắp hết hy vọng, cô định nghĩ cách chuyển đề tài này sang hướng khác.
 
Rốt cuộc Kỳ Ngôn Chu cũng mở miệng: "Đúng vậy, mẹ nó ông đây thích cậu, vẫn luôn thích cậu thì sao?"
 
Anh đúng là hèn hạ như vậy, đáng sợ như vậy, đúng là bệnh hoạn đến phát điên mới có thể đứng ở nơi tối tắm lén chú ý đến cô mười năm, giống như phim kinh dị vậy.
 
Giống như một con quỷ mơ mộng hão huyền, rõ ràng bản thân ở trong bùn lầy mà lại mơ ước hoa hồng trong nhà kính.
 
Cho nên, hãy mau chạy trốn.
 
Chạy trốn đến nơi anh không thể chạm vào thì mới có thể an toàn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận