Tần Tu Trạch từ khi từ Mĩ trở về, mỗi đêm đều nhớ đến Tô Thần.
Buổi tối không được ôm cậu, hắn sẽ rất khó để đi vào giấc ngủ.
Có lúc Tần Tu Trạch thực sự không nhịn được, lập tức gọi điện cho Tô Thần, giống như trước đây kêu cậu kể lịch trình một ngày cho hắn nghe.
Có hai lần vì tiếng thở dốc của hắn quá mức rõ ràng nên bị Tô Thần phát hiện đầu mối, cậu xấu hổ mắng một câu vô liêm sỉ! Rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó Tần Tu Trạch không chỉ nhớ Tô Thần vào buổi tối mà ban ngày cũng nghĩ về cậu.
Không có Tô Thần bên cạnh mấy ngày nay, Tần Tu Trạch cảm thấy căn nhà trở nên rất trống trãi, ăn cơm không có mùi vị gì, làm việc gì cũng không có hứng.
Lúc đầu là cơ thể trống rỗng, đến bây giờ trái tim của hắn cũng bắt đầu cảm thấy trống không.
Tần Tu Trạch bắt đầu hoài niệm những ngày có Tô Thần ở bên làm bạn, dù cậu không nói câu nào, chỉ yên tĩnh ngồi một bên thì cũng tốt lắm rồi!
Đối với việc Tô Thần ảnh hưởng đến sinh hoạt của mình, Tần Tu Trạch không phải không cảm giác được nguy cơ.
Nhưng hắn không để ý, chỉ cần hắn muốn, chỉ cần có thể dễ dàng ảnh hưởng đến hắn, hắn đều sẽ nắm chắc trong tay mình!
Lúc mới bắt đầu, Tần Tu Trạch còn định chờ đến lúc mình kết hôn sẽ cho Tô Thần một số tiền lớn để cậu rời đi, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc Tô Thần rời đi, sẽ ở bên người khác, Tần Tu Trạch liền không chấp nhận được.
Nếu như việc Tô Thần rời đi làm Tần Tu Trạch không thoải mái như vậy, thì hắn chỉ còn cách nắm chặt người trong tay, để cậu vĩnh viễn ở bên mình, hắn có thể làm được! Tuy rằng việc này đối với Tô Thần là không công bằng nhưng đây là xã hội mạnh được yếu thua, kẻ yếu chỉ có thể mặc người xâm lược!
Nếu Tô Thần có địa vị quyền thế như hắn, Tần Tu Trạch có thể sẽ nghĩ ra một phương pháp khác uyển chuyển hơn để lưu người ở lại.
Nhưng Tô Thần không có, cho nên hắn chỉ cần dùng cách đơn giản nhất, hiệu quả nhất để giữ người ở lại!
Hiện tại mỗi ngày Tần Tu Trạch đều gọi cho Tô Thần kêu cậu nhanh chóng trở về, lần nào cậu cũng nói là hai ngày nữa, câu trả lời này làm hắn nghe xong tức đến muốn ném điện thoại.
Nhưng sắc mặt Tần Tu Trạch dù u ám nhưng giọng nói vẫn cực kì ôn nhu dụ dỗ Tô Thần kêu cậu về sớm chút.
Tần Tu Trạch vào lúc này quả thực giống như sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ!
Hắn cũng muốn trực tiếp uy hiếp cưỡng ép, nhưng Tần Tu Trạch lo nếu mình làm như vậy, Tô Thần sẽ không dám về nước.
Hắn muốn trước tiên lừa người trở về, những thứ khác chờ sau khi cậu về rồi nói.
Tần Tu Trạch có lúc hận không thể tự bay sang Mỹ, trực tiếp đem người tóm về.
Dĩ nhiên Tần Tu Trạch cũng chỉ suy nghĩ một chút, nếu để chị Khương biết hắn cưỡng ép Tô Thần ở bên mình, mọi việc liền không dễ xử lí.
Trong lúc Tần Tu Trạch còn ở Mỹ, dì Khương đã tìm hắn lén lút nói chuyện.
Bà nói với Tần Tu Trạch: Hiện tại Tô Thần cũng coi như là một nửa con trai của bà, bà khuyên Tần Tu Trạch nếu muốn chơi thì đi tìm người khác mà chơi, nếu như hắn không thể đối tốt với Tô Thần thì đừng đụng vào cậu.
Tần Tu Trạch lúc đó đáp ứng liên tục, hắn phải cho dì Khương chút mặt mũi.
***
Tối hôm đó Tần Tu Trạch có hẹn với bọn Đông Tử, Đông Tử oán trách hắn: "Khó khăn lắm mới hẹn mày ra được một lần, chắc cũng lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, mỗi lần tìm mày, mày đều nói bận.
Tao còn tưởng rằng mày có người tốt nên kiềm chế không muốn cùng tụi tao lêu lổng nữa đó! Lần này sao lại đến? Hết hứng thú rồi sao? Tụi tao còn đánh cược khi nào mày sẽ buồn chán rồi tìm lại tụi tao đấy?"
Tần Tu Trạch không nói lời nào, chỉ một bên uống rượu giải sầu.
Đông Tử nói: "Việc làm ăn gần đây không thuận lợi sao? Bị gì vậy?"
Thấy Tần Tu Trạch vẫn bày ra bộ dáng dục cầu bất mãn không để ý lời mình nói, Đông Tử gọi một nam một nữ bên cạnh: "Hầu hạ người này cho tốt."
Độ tuổi hai người này không lớn lắm, so với Tô Thần còn nhỏ hơn, hình như đang học trung học.
Lớp trang điểm đậm trên mặt cô gái làm che đi dung mạo vốn có của cô, chàng trai kia thì môi hồng răng trắng nhìn thôi đã thấy thoải mái.
Hai người mỗi người ngồi vào một bên của Tần Tu Trạch, chàng trai cầm điếu thuốc đặt trên bàn đưa lên miệng hắn.
Tần Tu Trạch cũng không từ chối, trực tiếp ngậm điếu thuốc vào miệng, còn cô gái thì nhanh chóng giúp hắn đốt thuốc.
Vừa rồi lúc Đông Tử gọi người tới, Tần Tu Trạch vốn đã muốn cự tuyệt, nhưng sau đó lại nghĩ tới chuyện Tô Thần mặc kệ hắn thì hắn cần gì phải ủy khuất chính mình! Mỗi ngày đều ngủ một mình, một người làm ấm giường cũng không có, rất cô đơn!
Thật ra trước đây Tần Tu Trạch cũng ngủ một mình, nhưng hắn chưa từng có cảm giác như vậy, hiện tại hắn một chút cũng không chịu được!
Tần Tu Trạch hít vài hơi, sau đó liền tắt thuốc, Tần Tu Trạch vốn đã không nghiện thuốc lá, sau này ở chung với Tô Thần, số lần hắn hút thuốc càng ngày càng ít.
Đặc biệt là trước mặt cậu, hắn sẽ không đụng tới điếu thuốc vì Tô Thần không thích mùi thuốc lá, do đó hắn bây giờ cũng không thích hút thuốc nữa.
Nhìn Tần Tu Trạch tắt thuốc, chàng trai kia liền rót đầy một ly rượu cho hắn, tự cậu ta uống một hớp sau đó liền miệng đối miệng đút cho Tần Tu Trạch.
Tần Tu Trạch ai đến cũng không cự tuyệt, ôm lấy cơ thể của người kia, cảm giác giống như đang được ôm Tô Thần, Tần Tu Trạch bị gợi lên hứng thú! Miệng hai người dán vào nhau, hắn đang muốn đón lấy ngụm rượu này thì bỗng nhiên một mùi nước hoa tràn vào mũi.
Tần Tu Trạch nhíu mày người đẩy ra.
Tần Tu Trạch trước đây không ghét mùi nước hoa, mùi nước hoa này còn rất nhạt, rất dễ ngửi.
Nhưng bây giờ hắn lại không thích, hiện tại hắn chỉ thích mùi hương tự nhiên trên người Tô Thần, cắn một cái, miệng đều là mùi sữa!
Cô gái kia định đưa điếu thứ hai cho Tần Tu Trạch nhưng nhìn người bị đẩy ra thì lại không dám, còn chàng trai bị đẩy ra có chút bối rối.
Lúc này, chuông điện thoại Tần Tu Trạch vang lên, là Tô Thần gọi tới, hắn vội vàng nhận máy rồi đi ra ngoài.
Đông Tử luôn chú ý động tĩnh phía bên này, thấy vừa rồi Tần Tu Trạch bỗng nhiên đẩy chàng trai kia ra thì y có chút bất ngờ.
Nhìn Tần Tu Trạch đi ra ngoài, Đông Tử vội vàng hô: "Tu Trạch, mày đi đâu? Để tiểu cô nương uy rượu cho mày xong rồi đi, dọa sợ người ta rồi!"
Tần Tu Trạch không rảnh để ý tới Đông Tử, hắn hiện tại tâm tình rất tốt, bởi vì đây là lần đầu tiên Tô Thần chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Tần Tu Trạch thấp giọng hỏi: "Tiểu Thần? Dậy rồi sao? Em ăn sáng chưa?" Bởi vì lệch múi giờ nên trong nước bây giờ là buổi tối còn bên kia đang là buổi sáng.
Tô Thần vừa đáp máy bay, hứng thú bừng bừng gọi cho Tần Tu Trạch nói là mình đã trở về.
Trước khi về cậu không nói cho Tần Tu Trạch vì muốn hắn một niềm vui bất ngờ.
Tô Thần mỗi ngày đều nhận ít nhất hai cuộc gọi từ Tần Tu Trạch, từ trong điện thoại cậu có thể cảm nhận được Tần Tu Trạch thật đang nghĩ về mình.
Nhưng vào lúc này, khi cậu nghe được tiếng huyên náo truyền ra từ phía bên kia đầu dây thì Tô Thần liền biết Tần Tu Trạch đã đi nơi nào đó tìm vui, cậu bỗng nhiên mất hứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Tu Trạch nhìn cuộc gọi bị cúp, hắn gọi lại lần nữa mới phát hiện Tô Thần đang dùng số điện thoại trong nước để gọi cho mình.
Tần Tu Trạch ngẩn người một chút, sau đó liền vui mừng trong bụng, vội vàng trở về lô ghế riêng, cầm quần áo lên rồi nói với mọi người, "Tao có việc phải đi trước, tụi bây cứ tiếp tục." Nói xong rồi nhanh chân rời đi.
Thấy chuông điện thoại lại vang lên, Tô Thần do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhận, vừa nhấn nút xong đã nghe Tần Tu Trạch vội vàng hỏi: "Em ở đâu?"
"Trên xe taxi."
Tần Tu Trạch cau mày nói: "Trở về sao không nói trước để anh đi đón."
Tô Thần lạnh nhạt nói: "Tôi sợ anh bận."
"Nếu bạn cũng sẽ nhín chút thời gian đi đón, không có thứ gì quan trọng bằng em cả!" Giọng nói Tần Tu Trạch vốn đã trầm thấp giàu từ tính, câu này nói ra còn cố ý thả mềm âm điệu, như hai người yêu nhau đang thì thầm nói nhỏ.
Tô Thần cảm thấy Tần Tu Trạch đang xem mình như một tiểu cô nương mà dụ dỗ, thật không biết xấu hổ!
Tô Thần bĩu môi khinh thường nói: "Tôi sắp về tới rồi, cúp đây." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó cậu gọi cho cha Tô.
Tần Tu Trạch nhìn điện thoại bị ngắt lần thứ hai, thầm mắng một tiếng, tính cách này cần phải đổi, trước giờ không có ai dám cúp điện thoại của hắn, nhưng Tô Thần hình như đã hình thành thói quen cúp điện thoại của hắn trước!
Tần Tu Trạch đạp mạnh chân ga, chạy về nhà.
***
Tài xế dừng xe lại, Tô Thần trả tiền rồi đẩy cửa xe ra, cậu vừa bước ra liền bị một người kéo nhanh vào trong nhà.
Tô Thần bị túm thiếu chút nữa té ngã, vội la lên: "Anh chậm một chút đi, tôi theo không kịp!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...