Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 32
 
Kỳ nghỉ hè cuối cùng thời cấp ba của Thẩm Kiều trôi qua hết sức phong phú.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù không ở trong căn phòng rộng rãi, không có thực đơn đa dạng hằng ngày, cũng không có nhiều quần áo mới nhưng cô rất ung dung tự tại, không hề thấy có gì phải tủi thân.
 
Tuy phòng nhỏ, nhiều chỗ muốn đi qua phải lách người nhưng bất kể đứng ở đâu gọi một tiếng cũng đều sẽ có người đáp lại ngay lập tức.
 
Thẩm Kiều không nấu được những món cầu kỳ nên tự học làm những món ăn đơn giản, nhanh gọn, tự lau giày, giặt quần áo, kỹ năng sống ngày càng tăng lên.
 
Mỗi khi mặt trời lặn, cô thường ra sân ngồi lắc lu trên đu dây hóng gió mát đêm hè một lát, xem video, học thuộc từ vựng hay chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm với Kỳ Ngôn Chu đôi chút, cuộc sống rất thoải mái.
 
Kỳ Ngôn Chu không nói nhiều, có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra anh là một người rất giỏi lắng nghe, bất kể là chuyện gì cũng luôn được anh lắng nghe một cách cẩn thận, trước giờ chưa từng lơ đễnh, chỉ im lặng nhìn cô chăm chú khiến người ta bất giác sa vào trong đôi mắt anh, dần đắm chìm từng chút một.
 
Khả năng thích nghi của con người mạnh tới đáng sợ.
 
Ở nhà của Kỳ Ngôn Chu, Thẩm Kiều bắt đầu trở nên ung dung tự tại như cá gặp nước.
 
Quay đầu ngẫm lại, không hề nghi ngờ gì, những năm tháng chịu khổ mà vẫn như đang hưởng lạc này được gọi là thanh xuân. (1)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


 
Chớp mắt đã tới đầu tháng tám.
 
Nhiệt độ không khí ở thành phố Lộc Xuyên vẫn duy trì ở mức cao. Sau khi mặt trời lặn, không khí vẫn oi bức khó chịu như cũ.
 
Trong con ngõ nhỏ, nhà nào nhà nấy đều đang bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Tiếng máy hút mùi, tiếng xào nấu, tiếng xoong nồi bằng sắt va vào nhau kết hợp với mùi thức ăn thơm phức tỏa ra ngoài tạo nên bức tranh dung dị đời thường, trần tục mà không dung tục, dường như có thể làm trái tim con người ta tan chảy.
 
Thẩm Kiều đi ra khỏi nhà với bộ quần yếm lửng rộng rãi thoải mái, thong thả tới cửa hàng thuốc lá.
 
Tuy quán nhỏ cũ kỹ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
 
Chủ quán đang cầm khăn lau mặt kính của quầy, thấy cô tới thì nhoẻn cười, lau nhanh tay hơn, thuận miệng chào: “Kiều Kiều tới rồi à.”
 
“Chào dì ạ.”
 
Thẩm Kiều quen cửa quen nẻo để túi xuống, cười với chủ quán.
 
Chủ quán: “Trời nóng nhưri, chắc không có đứa mô tới mô. Mi trông kĩ tủ lạnh ở cửa ra vào là được nờ, coi chừng mấy đứa con nít vô cuỗm mất đớ. (Tiếng địa phương: Thời tiết nóng như thế này, chắc không ai tới đâu. Cháu trông kĩ tủ lạnh ở cửa ra vào một chút, coi chừng bọn trẻ con lấy trộm).”
 
Thẩm Kiều gật đầu: “Dạ, cháu biết rồi ạ.”
 
Tính cô dịu dàng, ngoan ngoãn, làm việc cũng tương đối cẩn thận, mấy ngày qua hầu như không hề phạm bất kỳ lỗi nào. Nhờ xinh xắn nên có thêm không ít các nam thanh niên cố ý vòng sang đây mua thuốc lá.
 
Chủ quán rất yên tâm về cô, lấy cho cô một chai Fanta xem như mời cô uống rồi dặn dò mấy câu như thường lệ, sau đó mới rời khỏi quán.
 
Thẩm Kiều bê ghế ra ngoài.
 
Tầm mắt vừa vưa có thể nhìn thấy ngoài cửa.
 
Sau đó, cô lấy đề thi trong túi ra, chậm rãi làm đề, thoáng liếc nhìn tủ lạnh, một công đôi việc.
 

Bỗng điện thoại rung một cái.
 
Kỳ Ngôn Chu nhắn Wechat cho cô.
 
Kỳ Ngôn Chu: “Một lát nữa tôi về.”
 
Thẩm Kiều để bút xuống, nhanh chóng gõ chữ nhắn lại: “Không phải bảo tối nay phải làm xuyên đêm à?”
 
Buổi trưa, hai người đều đi ra ngoài.
 
Thẩm Kiều đi luyện múa, Kỳ Ngôn Chu đi làm thêm.
 
Trước lúc đi anh có nói hôm nay anh trực ca đêm, từ chiều tối tới hết đêm, không về nhà được, dặn cô khóa chặt cửa, dùng bình nóng lạnh cẩn thận, đừng động tới bếp gas.
 
Đây là mấy câu lải nhải thông thường của Kỳ Ngôn Chu, lần nào anh cũng phải nói một lượt, Thẩm Kiều nghe mãi đã quen rồi.
 
Không ngờ anh lại chợt thay đổi kế hoạch.
 
Thẩm Kiều cầm di động, chậm rãi chờ đối phương nhắn lại, trong lòng thầm thấy vui vẻ, bắt đầu ngẫm nghĩ xem tối nay sẽ nói với anh những chuyện gì. Nếu anh về sớm thì chưa biết chừng còn có thể cùng ăn cơm với nhau rồi tiện thể xem một bộ phim.
 
Vừa khéo, hôm đó cô tìm thấy mấy đĩa DVD trong tủ TV, trong đó có một bộ phim cũ tên là Velvet Goldmine, cô thấy rất hứng thú.
 
Ti-vi phòng khách nhà Kỳ Ngôn Chu là kiểu cũ, nối nó với đầu DVD cũ là có thể phát được phim.
 
Bất tri bất giác, Thẩm Kiều đã ỷ lại vào Kỳ Ngôn Chu nhiều hơn.
 
Rất nhanh, Kỳ Ngôn Chu nhắn lại: “Ừ.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Hôm nay có bên phòng cháy chữa cháy tới kiểm tra nên họ đóng cửa buổi tối.”
 
Thẩm Kiều cắn môi, cười nhẹ nhàng.
 
Nhắn lại: “Biết rồi.”
 
Lại hỏi: “Khoảng lúc nào về?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Đang trên đường rồi, sẽ về tới nhà trước khi cậu về.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Muốn ăn malatang không?”
 
Để giữ gìn vóc dáng và da dẻ, Thẩm Kiều phải kiêng khem rất nhiều thứ, không được ăn bất kỳ món nào nhiều dầu, cay nhiều, bữa tối gần như được thay toàn bộ bằng rau củ và hoa quả. Nhưng bởi vì phải bôn ba hết chỗ này chỗ kia, không chỉ bận rộn mà áp lực tâm lý cũng lớn nên khó tránh khỏi bị gầy đi một chút, có phần trơ xương.
 
Hiện giờ, thỉnh thoảng cô cũng buông thả một chút, ăn một ít những thứ như malatang rau củ quả để thỏa mãn cơn thèm ăn.
 
Thẩm Kiều: “Có!”
 
Thẩm Kiều: “Muốn ăn cải thảo, thịt hộp.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Được.”
 
...
 
Cuộc nói chuyện phiếm kết thúc.
 

Lát sau, ngoài cửa có vài nam thanh niên tới.
 
Tất cả đều là những khuôn mặt lạ lẫm, không phải khách quen quanh khu này.
 
Nam thanh niên cầm đầu trông chỉ mới khoảng 17, 18 tuổi, hơi mập, nhuộm tóc màu vàng óng, sáng tới chói mắt, ngậm điếu thuốc trong miệng, ăn mặc như côn đồ, chân đi dép xỏ ngón, ánh mắt có phần thiếu thiện chí.
 
Nam thanh niên nhìn Thẩm Kiều mấy lần, quay đầu nháy mắt ra hiệu với đồng bọn.
 
“Là nó à?”
 
“Ừ, đẹp nhỉ.”
 
“Không tồi.”
 
“...”
 
Mấy người trò chuyện rất khẽ, Thẩm Kiều không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ đơn thuần cảm thấy không thích.
 
Còn làm người ta không ưa nổi hơn cả A Tài gầy như khỉ ốm ở quán nét kia.
 
Cô nhíu mày, mở miệng: “Xin hỏi các anh muốn mua gì?”
 
Hoàng Mao chỉ tủ thuốc lá đằng sau: “Hai bao Đại Tiền Môn.”
 
Dừng một chút, anh ta lại trêu ghẹo: “Em gái là người nhà của chủ quán à? Trước đây chưa thấy em bao giờ.”
 
Thẩm Kiều không để ý tới anh ta, lấy hai bao Đại Tiền Môn trên giá để lên mặt kính tủ quầy: “Bảy đồng.”
 
Hoàng Mao: “Chậc, em gái à, đừng lạnh lùng vậy mà. Giọng em êm tai như vậy, không nói gì thì lãng phí quá, em gái tâm sự với bọn anh chút đi.”
 
Một nam thanh niên khác đứng đằng sau nói: “Phải đấy! Người đẹp nể mặt bọn anh chút đi, lát các anh dẫn em đi ăn xiên que nhé được không?”
 
“Ôi chaoooo, ý hay!”
 
“Em gái thấy sao?”
 
Thẩm Kiều giật mình, lập tức trở nên đề phòng.
 
“... Rốt cuộc các anh có mua không hả?”
 
Hoàng Mao cười hề hề, hoàn toàn không coi thái độ chán ghét của cô ra gì, tiện tay quẳng tờ giấy bạc mười đồng xuống mặt bàn: “Mua chứ. Có điều làm gì có ai bán hàng như em, anh phải mách tội em với chủ quán mới được.”
 
“...”
 
Mặc kệ bọn họ có trêu ghẹo kiểu gì, từ đầu chí cuối, Thẩm Kiều đều phớt lờ.
 
Bọn côn đồ kia cũng không nấn ná lâu, lũ lượt rời khỏi quán.
 
Trước khi đi ra ngoài, Hoàng Mao ngẩng đầu liếc nhìn camera giám sát ở góc xỏ xỉnh, bật cười một tiếng.
 
Trong lòng Thẩm Kiều có linh cảm chẳng lành, hơn nữa linh cảm này càng ngày càng mãnh liệt.

 
Bọn họ tới đây là có mục đích sẵn.
 
Có lẽ là nhằm vào cô.
 
Chờ bọn họ đi hết, cô lập tức lấy điện thoại di động ra. Phản ứng đầu tiên là gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn Chu.
 
Thẩm Kiều: “Kỳ Ngôn Chu, cậu ở đâu rồi?”
 
Gửi thành công.
 
Cô lại liếc xem giờ.
 
Còn mười lăm phút nữa chủ quán mới quay lại.
 
Kỳ Ngôn Chu: “Còn khoảng trên dưới 20 phút nữa là về tới.”
 
Thẩm Kiều đang định nhờ anh tới đón mình nhưng gõ được nửa câu, ngón tay cô lại khựng lại trên màn hình, không gõ tiếp nữa.
 
Chẳng lẽ thời điểm tử vong của Kỳ Ngôn Chu… là hôm nay?
 
Chẳng lẽ là bởi vì mấy tên côn đồ choai choai này sao?
 
Nếu quả thực xảy ra chuyện không may thì điều này ăn khớp với câu “chết vì mình” của “Thẩm Kiều”.
 
Cô rơi vào do dự.
 
Một lúc sau, Thẩm Kiều quyết định không thể để Kỳ Ngôn Chu mạo hiểm vì mình.
 
Dù có thể chỉ là do cô nghĩ nhiều nhưng sợ nhất là lỡ may.
 
Cô xóa câu đang soạn dở trong ô soạn tin nhắn đi, gõ một icon biểu cảm: “Biết rồi.jpg”
 
Sau đó, Thẩm Kiều mở giao diện gọi điện thoại, bấm 110.
 
Nghe xong miêu tả của cô, nhân viên trực tổng đài không những không trách cô chuyện bé xé ra to mà còn nghiêm túc ghi lại địa chỉ và phương thức liên hệ của cô, nói sẽ lập tức bố trí cảnh sát tới gặp cô để nắm tình hình.
 
Cô thở phào nhẹ nhõm.
 
Cúp điện thoại.
 
Chủ quán vừa khéo đi tới từ một bên cửa: “Kiều Kiều vất vả, được rồi, cháu mau về nhà ăn cơm đi.”
 
Thẩm Kiều không về, đứng dậy hỏi nhỏ: “Thưa dì, cháu có thể ngồi đây một lát được không?”
 
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
 
“Không có gì, chẳng qua là…”
 
Cô không biết nên nói thế nào.
 
Những ngày qua, Thẩm Kiều cũng đại khái hiểu tính chủ quán. Dì không thích chuyện thị phi, sống yên ổn cả đời, hầu như chưa từng rời khỏi con ngõ nhỏ này, khu nhà cũ này. Nếu nói với dì là mình bị bọn thanh niên côn đồ trêu ghẹo mấy câu nên đã báo cảnh sát thì có khi dì lại chê cô lắm chuyện.
 
Chưa biết chừng dì lại sợ chọc tới bọn kia, sau này không cho cô làm ở đây nữa.
 
Thẩm Kiều không sao nói ra được, đành phải thôi, lắc đầu, xách túi đi ra khỏi tiệm.
 
Cô ngồi trên băng ghế dài kê ngoài cửa hàng thuốc lá.
 
Mùa hè, ngày dài.
 
Lúc này, ánh mặt trời chỉ mới vừa khuất vào sau rặng mây, vẫn còn le lói chút ánh sáng nhuộm chân trời thành màu đỏ gạch.
 

Ngõ nhỏ vẫn chưa chìm hẳn vào bóng tối.
 
Thẩm Kiều cắn môi, lẳng lặng chờ chú cảnh sát tới.
 
Chỉ có điều, cô không ngờ được là chỉ mới một lát như vậy mà bọn côn đồ đã vòng trở lại, ngang nhiên vây lấy cô.
 
Linh cảm trở thành sự thật.
 
Cô trợn to hai mắt.
 
Tên Hoàng Mao cầm đầu hung hăng nhìn Thẩm Kiều một cái, cười gằn: “Ranh con không biết điều!”
 
Thẩm Kiều không do dự, lập tức la toáng lên: “Cứu…”
 
Chữ “mạng” còn chưa thốt ra được thì một bàn tay to thò ra từ sau lưng bịt chặt miệng cô, cô chỉ còn phát ra được những tiếng giãy giụa ú ớ.
 
Bàn tay ươn ướt sần sùi làm người ta buồn nôn lộn mửa.
 
Thẩm Kiều bị lôi đi khỏi băng ghế dài, kéo vào trong một đầu khác của con ngõ.
 
Bất kể cô có giãy giụa thế nào cũng không đọ lại được sức đàn ông.
 
Cô cố rướn cổ nhìn về phía cửa hàng thuốc lá, hy vọng tiếng kêu ngắn ngủi vừa rồi của mình được chủ quán nghe thấy, đi ra xem thử tình hình. Thế nhưng, mấy thanh niên đứng dàn hàng trước cửa tiệm đã ngăn hết toàn bộ tầm mắt. Rõ ràng là cùng một bọn với nhóm của Hoàng Mao.
 
Thẩm Kiều cảm thấy tuyệt vọng.
 
Chỉ có thể trông chờ vào cảnh sát.
 
...
 
Bọn Hoàng Mao thạo đường, rẽ tới rẽ lui một hồi, lôi Thẩm Kiều vào trong một con ngõ lạ rồi dồn cô vào bức tường gạch, bịt miệng, giữ hai tay cô lại.
 
Nơi này là ngõ cụt, các ngôi nhà xây quay lưng về phía này, hầu như không có khả năng có ai đi ngang qua.
 
Dù linh hoạt nhưng bị giữ chặt, Thẩm Kiều cũng không thể làm gì khác được, chỉ còn nước hung hăng trừng tên Hoàng Mao kia.
 
Hoàng Mao sờ cằm, vẻ mặt đê tiện hơn hẳn lúc nãy.
 
Anh ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Thẩm Kiều, động tác cực kỳ bỉ ổi.
 
Anh ta cười bảo nam thanh niên đứng sau lưng: “Từ lâu đã nghe nói trong nhà Kỳ Ngôn Chu có giấu một đại mỹ nhân, ông đây còn không tin, may có tụi bây thông mình đi theo nó một hồi lâu, xác nhận người thật, nếu không thì chúng ta đã để lỡ mất rồi!”
 
“Phải đấy, thằng Kỳ Ngôn Chu tấm ngẩm tầm ngầm mà được phết.”
 
“Chẳng biết lừa được công chúa ở đâu về. Xem da nó láng mịn thế này là biết được cưng nựng từ bé, vậy mà cũng chịu ở chỗ thế này với thằng đó. Cha mẹ không quan tâm sao nhỉ?”
 
“Ai bảo thằng đó trắng trẻo thư sinh, đàn bà con gái đều thích nó.”
 
“Hôm nay nó bận ở trung tâm trò chơi điện tử rồi, không về được đâu, chúng ta nếm thử mùi vị người đẹp này xem sao đi.”
 
Nói rồi, Hoàng Mao sờ da đùi để trần của Thẩm Kiều một cái: “Mướt thật!”
 
Chỉ vậy thôi, Thẩm Kiều đã nổi da gà khắp toàn thân.
 
Mặc dù không nói được nhưng bờ mi cô lập tức đỏ hoe.
 
“Em gái khóc cái gì thế? Chẳng lẽ Kỳ Ngôn Chu chưa ngủ với em à? Đã tới nhà đàn ông ở rồi thì đừng giả bộ trong sáng nữa, em gái cũng chơi với các anh đi! Yên tâm, chắc chắn các anh sẽ chiều em sướng thì thôi…”
 
Cả bọn cười bỉ ổi.
 
(1) Câu “những năm tháng chịu khổ mà vẫn như đang hưởng lạc này được gọi là thanh xuân” được trích từ tác phẩm “Vân tước khiếu liễu nhất chỉnh thiên” của Mộc Tâm
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận