Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 23
 
Ngày mai là thứ hai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả hai đều phải đi học.
 
Sáng sớm, Kỳ Ngôn Chu dậy sớm hơn bình thường hai mươi phút, tắm rửa thay đồ, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bữa sáng trước, tránh phải chạm mặt với Thẩm Kiều làm chậm trễ thời gian.
 
Thẩm Kiều xuống dưới lầu, vừa khéo nhìn thấy bóng lưng anh đang đứng trong nhà bếp.
 
Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, phủ lên thân hình người thanh niên một quầng sáng ấm áp, ánh lên vẻ yên tĩnh lại hết sức dịu dàng, không nhìn ra chút vẻ hung dữ nào.
 
Bước chân của cô dừng lại.
 
Ngẩn ngơ ngắm nhìn hồi lâu.
 
Một giây sau, Kỳ Ngôn Chu xoay người lại, nhìn cô, giọng điệu bình thản: “Ngây ra đó làm gì? Đến giờ đi học rồi.”
 
Anh vừa mới gội đầu lúc nãy, không dùng máy sấy nên tóc vẫn chưa khô hẳn, tóc mái mềm mại rũ lên trên xương mày, che đi vết sẹo, cũng che mất nửa mặt, càng làm tôn lên đường nét rõ ràng của nửa khuôn mặt phía dưới, gợi lên cảm giác tinh xảo như được điêu khắc tạo thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dường như mối quan hệ của hai người đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều, đến cả giọng điệu khi nói chuyện cũng bớt đi chút cảm giác xa lạ.
 
Nói chung là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vi diệu trong căn phòng này, trái tim Thẩm Kiều không tự chủ mà đập nhanh mấy nhịp. Cả người ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại ngay.
 
“Thẩm Kiều?”
 
“Hả, à, đến ngay đây.”
 
Cô xoay đầu, sờ lên gò má nóng bỏng của mình, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh như thể chạy trốn, tiện tay đóng luôn cửa lại.
 
Kỳ Ngôn Chu không để ý, tiếp tục làm việc của mình.
 
Mười phút sau, Thẩm Kiều bước ra khỏi nhà vệ sinh, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
 
Cô đã thay đồng phục ở trong đó.
 
Trường cấp ba Thánh Mẫn có rất nhiều loại đồng phục, mỗi mùa lại có một một mẫu khác nhau, màu sắc cũng có khác biệt đôi chút.
 
Bây giờ vào giữa tháng năm, thời tiết dần nóng lên, Thẩm Kiều mặc đồng phục mùa hè, ống tay áo được may ngắn, giống với mẫu mà Kỳ Ngôn Chu mặc trên người. Hai người họ đều có vẻ ngoài vượt trội hơn hẳn, khí chất hơn người, thoạt nhìn, từ mặc đồng phục của trường mà như thể mặc đồ tình nhân vậy.
 
Kỳ Ngôn Chu mím môi, nhướng mày, quan sát cô một phen, rồi lập tức dời tầm mắt ra khỏi phần cổ thon dài trắng nõn thon dài của cô.
 
“Ăn sáng thôi.”
 
Hai người ngồi đối diện nhau.
 
Thẩm Kiều phải kiểm soát vóc dáng, kiểm soát năng lượng, lại phải đảm bảo thể lực của mỗi ngày nên phải chú trọng ăn sáng.
 
Cô sợ phiền phức, căn bản là không nói chuyện này với Kỳ Ngôn Chu.
 
Nhưng anh vẫn chuẩn bị đủ loại điểm tâm sáng, hơn nữa, phần lớn đều là những món mà Thẩm Kiều ăn được.
 
Ba ngày nay đều như vậy.
 
Thẩm Kiều thầm biết ơn trong lòng, muốn nói tiếng cảm ơn, lại nghĩ đến lời mà Kỳ Ngôn Chu từng nói, âm thầm nuốt hai chữ “cảm ơn” trên đầu lưỡi xuống cùng với dimsum.
 
“Kỳ Ngôn Chu.”
 
Kỳ Ngôn Chu ngước mắt lên khỏi bát hoành thánh: “Có chuyện gì?”
 
Thẩm Kiểu: “Bình thường cậu đến trường học như thế nào? Đi mất bao lâu?”
 
“Lái xe mất 20 phút.”
 
“Thế cũng rất tiện.”
 
Kỳ Ngôn Chu để thìa xuống, nhíu mày hỏi: “Cậu tính đi thế nào? Gọi xe? Hay để tôi chở cậu?”
 
Thẩm Kiều chần chừ chốc lát, rồi trả lời chắc như đinh đóng cột: “Nếu tiện đường, thì phiền cậu chở tôi đi vậy, có được không?”
 
Bây giờ, lần đầu tiên, chuyện tiền nong lại trở thành một vấn đề nan giải đối với Thẩm Kiều.
 
Giờ cô không thể chi tiêu phóng khoáng, không chút kiêng dè được nữa, mặc kệ  có tiếp tục học múa hay không, cho dù chỉ là để tiếp tục cuộc sống hằng ngày, thì cũng phải ăn uống chi tiêu tiết kiệm. Muốn học hết cấp ba ở Thánh Mẫn, thậm chí còn phải nghĩ thêm cách khác.
 
Nghe xong, khóe môi Kỳ Ngôn Chu hơi cong lên khó mà nhận thấy được.
 
Anh gật đầu, nói: “Được.”
 
Đường hẹp, xe đạp lại không tiện chạy vào, nên chỉ có thể đậu ở ngoài ngõ.
 
Kỳ Ngôn Chu đeo ba lô sang một bên vai, khóa cửa sắt lại, tiện tay ném chìa khóa vào túi.
 

Khựng lại giây lát, đưa tay về phía Thẩm Kiều.
 
Thẩm Kiều: “?”
 
Kỳ Ngôn Chu trầm giọng nói: “Ba lô, để tôi đeo giúp cậu.”
 
Thẩm Kiều ngây ra, rồi vui vẻ, cười hớn hở hai mắt cong tít, nói: “Này, tôi chỉ là một đứa con bị đuổi ra khỏi nhà thôi, khá xui xẻo nhưng cũng không phải là đứa tay chân khuyết tật đâu nhé.”
 
Làm gì yểu điệu đến mức đấy cơ chứ.
 
Không hiểu được suy nghĩ của Kỳ Ngôn Chu.
 
Vừa dứt lời, từ phía bên cạnh lại truyền đến tiếng đóng mở cửa sắt.
 
“Sầm.”
 
Lư Sam Sam đi ra từ vách kế bên, vẫn là dáng vẻ giận dữ như trước.
 
Lúc này, cô ta cũng mặc đồng phục trường cấp ba, có điều không phải của trường Thánh Mẫn mà giống một trường công lập trong thành phố.
 
“Chào buổi sáng anh Ngôn Chu.”
 
Giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu, nghe có vẻ không được cam tâm cho lắm.
 
Kỳ Ngôn Chu gật nhẹ đầu một cái, mặt không cảm xúc, nhìn rất lạnh nhạt, không chút dao động.
 
Thấy vậy, Lư Sam Sam lại càng tức giận.
 
Giậm chân một cái, rồi chạy thẳng một mạch đi.
 
Trái lại Thẩm Kiều còn nhìn Kỳ Ngôn Chu một cách đầy thú vị, không chớp mắt lấy một cái.
 
Mấy hôm nay tiếp xúc gần, cô phát hiện, những lời đồn trong trường không hề sai, biểu cảm và ánh mắt của Kỳ Ngôn Chu thường ngày nhìn có hơi dữ tợn dọa người, chẳng trách lại dọa cho các nữ sinh đến tỏ tình đành từ bỏ hết. Có điều, dường như sự dữ tợn này chỉ là vẻ bên ngoài, như thể chỉ cần chọc một cái là vỡ ngay.
 
Nhưng, quả thật cô đã từng nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu đánh người, rất hung tợn, thật sự là rất đáng sợ, hoàn toàn không giống với một học sinh cấp ba 17 tuổi bình thường.
 
Rốt cuộc thì dáng vẻ nào mới là Kỳ Ngôn Chu thật sự?
 
Bỗng dưng, Thẩm Kiều lần nữa nhớ đến cuộc gọi cuối cùng mà “Thẩm Kiều” gọi đến.
 
Cô nói rằng, Kỳ Ngôn Chu là người yêu cô nhất trên đời này.
 
Chẳng lẽ, thái độ này của Kỳ Ngôn Chu không phải vì trong ngoài anh bất nhất, mà là vì đối tượng đang đứng trước mặt là bản thân cô? Bởi vì anh thích cô sao?
 
Thẩm Kiều nhíu chặt mày, rơi vào suy tư.
 
Trước đó, cô cũng từng suy nghĩ về câu nói này. Nhưng vì “Thẩm Kiều” nói bản thân đến từ mười năm sau, không cùng dòng thời gian với cô, suy nghĩ đầu tiên của cô đó là cho dù Kỳ Ngôn Chu có cảm tình thế nào với “Thẩm Kiều” thì cũng là chuyện xảy ra sau này mà thôi.
 
Còn bây giờ, chắc chắn thời gian vẫn chưa đến lúc đó.
 
Nhưng “Thẩm Kiều” nói với cô như vậy, đơn giản chỉ vì muốn cô có thể đối phó, tìm người có thể xin giúp đỡ, không phải bị vây trong hoàn cảnh khó khăn nữa.
 
Lời phán đoán này, hoàn toàn là do trước đó hai người không quen biết nhau.
 
Nhưng, nếu mà, lỡ như…
 
Thẩm Kiều âm thầm cười khẩy một cái, lắc đầu, rồi ném suy nghĩ ấy ra sau đầu.
 
Sao có thể chứ.
 
Ở thời điểm hiện tại, rõ ràng bản thân cô cố tình dây vào Kỳ Ngôn Chu trước.
 
Mới đầu, anh còn thấy cô rất phiền.
 
Chưa bao lâu, Kỳ Ngôn Chu đã đi đến ngõ rẽ phía trước rồi.
 
Cảm giác được đằng sau không có người đi theo, anh lập tức quay đầu lại tìm: “Thẩm Kiều?”
 
Thẩm Kiều: “Ừm, tới đây.”
 
Chỉ vài ba bước cô đã đến cạnh anh.
 
Không cần hao tâm tổn sức tìm kiếm manh mối nữa, chỉ cần yên lặng, chờ đợi thời khắc mọi chuyện sáng tỏ mà thôi.
 
Thời tiết không lạnh cũng không nóng, thi thoảng còn có gió nhẹ thổi qua, ngồi ở yên sau xe đạp, lắc lư lắc lư, thật sự rất dễ chịu.
 
Chớp mắt, cả hai đã sắp đến trường rồi.
 
Còn cách trường hai con đường nữa, Kỳ Ngôn Chu đặt đôi chân dài xuống, bàn chân giẫm lên mặt đất, dừng xe lại bên vỉa hè một cách thành thục.
 
Anh quay đầu, nhìn Thẩm Kiều một cái, nói: “Xuống xe.”
 
Thẩm Kiều hơi khó hiểu, nói: “Vẫn chưa tới nơi mà.”
 
“Cậu tự đi bộ qua đó đi. Gần lắm.”

 
“Tại sao? Cậu không đạp nổi nữa rồi hả?”
 
Kỳ Ngôn Chu nghẹn lời hồi lâu bởi câu nói này của cô, nhướng mày một cái, vẻ mặt cười như không cười, dường như đang nói “Cậu đang đùa sao”, toát ra loại khí chất ngông cuồng của tuổi trẻ.
 
Anh hỏi ngược lại: “Cậu muốn bị mọi người đồn thổi nữa sao?”
 
Vừa nói dứt câu, Thẩm Kiều vội nhảy xuống xe ngay, dùng hành động để thể hiện, bản thân hoàn toàn không muốn trở thành trung tâm cho những lời đồn trong trường tuần này nữa đâu.
 
Thấy vậy, Kỳ Ngôn Chu cười khẩy một tiếng.
 
Không dừng lại nữa, bánh xe đạp lại tiếp tục lăn về phía trước.
 
Thẩm Kiều ở phía sau anh vẫy tay, lịch sự chào: “Kỳ Ngôn Chu, gặp lại sau nhé!”
 
Cách đó không xa, Kỳ Ngôn Chu một tay cầm lái, một tay giơ lên, không quay đầu lại mà vẫy tay chào lại với cô.
 
Việc Thẩm Kiều giành được giải quán quân ở cuộc thi đấu ba lê theo lời mời của Lộc Xuyên, không hề gây ra sự bàn tán nào trong lớp cả.
 
Những học sinh nghệ thuật như vậy ở lớp học, trừ con nhà giàu đi học cho có hoặc là những học sinh học thay đổi ý định giữa chừng, muốn nhờ việc tham gia các cuộc thi nghệ thuật làm đường tắt thi lên đại học, thì những người khác, hầu như trong tay ai nấy cũng có vài ba giải thưởng về chuyên môn, hồ sơ ai cũng rất đẹp.
 
Một cuộc thi đấu cấp tỉnh theo lời mời, quả thật quá bình thường.
 
Nhưng, là bạn thân, Chu Tư Cầm vô cùng vui mừng.
 
Vừa nhìn thấy Thẩm Kiều, lập tức lấy một cành hoa từ trong ba lô ra, đưa cho cô.
 
“Cục cưng Kiều Kiều! Chúc mừng cậu nha!”
 
Thẩm Kiều nhận lấy, cười tít mắt, nói: “Cảm ơn Cầm Cầm!”
 
Chu Tư Cầm: “Xin lỗi nhé, thứ bảy có việc nên mình không đến xem được… lần sau chắc chắn sẽ đến!”
 
Thẩm Kiều hiểu chuyện nói: “Được thôi, chắc chắn lần sau phải mời cô giáo Chu đến tận nơi chỉ dạy rồi.”
 
Hai nữ sinh cùng nhìn nhau ngước mắt lên tưởng tượng, bất chợt, cùng cười phá lên.
 
Cười đủ rồi, Thẩm Kiều mới cất hoa vào trong ngăn bàn, lấy lại tinh thần, rồi đứng dậy.
 
Chu Tư Cầm: “Sao thế?”
 
“Ừm, mình có chuyện, phải đi tìm giáo viên chủ nhiệm.”
 
“Chuyện gì thế? Chẳng lẽ là báo tin vui? Không cần thiết đâu, hoàn toàn không cần thiết. Chắc chắn là thầy ấy đã biết từ lâu rồi!”
 
Thẩm Kiều lắc đầu, thấp giọng nói: “Mình muốn đi xin đăng ký túc xá.”
 
“...”
 
Giáo viên chủ nhiệm của lớp nghệ thuật họ Lý, là một ông chú ở độ tuổi 40. Từ “ông chú” này là để hình dung hình tượng của ông ấy, chứ không phải là tuổi tác. Từ hồi vào lớp 10 đến nay, thầy Lý luôn duy trì trạng thái gần như chán chường của một người tùy hứng, còn giống một nghệ thuật gia hơn cả nghệ thuật gia chân chính.
 
Nhưng, tính tình thầy Lý rất tốt, nói nói cười cười, rất hợp với học sinh nhưng vẫn có thể áp chế được đám học sinh. Bình thường bị bỏ qua luôn cái họ, gọi thẳng là “chủ nhiệm”, ông ấy cũng không để ý.
 
Chủ nhiệm nghe Thẩm Kiều nói xong, có hơi khó hiểu rồi lắc đầu, hỏi: “Sao bỗng dưng lại muốn vào ký túc xá ở?”
 
Thẩm Kiều nắm chặt ngón tay, cúi đầu, giống như một học sinh tiểu học bị phạt đứng vậy.
 
Môi mấp máy, nhỏ giọng nói: “… Chỉ là có hơi cần thiết ạ.”
 
Chủ nhiệm: “Phân chia ký túc xá ở trường chúng ta mỗi năm khai giảng đều đã quyết định xong cả rồi, cần có phụ huynh ký tên đăng ký, không có cách nào để xin giữa học kỳ được. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ nghỉ hè rồi, sao lúc này em lại muốn đăng ký? Gặp phải khó khăn gì sao?”
 
“…”
 
Đương nhiên là có khó khăn rồi.
 
Nhưng trước mắt, Thẩm Kiều vẫn rất khó để mà có thể nói chuyện này cho mọi người biết một cách thoải mái, chỉ có thể im lặng.
 
Biểu cảm tâm sự chất chứa vô cùng tinh tế này, lập tức khiến cho chủ nhiệm nghiêm túc lại.
 
Ông ấy chống người dậy, nhìn thẳng Thẩm Kiều, hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
 
Thẩm Kiều: “Chủ nhiệm, thật sự không có chuyện gì, chỉ là muốn ở ký túc xá thôi ạ.”
 
Chủ nhiệm lắc đầu, nói: “Nghỉ hè các em có đi tập huấn không? Sắp tới khai giảng lớp 12, sẽ có nhiều kỳ thi tuyển sinh đấy, nếu ở ký túc xá thì thời gian học tập chắc chắn không nhiều được như các thí sinh bình thường đâu. Ở ký túc xá cũng không tiện. Về cơ bản lớp nghệ thuật không có ai ở ký túc xá hết. Thẩm Kiều, nếu em có điều gì khó nói trong lòng, thì có thể nói cho tôi biết.”
 
Nhưng đáng tiếc, Thẩm Kiều vẫn không thể nói ra.
 
Thời gian nghỉ trưa, thầy Lý gọi điện mời Diệp Hân đến trường.
 
Thẩm Kiều nghe các bạn học nói chủ nhiệm gọi bà ta đến, không kịp nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng chạy đến văn phòng giáo viên.

 
Đẩy cửa ra.
 
Cả người cô ngây ra.
 
Trong nháy mắt, tay chân đang dần trở nên lạnh toát, như thể bị ném vào trong hầm băng, thần kinh tê liệt, quên mất cả việc phải di chuyển như thế nào.
 
Diệp Hân thì vẫn như thường lệ, vẫn nhìn cô bằng ánh mặt dịu dàng thân thương.
 
Nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười.
 
Bà ta vẫy tay với Thẩm Kiều, tỏ ý bảo cô qua đó, rồi tiếp tục nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm: “…Suy nghĩ của tôi đó là lớp 12 sẽ chuyển Kiều Kiều đến trường khác để học, không tham gia các cuộc thi nghệ thuật nữa. Thành tích của Kiều Kiều khá tốt, cố gắng một năm, chắc cũng có thể đậu vào trường đại học bình thường. Nếu học ba lê, sau này cũng rất khó tìm việc làm. Cứ xem như là sở thích thì tốt hơn.”
 
Nghe thấy những lời này, Thẩm Kiều bỗng lấy lại tinh thần, bước nhanh đến bên hai người, tức giận mà nhìn Diệp Hân.
 
Giọng nói cũng khó tránh khỏi gay gắt: “Mẹ nói vậy là có ý gì!”
 
“…”
 
Cả văn phòng bỗng chốc lặng yên như tờ.
 
Đủ loại ánh mắt tò mò soi mói đều dán lên người cô.
 
Chủ nhiệm là người đầu tiên phản ứng lại, vỗ vai Thẩm Kiều, an ủi nói: “Xem ra là Thẩm Kiều xảy ra mâu thuẫn với bố mẹ rồi. Không sao đâu, đừng lo lắng, chúng ta từ từ nói chuyện.”
 
Diệp Hân nhẹ nhàng nói với cô: “Kiều Kiều, sao có thể nói chuyện với thái độ đó? Bình thường mẹ dạy con thế nào?”
 
Tình huống này, nực cười đến mức không biết phải nói gì.
 
Khiến Thẩm Kiều thấy, bản thân giống như một trò cười vậy.
 
Nhưng rồi, cô hít thở sâu vài cái, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
 
“Ngại quá, chủ nhiệm, em muốn nói vài câu với… mẹ của em, có được không ạ?”
 
Cuối tầng này, có một phòng học trống.
 
Thẩm Kiều và Diệp Hân một trước một sau bước vào đó, rồi đóng cửa lại.
 
Tức khắc, trong một không gian lớn, chỉ còn lại hai người đưa mắt nhìn nhau.
 
Diệp Hân lôi một cái ghế ra, ngồi xuống trước, như thể sắp có một cuộc trò chuyện thân mật vậy.
 
Thẩm Kiều cũng ngồi xuống đối diện bà ta.
 
Cách một hàng ở giữa, khoảng cách không xa cũng không gần, cũng không hề khó xử.
 
Diệp Hân mở miệng trước: “Kiều Kiều, chúc mừng con, mẹ biết con thi được hạng nhất. Cũng giỏi lắm.”
 
Thẩm Kiều thở dài một hơi, rốt cuộc cũng không bình tĩnh được như Diệp Hân, nói: “Đừng như vậy nữa có được không.”
 
“Thế nào?”
 
“Chỉ là, có hơi giả tạo.”
 
Diệp Hân cười: “Là thật lòng đó.”
 
“…”
 
“Cho dù thế nào, con cũng đã làm con gái của mẹ suốt mười mấy năm, không phải sao.”
 
Nhưng, tình cảm mẹ con mười mấy năm, cũng chẳng đáng là gì so với mẹ con ruột thịt, cũng chẳng bằng những sự lợi dụng và lòng ích kỷ đó.
 
Thẩm Kiều lộ ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc, lặng lẽ cụp mắt xuống.
 
Diệp Hân nói tiếp: “Lời mà vừa nãy mẹ nói với giáo viên chủ nhiệm của các con, cũng là thật lòng. Nếu không có chúng ta giúp đỡ con, thì chắc chắn con không còn cách nào để tiếp tục học múa đâu, chi bằng từ bỏ sớm đi, tìm một con đường thích hợp hơn.”
 
“Không thể nào.”
 
Thẩm Kiều ngắt lời bà ta một cách quả quyết.
 
Diệp Hân: “Bố con đã đưa tiền thưởng của cuộc thì cho con chưa? Chắc là con không rõ đâu nhỉ, số tiền đó còn chẳng đủ để trả học phí một học kỳ của con. Chứ đừng nói đến nào là tập huấn, đào tạo, học kèm. Rời xa chúng ta, con chẳng làm được gì hết.”
 
“…”
 
“Kiều Kiều, mẹ thẳng thắn mà nói với con, tuy con chỉ là đứa bé do mẹ nhặt về nhưng những năm qua, quả thật mẹ cũng đã xem con như đứa con gái thứ hai của mình. Hôm đó, thấy con chạy ra ngoài, bố con đã rất lo lắng. Nếu không phải vì Nguyệt Nguyệt thật sự không khỏe, thì ông ấy đã đuổi theo tìm con từ lâu rồi.”
 
Thẩm Kiều trầm mặc không nói gì, nhìn Diệp Hân, gần như vô cảm.
 
Bởi vì, chắc chắn những lời này là nói dối.
 
Trong lòng cô biết rất rõ.
 
Quả nhiên, Diệp Hân vòng vo mãi rồi mới nói tiếp: “Chỉ cần con bằng lòng, thì con vẫn là con gái của chúng ta. Phía Nguyệt Nguyệt, thì mẹ sẽ giúp con làm thủ tục chuyển trường, không để hai đứa chung trường nữa, chắc là con bé sẽ chấp nhận con thôi. Nếu con muốn tiếp tục học múa, đến trường khác cũng có thể tiếp tục học. Chỉ có một điều kiện, Kiều Kiều à, con phải quên chuyện này, tiếp tục làm chị của Nguyệt Nguyệt.”
 
Câu cuối cùng mới là câu nói quan trọng nhất.
 
Thẩm Kiều đã hiểu rõ.
 
Cho dù đến nước này, Diệp Hân vẫn tính toán thay cho Thẩm Hòa Nguyệt như trước.
 
Tay Thẩm Kiều nắm chặt thành nắm đấm, ngừng lại hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “… Ý của việc làm chị, có phải là chỉ cần Thẩm Hòa Nguyệt cần, thì con phải lập tức hiến máu cho nó? Hoặc là, hơn thế nữa, là phải hiến tặng một số cơ quan nội tạng trong người?”
 
Lời vừa nói ra, Diệp Hân lập tức ngây ra.
 
Thẩm Kiều: “Thấy lạ lắm đúng không? Rõ ràng là các người chẳng ai nói ra chuyện này, thì tại sao con lại biết chứ? Bởi vì, con đã xét nghiệm máu, con cũng là máu Rh-. Là nhóm máu y hệt như của Thẩm Hòa Nguyệt.”
 
“Kiều Kiều…”

 
“Nếu không có nhóm máu này, thì sao các người có thể nuôi con chứ. Con nói có đúng không?”
 
Lần này, đổi lại là Diệp Hân á khẩu không thể nói gì.
 
Nhưng Thẩm Kiều không có niềm vui sướng chiến thắng, chỉ ngây ra, không giấu được cảm giác thất vọng.
 
Cô nhẹ nhàng nói: “Con không về đâu. Con không muốn làm túi máu cho Thẩm Hòa Nguyệt, không muốn chỉ là kho máu di động cho Thẩm Hòa Nguyệt mới tồn tại. Mẹ, cho dù thế nào, cũng cảm ơn mẹ đã thu nhận nuôi dưỡng con, còn cho con điều kiện sống tốt như vậy. Con sẽ báo đáp mọi người. Chắc chắn.”
 
Tự xét lại mình, tuy Thẩm Kiều có oán trách Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn, nhưng không hề thù hận.
 
“Con phải lên lớp rồi.”
 
Cô đứng dậy, đi về phía cửa.
 
Sau lưng, Diệp Hân lần nữa truy hỏi: “Kiều Kiều, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
 
“Nghĩ xong rồi.”
 
“Cho dù từ nay có phải sống đầu đường xó chợ?”
 
“Đúng vậy.”
 
Diệp Hân gật đầu, nói: “Mẹ biết rồi. Với tư cách là người giám hộ, chúng ta không thể bỏ mặt con không lo. Học phí mẹ sẽ trả cho đến khi con 18 tuổi, tiền cơm cũng sẽ chi trả cho đến lúc đó. Nhưng những mặt khác, mẹ sẽ không quan tâm con nữa. Con nghĩ cách xin đăng ký vào túc xá đi, không xin được, thì tùy con nghĩ cách, ở đâu, phí chỗ ở mẹ sẽ trả theo tiêu chuẩn ký túc xá của trường cho con. Tóm lại, đừng xuất hiện trước mặt Nguyệt Nguyệt nữa.”
 
“Con biết rồi.”
 
“Còn về báo đáp hay không, thì không cần. Nhưng nếu chúng ta đã thu nhận nuôi dưỡng con bao nhiêu năm qua, nếu Nguyệt Nguyệt đến lúc nguy hiểm nhất, thì con hãy báo đáp, mà cứu con bé một lần.”
 
Kiều Kiều không trả lời, cũng không quay đầu lại, mà rời khỏi phòng học trống.
 
Tan trường.
 
Thẩm Kiều đến phòng vũ đạo tập luyện như thường.
 
Trên thực tế, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, cuộc thi cũng đã kết thúc, con đường tương lai sẽ đi về đâu, vẫn chưa có gì chắc chắn cả.
 
Hơn nữa thời gian này căn bản không cần tập luyện.
 
Nhưng cô muốn mượn điều này để tiêu hao sức lực, phát tiết hết những phiền muộn bức bối trong lòng.
 
Hơn sáu giờ tối, cuối cùng Thẩm Kiều cũng đã mệt lả, ngồi tựa vào tường, móc điện thoại ra.
 
Điện thoại hiện lên mấy tin nhắn wechat chưa đọc.
 
Tin đầu tiên là từ Kỳ Ngôn Chu gửi tới.
 
Kỳ Ngôn Chu: [?]
 
Thời gian là một tiếng trước.
 
Thẩm Kiều không hiểu gì, cũng trả lời lại một dấu “?”.
 
Giây sau, tiếng chuông vang lên.
 
Đối phương trực tiếp gọi điện đến.
 
“Alo? Kỳ Ngôn Chu? Sao thế?”
 
“... Đang ở đâu?”
 
Thẩm Kiều vuốt sóng mũi, thuận tay lau sạch mồ hôi trên mặt, đáp: “Phòng nhảy.”
 
“Đợi tôi.”
 
Chỉ để lại hai chữ, anh dứt khoát ngắt điện thoại.
 
Chưa tới năm sáu phút, người đã đứng trước mặt Thẩm Kiều rồi.
 
Thẩm Kiều ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nhanh vậy à, cậu không về sao? Vẫn luôn ở trường à?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Ừm.”
 
“Đang đợi tôi sao?”
 
“Ừm.”
 
Thẩm Kiều cười, nói: “Cảm ơn.”
 
Kỳ Ngôn Chu không nói gì, ngồi xuống cạnh cô nhưng vẫn cách cô một cánh tay, không tính là khoảng cách thân mật.
 
Ngập ngừng một lúc, anh mở miệng, bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”
 
“Gì mà sao thế?”
 
“Cậu đang không vui.” Là một lời khẳng định.
 
Thẩm Kiều chán nản chống tay lên xương mày, thở dài, nói: “Bị cậu nhận ra rồi… không đăng ký ở ký túc xá được. Thầy nói là không thể xin khi đang giữa học kỳ. Xem ra, tôi không có nơi để đi rồi.”
 
“Không phải.”
 
“Không phải cái gì?”
 
“Không phải là không có nơi để đi.”
 
Kỳ Ngôn Chu đứng dậy, đưa tay về phía cô một cách trịnh trọng, nói: “Muộn lắm rồi, về nhà thôi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận