Chương 5
Cái tốt của anh
Tiếu Dương vẫn nhớ rõ khuôn mặt của Hiểu Nhiên lúc đó, tâm trạng xấu hổ tựa như đóa hoa sen mới nở, muốn nói nhưng còn do dự.
Miệng anh bất giác nở nụ cười nhạt, ngay cả đuôi lông mày cũng sinh động nhướn lên.
Tiếu Dương tỉnh lại sau những kỉ niệm, nhìn người con gái đối diện, rốt cuộc không thể diễn trò thêm nữa. Anh áy náy mỉm cười, “Tôi xin lỗi, tôi có hẹn với một người, xin phép đi trước.”.
Nói xong, lập tức tính tiền, đi ra khỏi quán cà phê.
Bên này, Khương Hiểu Nhiên bởi vì đã có đứa nhỏ, cuộc sống trước nay chưa bao giờ phong phú đến vậy. Sau mỗi ngày tan tầm, cô đều đến hiệu sách gần đó, muốn vào đi dạo, chọn vài cuốn sách nuôi dạy con cái xem, ngẫu nhiên mua về một quyển, ở nhà cẩn thận đọc.
Mẹ thấy bộ dạng toàn tâm toàn ý của cô, không đành lòng nói gì nữa, tuy rằng từ đáy lòng vẫn không đồng ý hành động của cô. Trong nhà thức ăn bổ hơn, bình thường luôn cần đảm bảo sạch sẽ đủ chất, bây giờ mỗi ngày một mình Khương Hiểu Nhiên phải ăn một bát canh trứng chưng thịt.
Khương Hiểu Nhiên mỗi lần đều bảo mẹ ăn, lý do muốn thoái thác của cô là mẹ đã lớn tuổi, cần ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng. Hiểu Nhiên sợ bà làm lụng vất vả, cô đã nói ăn chán, Khương mẫu lại đổi thành canh thịt long nhãn, chưng thịt nấm, tóm lại không rời canh thịt.
Cứ thế cho đến nửa năm sau, bụng của cô không chỉ rất lớn, mà khuôn mặt trái xoan trước sau như một cũng trở thành tròn trịa đầy đặn.
Cô nghĩ cuộc sống yên tĩnh cứ vậy tiếp diễn. Không ở trong căn hộ sang trọng, đã có căn nhà ấm áp nhỏ bé; không có cao lương mỹ vị, vẫn có thể ở nhà tự làm món ăn; không có thân nhân giàu có, đã có mẹ luôn tốt với cô như vàng như ngọc, còn sắp sinh bảo bối bé bỏng, không cần ngày ngày tranh đấu, đã có một công việc tốt.
Thế nhưng chuyện đời há có thể tốt như người mong, lúc cô mang thai được tám tháng, cô bị sa thải.
Cô làm ở công ty B, là công ty con của tập đoàn Cố thị, chức vụ kế toán. Đây là công ty chuyên xuất khẩu mặt hàng từ công ty chủ, lúc ấy tài vụ quản lý lơi lỏng, ở hóa đơn tiền thu không có khớp với số tiền trong tài khoản, xuất hiện lượng hóa đơn giả khấu trừ thuế, kết quả bên thuế vụ kiểm tra phát hiện thấy. Công ty con được lệnh đình chỉ kinh doanh để chỉnh đốn, cả công ty phải đối mặt số lượng tiền phạt lớn, thậm chí người phụ trách chịu trách nhiệm mọi rủi ro với án tù nặng nề.
Tổng công ty, tổng giám đốc mới nhận chức, biết được giận tím mặt, hạ lệnh giải thể toàn bộ tài vụ của công ty, Khương Hiển Nhiên cũng không ngoại lệ.
Tháng tám, thành phố B hết sức nóng bức, Khương Hiểu Nhiên chậm rãi đi ra cửa công ty, mờ mịt ngước nhìn mặt trời rực rỡ bên ngoài. Thế kỉ mới, thiên phúc của năm, cô ngày đêm hy vọng bảo bối sinh ra, hạnh phúc có được ngay trước mắt, ai ngờ công việc lại để mất.
Cô cảm giác khó có thể ức chế phẫn nộ, dựa vào cái gì? Cô làm việc chăm chỉ trong ba năm để đổi lấy kết quả bị đuổi việc thế này. Cô ngửa đầu nhìn lên biển tên của Cố thị, không thể giải thích được cơn tức giận, hận không thể mọc thêm một đôi cánh, bay lên giữa không trung, đem tấm biển kim quang lòe loẹt kia hung hăng đá thoải mái.
Đáng tiếc, đó chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Khương Hiển Nhiên đứng dưới ánh mặt trời, phơi nắng nhiều khiến đầu váng mắt hoa. Cô tùy tay lau mồ hôi trên trán, chẳng biết đi đến nơi nào.
Tiếng chuông di động chợt vang lên.
“Hiểu Nhiên, rảnh không, tan làm tụ tập đi.”
“Tốt nhất, đi vào bách hóa. Tớ muốn uống ít đồ lạnh.”
“Được, hẹn gặp.”
Lúc này Khương Hiểu Nhiên rất cần một đồ uống mát lạnh, dập tắt lửa giận trong lòng cô.
Cô gọi một đồ uống rẻ tiền, hút thật sâu uống hút vào miệng, cảm giác mát lạnh từ đầu lưỡi tiến vào yết hầu, cuối cùng lan xuống lục phủ ngũ tạng, cả người dần dần thoải mái lên.
“Hiểu Nhiên, cậu cũng thật keo kiệt, chỉ gọi cốc nước có ga này.” Lưu Sảnglạt, ngồi xuống bàn, tùy tay gọi người phục vụ “Phiền anh cho tôi hai hương chuối.”.
“Bây giờ ngay cả nước uống có ga cũng không thể uống.”
“Sao vậy?”
“Tớ thất nghiệp.”
“Bị sa thải?”
Khương Hiểu Nhiên kể toàn bộ chuyện từ đầu đến cuối phải trải qua, “Haiiiii, hàng tháng còn một nghìn tệ thế chấp, giờ cũng còn tám trăm.”.
“Cái người tổng giám đốc tiền nhiệm đó liệu có phải Cố Thiên Nhân, nghe nói con người nổi tiếng có ý chí sắt đá.”
“Sao cậu biết được?”
“Quên tớ làm việc ở tòa soạn báo à, hàng ngày đều phải thu tập tin tức lớn nhỏ.”
“Cố Thiên Nhân chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi.” Khương Hiểu Nhiên cắn chặt răng mắng.
“Đã nóng tính, chúc mừng chúc mừng.” Lưu Sảng tủm tỉm nhìn cô. “Tuy nhiên, cậu cũng có thể tự mình lên tiếng. Anh ta sa thải nhân viên bất hợp pháp, cậu có thể đòi bồi thường từ anh ta”.
“Tớ sẽ sinh vào tháng tới, làm gì có lòng nghĩ đến tòa án.”
“Tớ sẽ giúp cậu tìm hiểu xem. Nói thật, nhìn về phương diện khác cũng không phải là chuyện không tốt. Dù sao đứa trẻ sắp ra đời, cậu tự mình từ chức, ở nhà tĩnh dưỡng.” Lưu Sảng ăn kem, “Tớ còn hai vạn tệ, cậu cần cứ cầm đi.”.
“Khi ly hôn, Tiếu Dương cho tớ cái thẻ, vài ngày trước tớ có kiểm tra, bên trong có mười vạn tệ. Ngoài khoản đó, tớ còn dư hơn hai vạn tệ.” Khương Hiểu Nhiên hút nước có ga, “Cũng đủ hỗ trợ khi đứa trẻ sinh ra.”.
“Mười vạn? Anh ra có nhiều vậy, tương đương năm năm tiền lương của tớ.” Lưu Sảng trừng lớn mắt, “Nghe nói, Tiếu Dương ở với cha mẹ. Thiệt tình mà nói, cậu có hối hận không?”.
Khương Hiểu Nhiên cúi đầu, ngón tay vô thức vẽ đường vòng tròn trên bàn, “Vừa ly hôn, tớ cảm giác như trút được gánh nặng, thấy có thể có cuộc sống mình muốn. Sau khi biết mang thai, tớ rất mờ mịt. Sau lại quyết định làm bà mẹ độc thân, nội tâm cũng đã nghĩ, nếu lúc trước không ly hôn, đứa bé được sinh ra có đầy đủ cả gia đình, có phải rất tốt hay không? Cho đến hôm nay, tớ cũng không hiểu quyết định lúc trước là đúng hay sai.”.
“Nếu không muốn nghĩ rõ ràng thì đừng nghĩ, con người phải luôn nhìn về phía trước. Cậu nhìn tớ đây, ở chung với Tô Tuấn cũng khoảng sáu năm, nhưng anh ta chưa bao giờ nói cầu hôn tớ. Đôi khi, tớ nghĩ tốt hơn nên tách ra, chẳng lẽ tớ lại không thể rời xa anh ra sao. Có thể nghĩ, từ lúc ở cùng nhau. Tớ đã không có hứa hẹn gì.” Khuôn mặt luôn sáng sủa của Lưu Sảng toán lên vẻ ưu thương.
Khương Hiểu Nhiên nhẹ nhàng cầm tay cô, dần dần nắm chặt, “Sảng, kết hôn là thế nào, tớ không phải chưa từng trải qua. Thiên trường địa cửu là lý tưởng, hiện tại mới là sự thật.”.
“Hiện tại…”
“Đúng. Nghiêm túc sống mỗi ngày, tận hưởng từng phút từng giây.”
Sau khi về nhà, Khương Hiểu Nhiên lấy ra một quyển vở, làm vài khoản chi phí đơn giản. Tổng số tiền trong nhà cộng với gửi ngân hàng, mười hai vạn ba ngàn năm trăm tệ. Chi phí bao gồm: thế chấp tám vạn, sau khi sinh đứa nhỏ, ước chừng một năm không thể làm việc, chi tiêu đại khái hai vạn tệ; tiền viện phí, ước chừng hai ngàn hoặc hơn (sinh đẻ suôn sẻ), giường cục cưng, vật dụng hàng ngày, quần áo, đồ chơi, chi phí phòng bị, khoảng hai ngàn tệ, còn lại: một vạn chín ngàn năm trăm tệ.
Cô nhìn chi phiếu Tiếu Dương đưa trên tay, cẩn thận vuốt thẳng, nếu không có mười vạn tệ này, cô và mẹ, vốn không có nơi ở. Anh quả nhiên đã có dự kiến trước.
Lúc trước, căn nhà này phải thanh toán bốn vạn, cũng là anh trả. Anh chỉ thanh toán tiền một lần, mà lúc họ vừa kết hôn, tiền gửi ngân hàng không nhiều lắm. Cô cảm thấy xấu hổ khi dùng tiền của anh, tranh chấp mãi, Tiếu Dương nói một câu, mẹ của em chẳng lẽ không phải mẹ của anh sao?
Mọi người sau khi rời xa nhau, mới nhớ kĩ cái tốt của đối phương.
Cô nằm trên giường, chuyện cũ như những thước phim điện ảnh phát lại trước mắt.
Còn nhớ rõ, khi hai người vừa chắc chắn mối quan hệ, Khương Hiểu Nhiên không nghĩ bốn phía đều có Tiếu Dương, cô chỉ muốn có một tình yêu thận trọng. Tiếu Dương lúc ấy nói, anh sẽ không lặng lẽ, cũng không giấu diếm, tất cả thuận theo tự nhiên.
Cái gọi là thuận theo tự nhiên là sáng sớm mỗi ngày, hẹn cô chạy bộ, đánh cầu lông, sau đó cùng đi ăn sáng. Buổi tối, hai người ở thư viện ôn bài, sau đó đưa cô về ký túc xá, từ một cái ôm ở nơi bí mật gần đó đến nụ hôn tạm biệt.
Không đến một tuần, hơn nửa người ở đại học C đều biết chuyện hai người họ.
Nhóm fan trong trường của Tiếu Dương đăng thông báo lên bản tin trường học, liệt kê ba tội trạng lớn của Khương Hiểu Nhiên. Thứ nhất, không có tài năng văn nghệ, chỉ biết đọc sách, nêu ví dụ: chắc chắn những hoạt động của trường học chưa bao giờ thấy bóng dáng cô nàng; thứ hai, ra vẻ thanh cao không đoàn kết với bạn học, nêu ví dụ: có ngày nữ sinh A chào hỏi cô, cô nàng ngẩng cao đầu cao ngạo đi qua; thứ ba, ra vẻ băng thanh ngọc khiết kì thực lăng nhăng, nêu ví dụ: mỗi ngày đều có người thấy cô nàng và nam sinh B ở vườn trường nói cười đùa giỡn. Cuối cùng ra kết luận: cô nàng hoàn toàn không biết tự lượng sức mình, lại còn muốn leo lên cao làm phượng hoàng.
Lúc ấy Khương Hiểu Nhiên thấy được, trong lòng tức giận không ngôn từ nào có thể miêu tả.
Ngày hôm sau, Lưu Sảng thần bí nói với cô: “Hiểu Nhiên, cậu có biết ai dán cái thông báo đó không?”.
Cô đang nằm trên giường nghe nhạc, mắt khép hờ: “Bất kể cô ta là ai, tớ cũng không thể bỏ qua mà không khó chịu được.”.
“Cậu không biết à, có người lại đưa ra cái thông báo mới.”
“Ai lại nhàm chán như vậy?”
“Có vài vị nam sinh ngưỡng mộ muốn xin chữ kí Khương Hiểu Nhiên, ở thông báo phân tích về ưu điểm của cậu: thứ nhất, tuy là người lạnh lùng nhưng lại thiện lương, có ngày tháng gặp cô giúp người già qua đường.”
Khương Hiểu Nhiên ngẫm lại hình như trước kia có việc này thật, chẳng qua không phải người khác nhắc tới thì cô đã quên rồi.
“Thứ hai, số lượng nghề nghiệp chuyên nhiều, mặc dù tài nghệ không tốt, nhưng học tập vất vả, sinh viên năm thứ nhất đã được cấp học bổng hạng nhì. Thứ ba, tuy bên ngoài xinh đẹp, nhưng cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy tự bản thân làm ví dụ.”
Khương Hiểu Nhiên âm thầm kinh ngạc, cô có người ủng hộ lúc nào lại không biết.
Vài ngày sau, chủ nhiệm lớp còn tìm cô nói chuyện, đại ý là trường học không chủ trương cho sinh viên yêu đương, mà nếu quả thực nói đến, cũng cấm không được. Chỉ là hy vọng các em có thể hạn chế ít một chút, không nên chọc tức đến giáo viên.
Khương Hiểu Nhiên lúc ấy xấu hổ nói không ra, vài ngày không thèm để ý đến Tiếu Dương.
Sau Tiếu Dương lại hẹn gặp cô trên con đường mòn đến thư viện.
Ánh trăng như nước, đặc biệt hấp dẫn.
Hai người ngồi trên ghế đá dưới cây hòe cổ thụ, đầu của cô tựa lên vai Tiếu Dương.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
Khương Hiểu Nhiên nhớ tới lời giáo viên nói: “Tiếu Dương, bây giờ chuyện của chúng ta đã quá ồn ào, hay là chúng ta tạm thời đừng gặp nhau. Chờ khi chuyện lắng xuống lại liên lạc.”.
Ánh mắt Tiếu Dương kiên định: “Hiểu Nhiên, nếu chúng ta đã quyết định bên nhau, thì em đừng để ý người khác lời ra tiếng vào.”.
Khương Hiểu Nhiên do dự nhìn anh.
“Yên tâm, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.” Tiếu Dương nắm lấy tay cô, vẽ vòng tròn lên vòng bàn tay cô: “Hiểu Hiểu, tối nay đừng nói đến chủ đề mất hứng như thế.”.
Lòng bàn tay cô như sóng điện lây lan đến lục phủ ngũ tạng, tim cũng rạo rực, giọng nói của cô không khỏi mềm mại: “Dạ.”.
Tiếu Dương cúi đầu, môi mềm nhẹ chạm đến lòng bàn tay. Chậm rãi, vươn đầu lưỡi vẽ vòng tròn lên lòng bàn tay cô.
Cả người Khương Hiểu Nhiên cứng lại môi trên cắn môi dưới. Muốn ngăn cản hành động của anh, nhưng không còn khí lực, ngay cả đầu ngón chân cũng cảm thấy tê tê.
Tiếu Dương đưa tay cô gắn chặt lên mặt, ánh mắt giống như muốn nhìn thẳng đáy mắt cô: “Hiểu Hiểu, em cẩn thận cắn rách môi đấy.”.
“Ai cần anh lo?” Miệng cô mắng mỏ, nhưng hai gò má lại hồng lên.
Ngón tay Tiếu Dương khẽ vuốt vết cắn trên miệng cô, đầu dần dần tựa càng gần, lửa điện trong không gian càng sáng rõ, đôi môi ấm áp in lên dấu vết của cô, mới đầu nhẹ nhàng, dần dần dùng sức, đầu lưỡi nhanh nhẹn tiến vào khoang miệng cô, quấy rối mút mạnh.
Khương Hiểu Nhiên tim đập rối loạn, ngay cả hô hấp cũng dồn dập nổi lên, hai tay vô thức gắt gao bám chặt lấy cổ anh.
Thật lâu sau, Tiếu Dương mới rời môi cô, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, hơi thở nhẹ nhàng thổi lên mái tóc, thanh âm đã dần mất đi trong dĩ vãng, chỉ còn lại tiếng gọi dồn dập: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu.”.
Khương Hiểu Nhiên như ở sâu trong suối nước nóng, toàn thân trên dưới nói không nên lời thoải mái, lại như khi ăn kẹo bông, mềm và ngọt.
Ánh trăng đêm đó, mềm trong như nước, tỏa sáng như bạc, cô vẫn nhớ rõ.
Ngày hôm sau, buổi tối ôn xong bài, Khương Hiểu Nhiên đi về phòng ngủ.
Trong phòng tràn ngập không khí kì lạ, Lưu Sảng, Vương Yến, Lỗ Lệ Lệ, tất cả đều hướng mấy đôi mắt nghiêm trọng nhìn cô.
Cô đặt sách vở lên bàn, dựa vào thành bàn: “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, có chuyện gì cần nói, thành thật khai báo đi.”.
Vương Yến ánh mắt hâm mộ: “Được, a, cậu.”.
Lỗ Lệ Lệ nhìn chăm chú cô, không dễ phát hiện ghen tỵ
Vẫn là Lưu Sảng nhịn không được: “Hiểu Nhiên, trường chúng ta có sự kiện lớn. Biết không? Tiếu mỗ dán thông báo lên bảng tin, nói là anh ta có chết vẫn sẽ bảo vệ cậu đến cùng, thân là bạn trai mà không bảo vệ tốt, để cậu chịu oan. Còn nói, về sau cùng cậu kết giao, mới phát hiện anh ta có rất nhiều khuyết điểm, không xứng với cậu. Hy vọng từ nay về sau, các sinh viên không cần nói về chuyện của cậu.”.
“Nhiều như vậy?” Khương Hiểu Nhiên hỏi.
“Không phải, quan trọng có một câu, Tiếu Dương anh ta nói yêu một người, mãi mãi cũng chỉ yêu một người.”
“Công khai nói yêu.” Vương Yên kinh hô.
Tim Khương Hiểu Nhiên cũng kinh hoàng.
EndChương 6
Sinh mệnh
Vào một ngày tháng tám năm 2000, trời nóng bức đến một gợn gió cũng không có.
Buổi sáng, Khương Hiểu Nhiên nằm trên chiếc ghế mây ngoài ban công nghỉ ngơi. Khi cô tỉnh dậy, phát hiện dưới thân đã ẩm ướt.
Lúc này, bụng nổi lên từng trận quặn đau, giống như kim châm, đau không thể nói.
Một tay cô đặt trên bụng, chậm rãi đi vào phòng khách.
Phòng khách im ắng, sáng sớm mẹ đã đi mua đồ ăn sáng chưa về.
Khương Hiểu Nhiên nằm trên sô pha, mồ hôi chảy hai bên gò má, xuống cổ rồi rơi vào trong quần áo. Nhiều trận đau bụng liên tiếp dữ dội, đau khiến cô gần như ngất đi.
Không được, không thể đợi thêm nữa, cô thầm nghĩ. Thuận tay viết vài lời lên mảnh giấy để trên bàn, “Mẹ, con chờ không kịp, con đến bệnh viện nhân dân trước.”.
Cô cố gắng đi xuống cầu thang, ở bên lề đường, dễ dàng gọi taxi rồi nhanh nhẹn ngồi lên.
“Bác tài, phiền bác nhanh nhanh chút.” Cô nói yếu ớt.
Lái xe nhìn người phụ nữ bụng to phía sau, âm thầm lo lắng, không phải sắp sinh chứ? Đột nhiên giẫm mạnh chân gia, tăng tốc chạy.
Khương Hiểu Nhiên vào phòng khám bệnh, đi vào khoa phụ sản, nằm trên bàn kiểm tra thai nhi, một bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi trái phải đều có nữ y tá bên cạnh phụ, đặt tay xuống dưới thân thể cô rồi hỏi: “Đã mở vừa ba ngón tay, người nhà ở đâu?”.
“Mẹ tôi đang trên đường đến.” Khương Hiểu Nhiên nhỏ giọng đáp lại.
Bác sĩ sờ bụng cô: “Trước tiên đi chụp siêu âm, nhìn xem vị trí đầu thai nhi.”.
Khương Hiểu Nhiên đi đến trước cửa phòng siêu âm xếp hàng, phía trước có một phụ nữ đang trong thời kì mang thai vẻ mặt khó chịu nhìn chồng hờn dỗi nói: “Đứng lâu người đau lưng, em không muốn xếp hàng nữa.”. Nói xong, toàn bộ cơ thể dựa hết lên người đàn ông.
Anh chàng nhỏ giọng dỗ cô: “Ngoan nào, đợi về nhà, anh mát xa cho em, trước chỉ còn có hai người, một lúc nữa sẽ đến lượt em.”. Phụ nữ có thai mặt thoáng chốc từ nắng chuyển sang mát trời, dẫn dần cũng dịu dàng đứng lên, trông không hề khó coi.
Anh chàng vòng cánh tay cố gắng đỡ cô, khiến cô nàng đứng lâu vẫn thấy thoải mái.
Tim Khương Hiểu Nhiên trống rỗng, cô đơn giống như làn sóng từ bốn phía vỗ đến, bao vây chặt chẽ lấy cô.
Nếu có Tiếu Dương, anh liệu có thì thầm những lời nói nhỏ nhẹ để dỗ cô? Theo như hiểu biết về anh, anh nhất định chỉ có làm hơn chứ không có kém.
Trước kia anh rất thích trẻ con, có khi vào siêu thị mua sắm, nhìn thấy người khác đặt con vào xe đẩy hàng, anh nhịn không được dừng bước, đứng bên cạnh trêu trọc đứa trẻ.
Nghĩ đến điều này khiến hốc mắt của cô nóng lên, nhìn mọi vật trước mặt mơ hồ mà cố gắng đứng dậy.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiểm tra một mình, cầm tờ báo cáo kiểm tra đi ra.
“Hiểu Nhiên.” Mẹ Khương đứng ở cửa vội vàng gọi cô.
“Mẹ.” Khương Hiểu Nhiên đi nhanh đến trước, ôm lấy mẹ, trống ngực đập càng dồn dập.
Thật tốt, cô không phải cô đơn một mình, cô yêu mẹ mình, lại còn có bảo bối sắp chào đời nữa.
Lại đến khoa phụ sản, nữ bác sĩ nhìn bản báo cáo, cau mày: “Là sinh đẻ tự nhiên hay mổ?”.
Khương Hiểu Nhiên vội vàng trả lời: “Sinh đẻ tự nhiên.”.
“Thai nhi của cô đầu rất to, có thể để sinh đẻ tự nhiên rất khó.”
“Tôi muốn tự mình sinh.” Khương Hiểu Nhiên kiên trì nói, sinh đẻ tự nhiên và mổ đẻ có thể khác biệt với số tiền ba ngàn tệ.
“Vậy cô nhanh chóng đến phòng sinh, tôi thấy em bé có thể sinh ngay vào hôm nay. Đúng rồi, ăn no trước rồi đi vào, nếu không không có sức sinh.” Bác sĩ dặn dò cô.
Khương mẫu đến căn tin mua một phần cơm chiên cho cô, ngửi thấy hương thơm của cơm, Khương Hiểu Nhiên mới cảm giác thật sự đói bụng.
“Mẹ, sao mẹ chỉ mua một phần.” Cô vừa ăn vừa hỏi.
“Mẹ không đói, khi nào đói sẽ mua.”
Không lâu sau, hộp cơm ăn sạch sẽ, một hạt cũng không sót lại. Khương Hiểu Nhiên cảm thấy thoải mái, đi vào phòng sinh, lúc trước đối mặt với nỗi sợ hãi việc sinh đứa trẻ nhưng giờ tinh thần đã chuyển biến, không còn sợ hãi.
Không phải chỉ là sinh con sao, không có vấn đề gì lớn cả.
Chờ cô nằm trên giường sản, trải qua từng cơn đau bụng dữ dội liên tiếp, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao người xưa khi sinh con đã so sánh như đến quỷ môn quan một chuyến.
Cô lúc nằm, lúc ngồi, nhưng vẫn không có cách nào giảm bớt đau đớn.
Những cơn đau bụng lúc sinh càng ngày càng nhiều, quần áo cô thấm ướt mồ hôi, ngón tay gắt gao nắm chặt tấm ga giường, môi mím chặt.
Giường bên cạnh từ lâu đã có tiếng khóc của mẹ: “Đau quá à, tôi không cần sinh nữa.”.
Nữ bác sĩ nhìn Khương Hiểu Nhiên: “Có chịu được không?”.
Cô cắn răng nói ra hai chữ : “Vẫn được.”.
Nữ bác sĩ lắc đầu, nói với y tá: “Tiêm cho cô ấy thuốc giảm đau.”.
Khương Hiểu Nhiên ở trong phòng sinh khoảng sáu tiếng, cũng ước chừng phải chịu đau suốt sáu tiếng mới bắt đầu phát động.
Cô nằm trên bàn giải phẫu vẫn chưa sinh được, nhưng đứa trẻ tựa hồ như nóng lòng chui ra tử cung, càng không ngừng đi xuống, bụng lại có cảm giác nặng không kể xiết.
Bác sĩ nhận kéo từ tay y tá, cắt sâu vài cái ở phần đáy chậu [1] “Nhanh cố hết sức nào, đã thấy đầu của đứa bé.”.
Khương Hiểu Nhiên khí lực vốn biến hết đột nhiên ùa đến, cô liều mạng dùng sức ở phần eo, hai chân cô cũng gắng hạ xuống dùng sức, một dòng nhiệt nóng chảy ra, bụng dần dần xẹp xuống, toàn bộ cơ thể đứa trẻ đều đi ra.
Cùng với tiếng “Oa…”, cô nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bên tai tựa hồ vẫn nghe tiếng người nói rất nhỏ: “Là một bé gái, mau nhìn đi.”.
*
Một năm sau, Khương Hiểu Nhiên ở KFC mừng sinh nhật Dương Dương một tuổi.
“Dương Dương, xem mẹ nuôi mua cho con cái gì hay này?” Lưu Sảng bắt tay đứa trẻ quơ quơ, lập tức truyền đến tiếng hát tuyệt vời – “Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ…”.
Dương Dương ngồi trên ghế trẻ con, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đưa cao, miệng mơ hồ nói không rõ “Mẹ nuôi, cho…”.
Khương Hiểu Nhiên cười mắng, “Cậu sẽ làm hư nó đấy.”.
“Bổn cô nương đang vui.” Lưu Sảng cúi người bế Dương Dương ôm vào lòng, nhân cơ hội khẽ vỗ mặt bé vài cái.
“Vẫn thấy cậu tốt, công việc ổn định.” Khuôn mặt bình tĩnh của cô lộ ra vẻ ngưỡng mộ, “Tay đã có lương, trong lòng không phải lo lắng.”.
“Sao vậy? Công việc xuống dốc à?”
“Mấy công ty lớn đều không trả lời. Cũng phải, nhân viên bị sa thải của Cố thị thì ai còn nhận vào?”
“Công ty lớn chú trọng đến kinh nghiệm làm việc, tình hình cậu như vậy, chỉ sợ phải nếm mùi thất bại. Không bằng đến những xí nghiệp nhỏ xem, có thể có cơ hội.”
“Tớ cũng đã đến vài công ty nhỏ, nhưng đãi ngộ kém lắm, mỗi tháng có một nghìn tệ. Tính phí giao thông đi lại, phí di động, lại thêm cả khoản mua sữa bột cho Dương Dương, mỗi tháng đưa mẹ vài trăm đồng tiền ăn uống, làm sao đủ?”
“Vậy cậu tính sao?”
“Tớ tính kinh doanh nhỏ một thứ gì đó, ít nhất có thể đối phó với chi tiêu trong gia đình.”
Lưu Sảng nghiêm túc nói: “Hiểu Nhiên, cậu có nghĩ đến nói chuyện đứa nhỏ cho Tiếu Dương không? Dù sao anh ta cũng phải có nghĩa vụ nuôi nấng.”.
“Muốn nói đã sớm nói rồi, làm gì phải đợi đến ngày hôm nay. Dương Dương là của một mình tớ.” Giọng nói của cô kiên định.
“Tiếu Dương sắp rời khỏi thành phố B rồi.”
Khương Hiểu Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm ly nước chanh, “Anh ấy muốn đi đâu?”.
“Nghe nói anh ta từ chức khỏi công ty chứng khoán, đi đến thành phố G tốt đẹp hợp tác với công ty K dồn vốn sáng lập công ty tư nhân.”
Khương Hiểu Nhiên cầm chặt cái cốc, thành phố G, cách thành phố B một nghìn km, từ nay về sau trời nam đất bắc, thực sự xa nhau.
“Hiểu Nhiên, đang thất thần gì thế? Có phải trong lòng vẫn không từ bỏ đúng không?”
“Tớ không biết, tớ nghĩ đến sau khi xa nhau hai năm, lại nghe được tin tức của anh ấy, cho dù không phải thờ ơ, ít nhất cũng phải cảm thấy lạnh nhạt, đáng tiếc…” Cô ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm.
“Nghe Tô Tuấn nói, thực tế công ty K khi Tiếu Dương vừa tốt nghiệp đã nghĩ chiêu mộ anh ta về làm việc, nhưng lúc đó anh ta muốn ở thành phố B nên đã từ chối cơ hội tốt này.”
Khương Hiểu Nhiên đưa Dương Dương về nhà, bên tai vẫn văng vẳng lời nói cuối cùng của Lưu Sảng, “Hiểu Nhiên, cho chính mình một cơ hội đi, cuộc sống sau này của cậu rất khó có khả năng lại gặp được một Tiếu Dương thứ hai.”.
Có thể trở lại như trước, làm như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Nếu nói trước kia, cô và Tiếu Dương cơ bản địa vị ngang hàng, có thể nhìn thẳng nhau nói chuyện. Nhưng bây giờ, cô là một người thất nghiệp ở nhà nội trợ, Tiếu Dương lại được lên chức quản lý quỹ đầu tư mở công ty tư nhân, với tình hình này, cô sao có thể xứng ở bên anh?
Tiếu Dương trước kia, cô đã không thể ứng phó, Tiếu Dương ngày hôm nay, với cô đã cách biệt một trời.
Cho dù có ở bên nhau, liệu có thể sống nhũng tháng ngày hạnh phúc sao?
Nửa đêm, di động gửi đến một tin nhắn, Khương Hiểu Nhiên mơ màng mở mắt ra, tay ấn mở hộp thư đến, “Hiểu Hiểu, ngày mai tám giờ anh lên máy bay, bay đến thành phố G. Khoảng vài năm tới, có thể vẫn ở bên đó. Nửa đêm chợt tỉnh lại, cảm thấy có chuyện vẫn chưa nói xong, bởi vậy gửi cho em tin nhắn này. Vẫn nhớ rõ trước kia em đã từng nói, dù có đi đến đâu, nhất định phải nói cho em. Lời em nói, anh vẫn ghi tạc trong lòng - Tiếu Dương.”
Thấy hai chữ Tiếu Dương, cô đột nhiên ý thức, xem một lần rồi lại nhìn lần nữa, nhìn đến “Lời em nói, anh vẫn ghi tạc trong lòng.”. Tim chợt thấy đau ê ẩm.
Tiếu Dương, chúng ta đã chia tay, anh còn nói như vậy, bảo em phải lý giải thế nào? Là dư tình chưa kết thúc hay anh chưa bao giờ quên em?
Mặc kệ là thế nào, em cũng không còn sức nữa. Anh muốn em phải làm sao bây giờ? Mở miệng nói ở lại là anh, vì vợ trước, buông cả tiền đồ tốt đẹp, cho dù là kẻ ngốc cũng không làm như vậy.
Biết rõ sẽ không có kết quả, vậy còn dây dưa làm gì.
Khương Hiểu Nhiên bấm từng chữ từng chữ: “Tiếu Dương, chúc mừng anh có cơ hội phát triển tốt, thành phố G – thủ đô tài chính, quả thực rất thích hợp với anh. Cầu chúc anh tiền đồ rộng mở, bay xa vạn dặm. Còn nữa, chuyện quá khứ em đã dần dần quên rồi, có rất nhiều chuyện nói em cũng không nhớ rõ, hy vọng anh cũng không cần để trong lòng. Khương Hiểu Nhiên.”
Kiên quyết bấm bút gửi tin nhắn, sau đó tắt máy.
Trái tim dường như sống ở nơi nào đó.
Cô trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, chỉ thấy một mảnh mờ mịt. Sau một lúc lâu, nhắm mắt lại, như thế nào cũng không ngủ được.
Với hiểu biết của cô về Tiếu Dương, hẳn anh sẽ không liên lạc với cô, hẳn sẽ như vậy vì anh là người rất kiêu ngạo.
Từ nay về sau, không còn liên quan.
Tiếu Dương nhìn chằm chằm vào màn hình, một phút, năm phút, mười phút, hai mươi phút trôi qua, lòng bàn tay anh ướt sũng.
Nghe tiếng bíp bíp, mặt anh thả lỏng thoải mái, cuối cùng cũng có câu trả lời.
Vừa tin nhắn mấy chục kí tự, anh soạn từ sau buổi trưa, sửa đi sửa lại nhiều lần.
Thực tế nguyên văn của anh là: “Hiểu Hiểu, đã lâu không gặp. Ngày mai tám giờ anh lên máy bay, bay đến thành phố G, có lẽ vài năm tới sẽ không trở về. Anh nghĩ rằng anh đã cho đi tất cả, có thể không còn gì vướng bận mà rời đi. Nhưng đến hôm nay, anh nhớ lại hết những kỷ niệm đã qua của chúng ta, nếu anh nói muốn em cùng đi, em có đồng ý không? Tiếu Dương.”
Anh vội vàng nhìn câu trả lời, tim như thể rơi xuống hầm băng. Thì ra, đây chính là đáp án suốt hai năm hy vọng của anh.
Tiếu Dương, mày nên tỉnh táo lại đi. Cô ấy và mày đến bây giờ đã không một lòng.
Hai năm qua, anh thường xuyên nhớ đến cô. Nhưng vì tự tôn của đàn ông, anh cố kiềm chế không đi tìm cô, không hỏi thăm tin tức của cô.
Cho đến nay phải rời khỏi thành phố B, tim anh như không rõ phương hướng, không biết nơi nào là nhà.
Cơ hội tốt cùng hợp tác với công ty K ở trước mặt, anh không phải không lay động, nhưng vẫn cảm thấy trái tim như thiếu một góc.
Cho đến mấy ngày trước, Tô Tuấn và Lưu Sảng mời anh ăn cơm ở khách sạn, anh mới nhớ lại cảnh ngày xưa bốn người cùng nhau liên hoan, lúc đó anh mới phát hiện mất đi Khương Hiểu Nhiên, anh vĩnh viễn không thể cảm giác viên mãn.
Vì thế, anh cố ý nói đến chuyện cũ bốn người còn ở đại học, hy vọng mượn Lưu Sảng nhắn dùm tình cảm anh đối với Hiểu Nhiên vẫn thương nhớ.
Cuối cùng, anh không kiềm chế được nữa soạn tin nhắn gửi cho cô, lo lắng mãi khi tin nhắn được gửi.
Thậm chí nghĩ rằng cho dù cô không còn yêu như anh, thậm chí chỉ là một chút thôi, anh vẫn sẽ chiến đấu đến cùng.
Nhưng tin nhắn này hoàn toàn hủy diệt ảo tưởng của anh, cô có thể khách khí chúc anh tiền đồ rộng lớn, cô có thể bình tĩnh nói cho anh biết, rất nhiều chuyện xưa cô đã không nhớ rõ, hy vọng anh không cần để trong lòng.
Anh đưa tay lên, chuẩn bị hút thuốc, phát hiện ngón giữa đã tấy đỏ, khói thuốc đã cháy hết, anh không phải không tự biết.
Giống như quan hệ của anh và Khương Hiểu Nhiên, rõ ràng đã rơi vào vùng khỉ ho cò gáy, không còn con đường nào ở phía trước, nhưng anh lại hy vọng có thêm một mùa xuân.
Sau khi ly hôn, anh chưa bao giờ nghĩ kiếp này còn có thể cùng vượt qua với người khác. Anh nghĩ, họ vẫn có thể tiếp tục duyên trước.
Nhưng xem ra cả đời vẫn một mình, đầu bạc đến già chung quy cũng chỉ là giấc mơ.
End
____________________
[1] Cắt vùng đáy chậu (tầng sinh môn) khi sinh mổ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...