Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

Chương 33
 
Tia sáng cuối cùng mờ ảo trong màn đêm. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng Mao và người bạn đồng hành của anh ta nhìn nhau, càng cười vui vẻ, đưa tay vén quần của Thẩm Kiều lên. 
 
Quần soóc của Thẩm Kiều là loại quần cài cúc, chúng móc chặt vào nhau, nếu vội vàng thì sẽ rất khó cởi ra.
 
Quần có số đo XS, cạp quần cũng rất nhỏ ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, nếu không mở cú quần mà chỉ sử dụng bạo lực thì gần như không thể kéo nó ra trừ khi xé nó. 
 
“Đại ca, anh có làm được không vậy?”
 
“Đại ca, anh chưa đụng vào phụ nữ bao lâu rồi đấy? Đến cởi quần áo cũng không còn thuần thục nữa rồi ấy!” 
 
“Hay là cởi quần áo trước đi? Vẻ ngoài của đứa con gái tốt thật...” 
 
“...” 
 
Hoàng Mao thử hai lần vẫn không nắm được mẹo, cộng thêm việc bị mấy tên nam sinh khác trêu chọc vài câu, kiên nhẫn cũng vì thế mà biến mất. Anh ta dứt khoát lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên chùm chìa khóa có một cái kiềm cắt móng tay. 
 
Lưỡi dao rất sắc bén, có thể đục thủng lớp vải của quần soóc. 
 
Thẩm Kiều bị hành động này của anh ta dọa sợ, nước mắt cô tuôn rơi nghe “tách” một cái, rơi xuống bàn tay của nam sinh đang đưa lên bịt miệng cô. 
 
“Em gái à đừng khóc mà, chẹp chẹp, thật là đáng thương~” 
 
Nhân lúc nam sinh kia đang trêu đùa, Thẩm Kiều hành động rất nhanh. Cô nhấc chân, tung một cú đá về phía Hoàng Mao. 
 
Hoàng Mao đang cúi người nên bất ngờ không kịp đề phòng, mũi ăn một đá lập tức cảm thấy sống mũi đau nhói. Giơ tay lên che mũi, anh ta nhanh chóng lùi lại đằng sau. 
 
“Đệch mẹ!” 
 
Nam sinh đang che miệng cũng bị chuyện này hấp dẫn sự chú ý, cộng thêm việc Thẩm Kiều làm ra động tác lớn như vậy, sức lực trong tay tên đó cũng buông lỏng một chút.
 
Lợi dụng cơ hội này, Thẩm Kiều lại cố gắng cắn vào lòng bàn tay của tên đó, nhân một khoảnh khắc nhỏ này mà dùng hết sức hét lên: “Cứu với ——” 
 
Sau khi âm thanh xuyên qua lòng bàn tay, tiếng đã không được sắc bén và lớn nữa, và có vẻ như đã hơi bị rè.
 
Nhưng theo thời gian, lẽ ra cảnh sát phải tới gần khu vực này rồi. Hơn nữa, hẻm không người qua lại bỗng truyền ra âm thanh lớn, chỉ cần ai nghe thấy một chút hẳn là cũng có thể thu hút sự chú ý.
 
Cô ký thác tất cả hy vọng vào lần này. 
 
Sau khi Hoàng Mao tỉnh táo lại, vẻ mặt của anh ta đã trở nên hung ác vạn phần. Anh ta ý bảo nam sinh kia buông tay ra. 
 
Không để Thẩm Kiều kịp hét lên câu tiếp theo thì mặt cô đã bị ăn một cái tát rất mạnh. 
 
“Chát…” 
 
Mặc dù Thẩm Kiều phản xạ rất nhanh, đầu đã né sang một bên nhưng cũng chỉ phân tán được một phần sức lực.
 
Cái tát này của Hoàng Mao rất độc ác. 
 
Chỉ trong tích tắc, hai má cô đã nóng lên như bốc hỏa. 
 
Ngay cả tai cũng bắt đầu kêu ầm ầm, tai cô như bị ù đi. 
 
Hoàng Mao: “Con mẹ nó! Con *** này còn biết đá người nữa đấy! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, các anh em, xông lên thôi! Lần lượt làm nó đi!” 
 
“...” 
 

Thẩm Kiều mơ hồ chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng.
 
Cô sững sờ, lại mở to mắt kinh hãi. 
 
Dây đeo một bên của áo lót đã bị tuột khỏi vai trong lúc lôi kéo, lộ ra một vùng da thịt trắng như sứ, kích thích đến mức khiến người khác đỏ cả mắt.
 
Cứu với! 
 
Đầu óc Thẩm Kiều vô cùng hỗn loạn, cô chỉ có thể âm thầm cầu cứu trong lòng. 
 
Ngay sau đấy, cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng “bốp” rất lớn, giống như có thứ gì đó vỡ vụn trên mặt đất. Sự đột nhiên này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
 
Còn không để anh ta kịp phản ứng lại thì một nắm đấm với một trận gió dữ dội đã “bốp” một cái giáng vào mặt anh ta. 
 
Chỉ với một cú đấm, anh ta đã bị đánh văng ra xa, ngã xuống đất. 
 
“...” 
 
Hiện trường chìm vào im lặng. 
 
Dường như tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại. 
 
Sau đó, người tới còn không có dừng lại, nắm đấm của người đó bay về phía hai nam sinh đang kiềm chế Thẩm Kiều. 
 
“Bịch, bịch.” 
 
Ngõ nhỏ vắng lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng xương thịt va chạm, một luồng sát khí đáng sợ đang lan tràn.
 
Cuối cùng Thẩm Kiều cũng lấy lại được tự do. Cô lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng vang thì lập tức nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu đang giận dữ đứng trước mặt cô. 
 
Sợi dây trong tâm trí cô như đứt đoạn, rồi đột nhiên, cô như bị bao trùm bởi nỗi oan ức và sợ hãi vô tận, giọng điệu cô mang theo tiếng nức nở, cô kêu lên với anh: “Kỳ Ngôn Chu...” 
 
Kỳ Ngôn Chu không nhìn cô, đôi môi mỏng của anh mím càng chặt.
 
Lửa giận gần như trào ra giữa hai lông mày, trong mắt anh hiện lên lửa giận, như có thể thiêu đốt thủng màn đêm này.
 
Anh đá văng mấy tên còn lại đang cố vây quanh mình, rồi sải bước về phía Hoàng Mao. 
 
Hoàng Mao vừa mới phun ra bọt máu trong miệng, còn chưa kịp đứng lên đã bị người khác túm áo ép đứng lên. 
 
Kỳ Ngôn Chu nhìn anh ta với một ánh nhìn đầy khinh thường. 
 
Tựa như đang nhìn một đống rác rưởi. 
 
“Hôm nay mày sẽ chết ở đây.” Anh bình tĩnh nói. 
 
Hoàng Mao: “!”
 
Kỳ Ngôn Chu nói xong, lập tức duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay phải của Hoàng Mao, tùy ý đẩy ra sau, thế mà lại trực tiếp bẻ cánh tay của anh ta. 
 
“A.”
 
Hoàng Mao kêu gào như lợn bị chọc tiết. 
 
Vẻ mặt Kỳ Ngôn Chu không thay đổi, lại nắm lấy cánh tay kia của anh ta. 
 
Hoàng Mao giận dữ rống lên: “Chúng mày đang làm gì đấy! Xông lên đi! Đánh nó!” 
 
Anh ta còn chưa nói dứt câu thì Kỳ Ngôn Chu đã ra tay tiếp. Năm ngón tay anh khép lại, nắm lấy cằm anh ta. 
 
“Cùm cụp.” 
 
Một tiếng giòn tan vang lên, cằm của Hoàng Mao cũng bị tháo khớp. 
 

Anh ta đau đớn không nói nên lời, chỉ có thể rên rỉ “ Ư ư a a”. 
 
Nhóm người đàn em ở phía sau đều bị thủ đoạn tàn nhẫn của Kỳ Ngôn Chu dọa sợ. Họ đứng đó nhìn nhau nhưng không ai dám tiến lên giúp đỡ. 
 
Suy cho cùng, chúng cũng chỉ là những tên côn đồ ngu dốt bên vệ đường, sống nhàn hạ, quanh năm lang thang khắp các ngõ ngách, dọa dẫm moi tiền túi trong tay học sinh tiểu học, làm ra  một chút chuyện nhỏ, không còn gì khác. Hôm nay có dáng vẻ này chẳng qua là vì nghe nói có mỹ nữ ẩn thân trong nhà Kỳ Ngôn Chu, điều đó mới khiến Hoàng Mao động lòng. 
 
Hoàng Mao nói bọn họ sẽ nhanh chóng trưởng thành thôi, và họ không còn được bảo vệ bởi Luật bảo vệ trẻ vị thành niên nữa. Vậy nên phải nhân cơ hội cuối cùng này mà làm một trận thật kích thích. 
 
Mấy tên đàn em không có chủ kiến gì, chỉ cảm thấy Hoàng Mao nói rất có lý, thế nên họ đã quyết định đi cùng hỗ trợ, xuống tay với Thẩm Kiều. 
 
Bọn họ đều đã nghe đến tiếng xấu của Kỳ Ngôn Chu. 
 
Nhưng vì vì không ở gần đây nên chỉ nghe nói ở phố khác chứ chưa được tận mắt chứng kiến. Nghĩ đến anh chỉ là một tên mặt trắng, lại còn hay độc lai độc vãng, không có ai giúp đỡ, vậy thì anh có thể lợi hại đến đâu được cơ chứ? 
 
Ai có thể nghĩ rằng tuổi mới còn trẻ như vậy mà anh đã thực sự dám vì một người phụ nữ mà giết người. 
 
Kỳ Ngôn Chu vừa tung ra vài chiêu thì ai cũng biết anh là người kỹ năng, không dễ đối phó. 
 
Ngay khi họ do dự, Kỳ Ngôn Chu đã đấm vào bụng Hoàng Mao từng quyền từng quyền rồi. 
 
Mắt thấy có thể sắp xảy ra tai nạn chết người, mấy tên đàn em không chần chờ thêm nữa. Họ vây lấy anh, cố gắng tách anh ra. 
 
Kỳ Ngôn Chu phản thủ đánh ra một cái cùi chỏ, đập thằng vào mặt một nam sinh ở gần nhất. 
 
Máu mũi phun ra vô cùng mãnh liệt. 
 
“Mũi của tao!” 
 
Nam sinh kia bụm mặt, liên tục lui về phía sau. 
 
Giọng nói lạnh lùng của Kỳ Ngôn Chu như đến từ địa ngục: “Muốn chết thì cứ thử tiến lên đi.” 
 
“...” 
 
“...”
 
Chỉ một thoáng qua, động tác của tất cả mọi người đều như thể bị nhấn nút tạm dừng. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai muốn làm người di chuyển đầu tiên. 
 
Kỳ Ngôn Chu quay đầu lại, tiếp tục chuyên tâm đánh Hoàng Mao.
 
Thần thái như sói đầu đàn, thề nhất định phải cắn đứt yết hầu của đối phương. 
 
"Nếu còn tiếp tục thế này nữa sẽ xảy ra án mạng đó..."
 
Không biết là ai đang ở phía sau nói khẽ một câu, cuối cùng Thẩm Kiều đứng bên cạnh cũng lấy lại tinh thần sau chuỗi biến cố diễn ra liên tiếp này, co chân chạy về phía Kỳ Ngôn Chu.
 
"Kỳ Ngôn Chu!"
 
Kỳ Ngôn Chu vẫn không dừng lại. 
 
Hoàng Mao lại phun một ngụm máu ra, cả người thoạt nhìn thoi thóp vô cùng.
 
Thẩm Kiều bị dọa sợ.
 
Từ trước tới nay, cô chưa từng thấy vẻ mặt này của Kỳ Ngôn Chu.
 
Nhưng cô vẫn xông lên, ôm lấy vòng eo của Kỳ Ngôn Chu từ phía sau lưng, muốn ngăn cản anh lại.
 
"Kỳ Ngôn Chu! Không thể đánh tiếp được nữa! Nếu như đánh chết anh ta, cậu sẽ xong đời đấy!"
 

Kỳ Ngôn Chu dừng tay lại, nghiêng đầu, giọng nói có chút khàn khàn, gằn từng chữ một, hỏi một cách máy móc: "Tôi báo thù giúp cậu mà, không được sao?"
 
Thẩm Kiều liều mạng lắc đầu: "Không được, không được, không được! Tôi không muốn cậu phải tiêu đời vì tôi!"
 
Ở sâu trong đáy lòng, có một âm thanh đang nhắc nhở cô.
 
Cô nhớ về những tháng ngày từ xưa đến nay tiếp xúc với Kỳ Ngôn Chu.
 
Không thể xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào được. 
 
Tuyệt đối.
 
Bởi vì Thẩm Kiều không buông tay, vẫn luôn ôm chặt lấy Kỳ Ngôn Chu, anh sợ làm cô bị thương, cho nên cơ bắp không thể phát huy hết sức lực, tình thế chuyển sang giằng co.
 
Một lát sau, một tiếng dọa nạt vang lên từ phía sau con hẻm nhỏ.
 
"Các cô các cậu đang làm gì đấy!"
 
Hai người mặc đồng phục cảnh sát, chiếu đèn pin, xuất hiện ở cuối con hẻm nhỏ.
 
Cuối cùng.
 
Thẩm Kiều nhẹ nhàng thở dài một hơi.
 
Tất cả mọi người ở đây đều xôn xao.
 
Nhưng, con đường này là ngõ cụt, cảnh sát đã chặn lại lối ra duy nhất, không có vị trí khác để có thể tháo chạy.
 
...
 
Thẩm Kiều là người báo cảnh sát.
 
Nhưng rõ ràng Hoàng Mao bị thương còn nặng hơn, bị 120 bế thẳng đi.
 
Mấy tên lưu manh nhỏ còn lại cũng lần lượt bị bắt giữ.
 
Một bên khác, Kỳ Ngôn Chu vững vàng ôm Thẩm Kiều vào trong ngực, dùng hành động để bảo vệ một người, chỉ cho cô để lộ một đôi mắt.  
 
Cơ thể của anh căng cứng như một cây cung, cứng ngắc vô cùng.
 
Cảnh sát nhìn dáng vẻ này của Thẩm Kiều, cơ bản cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, thở dài: "Cô gái nhỏ, bạn trai của cô đánh người ta đến mức nhập viện, vấn đề này rất nghiêm trọng. Cho nên hai người đều phải đến cục cảnh sát để lấy lời khai."
 
Thẩm Kiều ngẩng đầu, có chút lo lắng nhìn Kỳ Ngôn Chu một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
 
Phút chốc, Kỳ Ngôn Chu mở miệng: "Cậu ấy không thể đi."
 
Cảnh sát kia dừng bước chân lại: "Vì sao?"
 
"Tôi muốn trước tiên đưa cậu ấy đi thay quần áo đã, sau đó đưa cậu ấy đến bệnh viện để kiểm tra vết thương. Để tôi đi với các anh."
 
Vừa nãy, Hoàng Mao thật sự ra tay tặng cho cô một cái tát rất nặng, nên lúc này, gương mặt Thẩm Kiều đứng cô đơn bên cạnh đã sưng phồng lên. Làn da trắng nõn của cô chỉ cần chịu một chút tổn thương thôi đều sẽ bị phóng đại lên, nhìn trông có vẻ rất đáng sợ.
 
Cảnh sát gật gật đầu.
 
Thẩm Kiều mấp máy môi, dứt khoát trực tiếp từ chối: "Không được, chú cảnh sát, tôi cũng muốn đi ghi chép lại với các chú. Chút vết thương này không đáng ngại."
 
Cô sợ mình không ở cạnh, Kỳ Ngôn Chu sẽ trở thành bên có lỗi.
 
Dù sao, Kỳ Ngôn Chu xuất hiện sau, không biết nguyên nhân hậu quả, lại đánh Hoàng Mao thành bộ dạng như thế, nhìn là biết không thể chiếm lý.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Cậu phải đi bệnh viện."
 
Thẩm Kiều: "Tôi không. Tôi muốn đến cục cảnh sát trước."
 
"Thẩm Kiều!"
 
"..."
 
Hai người không ai nhường ai.
 
Cảnh sát kia khoát khoát tay, ngăn bọn họ lại: "Hai người ở bên trong ngõ hẻm này sao?"
 
Thẩm Kiều: "Vâng."
 

Cảnh sát: "Cô gái nhỏ, cô đi thay quần áo trước đi đã. Cũng đi khám xem vết thương như nào luôn, đợi lát nữa rồi về cục cảnh sát với chúng tôi, bên cạnh cục cảnh sát là bệnh viện, đồng nghiệp của tôi sẽ đưa cô đi."
 
Thẩm Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu.
 
Nhờ Kỳ Ngôn Chu dẫn đường, ba người chuẩn bị trở về.
 
Bước được hai bước, Kỳ Ngôn Chu dừng động tác lại, nhanh chóng cởi áo tay lỡ của bản thân ra khoác cho Thẩm Kiều.
 
Hôm nay, Kỳ Ngôn Chu ra ngoài để làm thêm, mặc áo phông đen ngắn. Bây giờ, anh cởi áo khoác cho Thẩm Kiều, nên chỉ có thể để trần nửa thân trên.
 
Thân hình anh gầy gò, cảm giác như thể vừa thiếu niên lại xen lẫn chút dư vị đàn ông. Nhìn thoáng qua, cơ bắp cũng không rõ ràng nổi bật lắm, nhưng dường như mỗi tấc thịt trên thân đều đang che giấu một lớp cơ bắp mỏng manh, đang thủ thế chờ phát động.
 
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Thẩm Kiều nhìn sang, cúi đầu xuống, có chút không biết làm sao.
 
Kỳ Ngôn Chu cũng không phát hiện.
 
Dường như muốn khiến cô an tâm, nên anh vẫn luôn ôm chặt cô, ngay cả khi đi trên đường cũng không buông ra. 
 
Giống như một cặp sinh đôi gắn liền vào nhau vậy.
 
Ngay sau đó đã về đến nhà.
 
Thẩm Kiều đi vào thay quần áo.
 
Kỳ Ngôn Chu và cảnh sát chờ ở phía ngoài sân.
 
Cảnh sát kia thấy bộ dạng này của hai người, có chút kinh ngạc: "Hai cô cậu ở chung sao? Cô cậu là anh em hả?"
 
Kỳ Ngôn Chu cứng miệng: "... Không phải."
 
Cảnh sát: "Vậy là quan hệ gì? Ở chung? Hai cô cậu vẫn còn đang đi học mà? Vẫn chưa trưởng thành đâu đấy? Nếu như chưa đủ tuổi thành niên, thì phải mời người giám hộ đến."
 
"..."
 
Kỳ Ngôn Chu không nói, trong mắt dậy sóng, nhưng biểu cảm lại thờ ơ như cũ. 
 
Đúng lúc, Thẩm Kiều cũng đi ra từ bên trong. 
 
Cô thay một bộ váy liền áo, cũng mang một cái áo khác cho Kỳ Ngôn Chu.
 
...
 
Đêm nay thật sự dài dằng dặc.
 
Ánh trăng treo lên.
 
Ba người sóng vai đi đến cục cảnh sát.
 
Ở nơi có ánh sáng, khuôn mặt Thẩm Kiều lại càng trông kinh khủng hơn, đành phải đi sang bệnh viện bên cạnh để bôi thuốc trước, thuận tiện kiểm tra chấn động não. Đợi đến lúc cô trở về cục cảnh sát, Kỳ Ngôn Chu vẫn ngồi nguyên ở vị trí kia, đôi mắt luôn dõi ra cổng, đến khi thấy cô xuất hiện, mới dời ánh mắt sang chỗ khác.
 
Thẩm Kiều tươi cười với Kỳ Ngôn Chu, sau đó, bị gọi đến khai hỏi.
 
Cô hít sâu một hơi, thuật lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu tới đuôi, giải thích đầy đủ. 
 
"... Cô nói là, bọn họ cắt phá quần của cô? Vậy về phần cái quần kia vẫn còn chứ?"
 
"Vâng."
 
"Sau đó, lúc Hoàng Cường sắp giở trò bỉ ổi với cô, thì Kỳ Ngôn Chu đánh anh ta, mọi chuyện là thế đúng không?"
 
Hoàng Cường là tên thật của Hoàng Mao.
 
Thẩm Kiều gật đầu.
 
Sau khi vị cảnh sát kia đánh một hàng chữ trên máy tính, khẽ gật đầu: "Chúng tôi đã hiểu rõ tình huống. Bởi vì cô cậu đều là vị thành niên, chúng tôi đã gọi báo cho người giám hộ của cô cậu, sau này cần người giám hộ có mặt ở đây. Cô đi sang bên cạnh ngồi nghỉ ngơi trước một lát."
 
Thẩm Kiều ngẩn ra một chút,"Ừm" một tiếng, do dự hỏi: "Người giám hộ sao?"
 
"Đúng thế. Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn là cha mẹ của cô nhỉ? Tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ rồi."
 
"..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận