Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Tháng mười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nắng gắt cuối thu đã hoàn toàn rời khỏi thành phố Lộc Xuyên, điều đó có nghĩa là những ngày cực nóng trong năm nay cuối cùng cũng sắp kết thúc.
 
Một cơn gió thổi qua, mang theo lá rụng và ý thu.
 
Trong khuôn viên trường cấp ba Thánh Mẫn, ở hai đầu con đường bộ vốn dĩ rậm rạp cây cối, từng ngày từng ngày dần dần trở nên vắng vẻ đìu hiu bằng mắt thường có thể thấy được, từ những chiếc lá cây khô héo mà sinh ra cảm giác thê lương khó tả.
 
Tuy nhiên, điều này cũng không ngăn cản được sức sống mãnh liệt và tuổi thanh xuân không quản ngại trên người đám học sinh.
 
Sinh viên lớp 12 không có kỳ nghỉ quốc khánh, ngoại trừ ba ngày đầu tiên, về sau toàn bộ đều phải đến trường học bù. Mà Thẩm Kiều đã xuất phát đến căn cứ tập huấn, tiến vào giai đoạn nước rút chuẩn bị cho cuộc thi tài năng.
 
Thẩm Kiều đã luyện tập múa ba lê từ nhỏ, đi theo con đường chuyên nghiệp, không phải là vì thí sinh không có nền tảng tham gia cuộc thi tài năng giữa chừng, nền tảng rất vững chắc, chỉ là vì kỳ thi công chức mới tập huấn, học một ít phương pháp dự thi, cho nên không cần mất quá nhiều thời gian, hai tháng đã đủ rồi.
 
Nhưng trong căn cứ còn có những học sinh khác, đã tới đây từ lúc nghỉ hè, đã thân thiết với nhau. Tân sinh rất khó hòa nhập vào.
 
Thẩm Kiều và Chu Tư Cầm hạng mục khác nhau, không được phân cùng một phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạn cùng phòng của cô là một nữ sinh xa lạ, tên là Vưu Hạ, trông rất xinh đẹp, khuôn mặt mang nét cổ điển bạch ngọc không tỳ vết.
 
Vưu Hạ cũng giống Thẩm Kiều, đều là học múa từ nhỏ.
 
Cô ấy không phải người gốc Lộc Xuyên, chỉ là hộ khẩu ở chỗ này, lúc trước đi học ở nơi khác, đặc biệt trở về tham gia cuộc thi tài năng và thi đại học.
 
Hai người không tính là vừa gặp đã quen. Nhưng ở chung mấy ngày cũng có thể cùng tiến cùng lùi, cùng nhau làm bạn.
 

 
Đêm đó.
 
Ánh trăng sáng tỏ.
 
Thẩm Kiều từ phòng học vũ đạo trở về phòng của mình.
 
Đèn trong phòng mờ tối, không ai ở bên trong.
 
Cô có hơi kinh ngạc, lấy di động ra, nhìn thoáng qua thời gian.
 
Giờ phút này, đã hơn 10 giờ tối.
 
Vưu Hạ không tham gia huấn luyện buổi tối hôm nay, nói thân thể mình không thoải mái, biến mất từ lâu, không thấy bóng dáng.
 
Đã trễ thế này rồi, người còn không ở phòng, có thể chạy đi đâu?
 
Nghĩ nghĩ, Thẩm Kiều vẫn cảm thấy không thể làm như không thấy được. Cô đặt cặp sách xuống, ngồi vào giường, nhắn tin cho Vưu Hạ.
 
Thẩm Kiều:【 Vưu Hạ, cậu đang ở đâu đấy? Có phải không thoải mái hay không, có muốn mình tới giúp không? 】
 
Đối phương không trả lời ngay lập tức.
 
Cách năm sáu phút, di động mới rung lên.
 
Vưu Hạ:【 Không đâu, bạn trai mình tới gặp mình, mình cùng anh ấy ăn bữa khuya rồi trở về. Em yêu, để cửa lại cho mình, đừng khoá an toàn nhé, cảm ơn. 】
 
“…”
 
Phòng ký túc xá tập huấn là cả một tòa nhà, bởi vì có một số học sinh sẽ về muộn, thường ngày cửa tòa nhà không khóa, quẹt thẻ là có thể vào.
 
Nhưng nam nữ lẫn lộn, sợ không an toàn, cũng sợ hỗn loạn, các cô gái phần lớn sẽ mở khóa khoá an toàn ở cửa phòng, vặn lưỡi khóa đến tận cùng bên trong, bên ngoài dùng chìa khóa cũng không mở ra được.
 
Thẩm Kiều mím môi, chần chừ một lát, mới gõ chữ trả lời lại:【 Được rồi, đã biết. 】
 
Vưu Hạ:【 Cảm ơn nha. Cậu muốn ăn bữa ăn khuya không? Mình mang cho cậu một ít. 】
 
Thẩm Kiều:【 Không cần đâu, cảm ơn cậu. 】
 
Cô buông di động, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay áo ngủ.
 
Khi trở ra lập tức ngã gục xuống giường.
 
Ban tập huấn mỗi ngày đều có khóa văn hóa, cũng không phải lúc nào cũng luyện tập, tất nhiên, mỗi ngày thầy giáo đều sẽ giao bài tập.
 
Độ khó của bài tập ở mức bình thường, phần lớn là đề cơ bản, nhưng lượng đề rất lớn.
 
Nếu muốn hoàn thành tỉ mỉ thì cơ bản đều phải làm vào đêm khuya.
 
Hôm nay Thẩm Kiều quá mệt mỏi, thật sự rất muốn lười biếng một lúc, muốn làm bài tập cạnh cửa sổ ở mái nhà. Nhưng cô lại sợ ngày mai thầy giáo điểm danh, trước công chúng, hơn nữa bạn học trong lớp cũng không quen thuộc cho lắm, luôn cảm thấy có chút xấu hổ mất mặt.
 
Nếu Kỳ Ngôn Chu ở bên cạnh thì tốt rồi.
 
Cậu ấy nhất định sẽ hỗ trợ.
 
Ngay khi cái ý niệm này xuất hiện, bỗng chốc, Thẩm Kiều từ trong mệt mỏi tỉnh táo lại, hơi mở to đôi mắt.
 

Trên thực tế, sau khi đến căn cứ này hơn một tuần, cô mỗi ngày đều sẽ nhớ tới Kỳ Ngôn Chu bất kể lúc nào.
 
Không có cách nào
 
Hai người cùng sinh hoạt lâu như vậy.
 
Mọi thứ đã thành thói quen.
 
“…”
 
Thẩm Kiều trở mình, úp mặt vào hai tay, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt tường.
 
Giờ phút này, ngoài cửa sổ là màn đêm đen như mực. Trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn, ánh sáng dần dần tỏa ra, xuyên qua các vật cản, đổ bóng trên mặt tường.
 
Vài giây sau, tầm mắt cô dần dần trở nên mơ hồ, không hề tập trung.
 
Cho nên, hiện tại Kỳ Ngôn Chu đang làm gì đây ta?
 
Lần cuối cùng hai người nói chuyện đã là hai ngày trước. Kỳ Ngôn Chu hỏi cô sống và ăn đồ ở đây có quen không trên WeChat, có cần gì hay không.
 
Anh trầm mặc ít lời, nhắn cái tin cũng rất ngắn gọn.
 
Chỉ xem tin nhắn, không có giọng nói và biểu cảm nên có vẻ hơi lạnh lùng.
 
Nhưng mà Kỳ Ngôn Chu không phải người lạnh lùng như vậy, diện mạo không lạnh nhạt, ngũ quan khuôn mặt cũng không tìm ra chút khuyết điểm nào, chỉ là mặt thường xuyên không biểu cảm, ánh mắt sắc bén, nói chuyện lại luôn hung dữ, mới làm người ta cảm thấy không dễ tiếp cận.
 
Cái tốt của anh, phải rất nghiêm túc mới có thể phát hiện.
 
Nghĩ như vậy, gương mặt tự nhiên bắt đầu nóng lên.
 
Thẩm Kiều lấy tay che mặt lại, cả người lăn một vòng trên giường, lại lập tức ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động.
 
Hơi động tâm.
 
Cô hít sâu một hơi, gọi điện cho Kỳ Ngôn Chu.
 
“Tút tút” hai tiếng.
 
Đầu kia sóng điện, nam sinh nghe máy, giọng điệu nghiêm túc, “Thẩm Kiều? Muộn vậy rồi sao còn gọi điện thoại tới? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều không rảnh lo nói chuyện, trước hết phủ nhận liên tục: “Không sao không sao! Không có chuyện gì!”
 
“Ừ. Vậy là tốt rồi.”
 
“…”
 
Thẩm Kiều phản ứng lại, cắn cắn môi, có chút xấu hổ cười thấp.
 
May mắn, Kỳ Ngôn Chu không bắt bẻ trong lời nói của cô, ngừng một chút, chủ động hỏi: “Đã trễ thế này còn luyện tập sao?”
 
“Không đâu, đã ở trong phòng rồi. Đang cân nhắc có nên viết bài tập hay không thôi.”
 
“Vì sao không viết?”
 
“Bởi vì hôm nay mệt mỏi quá đó. Viết không xong.”
 
Kỳ Ngôn Chu “Ừ” một tiếng, hình như đang mở loa ngoài, giọng nói trở nên hơi xa, lại mang theo một chút điện lưu âm.
 
“Bạn cùng phòng đâu? Tham khảo người khác một ít.”
 
Thẩm Kiều: “Cậu ấy ra ngoài ăn bữa khuya rồi, không ở đây... Nhưng mà, học bá cũng sẽ nghĩ đến việc chép bài của người khác sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu cười khẽ, “Không cần chép. Tôi có thể không viết.”
 
“...”
 
“Chụp lại đề gửi qua đây.”
 
Thẩm Kiều sửng sốt một chút, lúng ta lúng túng, “A, cậu muốn làm giúp tôi sao?”
 
Khi nói chuyện, ngón tay quấn quấn tóc mai, trái một vòng phải một vòng đảo quanh.
 
Chút tâm tư nhỏ, lưu chuyển liên hồi, giấu cũng không giấu được.
 
Còn may không có ai thấy.
 
Kỳ Ngôn Chu cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhẹ nhàng đáp lại: “Trước nhìn xem là dạng đề gì, chọn mấy đề điển hình cho cậu làm. Nếu có dạng đề giống vậy, đợi chút nữa đưa đáp án cho cậu.”
 
... Thật là một gia sư chuyên nghiệp.
 
Đột nhiên, máu trong tim Thẩm Kiều bắt đầu “Bịch bịch bịch”, tràn ra bong bóng hồng nhạt.
 
Cô ho nhẹ một tiếng, che mình lại, hỏi tiếp: “... hôm nay cậu không đi làm à?”
 
“Ừ.”
 

“Vậy cậu không ngủ được sao?”
 
“Thời gian còn sớm.”
 
Ngụ ý là, làm chút đề cũng không cần phải phiền phức đến thế.
 
Thẩm Kiều cười rộ lên: “A, vậy nhờ cậu giúp nha... Kỳ Ngôn Chu, cậu thật tốt.”
 
Giọng nói của thiếu nữ vốn đã mềm mại, giọng nói cũng là ngoan ngoãn nhu hòa trước sau như một, nghe rất êm tai.
 
Vậy nên, Kỳ Ngôn Chu bị nghẹn cổ họng, như bị tâm ma xâm nhập vậy, rơi vào vực sâu, vĩnh viễn không thể thoát ra được.
 
Im lặng một chút, giọng anh nghe gần hơn, anh trầm giọng mở miệng: “Cúp máy đây.”
 
Thẩm Kiều đã cảm thấy mỹ mãn, cô gật đầu nói: “Ngủ ngon.”
 
“Ngủ ngon.”
 
Điện thoại ngắt kết nối.
 
Cô nhảy xuống giường, đi giở bài tập ra, chụp lại từng tờ một, sau đó đồng loạt gửi cho Kỳ Ngôn Chu.
 
Ước chừng năm sáu phút sau, Kỳ Ngôn Chu khoanh tròn sáu đề cho cô.
 
Kỳ Ngôn Chu:【 Mười lăm phút có thể làm xong. Phải tự mình làm. 】
 
Kỳ Ngôn Chu:【 Phần còn lại, 40 phút sau gửi cho cậu. Thời gian có hơi muộn rồi, sáng ngày mai lại làm tiếp. 】
 
Kỳ Ngôn Chu:【 Đi ngủ sớm một chút. 】
 
...
 
Bởi vì cuộc điện thoại này, mãi cho đến khi Vưu Hạ lén lút trở về, Thẩm Kiều còn chưa thể ngủ.
 
Đêm đã khuya.
 
Vưu Hạ đẩy cửa ra, nhìn thấy ánh đèn, hoảng sợ.
 
Cô ấy có chút chần chờ hỏi: “Thẩm Kiều, cậu còn chưa ngủ? Là đang đợi mình sao? Xin lỗi, mình về trễ.”
 
Thẩm Kiều thò đầu ra khỏi chăn, tâm trạng rất tốt, cô lắc đầu: “Không phải đâu, mình đang làm bài tập. Lập tức chuẩn bị ngủ.”
 
Nghe cô nói như vậy, Vưu Hạ vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.
 
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, nếu không mình thật đúng là nghiệp chướng nặng nề.”
 
Thẩm Kiều cười cười, “Không sao đâu.”
 
Vưu Hạ vừa mới cùng bạn trai ra ngoài ăn nướng BBQ, mùi khói lửa trên người đến giờ vẫn chưa tiêu tán, ngửi lâu là có chút dầu mỡ khó nhịn. Cô ấy không có thời gian nhiều lời, chỉ để lại một câu “Cho mình mượn bài tập chép một tí”, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm.
 
Hai người là cùng một khối, lại là bạn cùng phòng, thường xuyên chép bài tập của nhau.
 
Mười lăm phút sau, Vưu Hạ lau tóc bước ra khỏi phòng tắm.
 
Thẩm Kiều lên tiếng nói với cô ấy: “Đáp án đã gửi cho cậu rồi đấy. Cứ từ từ mà chép.”
 
“Cảm ơn!”
 
Vưu Hạ lập tức nói lời cảm ơn, đi đến bên cạnh, rút sạc điện thoại ra.
 
Mở khóa màn hình, click mở WeChat.
 
Xem qua hình ảnh một chút, ngón tay cô ấy hơi ngừng, chần chờ, “Đây không phải chữ viết của cậu phải không?”
 
Chữ của Kỳ Ngôn Chu rất đẹp, có loại sắc bén thiết họa kim câu (1), so với nét chữ ấu trĩ của Thẩm Kiều kia thì hoàn toàn khác nhau như trời với đất, liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
 
Thẩm Kiều gật đầu, “Ừ, đây là người khác cho mình.”
 
“Ai đấy? Khối chúng ta sao?”
 
“Không phải, là một... người bạn. Hôm nay mình quá mệt mỏi, không muốn viết nên nhờ cậu ấy giúp mình làm một phần.”
 
Vưu Hạ lớn lên xinh đẹp lại ham chơi, từ cấp ba vẫn luôn yêu đương, rất nhạy bén với quan hệ nam nữ.
 
Chỉ nghe giọng điệu của Thẩm Kiều, lập tức cảm nhận được trong đó có ý vị không bình thường.
 
Cô ấy ngồi vào giường mình, cùng Thẩm Kiều mặt đối mặt, nhướng mày, thuận miệng trêu chọc: “Bạn trai?”
 
Mặt Thẩm Kiều “xoẹt” một cái đỏ lên, vội vàng xua tay phủ nhận: “Không phải không phải! Chỉ là một người bạn vô cùng quan trọng.”
 
“Nam sinh?”

 
“Ừ.”
 
“Lớn lên thế nào? Đẹp trai không?”
 
“... Ừ. Đẹp trai.”
 
Vưu Hạ vỗ đùi, “Ồ” một tiếng thật dài: “Đã hiểu.”
 
Thẩm Kiều cũng không biết cô ấy đã hiểu cái gì, nhưng bởi vì thẹn thùng, không chịu nói thêm nữa, dứt khoát giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn, chỉ chừa một đôi mắt ở bên ngoài.
 
Bên cạnh, Vưu Hạ đặt điện thoại xuống, ngẩng mặt lên, bắt đầu công việc chăm sóc da hằng ngày.
 
Thẩm Kiều nghẹn một lát, nhưng lại có chút không nhịn được, thật cẩn thận gọi cô ấy một tiếng: “Vưu Hạ.”
 
“Ừ? Làm sao vậy?”
 
“... Thật ra, có một việc, muốn nhờ cậu hỗ trợ tham mưu một chút.”
 
“Cái gì? Cậu nói đi.”
 
Thẩm Kiều dừng một chút, thấp giọng nói: “Người bạn này của mình, sinh nhật cậu ấy sắp tới rồi, cậu cảm thấy mình nên tặng quà gì thì tốt?”
 
Nếu không tính Thẩm Thành Tuấn, cô chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho nam sinh, một chút kinh nghiệm cũng không có. Có lẽ là bởi vì Vưu Hạ không quen biết Kỳ Ngôn Chu, Thẩm Kiều mới có dũng khí hỏi ra vấn đề này.
 
Nếu Chu Tư Cầm ở đây, nghe được câu hỏi của cô, nhất định sẽ làm rộn, khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng.
 
Cho nên, cô ngại đi xin Chu Tư Cầm giúp đỡ, chỉ có thể hỏi người bạn mới.
 
Vưu Hạ nghĩ nghĩ: “ ‘Bạn tốt’, đúng không? Vậy không thể tặng quá khoa trương được, có vẻ cậu quá chủ động. Nữ sinh làm rõ sẽ không thú vị. Hay là, cậu chọn một thứ mà cậu ấy có thể sử dụng mỗi ngày đi, để cậu ấy nhìn thấy là nghĩ đến cậu ngay ấy.”
 
Mặt Thẩm Kiều càng đỏ hơn: “Như vậy không tốt lắm...”
 
Ám chỉ bất ngờ có quá lớn hay không?
 
Kỳ Ngôn Chu có thể nhìn ra cái gì hay không?
 
Nhỡ đâu... Cô nghĩ, nhỡ đâu, là bản thân hiểu sai ý, người ta có người trong lòng rồi, còn thích ân nhân cứu mạng, vậy phải làm sao mới tốt đây?
 
Vưu Hạ: “Có cái gì không tốt, tặng quà cho bạn bè ấy hả, chính là phải thực dụng. Như là đồng hồ này, mắt kính này linh tinh, đều được. Muốn mình nói, thì cứ tặng cái ốp điện thoại, vừa tiện nghi lại thực dụng, chơi điện thoại là có thể nghĩ đến cậu, thật tốt.”
 
Thẩm Kiều suy xét một lát, gật đầu: “Mình biết rồi. Cảm ơn cậu, Vưu Hạ.”
 
“Khách sáo cái gì. Giúp mình cảm ơn đáp án của cậu ấy.”
 
“A, đúng rồi, tiết tự học tối thứ ba tuần sau với cả huấn luyện buổi tối mình đều không tới. Nếu thấy giáo hỏi, có thể phiền cậu giúp mình kiếm cớ được không?”
 
“Không thành vấn đề.”


 
Cuộc sống tập huấn khiến tốc độ thời gian trôi qua rất nhanh.
 
Chớp mắt đã tiến vào tuần cuối cùng của tháng mười.
 
Trưa ngày 25, trong giờ nghỉ trưa, Thẩm Kiều lại lần nữa gọi điện thoại cho Kỳ Ngôn Chu.
 
Kỳ Ngôn Chu đang ở trường học, nhưng cũng nhanh chóng bắt máy: “Alo? Thẩm Kiều? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
 
Lời mở đầu của anh mỗi lần đều là như thế này.
 
Nhưng mà, lại rất dễ làm người âm thầm quan tâm sinh ra vui mừng.
 
Thẩm Kiều rũ mắt xuống, thấp giọng cười, gọi anh: “Kỳ Ngôn Chu.”
 
“Hửm?”
 
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu một chút, tối hôm nay có làm việc không? Hay là trực tiếp về nhà? Hôm nay tiết toán học, thầy giáo đã phát bài thi rất khó...”
 
“Không có.”
 
Kỳ Ngôn Chu nhẹ nhàng thở dài, gần như không thể nghe thấy, “Đến lúc đó cậu gửi qua đây đi.”
 
Thẩm Kiều cong cong mắt, “Được, vậy buổi tối tôi lại liên lạc với cậu.”
 
...
 
Hoàng hôn từ từ buông xuống.
 
Tâm tình nôn nóng chờ đợi cuối cùng cũng hạ màn.
 
Thẩm Kiều tắm rồi thay quần áo, thu dọn đồ đạc, một lát nữa nhờ Vưu Hạ giúp mang về. Còn mình thừa dịp tiết tự học buổi tối bắt đầu lén chuồn ra ngoài trước.
 
Nơi tập huấn là ở trong học viện vũ đạo.
 
Học viện vũ đạo nằm ở thành phố Lục Đồng, giáp thành phố Lộc Xuyên, hai bên chỉ cách nhau 20 phút đi ô tô.
 
Thẩm Kiều xuất phát từ trường học, bắt taxi đến nhà ga, đi xe điện về Lộc Xuyên, nhiều nhất 5 giờ rưỡi là có thể đến. Rồi sau đó, lại đi tàu điện ngầm về nhà. Hơn nữa khúc quanh ở giữa, trước 7 giờ tối, hẳn là là có thể nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu.
 
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Kỳ Ngôn Chu.
 
Một ngày quan trọng như vậy, Thẩm Kiều muốn trở về cùng anh.
 
Ít nhất, hai người có thể cùng nhau ăn bữa cơm chiều, không đến mức để Kỳ Ngôn Chu cô đơn một mình ăn sinh nhật.
 
Rốt cuộc thì không thể luôn là Kỳ Ngôn Chu bồi cô, giúp cô, không phải sao. Chính mình cũng nên trả giá một chút mới đúng, sao có thể thản nhiên tiếp nhận mấy chuyện đó được.
 
Nghĩ như vậy, hết thảy hành vi đã có lý do và động cơ.
 
Nhà ga tàu điện gần ngay trước mắt, Thẩm Kiều mím môi, lặng lẽ siết chặt hộp quà trong tay.

 
...
 
Cái ngày như sinh nhật này đối với Kỳ Ngôn Chu mà nói thì chẳng khác gì những ngày bình thường khác.
 
Bà ngoại anh qua đời khi anh năm tuổi, còn nhỏ tuổi, anh đã bắt đầu một mình sinh hoạt, bôn ba để sinh tồn.
 
Ngày lễ như sinh nhật này, đối với một đứa trẻ mỗi ngày đều cân nhắc “Ngày mai ăn gì” mà nói, là một điều xa xỉ.
 
Hơn nữa, cũng không phải anh được chúc phúc mà đến trên đời này. Không có người quan tâm anh. Cũng không có ai sẽ ăn mừng.
 
Nếu phải nói rằng năm nay có gì khác, thì đại khái chính là cuối cùng anh cũng đã trưởng thành, theo mặt pháp lý thì mức độ tự do sẽ lớn hơn. Ví dụ như, ngày mai là anh có thể tìm một công việc bán thời gian để kiếm tiền. 
 
Kỳ Ngôn Chu hạ mi mắt, lâm vào trầm ngâm. Lúc này, A Tài mới lảo đảo lắc lư đi từ bên ngoài vào.
 
Hôm nay anh ta đổi giờ với Kỳ Ngôn Chu. Kỳ Ngôn Chu trốn lớp tự học, xem thời gian buổi chiều này, phải buổi tối mới đến giờ đổi ca. Nghe được động tĩnh, Kỳ Ngôn Chu ngẩng đầu, liếc anh ta một cái.
 
A Tài xua xua tay với anh, lười biếng giải thích: “Mạng ở nhà đang sửa, tôi tới xài ké mạng đánh một ván.”
 
“Làm gì làm đi.”
 
A Tài đè vành nón xuống một chút, anh ta bĩu môi rồi đi ra phía sau Kỳ Ngôn Chu, tiến tới quầy lễ tân, tiện tay mở quản lý mạng lên. Lúc máy tính khởi động, anh ta ghé mắt đến thì thấy Kỳ Ngôn Chu đang thất thần, đánh bạo hỏi một câu: “Cái cô bạn gái xinh đẹp kia của cậu đâu? Lâu rồi không thấy nhỉ? Chẳng lẽ thay người rồi à?” 


 
“…”


 
“Đừng có trừng tôi, tùy tiện hỏi chút thôi mà.” A Tài cợt nhả, nhưng lại sợ Kỳ Ngôn Chu động thủ nên anh ta cũng không dám bỡn cợt Thẩm Kiều. Anh ta chỉ trêu chọc anh vài câu, nói rằng mấy tháng này anh đi làm rất ít, có phải rơi vào sắc đẹp rồi hay không. Sau đó anh ta không đợi trả lời đã dứt khoát bỏ qua, quay đầu mở game đánh phó bản. 
 
Đột nhiên, Kỳ Ngôn Chu “chậc”một tiếng rồi đứng lên. Bánh xe của ghế dựa trượt trên mặt đất, phát ra một tiếng vang. A Tài giật mình, gỡ tai nghe xuống: “Làm sao vậy?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Tôi có việc đi trước, anh giúp tôi trông mấy tiếng, tiền lương tính cho anh.” Nói rồi anh cũng không quay đầu lại mà rời khỏi tiệm net.
 
Bên ngoài gió thu lạnh thấu xương, thổi đến tỉnh cả người. Trong lòng Kỳ Ngôn Chu hiểu rõ, chút xúc động này khiến bản thân như đang đi trên dây xích vậy, lung lay sắp đổ, hoàn toàn là biểu hiện không khống chế được. 
 
Thế nhưng, anh thật sự rất nhớ Thẩm Kiều. Cho dù chỉ là nhìn cô từ xa một cái thôi cũng được. Loại dục vọng này, ngày hôm nay thật sự rất mãnh liệt.
 
Kỳ Ngôn Chu tính toán thời gian, mua vé xe gần đây trên ứng dụng di động, bắt taxi đến ga tàu cao tốc. Đúng vào giờ cao điểm tan tầm, đường xá tắc nghẽn. Cầu vượt, dòng xe cộ di chuyển với tốc độ như rùa bò, liếc mắt nhìn không thấy đâu là điểm dừng. 
 
Kỳ Ngôn Chu nhíu mày, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối, từng chút từng chút một, tần suất dần dần tăng nhanh, không cẩn thận để lộ tâm trạng nôn nóng.
 
Chờ đến khi xe taxi đến được bên ga tàu, màn đêm đã lặng lẽ buông. Kỳ Ngôn Chu trả xong tiền xe thì sải bước vào trong nhà ga. Thế nhưng, chưa đợi anh xếp hàng kiểm vé xong thì chuông điện thoại đã vang lên trước. Người gọi đến là Thẩm Kiều.
 
Khóe môi Kỳ Ngôn Chu cong lên một đường, anh rời khỏi hàng người, đi đến một nơi an tĩnh một chút rồi bắt máy: “Thẩm Kiều.”
 
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ: “Xin chào, cậu là bạn của chủ chiếc điện thoại này sao?”
 
Biểu tình Kỳ Ngôn Chu trở nên nghiêm túc: “Đúng vậy, làm sao thế?”
 
“Chủ của chiếc điện thoại này rơi xuống sông, bây giờ đang ở lục viện Lộc Xuyên, nhưng tôi không tìm được phương thức liên lạc của cha mẹ cô ấy, cậu có tiện qua đây không?”  
 
“Tôi tới ngay.” Kỳ Ngôn Chu không chút do dự mà dập máy, vội vã vòng ngược lại đường cũ.
 
Anh  đi ngược chiều lại với đám đông, tốc độ nhanh hơn hẳn mấy lần so với lúc tới. Thời tiết tháng mười, trên lưng Kỳ Ngôn Chu lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng mà chỉ chốc lát sau đã làm ướt áo sơ mi đồng phục học sinh. 
 

 
Lục viện nằm khá gần ga tàu cao tốc.
 
Mười lăm phút sau, Kỳ Ngôn Chu đã sải bước chạy vào đại sảnh cấp cứu của bệnh viện. Giờ này, bệnh viện vẫn ồn ào đầy tiếng người như trước, đèn đuốc sáng trưng. 
 
Anh tìm người hỏi một chút, rất nhanh đã thuận lợi tìm được giường bệnh của Thẩm Kiều. Cách giường bệnh không xa có một đôi tình nhân ngồi ở đó, nom tuổi tác không lớn lắm, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi.  
 
Trong tay người đàn ông cầm theo mũ bảo hiểm xe máy, trông rất tùy tiện, vẻ mặt không thèm để ý. Người phụ nữ thì biểu tình có chút sốt sắng, ngón tay đều quấn lại cùng một chỗ. Toàn thân hai người đều ướt sũng. Tóc cũng dính nước, còn chưa khô. Thấy Kỳ Ngôn Chu gấp gáp chạy tới, người phụ nữ nọ đứng lên trước tiên, cẩn thận mở miệng nói: “Chào cậu, cậu là bạn của cô gái này sao?” 
 
Kỳ Ngôn Chu không trả lời, thoạt nhìn như lệ khí rất nặng. Lực chú ý của anh đều đặt hết lên người Thẩm Kiều. 
 
Giờ phút này, Thẩm Kiều đang nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, không có tí huyết sắc nào. Cô nằm ở trong chăn, mang đến loại cảm giác gầy yếu dễ vỡ, tựa như là bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán không dấu vết vậy.
 
Kỳ Ngôn Chu thậm chí còn không dám duỗi tay chạm vào cô: “... Cậu ấy làm sao vậy?”
 
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
 
Người phụ nữ kia dường như không ngờ trên người một cậu nam sinh lại có cái loại sát khí lãnh khốc này, cô ta liếc mắt nhìn đến người đàn ông bên cạnh, môi giật giật, ngập ngừng nói: “Đó là, xin lỗi, tôi với chồng tôi cãi nhau, anh ấy lái xe không chú ý, nữ sinh này hẳn là vì né chúng tôi nên mới rớt xuống bờ sông bên cạnh… Nhưng mà cậu cũng đừng lo lắng! Chúng tôi đã lập tức kéo cô ấy lên rồi đưa đến bệnh viện ngay rồi! Bác sĩ nói cô ấy chỉ là sặc nước nên mới hôn mê, chốc nữa sẽ tỉnh thôi…” 
 
Thành phố Lộc Xuyên có cái tên này, chính là bởi vì có rất nhiều nước. Trong thành phố nơi đâu cũng có sông, buổi tối đi đến nơi không quen thuộc thì có trượt chân rơi xuống nước cũng là chuyện thường tình. 
 
Dừng một chút, người phụ nữ lại tiếp tục nói: “... Nếu cậu cần chúng tôi bồi thường gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả.”
 
Kỳ Ngôn Chu vẫn không nói gì. Cả người anh cứng đờ đứng tại chỗ, sắc mặt trầm đến mức có thể tích mực. Không ai hiểu rõ hơn anh, Thẩm Kiều không biết bơi, cô cũng rất sợ nước. Vừa nghĩa đến cảnh cô sợ hãi nhường nào khi rơi xuống nước, anh chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, không cách nào hít thở được. 
 
Cái loại cảm giác thống khổ này, chuyển dời đến trên người mình, như bản thân cũng chịu cảm giác giống như thế. Tựa như sắp nổi điên vậy. Hận không thể để bản thân chịu thay cô. Trong nháy mắt, ánh mắt Kỳ Ngôn Chu trở nên càng ngày càng đáng sợ.
 
“…” Người phụ nữ kia có chút xấu hổ, vỗ vai người đàn ông bên cạnh một cái, dường như có ý trách cứ. Người đàn ông còn liếc cô ta một cái. Bầu không khí như chìm xuống vực sâu.
 
Không bao lâu sau, người phụ nữ như nghĩ tới cái gì đó, lần nữa mở miệng nói: “A đúng rồi, có thứ này tôi thấy ở trên tay cô ấy. Giao lại cho cậu bảo quản trước vậy.” Cô có chút nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, đưa điện thoại di động và một hộp quà nho nhỏ đã bị ướt sũng cho anh.
 
“Điện thoại di động là tôi mở khóa, tôi thấy tên cậu nằm đầu tiên ở trong nhật ký cuộc gọi của cô ấy nên mới lập tức gọi cho cậu. Sau đó, cái hộp này, tôi cũng không biết là cái gì, cô ấy đuối nước nhưng vẫn nắm chặt nó trong tay, có lẽ là thứ tương đối quan trọng.”  
 
Kỳ Ngôn Chu nhận lấy. Hộp quà kia được chế tác bằng chết liệu thẻ cứng, lớp ngoài cùng đã bị nước thấm hết, loang lổ từng vùng, không còn xinh đẹp nữa. Khi cầm đến tay, anh mới phát hiện nắm hộp quà cũng bị rách. Mặt trên có một tờ giấy, trượt ra ngoài một đoạn, vẫn còn chưa rơi xuống. May mắn là có vỏ bảo vệ nên giấy vẫn chưa bị thấm nước. Kỳ Ngôn Chu hạ mi mắt, tay kẹp lấy tờ giấy kia, nhìn lướt qua.
 
[ Chúc Kỳ Ngôn Chu sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ (*?▽?*) ]
 
“…” Trong phút chốc, cả người Kỳ Ngôn Chu như sững lại tại chỗ, mắt đầy ngạc nhiên. Cho nên, Thẩm Kiều không ở trường trường học tập huấn mà là xuất hiện ở Lộc Xuyên, lại còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, là vì… trở về tặng quà sinh nhật cho anh sao? 
 
(1) “Thiết họa kim câu”, có lẽ là biến từ “Thiết họa ngân câu”: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận