Bởi vì phải chờ Tần Tu Trạch cùng đi nên lúc hai người tới Mĩ thì còn hai ngày nữa là tới đám cưới của cha Tô và dì Khương.
Cha Tô bây giờ vẫn ở tại căn biệt thự của Tần Tu Trạch, nhưng sau khi lễ cưới kết thúc, ông sẽ chuyển tới ở chung với dì Khương.
Sức khỏe cha Tô hiện tại khôi phục rất tốt, nhà hàng do ông làm chủ việc kinh doanh cũng không tồi.
Đối với chuyện trong nhà cha Tô dù sao cũng hơi biết rõ.
Tuy Tô Thần không nói gì nhưng trợ lí Trương đã đem đại khái tình huống đều nói cho ông biết.
Ông biết Tần Tu Trạch giúp đỡ Tô Thần không ít, ông được đến Mĩ trị liệu cũng nhờ sự giúp đỡ của hắn, hơn nữa Tần Tu Trạch cũng coi như là bà mối cho ông và dì Khương, cho nên cha Tô rất cảm tạ Tần Tu Trạch! Sự xuất hiện của hắn trong lễ cưới đương nhiên rất được ông hoan nghênh!
Tần Tu Trạch lần này tới dự lễ cưới, chủ yếu là vì dì Khương, trước đây lúc hắn vừa đặt chân đến Mĩ, dì Khương đối với hắn cực kỳ chăm sóc, quan hệ của hai người vô cùng tốt.
Lúc Tô Thần và Tần Tu Trạch đến, cha Tô cùng dì Khương đã chuẩn bị một bàn cơm lớn chờ bọn họ.
Tô Thần lúc thường không chỉ ăn ít, mà còn kén ăn.
Tần Tu Trạch vì để cho Tô Thần dinh dưỡng cân đối, lúc hai người ăn cơm, không quản Tô Thần có thích hay không, hắn đều sẽ bắt cậu ăn mỗi thứ một ít.
Cho dù là cùng ngồi một bàn với trưởng bối, Tần Tu Trạch vẫn không e dè.
Hơn nữa trong lúc hắn, cha Tô và dì Khương nói chuyện, lực chú ý của Tần Tu Trạch vẫn đặt trên người Tô Thần, dù là ai cũng sẽ nhìn ra sự chăm sóc của Tần Tu Trạch với Tô Thần.
Cha Tô nhìn thấy cảnh này thật cao hứng, không có ông ở trong nước, Tô Thần so với trước đây tuy đã hiểu chuyện hơn nhưng trong mắt ông Tô Thần vẫn còn là một đứa nhỏ.
Để một mình cậu ở lại trong nước, cha Tô ít nhiều gì cũng sẽ có chút nhớ con mình, bây giờ nhìn Tần Tu Trạch chăm sóc Tô Thần, trong lòng ông yên tâm không ít.
Hơn nữa khí sắc của Tô Thần so với trước đây đã tốt lên rồi, mập một chút, thân thể cứng cáp hơn, quần áo so với trước đây cũng tốt hơn rất nhiều, tuy cha Tô rất nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi.
Ông không lo lắng Tô Thần sẽ làm chuyện gì phạm pháp, bởi vì ông rất hiểu rõ tính cách của con trai mình.
Tô Thần tuy không có năng lực gì lớn, nhưng cậu không dám gây chuyện.
Tô Thần mà là con gái, cha Tô chắn hẳn sẽ lo lắng cậu thích hư vinh mà sa đọa.
Nhưng Tô Thần là con trai nên cha Tô không lo lắng nhiều như vậy! Nói chung, con trai ông thật tốt!
Kỳ thực ông không biết, hiện tại mọi thứ sinh hoạt của Tô Thần như ăn, ở, đi lại đều là do Tần Tu Trạch lo, chi phí ăn mặc của cậu bây giờ ngang với với chi phí sinh hoạt của hắn.
Tần Tu Trạch bây giờ đối rất yêu thích Tô Thần, hận không thể đem tất cả mọi thức tốt nhất đưa đến trước mặt cậu.
Tô Thần nếu không dùng, Tần Tu Trạch sẽ đem tất cả đồ đạc trước đây của cậu vứt đi, vì vậy Tô Thần chỉ có thể dùng những thứ được hắn chuẩn bị kĩ càng.
Mà Tô Thần biết, tuy ngoài mặt hắn tỏ ra ôn hòa, nhưng bản chất bá đạo đã ăn sâu vào trong xương Tần Tu Trạch, cậu cũng không muốn bởi vì những chuyện này mà cùng hắn huyên náo không vui, cho nên đều nhận lấy.
Dù cha Tô không nghĩ nhiều nhưng trong lòng dì Khương đã âm thầm hoảng sợ, bà biết Tần Tu Trạch chỉ thích nam giới, trước đây lúc Tần Tu Trạch ở Mĩ đã qua lại với Tiểu Duệ, hai người hẹn hò mấy năm sau đó, bà lại nhìn bộ dáng Tô Thần, trong lòng càng thêm lo lắng.
Dì Khương đối với các mối quan hệ đồng tính không có ý kiến gì, ngược lại còn có cái nhìn rất thoáng.
Hiện tại điều bà lo lắng chính là tuổi tác của Tô Thần còn quá nhỏ, sau này sẽ chịu tổn thương.
Như gia đình của Tần Tu Trạch, hắn tương lai nhất định phải cưới vợ.
Có điều dì Khương không có biểu hiện ra, chỉ là cười nói: "Tu Trạch, em đừng gọi là Tô tiên sinh nữa, như vậy rất xa cách, nếu em đã gọi chị là 'chị', vậy nên gọi Kế Văn là anh rể mới đúng chứ."
Cha Tô nói: "Đúng đúng, Tu Trạch nên gọi anh là anh rể, gọi Tô tiên sinh quá xa lạ." Tần Tu Trạch là người rất biết cách nói chuyện, hắn ăn nói khéo léo, tao nhã, cử chỉ có chừng mực.
Chỉ cần hắn nguyện ý, bất luận người nào đều có thể cùng hắn tán gẫu đến thoải mái.
Càng khỏi nói hắn hiện tại tỏ ra khiêm tốn với cha Tô, cho nên ông có ấn tượng cực kì tốt với Tần Tu Trạch.
Dì Khương nhìn Tô Thần nói: "Tiểu Thần cũng đừng kêu nữa Tu Trạch là anh nữa, sau đó gọi chú đi, nếu không sẽ chệnh lệch tuổi tác."
Tô Thần ừ một tiếng.
Tần Tu Trạch cười nói: "Chỉ là xưng hô thôi mà, gọi cái gì cũng được.
Tiểu Thần gọi em là 'anh' lâu như vậy, hiện tại kêu đổi cũng sẽ không quen."
Cha Tô vội nói: "Vậy không được, phải có quy tác trên dưới, gọi nhiều sẽ quen thôi."
***
Sau khi ăn cơm tối xong, dì Khương liền kêu Tô Thần và Tần Tu Trạch về phòng nghỉ ngơi.
Tuy cha Tô rất lâu đã không gặp con trai, muốn cùng con mình tâm sự, nhưng ông biết Tô Thần ngồi máy bay rất mệt, còn lệch múi giờ, cho nên ông cũng kêu hai người đi ngủ sớm.
Tô Thần vừa rửa mặt xong, đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi thì cửa phòng bị gõ vang, mở cửa ra thì thấy là Tần Tu Trạch.
Tô Thần đứng ở cửa hỏi: "Anh không ngủ còn đến đây làm gì?"
Tần Tu Trạch kéo Tô Thần vào phòng, ôm cậu trực tiếp ngã trên giường nói: "Không ôm em, anh ngủ không được."
Tô Thần đẩy Tần Tu Trạch, cau mày nói: "Anh không thể ngủ ở đây, bị cha tôi nhìn thấy là chết chắc."
Tần Tu Trạch vươn mình đè lên người Tô Thần, đầu dán vào hõm vai của cậu, cà cà nói: "Đừng nhúc nhích, mau ngủ đi, anh không động vào người em.
Sáng ngày mai anh sẽ về phòng sớm, không để bọn họ phát hiện."
Tô Thần không đuổi người được, chỉ có thể nhắm mắt, nằm một hồi nói: "Trước mặt cha tôi và dì Khương anh đừng gặp thức ăn cho tôi nữa." Tô Thần sợ bị bọn họ phát hiện ra gì đó.
Tần Tu Trạch mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cũng không biết hắn có nghe lọt tai lời Tô Thần nói không.
***
Ngày cưới rất nhanh đã đến, lễ cưới được tổ chức tại quán ăn của hai người, khách mời không nhiều, chỉ có thân thích và bạn bè của dì Khương.
Khi hôn lễ chuẩn bị cử hành, một thanh niên tuấn tú, mang theo thần thái của một người trí thức đang vội vàng chạy đến, cậu ta nhìn khắp quán ăn một vòng, khi thấy Tần Tu Trạch hai mắt lập tức sáng ngời, trực tiếp đi về phía hắn.
Thanh niên đứng bên cạnh Tần Tu Trạch có chút kích động nói: "A Trạch."
Tần Tu Trạch đang cúi đầu nói chuyện với Tô Thần, nghe được giọng nói này có chút bất ngờ, hắn xoay người nhìn người mới tới, nói: "Tiểu Duệ, em cũng tới đây?"
Thanh niên gọi là Tiểu Duệ lập tức ôm lấy Tần Tu Trạch, oán giận nói: "Anh tới Mĩ cũng không nói với em một tiếng, em nghe chị Khương nói mới biết được đó."
Tần Tu Trạch ôm Tiểu Duệ một hồi nói: "Em gầy rất nhiều so với trước đây."
Tiểu Duệ nở nụ cười nhợt nhạt, khóe miệng xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ, con người cậu ta vốn đã nhã nhặn, vừa nở nụ cười xong lại làn cho người khác cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Tiểu Duệ ngồi xuống cùng bàn với Tần Tu Trạch và Tô Thần.
Lúc này lễ cưới cũng chính thức bắt đầu, lễ cưới rất đơn giản, dưới sự chứng kiến của cha xứ, cha Tô và dì Khương cùng nhau tuyên thệ và trao nhẫn cưới, lễ cưới coi như chính thức hoàn thành.
Mà tiệc rượu bây giờ cũng mới bắt đầu, trong quá trình ăn tiệc, Tiểu Duệ và Tần Tu Trạch luôn cùng nhau nói chuyện.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tiểu Duệ nói: "A Trạch, Niệm Niệm thời gian qua đã lớn rất nhiều, anh có muốn đến thăm chút không?"
Tần Tu Trạch cười nói: "Em vẫn đang nuôi sao? Anh còn tưởng em học tập bận rộn như vậy, đã gửi nó đi rồi."
Thanh niên ánh mắt đang sáng ngời, bỗng nhiên ảm đạm xuống, "Là đồ vật anh tặng, sao em nỡ đưa cho người khác được! Một năm này có nó bên cạnh, em mới tiếp tục kiên trì được."
Tần Tu Trạch che miệng ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu Duệ, dù sao bây giờ em đã gặp anh rồi, anh sẽ không tới đó."
Tiểu Duệ nhìn Tần Tu Trạch, có chút hạ nói: "Em có chuẩn bị cho anh món quà nhưng quên mang theo, anh cùng em đi lấy đi.
Lại nói anh một năm đã không trở lại, anh không muốn đi gặp bạn cũ sao? Bọn họ còn nói muốn cùng anh uống rượu đó!"
Nghe Tiểu Duệ nói vậy, Tần Tu Trạch do dự một chút nói: "Vậy được, anh và em cùng đi." Nói xong Tần Tu Trạch nhìn Tô Thần nói: "Tiểu Thần, anh và Tiểu Duệ đi ra ngoài một chuyến, buổi tối lại trở về."
Tô Thần gật gật đầu.
Tuy toàn bộ quá trình Tô Thần không nói câu nào nhưng Tiểu Duệ đã sớm chú ý tới cậu.
Bởi vì trong lúc ăn cơm Tần Tu Trạch vẫn luôn chăm sóc Tô Thần, mà Tô Thần cũng cực kỳ tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, thật giống điều trước đây bọn họ thường làm, điều này làm cho Tiểu Duệ cực kỳ không thoải mái.
Vừa nãy Tô Thần tự gắp cho mình một con tôm, Tần Tu Trạch vội vàng lấy con tôm đó lột vỏ ra rồi mới đặt lại trong bát cho Tô Thần, cậu rất tự nhiên mà ăn con tôm đó.
Tần Tu Trạch lột thêm hai con cho cậu, sau đó Tô Thần muốn ăn thêm, Tần Tu Trạch sẽ không cho cậu ăn, Tô Thần bất mãn bĩu môi.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, tuy Tần Tu Trạch luôn nói chuyện với Tiểu Duệ nhưng cậu ta cảm giác được mình chen không vào thế giới của hai người.
Tiểu Duệ quan sát tỉ mỉ Tô Thần vài lần, tò mò hỏi: "A Trạch, người này là...?"
Tần Tu Trạch giống như không muốn giới thiệu hai người với nhau, chỉ nói: "Bạn bè." Nói xong liền đứng dậy cùng Tiểu Duệ nói tạm biệt với dì Khương.
Dì Khương tiễn hai người đi rồi mới đi đến chỗ Tô Thần, "Người vừa cùng rời đi với Tu Trạch là Tiểu Duệ."
Tô Thần "Ồ" một tiếng, cũng không có hứng thú.
Dì Khương tiếp tục nói: "Hai người bọn họ trước đây có qua lại, quen nhau được hai, ba năm, tình cảm của hai người rất tốt, bởi vì Tu Trạch về nước, Tiểu Duệ không muốn đi theo nên hai người chia tay.
Bất quá Tiểu Duệ trong một năm qua rất cố gắng, chương trình học ba năm, em ấy trong hai năm đã hoàn thành xong, sợ là muốn nhanh chóng trở lại tìm Tu Trạch."
Tô Thần chỉ cười cười, không nói gì, thật ra trong lúc hai người nói chuyện vừa nãy, cậu đã biết được mối quan hệ của hai người là không bình thường.
Tô Thần biết người thông minh như dì Khương có thể sẽ nhìn ra mối quan hệ giữa cậu và Tần Tu Trạch, bà sẽ không vô duyên vô cớ mà nói tới những lời này.
Tô Thần tiếp xúc với bà cũng không nhiều, thế nhưng Tô Thần biết rõ dì Khương sẽ không nói chuyện này với ba mình cho nên dù bà thật sự biết gì đó, cậu cũng không quá lo lắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...