Chương 39
Edit: Ngày ngày ôm màn hình ngắm Yang Yang, deadline là gì thế?
"Đang tán gẫu à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả tiếng mở cửa cũng không có, đột nhiên lại có người mở miệng nói chuyện.
Khương Nguyệt và Ôn Nhiễm cùng quay đầu qua nhìn, thì ra là đạo diễn đến. Đạo diễn cầm cuốn kịch bản trong tay, rảo bước nhanh tiến vào phòng trang điểm, nhìn Ôn Nhiễm trước rồi lại nhìn Khương Nguyệt: "Cảnh buổi chiều nay rất quan trọng, hai người các cô cần phải hăng hái tinh thần, chúng ta tranh thủ làm một lần qua luôn."
Cảnh buổi chiều là cảnh đầu tiên cùng diễn với Baptiste.
Diễn viên nước ngoài được mời đến, thời gian quay phim cơ bản tập trung trong vòng vài ngày sau khi đến nơi, dường như không có thời gian rảnh để cho đôi bên tiến hành cọ sát cho phù hợp, phải qua trong một lần thì thật sự là khó khăn rất lớn.
Ôn Nhiễm ngoái đầu nhìn lại một cái, dịu dàng như nước nhìn về phía đạo diễn: "Đạo diễn, ông yên tâm đi, tôi đã nhớ kỹ lời thoại rồi."
Đạo diễn gật gật đầu, lại nhìn về phía Khương Nguyệt, không xác định lắm: "Vậy còn Khương Nguyệt thì sao?"
"Tôi?" Khương Nguyệt liếc mắt nhìn kịch bản trong tay, cười cười nói: "Vẫn đang học thuộc ạ."
Trả lời xong, hai nhân viên trang điểm đi ra ngoài lấy đồ cũng vội vàng trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn vỗ vỗ tay: "Vậy được rồi, mười lăm phút sau tập hợp."
Khi Ôn Nhiễm quay đầu lại, đặc biệt liếc mắt nhìn Khương Nguyệt một cái. Khương Nguyệt không để ý tới cô ta, tiếp tục lật kịch bản xem.
Mười lăm phút sau, tất cả mọi người tập hợp.
Khương Nguyệt và Ôn Nhuyễn người trước người sau tới phim trường, sau đó là Baptiste và phiên dịch viên đến.
Vừa thấy người đến, Ôn Nhuyễn lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Hi, Baptiste."
Người Pháp đều vô cùng lãng mạn từ trong xương, Ôn Nhiễm vừa chào anh ta, Baptiste lập tức bước lên phía trước tặng một cái ôm rất nồng nhiệt: "Lại gặp mặt rồi, tôi rất vui vẻ."
Lúc này Cảnh Nhiên cũng đã thay xong trang phục diễn đi vào hiện trường.
Anh ta đứng bên cạnh Khương Nguyệt, hỏi: "Đã nhớ kỹ lời thoại chưa?"
"Ừ, cũng tương đối rồi." Khương Nguyệt đáp.
Cảnh Nhiên im lặng một lúc lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, muốn nói lại thôi.
Khương Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì, chỉ cần không gây trở ngại là được." Cảnh Nhiên nói.
Khương Nguyệt nhướng mày. Gây trở ngại thì không đến mức đó, dù sao thì lần trước, sau khi trở về từ nước Pháp, Khương Nguyệt đặc biệt bảo Thịnh Minh Lâu mời cho cô một giáo viên khẩu ngữ, thường thường luyện tiếng Anh qua điện thoại.
Đúng là cô bỏ học từ cấp ba, nhưng người tung tin đồn có lẽ cũng không điều tra được, thành tích môn tiếng Anh của cô năm đó là đứng thứ nhất toàn khối.
Năng lực học ngoại ngữ của Khương Nguyệt cực nhanh, hoàn toàn hơn xa so với người thường.
Baptiste trò chuyện cùng Ôn Nhuyễn, đột nhiên xoay người nhìn về phía Khương Nguyệt, ngượng ngùng cười nói: "Thành thật xin lỗi, chúng tôi mải nói chuyện phiếm quên mất cô."
Phiên dịch viên vừa định mở miệng phiên dịch, Khương Nguyệt đã giành trước một bước dùng tiếng Pháp nói: "Không sao."
Ôn Nhiễm sửng sốt.
Cô ta không hiểu nghĩa là gì, nhưng nghe được là tiếng Pháp.
Trên mặt Baptiste lập tức hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí có thể nói là vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.
Anh ta đi đến bên cạnh Khương Nguyệt, cười thoải mái, cũng dùng tiếng mẹ đẻ nói chuyện với cô: "Tôi còn lầm tưởng là cô không nói tiếng Anh, thì ra là biết tiếng Pháp."
"Tôi không thông thạo lắm, bêu xấu rồi." Khương Nguyệt trả lời.
"Không không không, tiếng Pháp của cô rất lưu loát." Baptiste tán dương, "Có thể dùng tiếng Pháp giao tiếp với một người phụ nữ xinh đẹp giống như cô, thật sự khiến cho tôi cảm thấy rất vui mừng. Vậy cô có nói tiếng Anh không?"
Khương Nguyệt cười cười: "Tiếng Anh là ngôn ngữ giao lưu quốc tế, tôi cũng biết một chút."
Nói qua nói lại mấy câu nghe không hiểu, Ôn Nhiễm nhịn không được hỏi: "Bọn họ đang nói gì vậy?"
Phiên dịch viên giật mình 'à' một tiếng, vội vàng lại gần, nói: "Baptiste tiên sinh đang khen trình độ tiếng Pháp của tiểu thư Khương Nguyệt rất cao."
Ôn Nhiễm trực tiếp xụ mặt xuống, không thèm nói câu nào nữa.
Đạo diễn còn chưa đến trường quay, thừa dịp còn có thời gian, Baptiste tiếp tục dùng tiếng Pháp nói chuyện phiếm với Khương Nguyệt: "Nếu như có cơ hội, mời cô nhất định phải đến nước Pháp. Tôi có một trang viên rượu vang, hoan nghênh cô đến tham quan bất kỳ lúc nào."
"Thật tốt quá, bạn trai tôi cũng rất thích uống rượu vang." Khương Nguyệt nói.
Baptiste im lặng trong chốc lát, lẩm bẩm nói: "Đương nhiên, đương nhiên, người phụ nữ xinh đẹp giống như cô, chắc chắn có không ít người theo đuổi."
Ôn Nhiễm đứng một bên tuy nghe không hiểu nội dung, nhưng giọng điệu tiếc nuối của Baptiste vừa nghe đã hiểu.
Cô ta lại hỏi: "Bây giờ đang nói gì vậy?"
Phiên dịch viên há hốc miệng, vừa tính mở miệng, Khương Nguyệt lập tức lạnh lùng liếc tới, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta ngàn vạn lần phải chú ý cân nhắc lời nói.
Phiên dịch viên đem những lời định nói nuốt ngược vào, nói: "Baptiste tiên sinh đang mời tiểu thư Khương Nguyệt đến làm khách ở trang viên rượu nho của anh ta."
Ôn Nhiễm: "..."
Nãy giờ mới tán gẫu được vài phút, cũng đã mời làm khách rồi?
Rốt cuộc Khương Nguyệt có năng lực gì, chẳng qua là nói hai câu tiếng Pháp thôi, tại sao đàn ông toàn thế giới đều xoay quanh cô ta? Là hồ ly chuyển thế sao?
Trong lòng Ôn Nhiễm tức tối, lại thấy Baptiste và Khương Nguyệt cùng nhau bỏ đi, nhịn không được nhỏ giọng chửi một câu: "Chẳng qua là lớn lên dễ nhìn một chút mà thôi, qua vài năm nữa vừa già vừa xấu, xem ai còn để ý đến cô ta!"
"Cho dù xấu cũng tốt hơn cô."
Cảnh Nhiên ở sau lưng thình lình nói một câu, trực tiếp khiến Ôn Nhiễm sợ tới mức giật bắn cả người.
Vậy mà cô ta lại quên, Cảnh Nhiên vẫn còn ở đây!
Ôn Nhiễm nở nụ cười, làm một bộ dạng như nghe không hiểu anh ta đang nói gì, hòng che giấu mọi chuyện cho qua: "Thật xin lỗi, tôi không rõ ý của anh... Tôi vừa mới lẩm bẩm một mình, không nhằm vào bất cứ ai..."
"Phải không?" Cảnh Nhiên buông mắt, ánh mắt lạnh như băng.
Chiều cao của bọn họ chênh lệch rất lớn, lại đứng rất gần nhau. Cảnh Nhiên nhìn cô ta hoàn toàn là bộ dạng từ trên cao nhìn xuống: "Cô có quá nhiều suy nghĩ tiểu nhân, một ngày nào đó sẽ tự hại chính mình."
Dứt lời, Cảnh Nhiên lách qua Ôn Nhiễm, lập tức hướng đến chỗ sâu trong phim trường mà đi.
Ôn Nhiễm mang vẻ mặt không thể tin nổi đứng sững người tại chỗ.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà tất cả mọi người đều thiên vị Khương Nguyệt? Cô ta ngoại trừ có khuôn mặt kia, còn có cái gì tốt sao?
Cảnh đầu tiên quay phim xong, Khương Nguyệt cũng không có tán gẫu cùng những diễn viên khác mà trở lại xe dã ngoại trước.
Baptiste còn muốn mời cô đi uống ly cà phê, Khương Nguyệt cũng lấy cớ thoái thác.
Khả Tụng vẫn còn chờ ở trong xe, Khương Nguyệt vừa lên xe, cô ấy liền đưa nước, đưa khăn tay, lại lấy ra phấn son để dặm lại lớp trang điểm cho Khương Nguyệt.
Nghệ sĩ vô cùng quan trọng hình tượng, bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào cũng phải giữ gìn hình tượng hoàn mỹ, mặc dù các cảnh diễn hôm nay đã quay xong rồi.
Khương Nguyệt không nhận lấy ly nước Khả Tụng đưa qua, mà trực tiếp tìm di động trên sofa trong xe dã ngoại.
Không có tin nhắn nào mới.
Khương Nguyệt không khỏi nhíu mày.
Từ trước đến nay Yến Trì có hỏi sẽ có trả lời, chậm nhất cũng sẽ trả lời trong vòng mười lăm phút, nhưng còn bây giờ thì sao, cô đã quay xong một cảnh rồi, vậy mà vẫn chưa trả lời lại?
"Khả Tụng, hôm nay Yến Trì có bận nhiều việc không?" Khương Nguyệt hỏi.
"Không bận mà, anh ấy vừa nói với em hôm nay cùng đại Boss tan ca sớm rồi quay về trang viên mà."
À...
Đó chẳng phải là cố ý không trả lời tin nhắn của cô sao?
Khương Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Khả Tụng nhận thấy không thích hợp, hỏi: "Chị, anh ấy chọc chị chỗ nào rồi?"
Mới vừa hỏi cảm tình hai bọn họ thế nào, bây giờ lại hỏi Yến Trì có bận hay không, lại phát ra một tiếng cười lạnh, thật kỳ lạ.
Khương Nguyệt không trả lời, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua.
"Tút..."
"Tút..."
Nếu dám không nhận, Yến Trì, anh nhất định phải chết!
Sau tiếng “tút” thứ ba, điện thoại được kết nối: "Thiếu phu nhân."
Khương Nguyệt cũng không chất vấn vì sao anh ta không trả lời WeChat, mà trực tiếp hỏi: "Ngày kia là ngày gì? Vì sao Thịnh Minh Lâu phải hẹn tôi ra ngoài ăn cơm?"
Yến Trì im lặng.
Lúc im lặng, dường như còn thở dài khe khẽ.
"Không thể nói sao?" Khương Nguyệt lại hỏi, thuận tiện liếc Khả Tụng đang căng thẳng như đứng đống lửa, như ngồi đống than một cái.
Khả Tụng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Khương Nguyệt, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Yến Trì không đáp, hỏi lại: "Thiếu phu nhân, cảnh quay đêm buổi tối ngày kia không thể hoãn lại sau sao?"
"Lý do là gì?" Khương Nguyệt hỏi lại.
Cô nhất định muốn biết nguyên nhân, trừ phi hỏi được nguyên nhân, nếu không cô sẽ không thay đổi.
Dù sao, đối với một diễn viên mà nói, tuân thủ sự sắp xếp của đoàn làm phim cũng là trách nhiệm của bản thân, là một phần của sự chuyên nghiệp.
"...Là..." Yến Trì ấp a ấp úng.
Anh ta càng nói năng úp úp mở mở, Khương Nguyệt càng không kiên nhẫn: "Muốn tôi trực tiếp hỏi Thịnh Minh Lâu à?"
Yến Trì nói: "Là sinh nhật thiếu gia."
Trong nháy mắt, Khương Nguyệt nghe thấy sấm sét giữa trời quang đánh trên đỉnh đầu.
Mẹ nó, vậy mà cô bận đến nỗi ngay cả sinh nhật của Thịnh Minh Lâu cũng quên!!!
Khó trách Thịnh Minh Lâu cổ cổ quái quái, vừa muốn hẹn cô ăn cơm, lại không nói cho cô là vì sao... Thịnh Minh Lâu chắc chắn đang tức giận, vậy mà cô lại quên mất sinh nhật anh.
"Thiếu phu nhân, đây là sinh nhật lần đầu tiên sau khi thiếu gia về nước, ngài vẫn nên cố gắng ở bên cạnh anh ấy đi." Yến Trì nói.
Khương Nguyệt nhìn thoáng qua Khả Tụng, nói câu "Được." rồi lập tức ngắt điện thoại.
Một ánh mắt, Khả Tụng đã biết Khương Nguyệt có chuyện phải dặn dò, lập tức đứng lên đi đến bên cạnh cô: "Chị."
"Em đi nói với chị Khang, toàn bộ cảnh quay ngày kia đẩy lại phía sau."
Buổi tối lúc tám giờ đúng.
Hai gã paparazzi ngồi chực chờ canh giữ trên bụi cỏ ở ngoài biệt thự Hán Văn thay đổi tư thế, lại điều chỉnh vị trí camera lần nữa.
"Đã gần một tháng rồi, một tấm ảnh cũng không có." Tên paparazzi hơi béo nói.
"Đừng nói đến ảnh, ngay cả người cũng chưa thấy!" Người kia vuốt vuốt mồ hôi trên trán, tiếp tục dùng camera quan sát cổng của biệt thự Hán Văn, "Chẳng lẽ là chúng ta bị lừa sao? Rõ ràng không kết hôn lại nói đã kết hôn rồi."
Tên paparazzi béo thở hổn hển cười: "Cậu cho rằng hôn nhân của kẻ có tiền có thể tùy tiện muốn lấy là lấy sao? Cậu xem Chử Dực trong bốn thiếu gia của Kinh Cảng, địa vị người ta rất cao, còn không phải vẫn phải kết hôn gia tộc sao. Tôi nghĩ người giàu nhất cũng giống vậy!"
Tên kia liếc cậu ta một cái, nói: "Vậy cậu đưa chứng cứ ra đi nha. Từ khi công khai đến giờ, cậu có thấy người phụ nữ nào đi vào biệt thự Hán Văn hay không? Theo tôi nghĩ, người giàu nhất là một người đồng tính, tuyên bố đã kết hôn ra bên ngoài chỉ để che mắt thiên hạ thôi."
"Hiện tại đồng tính cũng không phải chuyện không thể gặp người khác, hơn nữa người ta sinh ra ở nước Anh, come out dễ dàng hơn nhiều."
Hai người nói vào nói ra, bên nào cũng cho là mình phải, nhưng không có kết luận.
Trong bóng đêm, ánh đèn pha của chiếc Chevrolet Impala 1967 màu đen xuyên qua bóng tối, trực tiếp hướng về phía cổng của biệt thự Hán Văn.
"Ê, đến rồi." Tên paparazzi béo lấy khủy tay huých vào người bên cạnh một chút.
"Đến thì đến thôi, cũng không phải chưa từng thấy."
Chiếc xe này một ngày qua lại vài lần, nhìn đến mức chán rồi.
Tên paparazzi béo phun một ngụm nước bọt lên mặt đất, giơ lên chiếc camera nhắm ngay giữa cổng.
Impala chậm rãi dừng lại, người đàn ông bên ghế phụ xuống xe đến mở cửa sau cho người ngồi trong xe.
Tên paparazzi béo chuẩn bị sẵn sàng, có thể bấm máy bất kỳ lúc nào.
'Cạch' một tiếng, cửa xe sau được mở ra.
Một bóng hình xinh đẹp duyên dáng bước xuống. Cô nghiêng người, dùng bàn tay trái đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn vén mái tóc.
Trong nháy mắt mái tóc được vén lên, lộ ra nốt ruồi son quyến rũ ở đuôi mắt trái.
Tên paparazzi béo căng thẳng đến mức dựng toàn bộ tóc gáy lên, cậu ta nuốt nuốt nước miếng, giọng nói khàn khàn: "Là Khương Nguyệt."
Người kia vừa nghe thấy, trong chốc lát còn chưa kịp phản ứng lại: "Khương Nguyệt gì?" Nói xong, lại lập tức trừng lớn mắt, cũng giơ camera lên.
"Đệt con mẹ nó, thật sự là Khương Nguyệt!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...