Sau khi ký hợp đồng hôn nhân với tài phiệt

So với ngoài trời lạnh, không khí trong xe lại nóng và ngột ngạt. 
  
Tất cả tiếng ồn bên ngoài đều bị ngăn cách, chỉ còn lại một người bị chặn lại ưm ưm nức nở. 
  
Tần Nghê đẩy mấy lần không có kết quả, phát hiện chút sức lực kia đối với người đàn ông mà nói có lẽ chỉ như mèo con gãi ngứa, anh vẫn sừng sững như bức tường đồng vách sắt đè lên cô, tay cô đẩy không nổi, vì thế lại đổi thành dùng tuyệt chiêu cắn người. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
  
Một mùi máu tanh bắt đầu khuếch tán giữa môi và răng hai người. 
  
Đáng tiếc điều này vẫn không có tác dụng lớn, người đàn ông như thể không cảm giác được đau đớn, thậm chí còn tìm được cơ hội đưa đầu lưỡi trượt vào. 
  
Đến cuối cùng Tần Nghê gần như là nhắm mắt xuôi tay, đẩy ra không được cũng không đáp lại, cho đến khi dường như Thương Bách Diễn hôn đủ rồi, cảm nhận được người dưới thân đã bắt đầu thiếu oxy, lúc này mới buông ra. 
  
Cùng với đó là một tiếng "Bốp". 
  
Tài xế ngồi ghế trước vốn đã sớm tu luyện tới cảnh giới hòa nhập với hoàn cảnh, giả điếc giả câm không nhìn không nghe đã trở thành trình độ chuyên môn, nhưng khi một tiếng bốp giòn giã vang lên, anh ta sững sờ tại chỗ sợ tới mức mất hồn mất vía, trợn tròn mắt, càng không dám nhìn về phía sau. 
  
Càng đáng sợ hơn là, người đàn ông kia còn tự hào khi bị tát vào mặt như vậy. 
  
Tần Nghê thiếu oxy đến mức khi vừa được tự do liền thở hổn hển như một con cá sắp chết, bàn tay phải hơi tê dại, mà Thương Bách Diễn hơi nghiêng mặt, môi dưới xuất hiện một vết rách cực kỳ bắt mắt, khi tách ra máu bèn chảy ra ngoài. 
  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi bình tĩnh hô hấp xong Tần Nghê vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó trông thấy xe buýt của ekip chương trình lúc chiều nay đã được lái đi. 
  
Vấn đề này vẫn là một vòng lặp giống như ngày hôm qua. 
  

Suýt nữa Tần Nghê đã tức nổ phổi trước bãi đỗ xe trống không, cô quay đầu lại: "Thương Bách Diễn, rốt cuộc anh có thôi đi không!” 
  
Uổng công cô còn cảm thấy hôm qua người đàn ông không nói một lời xem như biết điều, không nghĩ tới ngày hôm sau lại lộ rõ bản tính, thậm chí còn biết trước khi cưỡng hôn phải lừa cô lên xe trước. 
  
Hai gò má Thương Bách Diễn hơi nóng lên, không nói gì, ngón cái lướt qua chỗ đau đớn trên môi, nhìn thấy vết máu dính trên ngón tay. 
  
Ánh mắt Tần Nghê lại theo đó dời xuống môi Thương Bách Diễn. 
  
Vừa rồi cô cũng dùng hết bình sinh mà cắn, lần trước cũng đã từng cắn, chẳng qua người đàn ông vừa bị cắn đã lập tức buông ra, nhưng mà không ngờ lần này anh lại mặc cho cô cắn thế nào cũng không buông, lúc này đối mặt với dấu vết gần như máu thịt lẫn lộn trên môi anh, Tần Nghê nhìn thoáng qua đã cảm thấy hình như môi dưới của cô cũng đau nhức nhè nhẹ. 
  
Nhìn thấy vết máu kia, Tần Nghê vẫn tạm thời buông bỏ tâm tư có muốn tiếp tục tát một cái hay không, điều chỉnh hô hấp một lần nữa, hỏi: "Anh có thôi đi không?” 
  
Dường như Thương Bách Diễn cũng chẳng thèm để ý chuyện vừa rồi, cũng không thèm để ý bị cắn vào môi dưới máu thịt lẫn lộn, nhưng sắc mặt anh vẫn không dễ nhìn, hỏi ngược lại: "Vì sao hôm nay lại quay lại một lần nữa?” 
  
Tần Nghê nghi hoặc hỏi lại một tiếng: "Hửm?" Lập tức nhận ra được điều anh hỏi hẳn là việc cùng một phân cảnh, vì sao chiều hôm qua cô đã quay một lần, chiều nay lại quay thêm một lần nữa. 
  
Chẳng qua Tần Nghê cũng không có tâm tư giải thích đây là quyết định quay bổ sung của đạo diễn, hiện tại cô chỉ cảm nhận được sự phẫn nộ vô cùng sâu sắc đối với chuyện người đàn ông lừa cô lên xe hôn, hiển nhiên là tên đàn ông chó này vốn đã không biết điều, xem ra từ hôm qua cho đến bây giờ đều là cố gắng chịu đựng, giả vờ rất thức thời biết thân biết phận, mà hôm nay khi gặp lại, cuối cùng đã bắt đầu không nhịn được nữa nên để bại lộ bản tính. 
  
Tần Nghê cãi tay đôi với anh: "Hôm qua quay một lần rồi hôm nay lại quay lại một lần nữa thì làm sao? Tôi nói cho anh biết, không riêng gì hôm nay lại quay một lần nữa, ngày mai tôi còn muốn quay thêm một lần nữa, ngày mốt còn phải quay tiếp lần nữa, ngày kia cũng phải quay lại nữa đấy.” 
  
"Tôi quay cái gì còn phải báo cáo với anh, cần anh đồng ý ư?" 
  
Thương Bách Diễn nghe người bên cạnh hùng hùng hổ hồ lải nhải, mặt mày sụ xuống một chút, giống như đang ấp ủ nói cái gì đó, chẳng qua cuối cùng lúc mở miệng, hơi thở trong ngực lại đột nhiên buông lỏng. 
  
"Xin lỗi." Người đàn ông chậm rãi mở miệng. 

  
Tần Nghê nghe được tiếng "Xin lỗi" này thì bỗng dừng một chút, sau đó hiển nhiên càng không hài lòng đối với loại trả lời khô khan này, một câu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì, lúc cô đang lấy hơi chuẩn bị tiếp tục ầm ĩ, người đàn ông bên cạnh lại bỗng nhiên lên tiếng. 
  
"Là tôi ghen." 
  
Giọng nói của anh rất bình thường, sau khi Tần Nghê chất vấn xong, lại có vẻ càng rõ ràng. 
  
Nhưng mà chỉ một câu này, tựa như viên đá nặng ngàn cân, làm cho người khác vô cùng bất ngờ. 
  
Tần Nghê: “?” 
  
Lúc này cuối cùng cô cũng dừng lại, mấp máy môi, không phát ra âm thanh. 
  
Dường như không ngờ rằng sẽ nhận được đáp án và lời giải thích thẳng thắn như vậy. 
  
Thương Bách Diễn đối mặt Tần Nghê vẫn còn hơi sững sờ, lại lặp lại một lần nữa: "Thật xin lỗi, là tôi ghen rồi.” 
  
Đậu xanh rau má. 
  
Tần Nghê nghe thấy mình chửi tục một câu trong lòng, sau đó lại không nói một câu nên lời. 
  
Lúc này cô mới hoảng hốt nhớ lại mấy ngày trước, hình như có người quỳ một gối tỏ tình với mình. 
  
Tần Nghê nhìn thấy vết cắn ở môi dưới của người đàn ông lúc này không còn chảy máu ra ngoài nữa, nhưng miệng vết thương vẫn khiến người ta đau đớn. 
  

Anh giải thích là bởi vì ghen tuông, cho nên mới làm ra chuyện điên cuồng vừa rồi. 
  
Cũng khá thẳng thắn. 
  
Tần Nghê bỗng nhiên tránh ánh mắt anh, trong lòng lại như có một đàn nai con chạy loạn. 
  
Ghen thì sao? Ghen tuông có gì không đúng? Ai mà không ghen? Ghen tuông có gì hơn người? Anh ghen tuông có liên quan gì đến tôi? Một câu ghen tuông có thể giải thích mình muốn làm gì là làm à? 
  
Tuy rằng dấu chấm hỏi oán thầm trong lòng đã chất đầy, nhưng Tần Nghê lại không biết như thế nào, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xong không hỏi ra miệng. 
  
Cuối cùng Tần Nghê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lạnh lùng hừ một tiếng: "Lần sau không được như vậy nữa.” 
  
... 
  
Bởi vì người đàn ông nào đó tự giải thích hành vi của mình là do ghen tuông quấy nhiễu, Tần Nghê lại không bắt kịp xe buýt của ekip chương trình. 
  
Thậm chí hôm nay còn không khéo léo lấy cớ nữa, Tần Nghê ngồi trong xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lui nhanh về phía sau. 
  
Thương Bách Diễn uyển chuyển đề nghị đi ăn một bữa cơm. 
  
Thật sự là rất đói bụng, Tần Nghê nghe xong quay đầu lại nhìn anh: "Ừ". 
  
Địa điểm là do Tần Nghê chọn, dường như Thương Bách Diễn muốn đi ăn đồ ăn Pháp, nhưng Tần Nghê chọn một nhà hàng nổi tiếng với hương vị cổ truyền, hơn nữa giá cả bình dân, không quá một trăm đồng mỗi người. 
  
Lúc này trong quán rất đông khách, hai người ngồi ở một vị trí không quá bắt mắt, Tần Nghê nhớ Thương Bách Diễn cũng ăn cay được, vì thế bèn gọi một nồi lẩu bò, sau đó lại lạch cạch gọi một đống thức ăn trên máy tính bảng rồi giao lại cho nhân viên phục vụ. 
  
Cô chờ nồi lẩu đun sôi rồi tức tốc gắp một miếng thịt chuẩn bị nuốt xuống bụng, lúc này mới phát hiện Thương Bách Diễn hình như vẫn không động đũa. 
  
Tần Nghê vừa ăn vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Thương Bách Diễn chỉ ngồi đối diện nhìn cô ăn, đôi đũa trước mặt được sắp xếp gọn gàng, chén đĩa đều trống không. 

  
Tần Nghê không hiểu tại sao bị nhìn chằm chằm, đang chuẩn bị hỏi không phải anh đề nghị muốn đi ăn cơm sao? Lúc này chỉ nhìn không ăn là có ý gì, có điều chưa kịp hỏi thì ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở vết cắn vẫn còn mới ở môi dưới của người đàn ông, hình như đã hiểu được vì sao. 
  
Cái miệng như vậy thì đừng chạm vào thức ăn cay nóng kích thích. 
  
Tần Nghê cúi đầu, trong lòng yên lặng bổ sung mấy câu như ông trời có mắt, đáng đời anh lắm. 
  
Cô vẫn đang nhúng lẩu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ lên vì cay liên tục hít hà, lại bỗng nhiên cảm nhận được xung quanh như có ánh mắt đang nhìn cô. 
  
Vẻ mặt Tần Nghê thoáng nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía vị trí cô cảm thấy không thích hợp, là khách ở bàn đối diện, mấy người trẻ tuổi, lúc phát hiện cô nhìn qua lập tức nhao nhao cúi đầu lảng tránh ánh mắt. 
  
Lúc này Tần Nghê mới nhớ ra mình còn là một nữ ngôi sao. 
  
Tuy nói trong giới giải trí cô vẫn còn là tuyến mười tám do chưa có tác phẩm tiêu biểu, nhưng cô đã từng tham gia chương trình tạp kỹ, cũng là tuyến mười tám có cp nổi tiếng rồi.
  
Đã có hàng triệu người hâm mộ theo dõi Weibo của cô. 
  
Cho nên có thể là bàn đối diện cảm thấy cô quen mắt? 
  
Động tác nhúng gan vịt của Tần Nghê bỗng dừng lại. 
  
Thương Bách Diễn đưa lưng về phía đám khách kia, kịp thời dùng đũa gắp miếng gan vịt Tần Nghê sắp nấu ra, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?” 
  
"Không có gì." Tần Nghê hoàn hồn trở lại, nhìn thấy bàn đối diện đã bắt đầu vội vàng nấu lẩu của bọn họ, không có thời gian lại nhìn trộm cô. 
  
Cô nói xong lại liếc mắt nhìn Thương Bách Diễn một cái, tiếp tục cúi đầu ăn đồ của mình. 
  

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận