Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Chương 7
Thời gian
Khương Hiểu Nhiên đã lên kế hoạch từ lâu, quyết định mở hiệu sách.
Ban đầu cô định mở cửa hàng quần áo, sau lại phát hiện quần áo rất nhanh đổi mốt, cần vốn lớn, căn bản không thích hợp với điều kiện tài chính của cô. Lại nghĩ nên mở cửa hàng ăn nhỏ, đầu tư nhỏ sợ khó tìm đầu bếp giỏi, cái cách này cũng không thể thực hiện được. Cứ nghĩ trước sau, vẫn nên mở hiệu sách nhỏ, không cần mời người làm, sách báo cũng sẽ không bị đào thải.
Kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, cô cực khổ chăm chỉ tìm kiếm nhà thuê mặt bằng mở hiệu sách, không phải tiền thế chấp quá nhiều thì cũng là loại chuyển nhượng giá thành rất cao, cô hoàn toàn không có khả năng gánh nổi.
Khương Hiểu Nhiên đi bộ vu vơ bên đường, ánh mặt trời giữa trưa thu len lỏi qua những ngọn cây, tinh nghịch chạy nhảy bao xung quanh cô. Khương Hiểu Nhiên hai tay ôm ngực, trong lòng có cảm giác se lạnh, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xua tan được phần nào.
Vùng ngoại ô đường xá trống trải, tuyến đường bốn phương kéo dài, cô bất giác đi đến cửa siêu thị nổi tiếng cao cấp.
“Mỹ nữ, mua đĩa CD về xem đi! Phim mới của Thành Long ‘Đặc vụ mê thành’, hay bom tấn Hollywood ‘Xác ướp’, giá bán năm tệ, lỗ vốn nên bán đại phá giá, tâm động không bằng hành động.”
Cô đánh giá anh chàng tuổi đôi mươi trước mặt, “Có phải đang có chương trình khuyến mãi?”.
“Ha ha, nếu có khuyến mãi, có lẽ tôi đã làm chủ lâu rồi.”
“Siêu thị cho phép mở cửa hàng này à?” Cô vẻ mặt không tin.
Anh chàng thần bí cười, nghiêng đầu quay sang khách hàng khác giới thiệu, một lát đã bán được năm đĩa.
Khương Hiểu Nhiên đứng một bên suy nghĩ, nhìn xung quanh, phát hiện thấy quầy hàng đối diện gần như bỏ không.
“Này ông chủ, cậu kinh doanh thật tốt. Cho tôi cái hai đĩa đó.”
Anh chàng đắc ý nói: “Cửa hàng bán đĩa này của tôi kinh doanh tốt nhất đó.”.
“Các cậu cũng thuộc quản lý của siêu thị à?” Khương Hiểu Nhiên cầm đĩa trong tay, không để ý hỏi.
“Đó là chuyện đương nhiên, mỗi tháng phải trả ba ngàn tệ tiền thuê cho văn phòng quản lý.”
Khương Hiểu Nhiên cười tủm tỉm đưa cho anh chàng 10 tệ, xoay người đi vào siêu thị.
Cô đi vào văn phòng quản lý ở tầng bốn, “Xin chào, xin hỏi đây có phải văn phòng quản lý không?”.
“Có chuyện gì sao?” Một người phụ nữ trung niên hỏi.
“Chào chị, tôi muốn thuê một gian hàng trước cửa siêu thị được không?”
“Cô bán gì?” Một người đàn ông đeo kính hỏi cô.
“Tôi tính bán sách.”
Người đàn ông đeo kính hỏi người phụ nữ trung niên, “Bán sách chắc không có xung đột gì trong siêu thị?”.
Người phụ nữ gật đầu, “Cô gái vận khí cô thật tốt, lần trước cũng có người muốn thuê, chúng tôi cũng chưa đồng ý. Chỉ cần làm trái quy định siêu thị, cô không thể kinh doanh.”.
“Đương nhiên rồi, tôi chỉ bán sách.”
“Chỉ đơn giản là sách thôi sao? Có ‘sắc’ cũng không thể được.”
“Ông yêu tâm, tôi sẽ không làm những chuyện như vậy, sẽ không gây phiền phức cho siêu thị.”
“Vậy được rồi, trước mắt cô nộp ba tháng tiền thế chấp, một tháng tiền thuê, tổng cộng một vạn hai ngàn tệ.”
Hiện giờ trong tay Khương Hiểu Nhiên tổng cộng cả tiền gửi ngân hàng chỉ có một vạn ba ngàn năm trăm đồng mới có khả năng trả. Cô vẻ mặt thành khẩn nói, “Chị có thể để tôi nộp một tháng tiền thế chấp được không, trong tay tôi tiền không nhiều lắm, tôi muốn chừa chút tiền mua sách.”.
Người phụ nữ vẻ mặt khó xử.
“Mọi người đều nộp ba tháng, chúng tôi đối xử rất bình đẳng.” Người đàn ông đeo kính giải thích.
“Tôi cũng biết các vị rất khó xử, nhưng tôi thực sự không có khả năng, nếu không tôi sẽ nộp một tháng tiền thế chấp, hai tháng tiền thuê, các vị cố gắng dàn xếp giúp tôi.” Sắc mặt cô đỏ bừng nói.
Người phụ nữ suy nghĩ một lát, trả lời, “Tôi xem cô cũng vì việc buôn bán, cũng muốn giải quyết nhanh nên đồng ý kí hợp đồng với cô. Nhưng trường hợp này ngoại lệ chúng tôi mới chiếu cố cô, hợp đồng chi tiết cô đừng nói cho người khác.”.
“Còn không cám ơn khoa trưởng của chúng ta.” Người đàn ông đeo kính nói tiếp.
“Cám ơn chị nhiều.” Khương Hiểu Nhiên cúi người chín mươi độ, lòng tràn đầy niềm cảm kích, thế gian này dù sao vẫn có rất nhiều người tốt.
Về nhà, mẹ Khương biết cô đi thuê nhà, vẻ mặt áy náy, “Mẹ vô dụng, trong tay cũng chỉ tiết kiệm vài đồng, cũng không đủ để mở gian hàng.”.
Nói xong đi vào phòng, khi đi ra trong tay bà cầm một quyển sổ nhỏ hình chữ nhật.
“Mẹ giờ chỉ có năm ngàn tệ, con cầm mua sách.”
Cô nắm chặt sổ tiết kiệm trong tay, “Mẹ, về sau nhất định con sẽ kiếm được gấp hai, hai mươi, một trăm ngàn.”.
Mẹ Khương ánh mắt nhu hòa, “Con bé này, mẹ không cần con kiếm nhiều tiền, tâm nguyện duy nhất chỉ mong bình an hạnh phúc là đủ rồi.”.
Một bên, Dương Dương tiến vào lòng cô gọi, “Mẹ, mẹ, mẹ.”.
Khương Hiểu Nhiên ôm Dương Dương, thân hình mềm mại như bông giúp cô cảm thấy ấm áp nhiều.
Giờ phút này, chỉ mong thời gian yên lặng, ngừng trôi, ngừng lại để hình ảnh này mãi thành một bức ảnh đẹp nhất.
*
Sáu năm sau, vào một buổi sáng sớm, Khương Hiểu Nhiên đứng trước gương vội vàng chải đầu, vẫn kiểu tóc đuôi ngựa như những năm trước.
Đã ba mươi hai tuổi, vậy mà tóc tai còn làm trẻ thế này, cô nhìn chính mình mà tự giễu cười.
Hiện giờ, các đường phố phổ biến tóc dài thẳng, sau một thời gian lại thịnh hành kiểu tóc xoăn, người nào không uốn tóc sẽ trở thành kẻ lỗi thời, bất hạnh thay cô chính là một trong số đó.
Tay đánh kem phấn lên mặt, không biết khi nào trên xương gò má đã xuất hiện vài điểm mờ nhạt, cô nhẹ nhàng sờ vào bất giác giật mình.
Quả thực năm tháng thúc giục con người, cuộc sống trôi qua rất nhanh, thời gian một đi không trở lại.
Mấy ngày trước đây, chủ cửa hàng chuyên kinh doanh mỹ phẩm trong siêu thị Vương Diễm Diễm nói cô chỉ biết kiếm tiền chứ không biết tiêu tiền, mấy năm qua chưa bao giờ mua mỹ phẩm đắt tiền, luôn coi mấy loại rẻ tiền phù hợp với mình, vì vậy đến ông trời cũng không ban bố cho khuôn mặt đẹp.
Nói đến việc cô kiếm tiền, hàng năm cũng được ba bốn vạn, trả tiền học phí Dương Dương học hàng năm sáu ngàn tệ, mặt khác học đàn tranh năm ngàn tệ, đưa lại ẹ mỗi tháng sinh hoạt phí một ngàn năm trăm tệ, dường như còn lại không có mấy.
Cô không phải không muốn tiêu tiền, mà căn bản không có tiền, vì vậy càng sợ không dám tiêu. Mấy năm qua trong tay chỉ có hai vạn tệ, muốn mở cửa hàng riêng chỉ có thể là giấc mơ.
Đi vào quầy sách, chân tay nhanh nhẹn dọn sách, mỗi ngày phải dọn dẹp quầy sách mất một giờ. Cô lau mồ hồi trên trán, vẫn còn kịp ngồi xuống ghế.

“Chị Hiểu Nhiên, nói cho chị tin tức đặc biệt này.” Dư Lãng thần bí cười hề hề đi vào quầy hàng cô.
“Không bán đĩa sao, chạy sang đây vui vẻ vậy?”
“Biết không, giám đốc thực sự hôm nay sẽ tới tuần tra cửa hàng.”
“Giám đốc thực sự?”
Dư Lãng bộ dáng như biết rõ nội tình, “Năm trước, giám đốc bị Cố thị thu mua, cho nên giám đốc hiện tại chính là tập đoàn Cố thị Cố Thiên Nhân.”.
“Cố Thiên Nhân, cậu chắc chắn?”
“Đương nhiên, chị gái em làm ở Cố thị, tin tức phát ra hoàn toàn chính xác.”.
Bên này, trên đường lớn một vài chiếc ô tô dừng lại.
Từ trên xe người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ, đồng phục áo sơmi màu xanh, khí chất lỗi lạc siêu quần.
Phía sau vài người tùy tùng như đưa rước ngôi sao, theo sát ngay đó.
Anh ta bước tới cửa, đột nhiên dừng lại. chỉ tay về phía quầy hàng, “Sao lại thế này?”.
“Cố đổng, họ vẫn bán hàng ở đó, đã được sáu năm.” Người quản lý đứng bên cạnh cẩn thận giải thích.
“Vẫn? Khó trách nơi này dễ dàng đổi chủ.” Anh ta cười lạnh.
“Tôi lập tức thanh lý hợp đồng với bọn họ.” Người quản lý lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
Một nữ thư ký xuất hiện đẩy cửa kính, Cố Thiên Nhân đang muốn đi vào bên trong.
“Cố đổng, xin dừng bước.”  Khương Hiểu Nhiên la lớn.
Cố Thiên Nhân bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô, ý nghĩ bỗng nhiên trở nên mê muội, anh ta cố gắng ổn định, một lát sau, hỏi cô: “Có chuyện gì?”.
“Vì sao không cho chúng tôi bán hàng ở đây, chúng ta đã ký hợp đồng hai năm.”.
“Hợp đồng là vật chết, người là sống.”
“Vậy anh cần phải nói rõ ràng nhưng đằng này lại bỏ qua không phân rõ phải trái.” Khương Hiểu Nhiên ngẩng cao đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cố Thiên Nhân thú vị nhìn kĩ cô, trong mắt không hề phát hiện nét cười.
“Tốt lắm, Khương Hiểu Nhiên, không cần ở đây làm ồn. Chuyện của cô, buổi chiều đến văn phòng tôi.” Quản lý vội vàng giải vây.
Đoàn người cùng Cố Thiên Nhân đã đi vào.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ, tôi đâu có ngốc, buổi chiều nói chuyện với ông, đơn giản chỉ là bồi thường tiền, đến lúc đó không lo cuốn gói chạy lấy người thì thôi.
Rời chỗ này, mình đi chỗ nào để tìm địa điểm thích hợp, người nhà mình sẽ sống thế nào?
Cô nhìn Dư Lãng nói, “Tiểu Lãng, giúp tôi trông quầy, tôi đi nói chuyện với bọn họ.”.
“Chị à, chị yên tâm đi, nhất định phải nói ra được ý kiến của chúng ta.”
Khương Hiểu Nhiên gật đầu với cậu, bước đi tiêu sái vào siêu thị, dáng vẻ thấy chết vẫn không sờn khí thế.
Cô nhanh nhẹn theo chân Cố Thiên Nhân, im lặng theo, anh ta đến kho hàng, cô ở ngay cửa chờ. Anh ta đến phòng họp, cô ở ngay hàng lang chờ.
Chờ đến khi Cố Thiên Nhân chấm dứt công việc thời gian đã chạng vạng.
“Đã đặt cơm chưa?” Anh ta hỏi thư kí bên cạnh.
“Dạ rồi, mười lăm phút nữa đưa tới.”
“Đặt thêm một phần dưa chua xào ruột, đưa đến phòng khách cho tôi”.
Anh ngồi dựa vào ghế, ngẩng đầu trông thấy Khương Hiểu Nhiên đứng ở cửa, “Nơi này tôi không cần thần giữ cửa.”.
Khương Hiểu Nhiên xấu hổ đi vào, “Cố đổng, bây giờ anh có rảnh không?”.
“Cô áp sát gần người như vậy, tôi có thể nói không rảnh sao?”
“Đã như vậy, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, ngài không thể bỏ hết gian hàng của chúng tôi được, hợp đồng của tôi còn hai năm nữa”
“Quản lý Đinh, phiền anh đưa hợp đồng đã ký mấy gian hàng đó lại đây.” Cố Thiên Nhân gọi điện thoại cố định sang phòng quản lý.
“Có vẻ cô đứng cả buổi chiều, không thấy mệt sao?” Anh tùy ý hỏi.
Khương Hiểu Nhiên đột nhiên cảm thấy đau nhức khắp bắp chân, cô thuận thế ngồi lên sô pha, cả người mỏi mệt, khiến cơn tức giận biến mất hơn nửa.
“Cố đổng, bữa ăn của ngài, còn có dưa chua xào ruột.” Thư kí đem hộp cơm lên bàn làm việc, xoay người ra cửa.
Anh mở nắp, “Phải, cơm ngon. Ruột tôi không thích ăn, cho cô đấy.”.
Khương Hiểu Nhiên thấy cách nói chuyện của anh rất kì lạ, họ mới lần đầu gặp mặt, còn không thân đến mức này. Nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, cô vui vẻ nói, “Cám ơn, cũng vừa lúc tôi đói bụng.”. Cô không ngốc đến mức để bụng đói không ăn.
Trong phòng đầy mùi thức ăn, Khương Hiểu Nhiên hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào ăn, cô ăn rất nhanh. Khi ngẩng đầu, bắt gặp Cố Thiên Nhân đang đăm chiêu nhìn cô.
Đinh Diệu vừa vào cửa, liền cảm giác không khí trong phòng là lạ. Anh ta đặt hợp đồng lên bàn, sau đó Cố Thiên Nhân thuận tay mở ra rồi lại đặt lên bàn.
“Theo hợp đồng, nếu siêu thị cần, có thể thu hồi quầy hàng, nhưng phải bồi thường ba tháng tiền thuê cho họ.” Đinh Diệu nhìn anh giải thích.
“Đúng, Khương Hiểu Nhiên, cô nói sao?” Cố Thiên Nhân dùng khăn tay lau miệng.
Khương Hiểu Nhiên buông đôi đũa, “Tôi không đồng ý, bỏ quầy này, tôi làm sao tìm được địa điểm thích hợp. Không có địa điểm buôn bán, tôi ăn cái gì, uống cái gì, ba tháng tiền thuê trả lại tôi à, không thể dễ dàng như vậy.”.
Cố Thiên Nhân nhìn cô không nói, anh rất hứng thú quan sát cô.
Đinh Diệu không đoán ra tâm sự của giám đốc, đành phải kiên trì nói tiếp, “Hiểu Nhiên, cô đã ở cửa siêu thị bán sách sáu năm, chúng tôi vẫn rất chiếu cố cô. Bây giờ siêu thị đã lên cấp bậc mới, rất quan tâm hình tượng, chính cô nói: đặt hàng ở cửa, nhìn vào có phải rất khó coi?”.
“Tôi cũng không phản đối cải cách của siêu thị, muốn tôi chuyển đi nơi khác không phải là không thể được, nhưng anh phải để tôi sắp xếp nơi để đi, không thể đuổi ngay tôi ra khỏi đây được.”
“Cô muốn đi chỗ nào?” Cố Thiên Nhân thuận miệng hỏi cô.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ rằng công việc không thể mất, mất thì không thể đến, quanh quẩn trong lòng mới thốt ý tưởng ra: “Tầng một lối vào có chỗ để trống không dùng, có thể mở cửa hàng ở đó không?”.
Đinh Diệu nhìn Cố Thiên Nhân, khó xử nói, “Chỗ đó vốn cửa hàng mỹ phẩm của Bảo Lệ, nhưng giờ cửa hàng mỹ phẩm lại tập trung ở tầng hai, tạm thời để trống, thường sử dụng để quảng cáo.”.

Cố Thiên Nhân thoáng nghĩ. “Vậy cứ mở ở đó đi, cũng tốt khi tạo bầu không khí văn hóa.”
Khương Hiểu Nhiên không thể tin được lỗ tai mình, tầng một siêu thị, tấc đất tấc vàng, tuy diện tích chỉ có năm mét vuông, nhưng dù sao cô vẫn có thể ở trong này không cần ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng.
“Vậy còn cửa hàng Dư Lãng ở đó?”
“Cô còn nhàn nhã lo cho người khác sao?” Cố Thiên Nhân híp mắt.
Đinh Diệu nhanh nói tiếp, “Tầng một không còn vị trí, tầng ba là cửa hàng gia dụng, khả năng còn có vài vị trí.”.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ lại, “Tôi không nên thay Dư Lãng làm chủ, anh trực tiếp nói chuyện với cậu ấy.”. Nói xong, xoay người rời đi.
Đinh Diệu đứng một bên, cẩn thận hỏi, “Cố đổng, muốn vào trong siêu thị, khởi điểm là hai vạn tệ đặt cọc, tiền thuê cũng phải gấp hai tiền cô ấy thuê bên ngoài, hợp đồng nên định thế nào?”.
“Anh ngày đầu làm việc ở trong này à, sao chuyện này cũng phải hỏi tôi?”
“À, tôi hiểu. Tôi đi ra ngoài trước.”
Ngay khi anh ta đi tới cửa, Cố Thiên Nhân liền gọi anh ta lại, “Nhà cô ấy có phải rất khó khăn không?”.
Đinh Diệu xoay người đi đến trước mặt anh: “Cô ấy một mình nuôi con nhỏ, bình thường rất tiết kiệm, có gì đắt cũng không dám mua.”.
“Vậy kí hợp đồng trước với cô ấy.”
Đợi Đinh Diệu đi rồi, Cố Thiên Nhân nhẹ nhàng day huyệt thái dương, hôm nay sao vậy? Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thương tiếc một người phụ nữ, phải biết rằng trong từ điển của anh, bao nhiêu năm nay không hề xuất hiện từ này.
Lời giải thích duy nhất, rất cô đơn.
Về nhà, đối mặt với khuôn mặt kiêu ngạo kia, anh sợ ngay cả thấy cũng không ngủ được. Anh vẫn hay đi spa thư giãn, nơi đó phụ nữ đủ mọi hương sắc, phong tình vạn chủng, đúng là nơi tốt nhất để đàn ông giải quyết phiền muộn.
Đêm khuya ngày hôm sau, Cố Thiên Nhân trở lại ngôi nhà ở trung tâm thành phố. Căn hộ tầng cao nhất, lựa chọn khi vừa kết hôn, trang hoàng đơn giản trang nhã, là phong cách anh thích.
Mới đầu, ngoài công việc dường như mỗi ngày anh đều về nhà.
Cho dù chỉ là hôn nhân vì lợi ích anh cũng hy vọng kính trọng như khách, luôn chung sống hòa thuận.
Quan điểm của anh, hôn nhân không cần tình yêu, quan trọng chỉ là thỏa hiệp của riêng mình, hai bên chung sống thân thiện.
Cũng không biết do quan điểm sống khác nhau, hay tính cách hai người mà khi ở cùng nhau ba ngày một trận cãi, năm ngày một trận chiến, dần dần nhà là nơi anh e sợ, tránh còn không kịp.
Sau rồi, anh nghe theo bạn tốt làm luật sư tư vấn, quyết định cùng vợ kí một hợp đồng hôn nhân, đơn giản là trước mặt mọi người tình cảm, sau lưng thì không can thiệp, mỗi tháng đưa cho cô ấy chi phiếu năm mươi vạn, để mua cái thanh tịnh.
Anh đi vào phòng khách, trong phòng đèn bật sáng trưng.
Phan Yến Ny mặc áo ngủ, cầm ly rượu vang trong tay, “A, người đã trở về. Cố đổng, chúng ta dường như không chạm mặt một tuần rồi.”.
Cố Thiên Nhân giọng nói lạnh lùng, “Hy vọng cô hiểu được thân phận của mình.”.
“Thân phận cái gì, tôi là vợ hợp pháp của anh, không phải loại đê tiện anh dùng tiền mua được ở bên ngoài.” Phan Yến Ny cao ngạo ngẩng đầu.
“Cùng là dùng tiền của tôi, nhưng phụ nữ bên ngoài có thể mang lại cho tôi vui vẻ. Cô thì làm được cái gì?” Anh trào phúng cười.
“Anh lấy tôi so với họ, so sánh với cái loại phụ nữ hạ lưu sao?” Phan Yến Ny không kiềm chế được gào to.
“Chú ý dáng vẻ của cô, tìm từ thích hợp, tôi nhớ rõ hiệp ước có quy định rõ ràng. Nếu cô làm trái, khả năng chi phiếu tháng sau sẽ ít hơn một số không.”
Phan Yến Ny đem những lời muốn nói bên miệng nuốt xuống, ai thèm quan tâm đến tiền của anh, những lời đó trước kia cô có thể thốt ra. Nhưng bây giờ, cô đã quen ăn mặc cao sang, quen cuộc sống xa hoa, kết giao với phu nhân ngang thân phận. Bố cô năm nay theo thị trưởng lùi về vị trí thứ hai, cô còn có lợi thế gì để giao phong với Cố Thiên Nhân đây.
Cố Thiên Nhân đi lên cầu thang, bỏ lại một câu, “Ngày mai cùng tôi về nhà cũ ăn cơm.”.
Đây là vai diễn của cô, Phan Yến Ny bi ai cười, ly rượu rơi xuống đất, chất lỏng màu đỏ chảy dọc dần dần thấm đẫm tấm thảm Ba Tư, ngọn đèn ở trên chiếu xuống, kiều diễm đến đáng sợ.
EndChương 8
Quỹ tích
 
Chuyện tốt đến liên tiếp, cuối cùng Khương Hiểu Nhiên cũng tin làm người tốt sẽ được đền đáp.
Đầu tiên, cô ở siêu thị khai trương cửa hàng thuận lợi, tiền thuê vẫn như trước đây, mỗi tháng lợi nhuận lại tăng gấp đôi. Sau đó, Dương Dương vào trường tiểu học trọng điểm trong thành phố B thuận lợi, đương nhiên cũng vẫn tiền học phí năm ngàn tệ, điều đó khiến cô rất vui mừng.
Buổi tối, cô ngồi bên giường kể chuyện cổ tích cho con gái, “Hoàng tử cầm chiếc giày thủy tinh, xỏ vào chân cô bé lọ lem, rất vừa vặn. Hoàng tử phát hiện nàng chính là cô gái ở vũ hội nên đã đón nàng vào cung, từ nay về sau họ sống hạnh phúc suốt đời.”.
“Mẹ, hoàng tử của mẹ có phải là ba ba không?” Dương Dương tính trẻ con lộ vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
Cô cọ má vào mát tóc đen ngắn của con gái, ánh mắt sâu thẳm, “Đúng vậy, ba con là một hoàng tử rất anh tuấn.”.
“Vậy vì sao mẹ lại muốn ly hôn?” Dương Dương mở mắt to tràn đầy nghi vấn.
Khương Hiểu Nhiên hạ giọng, “Đây là bí mật, mẹ nói cho con, nhưng con đừng nói cho người khác nhé.”.
“Dạ, Dương Dương sẽ giữ bí mật.” Cô bé con gần như thì thầm.
“Ba con rất kiêng ăn, mẹ không thích.”
“Vậy Dương Dương về sau không kiêng ăn, mẹ cũng sẽ không bỏ con.”
“Dương Dương của mẹ rất đáng yêu, mẹ sao có thể bỏ con được.”
Ru cho con gái ngủ thiếp đi, Khương Hiểu Nhiên mới nằm xuống, trằn trọc không ngủ được.
Đã muốn quên hết kí ức, nhưng nó vẫn hiện lên rõ ràng.
“Hiểu Hiểu, tốt nghiệp rồi kết hôn với anh nhé?”
“Hiểu Hiểu, sau này chúng ta sẽ sinh ba nam ba nữ, tạo thành một đội bóng rổ gia đình.”
“Anh cho em là heo à?”

“Em không biết sao?”
“Được lắm Tiếu Dương kia, hôm nay em không thèm quản anh”
“Anh thích, chà lên đôi môi em, mềm mại, ngon lành và rất ngọt ngào.”
“Này… Con sói háo sắc này…”
“Càng nói càng háo sắc thêm một giờ.” Giọng nói anh trầm thấp thì thào.
“Này… không cần…”
“Còn nói nữa à? Xem ra anh còn chưa dùng hết sức.” Anh cười ha ha.
“Anh thổi khí gì thế? Làm tai em rất ngứa.”
“Như vậy có thoải mái hay không?”
“Xin anh đấy, không cần.”
“Cái đấy là miệng không phải tim.” Anh tăng cường động tác lên xuống.
“Này…”
Cả người Khương Hiểu Nhiên không hiểu sao khô nóng, tay cô vuốt nhẹ hai má, toàn bộ cảm xúc cũng đột nhiên nóng bỏng.
Gió đêm đầu mùa thu xuyên thấu qua ô cửa sổ, phấp phơ thổi tới. Cô đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, làm gió thổi nhẹ có cảm giác thoải mái, cơ thể dần dần mát mẻ hơn, nhưng trong lòng vẫn có nhiều ngọn lửa không tên, càng đốt càng nóng.
Cô đi vào phòng khách, mở tủ lạnh lấy một cốc nước đá, lách cách uống xong, nhiệt khí trong cơ thể dần dần tản đi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã điểm mười hai giờ đêm.
———————
Gần đây Khương Hiểu Nhiên ở siêu thị, có cảm giác không khí có gì đó không đúng.
Trước kia, chị quản lý Chương luôn nhìn cô từ ái mỗi khi cô xuất hiện, bây giờ, mặc dù cũng mỉm cười, nhưng trong đó có nhiều ý tứ hàm xúc sâu xa. Đinh Diệu luôn chiếu cố cô rất nhiều, hiện giờ ân tình cũng đã pha tạp nhiều thứ khác.
Dư Lãng trước kia vẫn trêu trọc cô, cười đùa chuyện lớn chuyện nhỏ, bây giờ nhìn thấy mặt cô thì khách khí đứng lên, ánh mắt còn lộ rõ vẻ khinh thường.
Cô đứng ở quầy tính tiền, ngơ ngác ngây người, không hiểu bản thân đã đắc tội gì với người khác mà cô cũng không hay biết.
“Chị Khương, sao dáng vẻ chị như góa phụ khan hiếm nước non thế, chị không chú trọng ăn mặc lên?” Vương Diễm Diễm cầm hộp cơm đứng đối diện cô.
“Chị không phải bình thường vẫn như vậy sao, có gì đáng ngạc nhiên đâu?”
“Nhưng giờ khác ngày xưa, chị phải làm mình xinh đẹp lên.”
“Sao ngay cả nói chuyện với em cũng thấy thật kì lạ. Vì sao người nào cũng thấy chị đều không giống với trước kia, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Chẳng lẽ không giống?”
“Chị còn hy vọng giống như trước, chị không thích tự nhiên không dưng có điều không đâu làm thay đổi.”
“Kì thật, việc này có lần bọn họ đồn lên, thật sự rất khó nói rõ.”
“Vậy em cứ từ từ nói, không cần gấp gáp.”
“Chị vào siêu thị, có phải trả các khoản phụ cấp không?”
“Không, trong hợp đồng thương lượng không có khoản này.”
“Vậy mỗi tháng tiền thuê là bao nhiêu?”
“Giống như trước đây.”
“Thì ra lời bọn họ nói là thật.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị không biết à, siêu thị ổn định cao, các hộ kinh doanh nhập vào, tất cả đều phải trả phí phụ cấp. Lần trước, cháu gái của quản lý Chương muốn miễn trả, chị ấy đi nói với Đinh Diệu, kết quả vẫn phải nộp. Dư Lãng và chị hoàn cảnh giống nhau, mà không chỉ phải trả phí trợ cấp, tiền thuê tăng gấp đôi, đến vị trí cũng không thuận lợi.” Ngữ khí Vương Diễm Diễm tràn đầy hâm mộ.
“Thì ra là vậy.”
“Bọn họ đều nói chị và lão đại Cố tổng có quan hệ mập mờ.”
“Nếu gặp một lần cũng được gọi là quan hệ thâm sâu, thì cứ để cho bọn họ nói đi.”
“Em cũng không tin lời họ nói.” Vương Diễm Diễm nhìn từ đầu đến chân bộ dáng của cô, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
Khương Hiểu Nhiên thản nhiên cười, kì thật cô chuyển vào tòa nhà này, kí hợp đồng xong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên, điều kiệu đều rất hậu đãi. Nhưng chỉ cần được kinh doanh, cô cũng không hồ đồ đặt các điều kiện bất lợi ình.
Trời không vô duyên vô cớ cho không ai bánh ngon, ăn không nên ăn, sớm hay muộn đều phải nhổ ra.
“Em giúp chị trông cửa hàng, chị lên tầng bốn.”
Vương Diễm Diễm nhìn bóng dáng cô đi xa, lắc đầu. Nói về ngoại hình, đúng là mỹ nhân, nhưng mùa hè thì luôn mặc quần jean áo thun, mùa đông áo khoác, mãi cũng không biết làm đẹp. Trên mặt yêu thích loại mỹ phẩm nông thôn mật ong Bối Bối, ngón tay quanh năm cắt ngủn, không trang trí gì.
Phụ nữ sống ở nơi này, lại bị đứa con ảnh hưởng khủng khiếp như vậy? Nói cô ấy và Cố tổng có họ hàng xa còn có lý, nói bọn họ có quan hệ mờ ám, đánh chết cô cũng không tin.
“Quản lý.” Cô bước vào văn phòng Đinh Diệu.
“Có việc?”
“Tôi muốn hỏi một chút, phí phụ cấp của tôi là bao nhiêu?”
Một phụ nữ tích cực, Đinh Diệu thầm nghĩ,  “Căn cứ vào hoàn cảnh của cô, siêu thị miễn cho cô phí phụ cấp.”.
“Mong ngài nói rõ cho tôi biết.” Cô nói từng chữ rành rọt.
Đinh Diệu đứng lên, “Tôi muốn đi ăn cơm.”.
Khương Hiểu Nhiên đi theo sau anh ta, đi đến hành lang, bên cạnh có hai người đi qua, đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
“Cố đổng.”
“Tiểu Đinh, có thời gian sao? Tôi có việc nói với cậu.”
Đinh Diệu nhìn Khương Hiểu Nhiên bên cạnh, “Vừa lúc thời gian ăn trưa, cùng nhau ăn đi.”.
Khương Hiểu Nhiên còn chưa giải quyết xong vấn đề, chỉ còn cách đi theo bọn họ. Thang máy xuống đến tầng một, bốn người nối nhau đi ra, đi qua một dãy cửa hàng, những ánh mắt quét về phía cô, trở nên nổi bật).
Cô lần đầu có vinh hạnh được chú ý như thế này.
Về sau, cô có nói không hề quen biết với Cố tổng, sợ là không có người nào tin.
Đi ra siêu thị, trợ lý Trần nói: “Cố đổng, tôi hẹn bạn gái, tôi không đi được.”.
Khóe miệng Cố Thiên Nhân khẽ nhếch lên, “Ngày nào cậu mà không thấy được mặt bạn gái, chắc là không ngủ được.”.
Đinh Diệu mở cửa sau xe, Khương Hiểu Nhiên vẫn đứng chờ, thấy người bên cạnh Cố Thiên Nhân không hề động tĩnh gì, vì thế mới thò người vào ngồi. Cố Thiên Nhân đi đến bên cửa khác, cũng ngồi vào ghế sau.
Khương Hiểu Nhiên trong lòng căng thẳng muốn đứng lên, sao anh ta không ngồi phía trước. Có lẽ vì an toàn, dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị nổi tiếng ở thành phố B, tính mệnh có thể đáng giá hơn hẳn người bình thường.
Nhớ tới lời Lưu Sảng giới thiệu về anh ta, Cố Thiên Nhân, nam, ba mươi lăm tuổi, mẹ mất sớm, là con trai cả trong gia đình, có một chị gái, có hai em một em trai một em gái cùng cha khác mẹ. Mẹ anh ta lúc còn sống để lại 20% cổ phần công ty Cố thị cho anh ta, sau khi anh ta kết hôn, ba anh ta cũng chuyển 10% cổ phần cho anh ta coi như là lễ vật kết hôn, hiện tại ở Cố thị anh ta là đại cổ đông thứ hai, chỉ kém ba anh ta 10% cổ phần.

Lúc ấy cô còn cười Lưu Sảng, cậu lại điều tra rõ ràng như vậy, tư tưởng còn không an phận đi!
Lưu Sảng nghiêm nghị trả lời, trừ khi không sợ chết, nếu không không thể dễ dàng làm thân với anh ta.
Lúc ấy cô vội vã rời đi, cũng không hỏi lý do tại sao.
Nghĩ đến, đó đã là chuyện xưa.
Trong xe im lặng, không ai nói câu gì.
Cố Thiên Nhân cầm bật lửa, đùa nghịch trong tay. Ngón tay cái của anh ta tinh tế vuốt phẳng mặt ngoài, làm cho các đường cong cứng rắn dần dần mềm lại.
Cái bật lửa kia chắc đã được dùng vài năm dầu, vẻ ngoài có vẻ còn bảy tám phần mới, chính là kiểu dáng của mười năm trước. Cô nhớ rõ, lúc Tiếu Dương vừa tìm được công việc, cô cũng mua cái bật lửa kiểu dáng như vậy tặng anh.
Lúc ấy anh nói đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho anh, anh sẽ giữ cả đời.
Bây giờ, hẳn đã biến mất không biết rõ chỗ nào.
Nghĩ vậy, tim cô lại co thắt lên.
Đến thiên đường Cẩm Tú, ba người đi vào phòng tầng hai, ngồi quanh bàn.
Khương Hiểu Nhiên ngồi đối diện với Cố Thiên Nhân, bên cạnh cửa sổ mở, dưới là khu hoa viên rộng, cúi đầu nhìn xuống, muôn hồng nghìn tía, thiên hình vạn trạng.
Mùi hoa nồng đậm, tràn ngập không trung, làm cho lòng người say mê.
Khương Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, nghĩ tới mục đích việc đến đây, “Quản lý Đinh, anh còn chưa nói cho tôi biết phí phụ cấp là bao nhiêu?”.
Đinh Diệu đánh mắt nhìn Cố Thiên Nhân, “Hiểu Nhiên, cô làm gì mà phải hỏi gắt gao thế, quy định là vật chết, người là sống, nhất quyết giữ ý mình không phải là chuyện tốt đâu.”.
“Mỗi người có một quan điểm khác nhau, tôi làm việc nhưng không muốn thẹn với lương tâm. Hiện giờ anh rõ ràng làm cho tôi thấy tội lỗi, anh không phải đang giúp tôi, mà là hại tôi đấy.”
Cố Thiên Nhân ngồi một bên nhìn hai người anh tới tôi đi, cuối cùng mở lời, “Không thu phí phụ cấp của cô là có nguyên nhân.”.
Trong mắt Khương Hiểu Nhiên lóe lên tia nhìn khó hiểu.
“Sắp tới siêu thị chuẩn bị thay đổi phương thức hợp tác cũ là các hộ kinh doanh nhập vào, trước kia mặc kệ kinh doanh hộ thu được lợi nhuận bao nhiêu, tính phí quản lý cố định, bây giờ người cùng kinh doanh các hộ muốn chia sẻ.”
Khương Hiểu Nhiên suy nghĩ ngây người.
“Từ tháng sau, tổng lợi nhuận của cô chia làm ba nộp cho siêu thị, có vấn đề sao?”
“Điều kiện hậu đãi như vậy, ai lại từ chối? Nhưng sao chỉ có một hộ của tôi tham dự.”
“Đương nhiên không phải một hộ. Ba tháng sau, các hộ kinh doanh đều phải gia nhập. Cô chắng qua chỉ là người đi trước một bước mà thôi.”
Đinh Diệu trong lòng như bị ném bom, biết tập đoàn Cố thị nhập chủ, siêu thị sẽ có vài thay đổi, chẳng qua không nghĩ tới lại lớn như vậy, thuyền mẹ quả nhiên là thuyền mẹ, vừa ra tay đã không giống người thường.
“Còn có gì không rõ ràng sao?” Cố Thiên Nhân nhìn cô.
Khương Hiểu Nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái, khóe miệng mỉm cười, “Cố đổng, anh đúng là từ điển sống, thấy anh không có gì không hiểu được.”.
Ánh mắt Cố Thiên Nhân tà mị, “Chính sự đã nói xong rồi, Đinh Diệu, sau khi trở về cậu sao lại một bản kế hoạch chi tiết cho tôi.”.
Đinh Diệu miệng còn chứa cơm, mơ hồ trả lời, “Tôi ăn xong rồi, tôi đi về trước, buổi chiều còn có một cuộc họp.”.
Cố Thiên Nhân nhìn theo bóng dáng Đinh Diệu rời đi, thu hồi tầm mắt, từ từ rót rượu uống cạn, không nói gì.
Không khí bàn ăn trầm xuống từ sau khi Đinh Diệu đứng lên, Khương Hiểu Nhiên rất ít khi ăn cơm một mình với đàn ông, nên lúc này tay chân cảm thấy luống cuống. Miệng cô không ngừng nhét đồ ăn, để chứng tỏ cô đang bận rộn nhiều việc.
Cố Thiên Nhân dừng lại, lưng tựa vào ghế, chăm chú nhìn chằm chằm cô.
Miệng cô ra sức nhét vào nhiều thứ, hai má phình lên thoạt nhìn hồng hào, làn da trắng nõn rạng rỡ như pha lê.
Tinh thần anh hoảng hốt, nhẹ nhàng chậm rãi tới gần, tay không tự chủ được đi đến, trong khoảnh khắc cách khuôn mặt cô chỉ có một inch.
“Không làm phiền anh chứ, Cố đổng của tôi.” Theo giọng nói và tiếng đẩy cửa, Phan Yến Ny lên tiếng bước vào, đi thong thả đến trước mặt anh.
“Cô muốn gì?” Cố Thiên Nhân tay nắm thành quyền, chậm rãi thu hồi.
Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn vị khách không mời mà đến, mặt lộ vẻ không thể tin, đôi mắt nhìn không rời, thì thầm hỏi: “Cô là Phan Yến Ny?”.
“Là tôi, không sai. Nhiều năm không gặp người bạn học cũ, xem ra cô…” Cô ta nhìn lên xuống đánh giá cách ăn mặc của cô, “Tiếu Dương đối với cô thế nào vậy, lại để cô lẫn lộn cùng dạng người và quỷ thế này, hay cô… ?”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn người mình mặc áo T shirt ngắn, nhìn lại cô ta kiều diễm váy liền áo, hiểu được ám chỉ trong lời nói của cô ta, lạnh nhạt cười nói, “Chúng tôi đã chia tay tám năm, anh ấy không cần có trách nhiệm gì với tôi.”.
“À, khó trách cô lại ngồi ở đây.” Cô ta cười tủm tỉm.
Bàn tay Khương Hiểu Nhiên nắm chặt đôi đũa, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta, “Chuyện này có liên quan gì đến cô không?”.
“Thế à, ông xã?” Cô cúi người xuống, tay khoác lên vai Cố Thiên Nhân.
Trong mắt Cố Thiên Nhân sóng ngầm bắt đầu lay động, ngữ khí cố gắng mềm nhẹ, “Tôi nghĩ bây giờ cô nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, gần đây tinh thần cô không hề tốt.”.
Phan Yến Ny nhìn thấy trong mắt anh có mũi tên nhọn, lạnh đến tận tim, giọng nói trở lại mềm mại, “Ông xã, em về trước.”.
Khương Hiểu Nhiên chăm chú nhìn bóng hình xinh đẹp của cô ta đi xa, còn chưa tỉnh sau cú sốc vừa rồi, cô ta chính là vợ của Cố Thiên Nhân, nhưng nhìn cách hai người ở chung làm người khác đoán không ra.
“Tôi xin lỗi, đã để cô chê cười rồi.” Cố Thiên Nhân hòa nhã nói xin lỗi.
“Kỳ thật là tôi cảm thấy ngại, để cho vợ của anh hiểu lầm.” Khương Hiểu Nhiên nói chân thành.
“Được, vậy cho cô cơ hội lập công chuộc tôi.”
“Giết người phóng hỏa thì không thể được, tôi là công dân tốt.”
“Đối với cô chỉ là việc nhỏ thôi.” Cố Thiên Nhân cúi đầu gắp thịt bò trước mặt vào bát cô, “Nếm thử đi, không tồi đâu.”.
Khương Hiểu Nhiên cười, “Cố đổng, anh thật tốt bụng.”.
Cô từ từ nuốt, đi vào vừa miệng, hương vị thơm ngon, khác với thịt bò ở cửa hàng nhỏ. Khương Hiểu Nhiên cầm đũa duỗi người gắp đồ ăn, lại phát hiện trống trơn. Ngẩng đầu lên, đồ ăn trên bàn đã chuyển hết đến trước mặt cô.
“Anh không ăn sao?” Cô nhìn về phía đối diện.
“Đôi khi thưởng thức người khác ăn, mình còn cảm thấy vui hơn.”
“Vậy chẳng lẽ anh thường xuyên thấy đói bụng?”
Cố Thiên Nhân tinh tế nhìn cô,  “Ngược lại, dạ dày của tôi luôn quá tải.”.
Khương Hiểu Nhiên cố gắng nghiền ngẫm ý tứ lời nói của anh ta, âm thầm giật mình, cúi đầu vội vàng ăn xong, cười nói: “Hôm nay đã làm ngài vất vả, cơ thể tôi luôn ở mức ổn định. Thời gian của ngài quý giá, tôi không trì hoãn ngài nữa.”.
“Cô học được cách dùng từ lễ phép rất tốt.” Giọng nói của anh lạnh lẽo.
“Cảm ơn ngài đã thết đãi, nhưng tôi phải đi trước.” Khương Hiểu Nhiên đứng lên, hơi hạ thấp người.
Sương khói lượn lờ, gương mặt anh mơ hồ ở phía sau, bên tai truyền tới tiếng gọi mềm nhẹ, “Thiên Nhân, Thiên Nhân.”.
Anh giơ tay gạt làn khói nhẹ, trước mặt đã không còn bóng người, chỉ còn lại một bàn đầy thức ăn thừa làm bạn.
“Khương Hiểu Nhiên.” Anh thì thầm nhắc đến.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận