Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 25
 
Mặc dù những hoạt động ngoại khóa của Thánh Mẫn nhiều hơn so với những trường trung học phổ thông tư lập khác, còn có cả những phần tử cực kỳ nhiệt tình xã giao nhưng chỉ cần mình không chú ý thăm dò, căn bản sẽ rất khó hỏi thăm tin tức của những lớp khác hay học sinh khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy Thẩm Kiều hoàn toàn không biết, sau ồn ào hôm đó Thẩm Hòa Nguyệt bị bệnh, đại khái khoảng hơn hai tuần rồi không đến trường học.
 
Lúc Thẩm Hòa Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, thường xuyên khó ngủ.
 
Một nửa tâm trạng là cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cô ta có thể thoát khỏi cơn “ác mộng chị gái”, thoát ra khỏi cái bóng này, một nửa còn lại thì cực kỳ tò mò cuối cùng Thẩm Kiều đang như thế nào.
 
Quá nửa là vẫn phải nhận viện trợ từ gia đình rồi.
 
Cô là một học sinh trung học, còn có thể đi chỗ nào được nữa?
 
Nhà họ Thẩm còn những bất động sản khác hiện đang cho thuê, theo như Thẩm Hòa Nguyệt biết, cũng không có phòng trống nào đến hạn hết hợp đồng, đương nhiên nhà cô ta không thể tự nhiên đuổi những người thuê đi được, nên chắc hẳn sẽ âm thầm bỏ tiền, thuê cho Thẩm Kiều một căn ở tạm. Sau đó đợi đến lúc cô ta ổn định hơn sẽ để Thẩm Kiều quay về.
 
Đợi đến lúc đó, nhất định cô ta phải mạnh mẽ đuổi Thẩm Kiều một lần nữa.
 
Ít nhất là, trước khi hai người thi đại học, sau này mỗi người một trường hoàn toàn không liên can gì đến nay, cô ta không muốn thấy Thẩm Kiều lần nào nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không thể phủ nhận rằng: ghen tỵ sẽ khiến con người trở thành ma quỷ.
 
Thẩm Hòa Nguyệt không muốn đối mặt với Thẩm Kiều, không muốn ghen tỵ vì gương mặt xấu xí của mình.
 
Cho nên, không gặp nhau là lựa chọn tốt nhất cho hai người.
 
Suốt vài ngày ở nhà, Thẩm Hòa Nguyệt đều suy nghĩ như vậy.
 
Cho đến…
 
Cho đến khi cô ta biết được, Thẩm Kiều đã quyết liệt như thế nào với gia đình.
 
Trong lòng Thẩm Hòa Nguyệt cho chút hối hận. Nhưng cái loại hối hận này, giống hệt như sau khi cô ta biết Diệp Hân để Thẩm Kiều đi học, còn chu cấp cho cô hàng tháng đã biến mất theo gió không còn gì. Trong lòng cô ta lúc này chỉ ngập tràn tò mò.
 
Thẩm Kiều có thể đi chỗ nào?
 
Cô vẫn chưa đủ mười tám tuổi, có thể thuê phòng được chắc?
 
Lúc quay lại trường học, chuyện đầu tiên Thẩm Hòa Nguyệt làm là hỏi thăm tin tức từ mấy người bạn tốt.
 
Hứa Manh nghe cô ta hỏi, thắc mắc: “Chị cậu không ở nhà cậu, có thể ở đâu được chứ?”
 
Thẩm Hòa Nguyệt nhẹ nhàng “À” một tiếng, không để ý chút nào mà khoát tay nói: “Chị ta là ba mẹ mình nhặt được mà. Chúng mình vừa mới cãi nhau một trận mà chị ta đã không ở nhà nữa rồi.”
 
“...Hả?”
 
“À, mình chưa nói cho các cậu biết sao.”
 
Hứa Manh hơi khó tin nhưng nghĩ đến những giải thích hàm hồ trước đây của Thẩm Hòa Nguyệt, lập tức như được sáng tỏ chuyện gì, nói hùa: “Chẳng trách, mình cũng cảm thấy chị ta thật sự rất phiền phức, lúc nào cũng chèn ép cậu. Có điều mình nghĩ hai người là chị em ruột, nên cũng không nói gì.”
 
“Đúng rồi… cậu có biết, mấy hôm nay chị ta có đến trường học không?”
 
Hứa Manh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Chắc là có tới, lúc làm nghi thức chào cờ hình như có nhìn thấy chị ta.”
 

Nghe vậy, Thẩm Hòa Nguyệt không khỏi nhíu mày.
 
Trong lòng cô ta bắt đầu suy tính một chuyện.
 
“Manh Manh, hôm nay tan học cậu có thời gian không.” 
 

 
Tia nắng cuối cùng dần mờ đi, nép mình vào cuối chân trời.
 
Ánh trăng bắt đầu sáng ngời.
 
Thẩm Kiều ngồi đối diện với Chu Tư Cầm, đương nhiên hai người đang ngồi ở chỗ cho khách.
 
Từ đầu đến cuối, biểu cảm của Chu Tư Cầm đều là trợn tròn mắt, ngay cả miệng cũng không khép được chứ đừng nói đến ăn cái gì.
 
“Vậy là, Kiều Kiều, ý cậu là, cậu với ba mẹ cậu không có quan hệ máu mủ, cậu chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi. Sau đó vì Thẩm Hòa Nguyệt mà cậu bị đuổi ra khỏi nhà? Ôi mẹ ơi, cái tình tiết kiểu này đi viết tiểu thuyết tình cảm để cậu làm nữ chính được rồi đó, yếu tố gì cũng có đủ.”
 
Thẩm Kiều không có kết luận gì, cắn một miếng pizza, mờ mịt trả lời: “Ừ, mình cũng thấy thần kỳ lắm.”
 
Chu Tư Cầm chỉ tức không thể trực tiếp cầm não của Thẩm Kiều mà lắc lắc: “Thần kỳ chỗ nào cơ chứ? Bảo bối, bây giờ cậu đúng ra nên đi báo cảnh sát, chứ không phải ngồi đây ăn pizza đâu.”
 
“Tại sao?”
 
“Cho dù là thu nuôi hay nhận nuôi, ở phương diện pháp luật, cậu chưa đủ mười tám tuổi, đương nhiên là người giám hộ phải có trách nhiệm chăm sóc cậu.”
 
Thẩm Kiều cười một tiếng: “Như vậy cũng đúng nhưng mình không muốn quay về.”
 
Cô không có cách nào kể cái cuộc điện thoại ngày hôm đó cho Chu Tư Cầm nghe.
 
Điều này còn thần kỳ hơn cả việc không phải ruột thịt nên bị vứt bỏ.
 
Công bằng mà nói, Thẩm Kiều tự nhận mình không quá cứng rắn hay có lòng tự ái cao, nhưng cô đạt được một ít thành tích trong ba lê, được giáo viên coi trọng, thường xuyên nhận được lời khen của người khác, dù gì cũng hơi kiêu ngạo.
 
Muốn cô ăn nói khép nép xin lỗi, quay lại nhà họ Thẩm, tiếp tục tồn tại như “túi máu dự bị của Thẩm Hòa Nguyệt” thì cô không làm được.
 
Hiền lành là một chuyện nhưng nhu nhược để bị lợi dụng lại là một chuyện khác, tuyệt đối không thể gộp lại làm một.
 
Huống chi, cô còn đồng ý với “Thẩm Kiều” nhất định sẽ cứu được Kỳ Ngôn Chu. Bây giờ cô ở cùng nhà với anh, cũng có thể dễ dàng tùy cơ ứng biến.
 
Rất tốt.
 
Càng sống chung thế này, Thẩm Kiều càng tin chắc mình nhất định phải cứu Kỳ Ngôn Chu.
 
Cho dù không hứa với “Thẩm Kiều”.
 
Chẳng qua là từ sâu tận đáy lòng, cô cũng không muốn Kỳ Ngôn Chu chết.
 
Thấy vẻ mặt của Thẩm Kiều, Chu Tư Cầm lại càng lo lắng hơn: “Nhưng nếu cậu không trở về, đừng nói gì là cuộc thi nghệ thuật, sau này cậu sẽ ở đâu chứ? Cục cưng Kiều Kiều à, không thì để mình ráng nhịn…”
 
Thẩm Kiều: “Mình ở nhờ nhà bạn.”
 
Chu Tư Cầm: “Bạn nào vậy? Mình có biết không? Có đáng tin không?”
 
Thẩm Kiều mỉm cười, mày cong cong, dáng vẻ trông vẫn dịu dàng đáng yêu như thường ngày.
 

Cô bỏ qua luôn hai câu hỏi trước đó.
 
“Đáng tin.”
 

 
Cả hai cô gái không chịu được nữa.
 
Pizza vẫn chưa ăn xong.
 
Thẩm Kiều chủ động bỏ túi, mang nửa cái bánh còn lại về nhà. Hoặc là cho Kỳ Ngôn Chu, hoặc là để dành cho bữa sáng ngày mai.
 
Cô không có tư cách phung phí, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy.
 
Ra khỏi cửa tiệm.
 
Đêm đã muộn.
 
Nhìn xung quanh một hồi, Chu Tư Cầm hỏi: “Em gái cậu… À không phải, Thẩm Hòa Nguyệt vẫn còn ở đó sao?”
 
Thẩm Kiều mím môi, lắc đầu: “Nó sẽ không về nhà trễ như vậy đâu.”
 
Sức khỏe của Thẩm Hòa Nguyệt không tốt, Diệp Hân quản cô ta rất nghiêm.
 
Ngày mai còn phải đi học, nếu giờ này mà cô ta vẫn chưa về nhà thì Thẩm Thanh Tuấn sẽ đích thân đến đón người.
 
Nghe cô nói vậy, Chu Tư Cầm thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bĩu môi, không khỏi khinh thường: “Nói như vậy thì Thẩm Hòa Nguyệt đúng là một người không bình thường. Thế mà trước đó mình lại không cẩn thận để ý cô ta…”
 
“Cầm Cầm, cảm ơn cậu.”
 
Bị cắt lời, Chu Tư Cầm bỗng nhiên trở nên yên lặng.
 
Qua một hồi, cô ấy mới khó khăn hỏi: “Sao thế, làm sao vậy? Sao lại bỗng nhiên nói cảm ơn mình?”
 
Thẩm Kiều ôm chặt lấy bả vai cô ấy, thở dài: “Thật sự rất cảm ơn cậu.”
 
Bất kể khi nào hay ở đâu, cô vẫn luôn có cô ấy bên cạnh.
 
“Cầm Cầm, cậu mau về nhà đi, tài xế nhà cậu đến đón cậu rồi kìa.”
 
“Cậu cũng lên xe luôn đi, để mình đưa cậu về.”
 
“Không cần, gần lắm, tự mình về là được.”
 
Thẩm Kiều khéo léo từ chối lòng tốt của Chu Tư Cầm, sau khi thấy cô ấy rời đi, cô cũng xoay người, một mình đi về hướng nhà của Kỳ Ngôn Chu.
 
Cô định sẽ đến cửa hàng sửa chữa điện thoại trước.
 
Mặc dù cô đã hỏi chủ cửa hàng trên WeChat và nhận được câu từ chối của người ta nhưng bây giờ đã qua mấy tuần, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đến xem thêm một lần nữa.
 
Đúng là không nằm ngoài dự đoán, vẫn là câu từ chối.
 
Chủ cửa hàng bảo rằng tuy chiếc điện thoại kia đã có thể mở lên nhưng trên màn hình vẫn là một màu trắng toát, không thể hoạt động được, có lẽ vẫn phải tiếp tục thử những cách khác để sửa chữa.

 
Tuy có chút nhụt chí nhưng cũng không còn cách nào hơn, Thẩm Kiều đành nói: “Thế thì làm phiền anh. Bao nhiêu tiền, mất bao lâu cũng được cả, chỉ mong anh có thể sửa giúp tôi.”
 

 
Vì vậy, lúc về đến nhà đã rất muộn.
 
Thẩm Kiều bước trên ánh trăng, cúi đầu, đi vào con hẻm nhỏ.
 
“Thẩm Kiều.”
 
Cô ngẩn ra.
 
Nhìn về hướng phát ra tiếng gọi.
 
Kỳ Ngôn Chu đứng ngay đầu hẻm, anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
 
Anh mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần thể thao màu đen, tuy chỉ là một bộ trang phục tầm thường của một chàng thiếu niên nhưng khí chất lại lộ ra vẻ sắc bén và kinh người như một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
 
Thẩm Kiều dừng bước, do dự đứng cách xa đó năm sáu bước.
 
“Kỳ Ngôn Chu?”
 
Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vẻ ngập ngừng, chần chừ không rõ nguyên do: “Cậu đang đợi tôi à? Chờ lâu lắm rồi hả?”
 
Kỳ Ngôn Chu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu đi đâu vậy?”
 
“Đi ăn cơm với bạn.”
 
“Lâu vậy sao?”
 
“Ừ. Sao thế? Cậu có chuyện muốn tìm tôi sao?”
 
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Kỳ Ngôn Chu bỗng chốc thay đổi như đang rơi vào sự do dự, anh không tự chủ được siết chặt quả đấm.
 
Đúng là điên rồi.
 
Dựa vào cái gì mà anh có quyền can thiệp vào cuộc sống của Thẩm Kiều cơ chứ?
 
Chẳng lẽ, bởi vì Thẩm Kiều gặp khó khăn, tới bên cạnh anh nên anh mới nổi lên ham muốn chiếm cô làm của riêng sao?
 
Không, ham muốn ấy vẫn luôn hiện hữu ở đó.
 
Chẳng qua, trước đó nó vẫn luôn được anh khống chế rất tốt, bây giờ lại bắt đầu từ từ mất khống chế.
 
Giống như chiếc hộp Pandora bị mở ra, anh cầu nguyện với ma quỷ, mong ước rằng Thẩm Kiều chỉ thuộc về một mình anh.
 
Mãi mãi chỉ thuộc về anh.
 
Nhưng sao mong ước hèn hạ đó có thể thành hiện thực được đây?
 
Kỳ Ngôn Chu nhíu mày, bất chợt cảm thấy hối hận sau khi nhận ra Thẩm Kiều đã bị anh dọa sợ. Anh không thể tiếp tục đối mặt với cô nên đành xoay người, không nói một lời đi vào trong con hẻm.
 
“Kỳ Ngôn Chu? Kỳ Ngôn Chu! Đợi tôi với…”
 
Thẩm Kiều nhanh chóng đuổi theo.
 
Trong hẻm vẫn mờ tối như thường lệ.
 
Kỳ Ngôn Chu sải bước đi một đoạn, sau khi nghe thấy động tĩnh sau lưng, anh mới từ từ bước chậm lại.
 
Lúc này, Thẩm Kiều mới thuận lợi đi tới sau lưng anh, thấp giọng nói chuyện với anh: “Kỳ Ngôn Chu, cậu làm sao thế? Cậu giận à? Có phải là đã đợi tôi lâu lắm rồi không? Xin lỗi cậu nhiều nhé.”
 
Kỳ Ngôn Chu cắn răng, trong giọng nói có chút bực bội: “Không sao.”
 

“… Cậu ăn tối chưa?”
 
“Rồi.”
 
Đây là nói dối.
 
Thẩm Kiều: “À, tôi có mang pizza về nè.”
 
“Mang cho tôi à?”
 
“Định là vậy nhưng mà…”
 
“Tôi vẫn chưa ăn.”
 

 
Thẩm Kiều nói mấy câu đơn giản, bầu không khí giữa hai người lại khôi phục như thường ngày, một hỏi một đáp.
 
Tuy nhiên, vẫn có gì đó đã thay đổi.
 
Chẳng hạn như tối nay Kỳ Ngôn Chu không hề ra ngoài để xem cô làm bài tập mà lẳng lặng nhốt mình trong phòng, cũng không biết anh đang làm gì.
 
Dưới ánh đèn bàn, Thẩm Kiều đè chiếc bút vào lòng bàn tay rồi lơ đãng tô đi tô lại mấy vòng, sau đó lại nhìn nó lăn nhanh lên bàn, phát ra một tiếng ‘cộc’ thật lớn.
 
Kỳ Ngôn Chu có vẻ khác thường, cô cũng không có tâm trạng học tập.
 
Phải làm gì đây?
 
Thẩm Kiều thở dài.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô đứng dậy, đi tới cửa phòng Kỳ Ngôn Chu.
 
Cô giơ tay lên rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
 
“Kỳ Ngôn Chu, cậu ngủ chưa?”
 
Sau một hồi yên lặng, giọng nói của Kỳ Ngôn Chu truyền tới qua cánh cửa: “Chuyện gì?”
 
Thẩm Kiều: “Cậu đang làm gì thế?”
 
“Chuẩn bị ngủ.”
 
“Nhưng mà sáng nay cậu đã nói là hôm nay sẽ giúp tôi ôn đề mà.”
 
“Hôm khác.”
 
Lần này, Thẩm Kiều đã có thể chắc chắn rằng Kỳ Ngôn Chu đang không vui.
 
Suy nghĩ một hồi, giọng nói của cô vô thức hạ thấp: “Kỳ Ngôn Chu, cậu đừng giận nữa. Được không?”
 
“…”
 
Trong phòng ngủ, Kỳ Ngôn Chu ngửa mặt nằm trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà.
 
Anh sắp điên rồi.
 
Nói đúng hơn, anh vốn đã là một kẻ điên.
 
Thẩm Kiều không biết, mỗi một câu nói vô tình hay cố ý của cô đều sẽ khiến anh dần trở nên điên cuồng, không thể kiềm chế được nữa.
 
Rốt cuộc cách này vẫn quá nguy hiểm.
 
Kỳ Ngôn Chu hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực để duy trì giọng nói bình tĩnh rồi khàn giọng nói: “Tôi không có giận. Thẩm Kiều, trễ lắm rồi, cậu mau đi ngủ đi. Ngủ ngon.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui