Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng


Tô Thần nằm trên giường, thất thần nhìn trần nhà, trong lòng trống trải.

Tối hôm qua cậu vô thức chờ Tần Tu Trạch trở về, cuối cùng lại mơ mơ màng màng ngủ mất, sau khi tỉnh lại chiếc gối bên cạnh vẫn trống trơn, không biết tại sao tâm trạng Tô Thần bỗng nhiên có chút chua chua, đau sót.

Ngày hôm qua trong lúc Tần Tu Trạch rời đi cùng người thanh niên kia, cậu cũng không có cảm giác như bây giờ.

Tô Thần không khỏi cười khổ, cho dù lúc đầu câu đối với Tần Tu Trạch có chán ghét, sợ hãi, hay là căm hận nhưng trải qua mấy tháng này, hai người sớm chiều ở chung, hiện tại Tần Tu Trạch ở trong lòng cậu cũng là một nhân vật đặc biệt.

Tô Thần cảm thấy bản thân mình rất tiện, tình cảm con người chính là kì lạ như vậy, nó hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Tô Thần nghĩ sẽ không có người nào yêu đương cuồng nhiệt, kịch liệt như Tần Tu Trạch; lại càng không có người nào quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ cho cậu như hắn!
Có lúc Tô Thần cảm thấy Tần Tu Trạch cưng chiều mình giống như con trai hắn vậy, mà cậu từ lúc nhỏ đã thiếu hụt tình thương của cả cha và mẹ, tất cả những điều đó Tô Thần đều có thể tìm được trên người Tần Tu Trạch.

Tô Thần biết mình có một loại tình cảm không nói rõ được đối với Tần Tu Trạch, cậu thậm chí đối với hắn sinh ra cảm giác ý lại khó giải thích được.

Tô Thần biết chỉ cần mình và Tần Tu Trạch sống chung một chỗ, cậu cái gì cũng không cần lo bởi vì Tần Tu Trạch sẽ vì cậu chuẩn bị tốt tất cả!
Tần Tu Trạch đã hoàn toàn xâm nhập vào cuộc sống của Tô Thần, cậu cho rằng mình luôn có thái độ thờ ơ lạnh nhạt với hắn, nhưng đến bây giờ mới phát hiện, trong vô thức cậu cũng đã vun đắp vào rất nhiều mà không hay biết, may là bây giờ vẫn chưa muộn, cậu có thể lập tức dừng lại.

Tô Thần đang nằm trên giường xuất thần, cửa phòng bỗng nhiên vang lên, tiếp đó truyền đến giọng nói trầm ổn của cha Tô, "Tiểu Thần, tỉnh chưa?"
Tô Thần lấy lại tinh thần, trả lời: "Con tỉnh rồi ạ."

Cha Tô nói: "Vậy thì dậy đi, hôm nay chúng ta ăn sáng xong thì dọn dẹp đồ đạc, sau đó chuyển đến chỗ dì Khương."
Tô Thần vội nói: "Con dậy ngay."
Cha Tô lại hỏi: "Tối qua Tu Trạch không trở về sao?"
Tô Thần đáp: "Con cũng không rõ, chắc chưa về ạ."
***
Sau khi ăn sáng xong cha Tô liền bắt đầu dọn dẹp quần áo.

Bởi vì đồ đạc không nhiều, chủ yếu chính là một ít quần áo, cho nên cha Tô cũng không cần Tô Thần hỗ trợ.

Ông và dì Khương hai người ở trong phòng thu thập, Tô Thần thì ở phòng khách xem ti vi.

Tô Thần xem không bao lâu thì Tần Tu Trạch trở về, hắn vẫn đang mặc bộ quần áo ngày hôm qua, chỉ là có chút nhăn nheo.

Tần Tu Trạch đi đến chỗ Tô Thần hỏi: "Những người khác đâu?"
Tô Thần đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Bọn họ đang thu dọn quần áo trong phòng."
Tần Tu Trạch hỏi: "Thu dọn đồ đạc? Muốn đi ngay bây giờ sao?"
Tô Thần nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tần Tu Trạch cúi người, nằm nhoài trên ghế salông sau lưng Tô Thần, thấp giọng giải thích: "Anh lâu lắm rồi mới gặp lại bạn bè, tối hôm qua uống đến hơn ba giờ sáng, sau đó ai cũng uống nhiều, Tiểu Duệ ói ra, anh...." Không đợi Tần Tu Trạch giải thích xong, Tô Thần thiếu kiên nhẫn ngắt lời nói: "Anh trở về phòng tắm rửa trước đi."
Vẻ mặt Tần Tu Trạch cứng đờ, hắn hung tợn nhìn Tô Thần một cái, quay người nhanh chân trở về phòng của mình, nặng nề đóng sầm cửa lại.


Tần Tu Trạch cảm thấy hành động giải thích của mình đối với Tô Thần quả thật ngu xuẩn.

Nhưng điều làm hắn càng thêm tức giận chính là việc Tô Thần căn bản không quan tâm! Hắn tối hôm qua một đêm không trở về, lại cùng người yêu cũ đi ra ngoài, Tô Thần một chút cũng không để ý đến! Suy nghĩ này làm Tần Tu Trạch rất buồn bực!
Tô Thần ngồi trên ghế sờ sờ mũi, cậu không biết Tần Tu Trạch tại sao lại nổi giận.

Trên người Tần Tu Trạch quả thật có mùi rượu rất nồng, khó ngửi muốn chết, bộ cậu kêu hắn đi tắm là có lỗi sao?!
Tần Tu Trạch tắm rửa xong xuôi, lúc ăn mặc chỉnh tề đi ra thì cha Tô và dì Khương cũng đã thu thập xong, bọn họ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng Tô Thần.

Cha Tô đã nói trước về việc dọn đi này với Tần Tu Trạch, lần này trước khi dọn đi ông chỉ nói cảm ơn với hắn.

Tô Thần cầm theo hành lí của cha Tô đi phía sau.

Tần Tu Trạch đón lấy hành lí trong tay cậu, tiễn hai người lên xe rồi nói: "Chị Khương, nhà chị bây giờ ở hai người cũng không rộng lắm, Tiểu Thần không cần đi theo."
Còn không đợi Tô Thần trả lời, dì Khương nói: "Phòng của Tiểu Thần chị đã dọn dẹp xong, bây giờ có thể qua ở rồi.

Hơn nữa Tiểu Thần mỗi lần sang đây cũng không dễ dàng nên đừng để cha con hai người xa nhau."
Tần Tu Trạch cười cười, nhìn về phía Tô Thần nói: "Anh đặt vé máy bay ngày mai quay về rồi, em cùng anh trở về đi, em ở đây sẽ ngăn cản chuyến đi hưởng tuần trăng mật của hai người họ."
Cha Tô nói: "Tu Trạch, con nếu bận việc thì về trước đi, chúng ta không vội đi hưởng tuần trăng mật đâu.


Tiểu Thần vất vả mới sang đây được một chuyến, để nó ở lại với ta vài ngày rồi hẵn về."
Tần Tu Trạch tuy trong lòng cực kỳ không vui, nhưng vẫn cười nói: "Vậy cũng tốt, để tôi đưa mọi người đến chỗ chị Khương." Lần này thì không có ai phản đối.

Tần Tu Trạch đến nhà dì Khương, nhân tiện ở lại đây ăn luôn cơm trưa và cơm tối, ở đến hơn mười giờ tối cũng chưa chịu về.

Sức khỏe cha Tô không tốt cần được nghỉ ngơi sớm, Tần Tu Trạch thật sự không ở tiếp được nữa mới rời đi.

Tần Tu Trạch trước khi rời đi thừa dịp hai người lớn không chú ý, dặn Tô Thần phải về nước sớm một chút.

Tô Thần ngáp một cái nói: "Biết rồi, Tần thúc thúc, anh mau trở về đi."
Tần Tu Trạch hận nghiến răng, muốn nói chờ cậu trở lại, xem hắn trừng trị cậu như thế nào! Nhưng sợ là nếu hắn nói xong, Tô Thần càng không muốn trở về, cuối cùng chỉ sâu sắc nhìn Tô Thần một cái, rồi phiền muộn rời đi!
Tần Tu Trạch sau khi về nước liền bị mẹ Tần gọi về nhà.

Mẹ Tần là một người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, công ty Tần gia trước đó đều do bà quản lí, sau này Tần Tu Trạch về nước, bà mới giao toàn bộ cho hắn, hiện tại mẹ Tần ở nhà chỉ một lòng chăm sóc con cháu.

Chuyện bên ngoài của Tần Tu Trạch bà dù sao cũng hơi biết rõ, tuy rất tức giận, nhưng bà hiểu con trai mình là người có chừng mực, sẽ không thật sự ở với một người đàn ông cả đời, nên đến lúc kết hôn vẫn phải kết hôn.

Hơn nữa đàn ông trước khi kết hôn ở bên ngoài ăn chơi vài năm cũng không sao, bà không thể để con trai mình đã ba mươi tuổi còn độc thân, điều đó không thực tế.

Cho nên đối với chuyện bát nháo bên ngoài của hắn, mẹ Tần đa số sẽ nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần hắn sau khi kết hôn có thể thu liễm là được.

Tần Tu Trạch biết mẹ mình gọi về chỉ có một chuyện để nói, đó là thúc giục hắn kết hôn.


Dù không muốn đối diện với chuyện này, nhưng hắn không thể trốn tránh mẹ mình mãi được.

Mẹ Tần bên ngoài xã hội là một người mạnh mẽ, nhưng trong nhà là một người phụ nữ dịu dàng giúp chồng dạy bảo con cái, bà lôi kéo cánh tay Tần Tu Trạch, tha thiết nói: "Tu Trạch, con xem con cũng đã ba mươi tuổi rồi, không ít ỏi gì nữa, bạn bè con tầm tuổi này đã có gia đình hết rồi.

Nếu hiện tại con không muốn kết hôn thì trước tiên đính hôn trước cũng được a."
Thấy Tần Tu Trạch giống như trước đây, mỗi lần nhắc đến chủ đề này đều không trả lời, mẹ Tần gấp đến phát hỏa, bà nổ lực đè xuống cơn giận của mình, nhỏ nhẹ nói: "Hay là con không thích Nhã Thiến? Con nếu không thích cô gái đó thì mẹ sẽ không ép, dù sao cũng phải sống cả đời, chung quy phải tìm người con ưng ý! Con nếu có người mình thích thì dắt đến đây cho cả nhà nhìn một chút."
Tần Tu Trạch nghe mẹ Tần nói như vậy, biểu tình hơi động.

Mẹ Tần luôn quan sát Tần Tu Trạch, vừa thấy như vậy liền vội vàng hỏi: "Con thật sự có người mình thích? Là cô gái ở đâu? Mang về ra mắt mẹ đi.

Con cũng biết mẹ không phải loại người cổ hủ, không cần cái gì mà môn đăng hộ đối, chỉ cần là một cô gái tốt là được!"
Tần Tu Trạch ho nhẹ một tiếng hỏi: "Vậy nếu là một chàng trai tốt thì có được không?"
Mẹ Tần vừa nghe, mạnh mẽ vỗ vai Tần Tu Trạch một cái, xem ra thực sự rất tức giận, tức giận nói: "Con muốn cho lão Tần đoạn tử tuyệt tôn sao? Con sớm cắt đứt cái suy nghĩ đó đi! Đừng nói mẹ không đồng ý, coi như mẹ đồng ý thì ba con cũng sẽ không đồng ý.

Những lời này con tuyệt đối đừng nói với ba, ông ấy mà nghe được chắc chắn sẽ đánh gãy chân con!"
Tần Tu Trạch nói: "Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, cái gì mà đoạn tử tuyệt tôn, không phải anh hai có con sao?!"
Mẹ Tần nói: "Con của anh hai là con của anh hai, có thể giống con của con sao?! Con nếu già rồi chết đi sẽ không có ai lo hương hỏa cho đâu!"
Tuy Tần Tu Trạch biết mẹ mình sẽ không đồng ý, nhưng vừa nãy lúc bà nói nếu hắn có người mình thích thì đưa đến ra mắt cả nhà, hắn lập tức liền nghĩ đến Tô Thần.

Tần Tu Trạch cảm thấy nếu mình dẫn Tô Thần đến trước mặt mẹ Tần, bà nhất định sẽ rất thích cậu.

Tô Thần lớn lên dễ nhìn, tính cách tốt, nấu ăn ngon, thõa mãn được tất cả các yêu cầu về con dâu của mẹ Tần, nhưng đáng tiếc cậu không phải là con gái! Nếu thật sự là con gái, hắn nhất định sẽ cưới cậu về làm vợ ngay!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận