Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 24
 
Mặc dù đây chỉ là một cái cớ, nguyên nhân thật sự khiến Thẩm Kiều mờ mịt luống cuống cũng không đơn giản như vậy nhưng khi nghe chính miệng Kỳ Ngôn Chu nói những lời này, cô vẫn không kìm được chút xúc động trong lòng mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim giống như có một dòng điện chạy qua vậy, mềm mềm tê tê.
 
Những tức giận đang cố đè nén ở trong lòng cũng “ừng ực” dâng trào.
 
Cô gật đầu thật mạnh, bấu lấy bàn tay Kỳ Ngôn Chu đang đứng, mượn lực đứng lên.
 
“Được.”
 
Hai người cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà nghệ thuật.
 
Mới đầu hè, đúng ra bầu trời không có tối sớm như vậy
 
Nhưng bây giờ đã hơn sáu giờ, gần bảy giờ, mặt trời đã lặn hoàn toàn, bắt đầu đến lúc mặt trăng mọc rồi.
 
Từ bây giờ đến lúc thi đại học chỉ còn chưa đến nửa tháng, hầu hết tất cả các học sinh đang trong giai đoạn chạy nước rút. Vì vậy, ở trong sân trường chỗ nào có bóng đèn cũng đều bật sáng, ngay cả quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường cũng chưa vội đóng cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu mặc đồng phục học sinh, đi lại trong trường cũng không có gì lạ lẫm.
 
Nhìn từ phía sau, bóng lưng hai người giống hệt như một nét vẽ trong bức họa thanh xuân, như một tấm poster phim thanh xuân học đường, ngập tràn hương vị những năm tháng bình yên.
 
Thẩm Kiều lại không cảm nhận được gì khác lạ, cô chậm rãi đi về phía cửa trường học, thuận miệng hỏi: “Kỳ Ngôn Chu, đúng ra các cậu phải tan học từ sớm rồi chứ? Vừa nãy cậu đang làm gì vậy? Vẫn đứng đợi từ lúc tan học sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Làm bài tập.”
 
Thẩm Kiều kinh ngạc hỏi lại: “Đứng hạng nhất cũng phải làm bài tập sao?”
 
“Không thì sao chứ?”
 
“À, ý tôi không phải như vậy. Tôi cứ tưởng rằng… Cậu sẽ đi chơi ở tiệm nét, hay là đi làm thêm cơ chứ…”
 
Thật sự mà nói, từ trên người Kỳ Ngôn Chu rất khó có thể tìm ra hai chữ truyền thống “Học tập.”
 
Dù sao thì, hai lần trước Thẩm Kiều muốn tìm anh, đều là tìm ở tiệm nét.
 
Kỳ Ngôn Chu mím mím môi, giải thích rõ: “Đi đến tiệm nét cũng là đi làm.”
 
Nghe thấy vậy, hai mắt Thẩm Kiều sáng lên.
 
“Chưa đủ mười tám tuổi cũng có thể đi làm sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Tôi có thể, cậu không thể.”
 
“Tại sao chứ? Bây giờ tôi gặp chuyện này, tôi cũng cần phải đi làm thêm.”
 
“Bởi vì cậu là con gái.”
 
Kỳ Ngôn Chu giải thích cơ bản về công việc của anh, cũng gần giống như công việc bảo vệ vậy.
 
Tiệm nét kia mở ở cạnh trường học, đương nhiên sẽ không có côn đồ đến gây sự.
 
Nhưng hàng ngày sẽ luôn có học sinh muốn lén lút trái quy định để vào chơi nét, cực kì phiền phức. Mà nhân viên ở đây không nhiều, chỉ có một mình A Tài. Kỳ Ngôn Chu lại là người ra tay mà không thèm nhiều lời, có thể chấn chỉnh lại đám học sinh kia, còn có thể trực đêm, thế nên mới được đặc cách đi làm.
 
Còn một công việc khác là ở khu trò chơi.
 
So với tiệm nét thì khu trò chơi tốt xấu lẫn lộn, còn liên quan đến đổi chác tiền bạc, hơn nửa đêm vẫn không ít người uống say đến đây kiếm chuyện. Anh có thể đánh lộn, không ngại rắc rối, còn có thể kiểm soát hiện trường, ngăn cản những người say rượu làm bậy. Ông chủ cầu còn không được, nhặt được báu vật tốt như vậy nên ông ta trả lương cho anh tương đối cao, vì vậy anh cũng làm ở đây.
 
Nhưng những chỗ này, đừng nói để Thẩm Kiều đến làm việc, kể cả cô muốn đi chơi anh còn không muốn để cô đi.
 
Nhưng cũng không thể nói thật với cô.

 
Kỳ Ngôn Chu trước giờ chưa bao giờ gặp phải chuyện gì rối rắm như vậy, chỉ có duy nhất khi đối diện với Thẩm Kiều, anh mới phải chịu bó tay luống cuống như vậy. 
 
Đây là ngôi sao dù anh có phải vất vả hơn nữa cũng phải bảo vệ.
 
Cô không thể dính phải chút bụi bặm nào của cuộc đời này.
 
Vì vậy, Kỳ Ngôn Chu chỉ có thể chống đỡ một cách mờ mịt: “Chỗ đó không nhận con gái.”
 
Cũng may, Thẩm Kiều cũng không tìm hỏi rõ, chỉ gật đầu, nhẹ nhàng “à” một tiếng.
 
Cô cúi mặt, lầm bầm: “Vậy tôi nên làm gì đây.”
 
Dù sao cũng phải tìm một đường để đi.
 
Kỳ Ngôn Chu ghé mắt, lặng lẽ dò xét biểu cảm thay đổi rất nhẹ trên mặt cô: “Cứ thi trước đi.”
 
“Hả?”
 
“Sắp phải thi cuối kì rồi, cậu không chuẩn bị bài vở à? Gấp cũng không gấp được một khắc, đợi đến nghỉ hè đã.”
 
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, dường như cũng nghĩ đến chuyện này, gật đầu: “Cũng đúng.”
 
Suy tính kỹ lại mà nói, mặc dù là vì tiền mà cô không thể nào học thêm ba lê được nữa nhưng cô cũng phải đỗ được đại học.
 
“Kỳ Ngôn Chu.”
 
“Sao vậy?”
 
“Anh chàng hạng nhất có thể cho tôi mượn vở ghi chép được không? Chỉ còn hai mươi ngày, tôi muốn ôm chân Phật.”
 
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu dừng chân lại.
 
Dưới ánh trăng đêm, trong giọng của thanh thiếu niên mang theo chút giãy dụa: “… Tôi có thể dạy cậu.”
 
Giống như lý trí và con tim đang giằng xé.
 
Cuối cùng anh chọn nghe theo bản năng của mình.
 
“Vậy có làm phiền cậu không?”
 
“Không biết.”
 

 
Điều kiện nhà Kỳ Ngôn Chu có hạn, chỉ có hai chỗ mới có thể miễn cưỡng dùng làm bàn viết chữ.
 
Một là bàn ăn ở dưới lầu một.
 
Nhưng chiều rộng của bàn ăn cực kì hẹp, vị trí lại bị kẹp ở trong hành lang, cực kì chật chội. Nếu như miễn cưỡng sử dụng, không thể tránh khỏi việc phải giơ tay lên không trung, rất mất sức.
 
Chỗ thứ hai cũng là một cái bàn dài nhỏ ở trên lầu hai, ngăn giữa hai phòng ngủ.
 
Bình thường nếu Kỳ Ngôn Chu không đi làm sẽ ở đây học bài.
 
Bây giờ, bàn nhỏ được kéo ra phía bên ngoài, vừa đủ cho hai người ngồi sóng vai. 
 
Kỳ Ngôn Chu thu lại mấy quyển sách trên bàn, thuận tay bỏ xuống đất.
 
Toàn bộ không gian còn lại trên bàn đều cho Thẩm Kiều.
 
Sau đó, anh ngồi bên cạnh cô, cùi chỏ đè lên bàn, mu bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô.
 
Một học sinh trung bình như Thẩm Kiều đối mặt với người hạng nhất này, không tránh khỏi sinh ra chút lúng túng. Cô rất sợ anh nhìn thấy vở bài tập của mình, sẽ chuyển sang nghi ngờ nhân sinh theo kiểu: “Sao đề dễ thế này cũng không biết làm?” hoặc là “Ngốc quá đi, làm một cái đề cũng lâu như vậy.”
 
Cặp sách vẫn đặt trên đầu gối.

 
Cô cứ ngồi im, chậm chạp không động tác gì.
 
Kỳ Ngôn Chu đợi đủ kiểu, ngón tay gõ mấy cái lên mặt bàn: “Sao?”
 
Thẩm Kiều ngượng ngùng: “… Thành tích tôi như vậy…”
 
“Tôi biết.”
 
Xếp hạng 319 của bảng thi tháng, anh nhớ.
 
Ở trường cấp ba Thánh Mẫn này, thành tích như vậy thực sự không được coi là giỏi. Dù sao thì ngoại trừ những người ở ban quốc tế, trong trường học vẫn còn rất nhiều học sinh dự bị có thanh tích rất tốt, xếp hạng cũng rất cao.
 
Có điều đối với học sinh nghệ thuật, điểm văn hóa không bị liệt mà giữ được ở tầm trung là ổn lắm rồi.
 
Thẩm Kiều: “Cậu có thể sẽ cảm thấy tôi nhận thức rất chậm.”
 
“Không đâu.”
 
Trên mặt Kỳ Ngôn Chu không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt anh lại trở nên trong veo.
 
Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, lôi toàn bộ bài thi, đề thi, cả bài tập hôm nay bày hết lên bàn. Cô suy nghĩ đến việc bình thường các bạn cũng học thêm giờ, hơn nữa tiến độ học tập của học sinh bình thường với học sinh nghệ thuật cũng không giống nhau, mấy cái đề toán lý hóa của bọn họ bình thường cũng phải giải mất hai tiết một đề.
 
Kỳ Ngôn Chu cầm lấy vở ghi chép của Thẩm Kiều, tiện tay lật một tờ.
 
Anh dừng lại nửa giây, hỏi: “Kì thi tháng trước cậu xếp hạng bao nhiêu?”
 
Là kì thi hồi tháng năm.
 
Thẩm Kiều lục lại não, nói: “Cũng là hơn trăm.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Được rồi, cậu làm bài tập trước đi, không biết thì hỏi tôi.”
 
“Được.”
 
Theo tiếng trả lời mềm nhũn, không khí im lặng lập tức bao trùm lên ngôi nhà. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng “sột soạt” do ngòi bút ma sát với mặt giấy, âm thanh lật vở cực nhỏ, khó có thể nghe thấy.
 
Tất cả đều rất tốt đẹp.
 
Lòng người cũng nổi lên từng đợt bọt sóng nhỏ.
 
Cho đến khi không gian yên tĩnh này bị giọng của Kỳ Ngôn Chu cắt đứt: “Câu này sai rồi.”
 
Thẩm Kiều: “À…”
 
Kỳ Ngôn Chu không nói nữa, tiện tay lấy cái bút trong tay cô, lôi ra một tờ nháp, bắt đầu viết hàng loạt công thức.
 
“Giải theo công thức này.”
 
Nét chữ của anh rất đẹp, giống hệt như khí chất của anh, giống như một loại tà khí cực kì hấp dẫn.
 
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm công thức trên tờ giấy nháp, so sánh một hồi với công thức trong sách luyện tập của mình, ảo não “ừ” một tiếng.
 
Sai rồi!
 
Ngay cả hướng giải cũng sai rồi.
 
Không còn cách nào khác, bình thường lúc cô học ba lê thực sự rất bận rộn mệt mỏi, tinh thần cô có hạn, trong giờ học không thể nào chuyên chú được, bình thường trước mỗi khi thi cô đều ôn tủ. Giống như hầu hết học sinh trong lớp đều tổng hợp ra vài dạng đề chung, đề hình thì kẻ kẻ vẽ vẽ một chút, mới miễn cưỡng vượt qua kì thi.
 
Thẩm Kiều gạch bỏ bài giải mình vừa làm, làm lại thêm một lần nữa theo công thức Kỳ Ngôn Chu viết cho cô.
 
Lần này làm đề, dễ dàng hơn vừa rồi rất nhiều.

 
“Lần này đúng rồi chứ?”
 
“Ừ, đúng rồi.”
 
Thẩm Kiều mím môi cười một tiếng, trong phút chốc bỗng hơi hiếu kỳ, hỏi anh: “Kỳ Ngôn Chu, bình thường thành tích của cậu tốt lắm đúng không?”
 
“Cũng được.”
 
Đèn học để trên góc bàn, cách hai người rất gần.
 
Ánh sáng màu vàng ấm áp truyền đến mí mắt anh, tạo thành một cái bóng mờ mờ, giống hệt một tấm bùa ma thuật, khiến người khác không thể rời mắt.
 
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm lông mi dài của Kỳ Ngôn Chu, hỏi tiếp: “Cả thành tích kịch của cậu cũng tốt lắm đúng không.”
 
“Không tệ lắm.”
 
“Vậy mặt nào cậu cũng tốt đúng không?”
 
“Ừ.”
 
“...”
 
Đáp án này lại khiến cho Thẩm Kiều khẽ cười, nói tiếp: “Kỳ Ngôn Chu, cậu lợi hại thật đấy.”
 
Kỳ Ngôn Chu không nói gì nữa.
 
Những ngón tay anh nhẹ nhàng dịch chuyển, muốn đè nén chút cảm xúc mất khống chế trong lòng mình.
 
Thẩm Kiều: “Nhưng bình thường cậu toàn đi làm, sao có thời gian mà học tập?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Lúc lên lớp chú ý nghe giảng.”
 
“...”
 
Thẩm Kiều muốn hỏi thêm cái gì nữa, nhưng anh không muốn trả lời nữa, gõ gõ bàn nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm nữa, làm bài tập trước đi.”
 
“Được rồi.”
 
Thẩm Kiều ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
 

 
Sau đó, mỗi ngày về khuya, Kỳ Ngôn Chu lại biến thành thầy giáo dạy kèm tại nhà của Thẩm Kiều.
 
Bình thường anh không nói nhiều, cũng không tính là nghiêm khắc, hầu hết thời gian đều không chú ý đến cô nhưng chỉ cần cô giải sai bài nào, anh nhất định sẽ chỉ ra ngay lập tức.
 
Thỉnh thoảng Thẩm Kiều nghe cũng không hiểu, chỗ nào cô không hiểu, Kỳ Ngôn Chu cũng sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô.
 
Giọng của anh rất êm tai, không nhanh không chậm, nhịp điệu như âm thanh gõ ngọc vậy.
 
Hơn nữa, anh giải thích cũng cực rõ ràng, kể cả người có nền tảng không tốt như Thẩm Kiều cũng hiểu rất rõ.
 
Thẩm Kiều nghe nghe, không nhìn được hỏi: “À mà, gần đây cậu không đi làm sao?”
 
Ngoại trừ buổi chiều ngày chủ nhật, bình thường sẽ luôn nhìn thấy anh.
 
Cả lúc đi học hay tan học, anh đều đưa đón cô.
 
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu “ừ” một tiếng: “Thi xong mới đi.”
 
“Kỳ Ngôn Chu, nếu như vì giúp tôi học phụ đạo cậu mới không đi làm thêm được, thật sự không cần như vậy đâu. Tự tôi học cũng được. Hoặc là nếu như tôi có vấn đề gì thì lúc gặp nhau tôi sẽ hỏi cậu. Tôi không muốn làm nhỡ chuyện của cậu.”
 
Mấy ngày nay, dường như Thẩm Kiều đã quen với nơi này.
 
Cô dường như đã quen với trần nhà thấp lùn, không gian chật hẹp, quen với cả sàn gỗ “ken két”.
 
Cô biết chổi quét nhà đặt ở đâu, cũng học được cả cách rửa bát với giặt quần áo bằng tay.
 
Bởi vì cô nói nơi này là nơi tạm trú của cô, nên Kỳ Ngôn Chu không có cách nào ngăn cản cô làm mấy chuyện này. Chẳng qua anh sẽ cố gắng làm xong trước khi cô đến, không để cô có cơ hội sờ tay đến, lúc mà không ngăn được mới để cô làm theo ý mình.
 
Kỳ Ngôn Chu không cách nào chối bỏ, nhưng trong nội tâm lại cực kì hưởng thụ cảm giác này. Hưởng thụ cảm giác hai người dần dần bỏ đi sự xa lạ, trở nên thân thiết, giống hệt như người một nhà. 
 
Anh cũng đang hưởng thụ sự quan tâm chú ý của Thẩm Kiều dành cho anh.
 
Ngôi sao của anh.

 
Những tham vọng mà anh vĩnh viễn không thể mở miệng đang dần ăn mòn thần kinh của anh, tràn vào trong tứ chi, không cách nào kiềm chế được.
 
Nhưng chưa đợi Kỳ Ngôn Chu trả lời, Thẩm Kiều tưởng anh không nghe được, lại hỏi lại thêm một tiếng nữa: “Kỳ Ngôn Chu.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Không bị nhỡ.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Thi xong sẽ đi.”
 
Thẩm Kiều kinh ngạc ngước mắt: “Hóa ra học sinh giỏi cũng cần phải học sao?”
 
“Ừ.”
 
….
 
Thời gian trôi như nước chảy mây trôi, cứ thong thả như vậy đã tiến vào tháng 6.
 
Kỳ thi cuối cũng đã ngay trước mắt.
 
Cuối cùng lớp nghệ thuật cũng đã kết thúc tất cả môn học mới, chuẩn bị gia nhập quân đoàn ôn thi đại học.
 
Không có gì thay đổi, mỗi ngày Thẩm Kiều đều không ngừng luyện tập, đi học đúng giờ, tan học về nhà chăm chỉ luyện đề. Chỉ là mỗi sáng cô sẽ dậy sớm hơn nửa tiếng, đi lên sân thượng ôn lại những kiến thức cơ bản.
 
Kỳ Ngôn Chu không đi cùng cô nhưng vẫn lấy xe chở cô đi mỗi ngày.
 
Hôm nay.
 
Thẩm Kiều và Chu Tư Cầm cùng nhau đi ra khỏi cổng trường.
 
Thời tiết của Thành phố Lộc Xuyên cũng dần nóng lên. Mùa mưa dầm cũng sắp đến, mỗi ngày đều thấy bực bội trong người. 
 
Trong phút chốc Chu Tư Cầm dừng lại, lôi cuốn vở bài tập trong cặp ra làm cái quạt, dùng hết sức quạt cho mình, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Trời ạ, nóng thật đó. Mình nói với mẹ mình, con đi học phải có người đưa đón, kết quả còn bị mẹ mắng, mẹ bảo chiếc xe hay dùng để đón mình đã đi sửa rồi, nhà lại không có thừa xe cho mình đi, trừ khi mình ở trong trường đợi mẹ mình tan làm đến đón. Trời ạ, bảy rưỡi mẹ mới tan làm, chẳng lẽ bắt mình đứng đây làm bảo vệ luôn à?”
 
Thẩm Kiều bị ví dụ này của cô ấy chọc cho bật cười: “Vậy cậu tự lái xe cũng được.”
 
Chu Tư Cầm: “Đúng vậy, cho nên mình tự lái xe đi. Có điều dạo này không thấy cậu đi tập nhảy, tan học tớ chở cậu một đoạn, coi như là luyện tập giảm cân luôn.”
 
Trong bụng Thẩm Kiều ngập tràn cảm động: “Cầm Cầm…”
 
Cô còn chưa nói xong, cả người chợt ngơ ngẩn, dừng lại.
 
Chu Tư Cầm không hiểu chuyện gì, hỏi lại: “Kiều? Sao vậy?”
 
Ánh mắt Thẩm Kiều nhìn về đó không xa. 
 
Chỗ đó là một cửa tiệm, phía trước cửa hàng được làm bằng kính thủy tinh, chiếu rõ cảnh tượng sau lưng hai người.
 
Thẩm Kiều lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Có người đi theo mình.”
 
Chu Tư Cầm nghe thấy vậy, cả người xù lông như con mèo con, nắm chặt quyển bài tập trong tay, không quạt nữa, đề phòng toàn thân.
 
“Ai? Biến thái à?”
 
Lần lại lại khiến Thẩm Kiếu có chút dở khóc dở cười: “Không phải, là Thẩm Hòa Nguyệt.”
 
“Thẩm Hòa Nguyệt? Em gái cậu?”
 
“Ừ…”
 
Thẩm Kiều chần chừ một lúc.
 
Chu Tư Cẩm: “Sao vậy Kiều Kiều? Sao lại trưng ra vẻ mặt này?”
 
Cuối cùng Thẩm Kiều quyết định móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn Chu.
 
Thẩm Kiều: Tôi về với bạn, quay về hơi muộn.
 
Thẩm Kiều: Không cần chờ tôi.
 
Sau đó cô tắt điện thoại di động, nhìn về phía Chu Tư Cầm, nhẹ giọng nói: “Cầm Cầm, đi ăn tối không?”
 
Trùng hợp, Thẩm Kiều cũng phải cắt đuôi Thẩm Hòa Nguyệt.
 
Nếu như để Thẩm Hòa Nguyệt biết được bây giờ cô đang ở nhà Kỳ Ngôn Chu, không biết còn gây ra sóng to gió lớn gì nữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận