Sau khi chồng tôi biến thành tỷ phú số một

Chương 38
 
Edit: Ngày ngày ôm màn hình ngắm Yang Yang, deadline là gì thế?
 
Nếu không thì sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Nguyệt có chút kinh ngạc vì anh nói đúng lý hợp tình như vậy.
 
"Anh làm vậy có phải quá rõ ràng không?" Khương Nguyệt ngóc đầu lên, nhìn cằm Thịnh Minh Lâu chớp chớp mắt.
 
Trước kia còn không cảm thấy, nhưng bây giờ càng nhìn Thịnh Minh Lâu càng cảm thấy anh đẹp trai. Cũng khó tránh một đám con gái trên mạng u mê anh, khuôn mặt này thật sự có vốn liếng khiến cho không biết bao nhiêu cô gái rạo rực lòng xuân.
 
 Rạo rực lòng xuân...
 
Những từ này khiến cho Khương Nguyệt liên tưởng đến những thân mật ban đêm trước đây, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ lên.
 
Thịnh Minh Lâu vừa cúi đầu xuống thấy tai Khương Nguyệt đỏ muốn bốc khói, nghĩ là cô ngại ngùng: "Hiện tại mặt đã đỏ, sau này công khai có phải em tính tìm cái khe dưới đất chui vào không?"
 
Nam thẳng giết phong cảnh quá đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nguyệt buông tay ra, buồn bực lên tiếng oán giận: "Dù sao em cũng sẽ không công khai."
 
Một tờ hợp đồng còn ở đó kìa, công khai cái rắm ấy.
 
Thịnh Minh Lâu liếc nhìn cô sâu xa một cái, không để ý tới cái lý do từ chối 'dù sao' này, còn nói tiếp: "Đồng thời Yến Trì cũng gửi lời mời hợp tác đến Tinh Đồ."
 
Khương Nguyệt làm một vẻ mặt 'tùy anh đó'.
 
Một tờ gửi đến Thế Gia, một tờ gửi đến Tinh Đồ, Thịnh Minh Lâu không hổ là người làm ăn, cũng không đắc tội bên nào, lại có thể mượn sức của cả hai bên.
 
Nữ diễn viên bên Tinh Đồ có thể xứng với đại ngôn của Meta chỉ có một, Tiết Vũ Khê.
 
Nhớ lại khuôn mặt làm ra vẻ kia, trong lòng Khương Nguyệt rất chán ghét. Nếu có một ngày cô không cần cái bàn đạp Thế Gia này, cũng không cần trái lương tâm hợp tác với những kẻ mình không ưa rồi.
 
Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt đột nhiên nảy ra ý kiến: "Chồng à, anh có nghĩ sẽ sáng lập một công ty truyền thông gì đó không?"
 
Một câu nói tràn ngập tâm cơ, không thể nào Thịnh Minh Lâu không hiểu.
 
"Thế Gia và Tinh Đồ gần như lũng đoạn tài nguyên giới giải trí Đại Lục, dù chính họ sử dụng, không nhượng lại cho ai, cũng sẽ ép khô mọi giá trị. Hiện nay nhúng tay vào thị trường giải trí thì chỉ có ném tiền qua cửa sổ." Thịnh Minh Lâu đáp.
 
Khương Nguyệt mỉm cười: "Em cũng nghĩ vậy."
 
Xem ra ý định muốn thành lập phòng làm việc độc lập để làm giàu của cô có lẽ phải tạm thời gác lại rồi.
 
*

 
"Cut!"
 
Tại phim trường quay "Thiên kim", quá trình quay phim buổi sáng vừa chấm dứt.
 
Cảnh này là cảnh diễn ba người, nam nữ chính và nữ hai. Khương Nguyệt vừa nghe thấy đạo diễn hô dừng, lập tức thả lỏng gân cốt, nhìn Ôn Nhiễm và Cảnh Nhiên nói: "Vất vả rồi."
 
Đứng trước mặt những nhân viên công tác khác, mặc dù Ôn Nhiễm có khúc mắc với Khương Nguyệt nhưng cô ta cũng thể hiện rất rộng lượng.
 
Cô ta hướng về phía hai người khác cúi đầu cười nói: "Vất vả rồi."
 
Vừa hạ màn, Cảnh Nhiên lập tức đổi lại thành khuôn mặt poker, chẳng qua là hướng về phía bọn cô thoáng gật đầu, cũng không nói gì mà quay đầu rời đi.
 
Cảnh Nhiên là tiểu thịt tươi được Thế Gia nâng đỡ sau em trai ba chữ.
 
Nhưng Cảnh Nhiên không giống với Diệp Thanh Xuyên được người gặp người thích, tính cách anh ta lạnh nhạt, kiêu căng từ trong xương, đi đến đâu mặt cũng không đổi sắc, rất khó khiến người ta thích.
 
Nhưng mà cố tình lại có một số fans thích kiểu như vầy, nói anh ta giống với Giang Dư Hãn, là một trong rất ít người trong giới giải trí dám dùng tính cách thật của mình.
 
Vì vậy Thế Gia càng thêm ra sức bồi dưỡng Cảnh Nhiên, hy vọng một ngày anh ta có thể thay thế Giang Dư Hãn trở thành nam nghệ sĩ hàng đầu.
 
Nhưng Khương Nguyệt cũng không thích người như vậy.
 
Sau khi tiến vào đoàn làm phim, Cảnh Nhiên đối xử với ai cũng lạnh nhạt. Mặc dù cùng với nghệ sĩ cùng công ty là Khương Nguyệt, Ôn Nhiễm, anh ta cũng không có sắc mặt hòa nhã, vô cùng kiêu ngạo.
 
Bởi thế Khương Nguyệt cũng không cố gắng có quan hệ tốt với anh ta, mỗi khi diễn xong là lập tức quay đầu rời đi.
 
Khả Tụng cũng có một số phê bình kín đáo về vấn đề này: "Tốt xấu gì chị cũng là người đi trước, ngay cả Ôn Nhiễm ở tuyến một cũng đều khách sáo, anh ta ở tuyến hai mà còn bày ra vẻ mặt gì vậy!"
 
"Em thật sự nghĩ Ôn Nhiễm khách sáo à?" Khương Nguyệt buồn cười, "Đều là giả bộ đó."
 
Hình tượng Ôn Nhiễm theo đuổi là cô gái nhỏ ôn nhu săn sóc, mặc dù đối mặt với kẻ thù, hình tượng cũng không được sụp đổ.
 
Hơn nữa, giả bộ cho nhân viên công tác trong đoàn làm phim xem, truyền ra ngoài còn có thể có danh tiếng tốt, vì sao không làm chứ?
 
"Em biết." Khả Tụng ngồi trên sofa giậm giậm chân, buồn bực lên tiếng nói: "Em chỉ không nhìn nổi bộ dạng kiêu ngạo khinh người của Cảnh Nhiên thôi."
 
Khương Nguyệt cười không nói, cầm lấy kịch bản lật xem.
 
Mới xem không tới hai trang thì di động vang lên. Không ngờ không phải là ai khác, mà là Thịnh Minh Lâu.
 
Thịnh Minh Lâu: Tối mai trở về cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.
 
Một câu có vẻ rất bình thường nhưng Khương Nguyệt lại cảm thấy khó hiểu.
 
Bởi vì Thịnh Minh Lâu chưa bao giờ hẹn cô ăn cơm, bọn họ vẫn là tùy duyên, tình cờ gặp thì cùng nhau ăn, nếu không thì ăn riêng. Đột nhiên hẹn trước, chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì sao?

 
Khương Nguyệt nhớ lại một lượt.
 
Ngày kỷ niệm kết hôn thì đã sớm qua rồi, cũng không phải ngày lễ gì hết, sinh nhật của cô vào mùa đông, vẫn còn rất xa. Vậy làm sao lại đột nhiên lại hẹn ăn cơm vào thời gian này vậy?
 
Khương Nguyệt trả lời: Có hoạt động gì à?
 
Phải cách đến năm phút sau, cuối cùng Thịnh Minh Lâu mới đáp lại: Không.
 
Khương Nguyệt chỉ cho rằng anh đột nhiên nghĩ muốn vậy thôi, nhanh chóng trả lời: Ngày mốt em phải quay phim đêm, có thể không đi được.
 
Lần này cách tới mười phút.
 
Thịnh Minh Lâu: Không sao.
 
Khương Nguyệt nhìn chằm chằm hai chữ 'Không sao.' trên màn hình, càng nghĩ càng cảm thấy có sao.
 
Thịnh Minh Lâu luôn kín miệng như bưng, tâm tư vô cùng khó đoán được. Trong chốc lát, Khương Nguyệt thật sự nghĩ không ra anh muốn làm gì, còn nói 'không sao', không sao không phải tương đương là có sao sao!
 
Khương Nguyệt liếc mắt nhìn Khả Tụng bên cạnh một cái, hỏi: "Gần đây em với Yến Trì vẫn tốt chứ?"
 
Khả Tụng: "Vẫn tốt ạ."
 
Khương Nguyệt gật gật đầu, lập tức chạm mở giao diện trò chuyện với Yến Trì, gõ mấy chữ gửi qua: Ngày kia là ngày gì vậy?
 
Vừa mới gửi xong, có người gõ cửa xe dã ngoại.
 
Đó là giọng nói của phó đạo diễn: "Khương Nguyệt, ra ngoài gặp Baptiste."
 
Baptiste là nam diễn viên được đoàn phim "Thiên kim" đặc biệt mời đến từ nước Pháp, có mấy cảnh đối diễn quan trọng với nam nữ chính và nữ hai.
 
Bởi vậy, trong kịch bản cũng xuất hiện nhiều đoạn kịch bản tiếng Anh.
 
Khi Khương Nguyệt, Ôn Nhiễm và Cảnh Nhiên đến nơi, Baptiste đang ngồi bên cạnh đạo diễn.
 
Đạo diễn còn chưa lên tiếng, Ôn Nhiễm đã bước lên trước một bước sáp đến gần, dùng tiếng Anh không tính là lưu loát của mình tự giới thiệu với Baptiste.
 
Cảnh Nhiên cũng rất nể tình bắt tay cùng Baptiste. 
 
Đạo diễn lập tức giới thiệu nói: "Vị này là nữ chính, vị này là nam chính."
 
Baptiste gật đầu, dịch chuyển ánh mắt qua phía Khương Nguyệt đang đứng một bên: "Vị tiểu thư xinh đẹp này là..."
 
Đôi môi Khương Nguyệt còn chưa có động, Ôn Nhiễm đã lập tức chen vào: "Đây là Nguyệt, người đóng vai nữ số 2. Thật xin lỗi, khẩu ngữ tiếng Anh của cô ấy không tốt lắm."

 
...?
 
Vậy đi.
 
Khương Nguyệt mỉm cười nhìn Baptiste, chìa tay ra nói: "Rất hân hạnh được gặp anh."
 
Baptiste bắt tay cô, cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất nói: "Tôi thề, cô là nữ diễn viên Trung Quốc xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy."
 
"Cám ơn."
 
Nghe thấy Khương Nguyệt được khen, trên mặt Ôn Nhiễm tuy rằng không có biến đổi gì, nhưng lại thầm đâm chọc vào giữa hai người: "Nếu như có thể, tôi có thể mang anh đi dạo một chút, đi tham quan phim trường của chúng ta một lát."
 
Thật sự là Ôn tiểu thư nhiệt tình hiếu khách.
 
Baptiste gật gật đầu với Khương Nguyệt, đón nhận sự niềm nở của Ôn Nhiễm: "Làm phiền cô rồi."
 
Nhìn theo Ôn Nhiễm và đạo diễn dẫn theo Baptiste đi, Khương Nguyệt lộ ra một nụ cười khổ.
 
Đã gặp mặt cũng coi như đã quen biết, Khương Nguyệt vừa định quay đầu chạy lấy người thì Cảnh Nhiên đứng bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng: "Nếu cô cần luyện tập thì có thể đến tìm tôi."
 
Khương Nguyệt nhất thời chưa kịp phản ứng: "Hả?"
 
"Luyện tập khẩu ngữ tiếng Anh." Cảnh Nhiên xụ mặt, vẻ mặt thoạt nhìn không dễ trêu chọc: "Sắp tới chúng ta có mấy cảnh phải dùng tiếng Anh để đối thoại."
 
Khương Nguyệt giật mình, thì ra là luyện tập khẩu ngữ.
 
Cảnh Nhiên lạnh mặt: "Vậy cô nghĩ là gì?"
 
Giọng điệu đột nhiên chuyển sang cứng rắn, làm giống như có ai chiếm tiện nghi của anh ta không bằng ấy. Nhưng mà cũng đúng, Cảnh Nhiên từ khi xuất đạo đến nay không hề có scandal, không giống với Khương Nguyệt, không làm gì cũng CP này, CP kia.
 
Cũng khó trách người ta kiêng kỵ, luôn cố gắng giữ khoảng cách.
 
"Không có gì." Khương Nguyệt cười cười: "Nhưng mà cảm ơn anh, tôi không cần lắm."
 
Cảnh Nhiên nhìn cô kỳ lạ, đánh giá một chút: "Ừ, vậy cô tự mình luyện tập nhiều một chút. Nếu thật sự không hiệu quả, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
 
Khương Nguyệt nhìn theo anh ta, không nhịn được cười.
 
Không nghĩ tới, người này ngoài mặt giống như khối băng nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa, thật ra Cảnh Nhiên vẫn thật tình, còn hơn người nào đó giả bộ nhiệt tình.
 
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Cảnh Nhiên hếch mặt đi, không cho cô nhìn.
 
Khương Nguyệt cũng không trả lời, chỉ nói: "Nếu cần tôi sẽ tới tìm anh."
 
Đầu tiên, Cảnh Nhiên "Ừ" một tiếng, rồi lại lạnh lùng nhìn hướng nhóm người Ôn Nhiễm rời đi: "Cô cũng có thể học thêm nhiều ở cô ấy, ít nhất có nhân duyên tốt một chút."
 
Nói xong, Cảnh Nhiên quay đầu đi.
 
Nghe những lời này, dường như không phải là một lời khen cho Ôn Nhiễm...
 
Cảnh diễn kế tiếp có một đoạn dài đối thoại tiếng Anh, để thuộc lời thoại cũng khó khăn hơn so với lời thoại tiếng Trung.
 
Vừa trở lại xe dã ngoại, Khương Nguyệt dùng bút highlight để đánh dấu đoạn đối thoại tiếng Anh này, im lặng bắt đầu học lời thoại.

 
Học đến buổi trưa đến khi chuẩn bị trang điểm cho cảnh quay, Khương Nguyệt còn cầm kịch bản đến phòng trang điểm. Không khéo là Ôn Nhuyễn đã ở đó.
 
Vị trí của hai người vừa vặn sát cạnh nhau, Ôn Nhuyễn đã đánh xong lớp nền rồi, tò mò ló đầu ra liếc mắt một cái trên kịch bản trên tay Khương Nguyệt, thấy trên tờ giấy trắng có cả mảng màu cam, cô ta cười cười: "Cô thật đúng là cố gắng."
 
Khương Nguyệt thuận miệng đáp một tiếng: "Tiếng Anh khó nhớ, bắt đầu sớm một chút cũng tốt."
 
"Ừ, đúng vậy, còn có một số thuật ngữ chuyên ngành."
 
Không cẩn thận nghe còn tưởng là tán thành, nhưng giọng điệu đúng là có chút kỳ quái.
 
Trong phòng trang điểm vẫn còn có người, Ôn Nhiễm cũng chỉ nói đến đây, không hé răng nữa.
 
Khương Nguyệt vừa mới trang điểm lớp nền, nhân viên trang điểm đột nhiên nói kem nền đã dùng hết, vội vàng chạy về phía bộ phận hậu cần để lấy.
 
Ôn Nhiễm bên cạnh đã vẽ xong đôi mắt tinh xảo rồi, cô ta đánh giá mình trong gương sau đó ho khan vài cái: "Có nước hay không vậy? Cổ họng tôi không thoải mái."
 
Nhân viên trang điểm của cô ta nhìn trái nhìn phải, nói: "Tôi đi ra ngoài tìm xem."
 
Đến lúc này, phòng trang điểm chỉ còn lại có hai người.
 
Khương Nguyệt cũng không chủ động mở miệng, mà tiếp tục vùi đầu học kịch bản.
 
Ngược lại, Ôn Nhiễm lại âm dương quái khí nói: "Lần trước trên Weibo tôi nhìn thấy tin tức nóng hổi, nói cô còn chưa có tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học, hiện tại phải học thuộc những lời thoại đó, rất khó phải không?"
 
Khương Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nghiêng theo hướng ba giờ, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Ôn Nhiễm qua gương.
 
Không có dịu dàng như ngày thường, ngược lại là kiểu gian xảo, ngang ngược miệng lưỡi sắc bén.
 
Bộ mặt giả tạo quả nhiên đúng là một mặt giả tạo, một khi tháo bộ mặt giả tạo lại là một người khác.
 
"Dù tôi bỏ học khi còn học cấp ba, nhưng học thuộc vài câu thoại vẫn có thể." Khương Nguyệt nói.
 
Ôn Nhuyễn khiêu khích cười lạnh một tiếng: "Phải vậy không? Đừng đến lúc đó lại đọc một hai ba bốn, hậu kỳ phải sử dụng lồng tiếng nha!"
 
Khương Nguyệt cụp mắt xuống, vẻ mặt tự nhiên đánh trả, nói: "Nói thật giống như nếu tôi thật sự đọc một hai ba bốn, thì cô cũng sẽ không tìm người lật tẩy tôi vậy."
 
Ôn Nhuyễn á khẩu, trừng lớn mắt nhìn cô.
 
"Tôi biết cô luôn nhắm vào tôi." Cuối cùng Khương Nguyệt cũng quay đầu lại, nhìn trực diện vào mặt Ôn Nhiễm.
 
Khuôn mặt mối tình đầu quốc dân gì chứ, khuôn mặt mối tình đầu quốc dân sẽ có vẻ mặt vặn vẹo, thở hổn hển sắp dựng lông lên như vậy sao?
 
Không phải cô có thành kiến, nhưng Ôn Nhiễm không giả bộ thùy mị thì thật sự rất xấu.
 
Khương Nguyệt nhìn cô ta nháy mắt một cái: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô có cơ hội thừa nước đục thả câu."
 
Muốn chơi mị à, kiếp sau đi!




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận