Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa

Cố Nam Ngạn lái xe đến địa chỉ mà Cao Phi đã gửi cho anh, sau đó nhíu mày khi nhìn thấy cửa lớn của tiểu khu cũ kỹ này.
 
Anh đỗ xe rồi tìm nhà của Cao Phi.
 
Hình như Cao Phi đang định xuống dưới đón anh. Lúc anh vừa mới đến cửa thì tình cờ gặp được Cao Phi đang đội mũ, đeo khẩu trang, trùm người kín mít đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cao Phi thấy Cố Nam Ngạn đột nhiên xuất hiện thì hoảng sợ, dựa sát lên tường: "Cố, Cố..."
 
Cố Nam Ngạn hít một hơi, bình tĩnh nói: "Mở cửa, vào nhà cô rồi nói."
 
....
 
"Đây là dép."
 
Tại huyền quan*, Cao Phi lấy ra một đôi dép lê màu hồng dâu tây, đặt ngay ngắn dưới chân Cố Nam Ngạn.
 
*Huyền quan: Nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách
 
Đây vốn là dép của cô, nhưng bây giờ chỉ có Cố Nam Ngạn mới mang vừa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Nam Ngạn nhìn xuống đôi dép hình in dâu tây, không nói gì, mang nó vào.
 
Cố Nam Ngạn mang dép bước vào, ngẩng đầu quan sát nhà của Cao Phi.
 
Mặc dù rất sạch sẽ, đồ vật được trưng bày ngăn nắp, nhưng mà nó quá nhỏ so với tưởng tượng của anh.
 
Nhiều nhất cũng chỉ có 50 mét vuông, toàn bộ phòng khách đều lộ ra sự tinh nghịch. Hai gian phòng ngủ, một phòng dùng để ngủ, một phòng bởi vì là nghệ sĩ cho nên chất đầy áo quần ở bên trong, nhưng không có mấy cái có thể gọi là thương hiệu.
 
Sau khi nhìn thấy nhà của Cao Phi, Cố Nam Ngạn chỉ muốn hỏi tiền kiếm được để trong bụng chó hết rồi sao.
 
Kiếm tiền trong giới giải trí không khó. Cao Phi tốt xấu gì cũng có thể được coi là nghệ sĩ tuyến hai nổi tiếng. Ngày hôm qua anh thấy lịch trình của cô dày đặc. Tốt xấu gì cũng là đại ngôn của một vài thương nghiệp nhỏ. Xuất đạo bốn năm, vậy mà vẫn còn ở trong ngôi nhà nhỏ bé như thế này.
 
“Phong thủy ở đây có tốt không?” Cố Nam Ngạn hỏi. Hầu hết mọi người trong giới giải trí đều rất mê tín phong thủy. Xuất đạo bốn năm mà vẫn còn sống trong những ngôi nhà như thế này, cách giải thích duy nhất mà Cố Nam Ngạn có thể đưa ra chính là phong thủy ở đây tốt, vượng nhân* cho nên Cao Phi mới tiếc không đổi.
 
*Vượng nhân: Là làm cho số mệnh con người ta thịnh vượng lên.
 
“Hả?” Cao Phi sửng sốt một chút mới phản ứng được câu mà Cố Nam Ngạn hỏi là có ý gì. Cô cúi đầu: “Không phải, chỉ là vì giá thuê rẻ thôi.”
 
Lại còn thuê sao? Vẻ mặt Cố Nam Ngạn ngưng trọng, nhất thời không biết nên nói gì.
 
Cao Phi mang hai cốc nước đến.
 
Cô có chút sợ Cố Nam Ngạn. Mặc dù từ tối qua đến giờ Cố Nam Ngạn đều vô cùng tốt, bị cô đụng phải làm hoán đổi linh hồn cũng không đánh, không mắng chửi người, thậm chí còn không nói một câu nặng lời nào với cô. Ngày hôm nay còn tốt bụng giúp cô chạy thông cáo. Thế nhưng Cao Phi vẫn cảm thấy khí tức trên người Cố Nam Ngạn quá mạnh mẽ, làm cho người khác không dám tùy tiện đến gần.
 
Cô nghĩ tối nay nhất định đã chuyện gì đó làm cho Cố Nam Ngạn cực kỳ tức giận.
 
Cao Phi cắn môi dưới.
 
Cố Nam Ngạn ngồi xuống, lấy điện thoại di động của Cao Phi xem, trên màn hình, tất cả đều hiện lên các cuộc gọi nhỡ của Thang Thục Tiệp, ngay cả weixin cũng đầy tin nhắn chưa đọc của Thang Thục Tiệp.

 
Anh không nói gì, trực tiếp trả lại điện thoại cho Cao Phi.
 
Cao Phi nhận điện thoại.
 
Từ những lời tức giận, mắng chửi của Thang Thục Tiệp trên weixin, đại khái là cô đã đoán ra được tối nay đã xảy ra chuyện gì.
 
Giống như có cái gì đó bị lột sạch, không mảnh vải che thân. Cao Phi cúi thấp đầu, thậm chí cô còn không dám nhìn vào mắt của Cố Nam Ngạn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Xin lỗi."
 
Cố Nam Ngạn không nói gì, mím chặt khóe môi. Không cần nói cũng biết, trải qua ngày hôm nay, anh sẽ không có ý định chạy các thông cáo còn lại cho Cao Phi nữa.
 
Hai người không nói gì, căn phòng lập tức trở nên cực kỳ yên lặng.
 
Mãi cho đến một lúc lâu sau, Cao Phi vẫn cúi đầu, nói bằng giọng mũi: "Cảm ơn anh."
 
Cố Nam Ngạn quay đầu, thấy viền mắt của Cao Phi đỏ lên. Anh lạnh lùng nở nụ cười: “Cảm ơn tôi làm cái gì. Cảm ơn tôi trở mặt với người đại diện của cô, sau đó đánh ông chủ thương hiệu đại ngôn, phá hỏng đại ngôn của cô?"
 
Anh không chắc chắn nếu Cao Phi thực sự có mặt ở đó, có mỉm cười đón nhận bàn tay như móng heo của Lý Vương đưa đến hay không, và thậm chí sau khi uống rượu, còn phải chịu đựng cơn buồn nôn mà chăm sóc ông ta cả một đêm, chỉ vì sẽ nhận được đại ngôn nhãn hiệu bách hóa vào ngày hôm sau.
 
Cao Phi ngẩng đầu, nhìn thấy gò má lạnh lùng của Cố Nam Ngạn, cô đã biết trong lòng Cố Nam Ngạn đang nghĩ gì về cô: "Đều không phải như những gì anh nghĩ."
 
Sau đó cô cắn chặt răng, sống mũi cay cay, ánh mắt trở nên quật cường: "Tôi không có."
 
"Xin anh đừng nghĩ tôi như vậy, tôi chưa từng có."
 
Cô có thể chịu đựng bất kỳ lời mắng chửi hay nói xấu nào, ngoại trừ tôn nghiêm và sự trong trắng duy nhất còn lại của cô. Bởi vì cô biết rằng chỉ cần cô dễ dàng từ bỏ, thì sẽ càng ngày càng lún sâu theo lòng tham, và cuối cùng cô sẽ không bao giờ quay đầu lại được. 
 
Cao Phi phản ứng mạnh mẽ như vậy, Cố Nam Ngạn ngay lập tức hối hận về những điều mình vừa nói: "Tôi xin lỗi."
 
Cao Phi bình tĩnh lại.
 
Cố Nam Ngạn nhớ tới hành động chặn đường tối hôm nay của Thang Thục Tiệp.
 
So với Lý tổng kia, anh thấy Thang Thục Tiệp còn ghê tởm hơn.
 
Cố Nam Ngạn: "Nếu như cô không muốn gặp rắc rối sau này, tôi đề nghị cô nên đổi một người đại diện khác." Hiện tại chỉ là chặn đường, anh nghĩ rằng nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ không lâu nữa Cao Phi sẽ bị chính người đại diện của mình tắm rửa sạch sẽ đưa lên tận giường của nhà đầu tư.
 
Cao Phi nghe thấy lời này thì lập tức ngẩng đầu, hai mắt tựa như sáng lên, sau đó giống như đang suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt từ từ ảm đạm xuống.
 
Cố Nam Ngạn thấy Cao Phi không nói gì, anh mơ hồ cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó không ổn, hỏi: "Cô ký hợp đồng với công ty bao nhiêu năm?"
 
Cao Phi trầm mặc một lúc, cúi đầu mở miệng: "Hai mươi năm."
 
Cố Nam Ngạn nghe thấy hai mươi năm, suýt chút nữa sặc nước. Anh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: "Hai mươi năm?"
 
Cao Phi: "Vâng."
 
Cố Nam Ngạn thở dài một hơi, mở lòng bàn tay ra: "Hợp đồng có ở đây không? Lấy ra đưa tôi xem một chút."
 
Cao Phi đi đến ngăn kéo trong phòng ngủ tìm hợp đồng rồi đưa nó cho Cố Nam Ngạn.
 

Cố Nam Ngạn lật xem, nhíu mày thật chặt.
 
Đây là bản hợp đồng mà những nghệ sĩ thành thục, hoặc là người trưởng thành có một chút kinh nghiệm sẽ không bao giờ ký.
 
Cố Nam Ngạn hít một hơi, định mắng cô có đầu óc hay không thì nhìn thấy thời gian hai bên ký hợp đồng.
 
Ký từ bốn năm trước. Tính toán một chút, lúc đó ký hợp đồng Cao Phi 18 tuổi.
 
Chữ ký đã có giá pháp lý nhưng vẫn đang còn độ tuổi đi học. Nếu không có bố mẹ hoặc người giám hộ đi theo cùng, chỉ có một mình cô, ở trước mặt tư bản cáo già, chẳng khác gì một con cừu non chờ bị làm thịt.
 
Cố Nam Ngạn đọc điều khoản phân chia thu nhập trong hợp đồng, nở nụ cười châm biếm.
 
Thù lao phim điện ảnh và truyền hình và đại ngôn, công ty lấy 90%, doanh thu bán đĩa nhạc và doanh thu buổi hòa nhạc, công ty lấy 30%.
 
Có vẻ như con số 30% phía sau coi như không tệ, có thể cám dỗ những người mới ra đời đến ký hợp đồng. Thậm chí, hiện tại có rất nhiều nghệ sĩ và công ty chia 5:5. Tuy nhiên, theo như anh biết, mặc dù diễn xuất nát bét, Cao Phi bây giờ là một diễn viên, chưa bao giờ phát hành đĩa nhạc hay biểu diễn một buổi hòa nhạc nào.
 
Doanh thu bán đĩa hay buổi hòa nhạc lấy từ đâu ra.
 
Điều kiện hủy hợp đồng còn khắt khe hơn. Nếu muốn hủy hợp đồng trong thời gian hợp đồng còn có giá trị, phải trả gấp năm lần "Phí đào tạo" mà công ty bỏ ra trong thời gian đầu và gấp ba lần thiệt hại kinh tế của công ty do cô chấm dứt hợp đồng.
 
Cho nên bất luận từ góc độ nào thì đó cũng là một con số trên trời đối với cô gái vẫn còn đang ở nhà thuê này.
 
Cố Nam Ngạn đóng hợp đồng trong tay, cũng lười mắng chửi người, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Tại sao cô lại ký nó?"
 
Cao Phi im lặng, cuối cùng mấp máy môi nói: "Tôi cần tiền."
 
Cố Nam Ngạn nghe ra cô không hề nguyện ý nói rõ sự tình, cũng không nói gì thêm nữa.
 
“Không thể chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình, cô chưa nghĩ đến việc ra tòa sao?” Cố Nam Ngạn hỏi.
 
Cao Phi hít mũi một cái: "Trước đây tôi đã âm thầm hỏi ý ​​luật sư. Luật sư nói hợp đồng này quả thật không hề có tính bình đẳng, nhưng nếu thực sự khởi kiện lên tòa thì rất khó đảm bảo thắng kiện. Nếu thua kiện, tôi sẽ phải đối mặt với càng nhiều tiền bồi thường hơn."
 
Sau đó không biết từ đâu mà Thang Thục Tiệp biết được cô đi hỏi ý kiến ​​luật sư, cảnh cáo cô không nên không biết tự lượng sức mình. Cô đơn thương độc mã đối mặt với toàn bộ bộ phận pháp lý của công ty thì không cần nghi ngờ gì cô sẽ chết. Sau khi nói xong, Thang Thục Tiệp còn thổi thổi móng tay, nhìn cô cười: "Thực ra, bây giờ cô đang kiếm được rất nhiều tiền, nuôi sống một mình cô, còn có thể dư dả nuôi thêm phế nhân kia của cô. Nếu không có chúng tôi, bây giờ sợ rằng cô đã là gái mại dâm trong một sòng bạc ngầm ở đâu đó rồi. Cô gái à, như vậy không phải sẽ rất đáng tiếc hay sao?"
 
Cố Nam Ngạn nghe Cao Phi nói xong, anh nhíu mày nhìn bản hợp đồng trên tay.
 
Đúng lúc này điện thoại di động của Cao Phi đột nhiên vang lên, chuông reo liên tục..
 
Điện thoại hiển thị người gọi đến là "Thang Thục Tiệp".
 
Cao Phi đang cầm điện thoại, không biết phải nhận như thế nào. Cố Nam Ngạn đã duỗi tay ra, trực tiếp giúp cô ấn phím tắt, sau đó nhân tiện chuyển sang chế độ máy bay, có muốn gọi đến cũng không gọi được.
 
Cao Phi: "Tôi..."
 
Cố Nam Ngạn đặt bản hợp đồng trên tay xuống, nói: "Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chuẩn bị việc khởi kiện để chấm dứt hợp đồng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cô."
 
Anh lại cười một tiếng: "Cũng là giúp chính bản thân tôi."
 

Ai bảo bây giờ anh là Cao Phi. Ai mà biết được khi nào thì họ mới có thể hoán đổi trở về.
 
Cao Phi: "Vậy..."
 
Cố Nam Ngạn: "Điều mà tôi cố gắng, chính là ngăn không cho vụ kiện này bị thua."
 
"Nhưng mà tôi biết cô khẳng định còn muốn hỏi nếu lỡ như thua thì phải làm sao bây giờ. Nếu thua, tôi sẽ giúp cô giúp cô trả tiền đền bù hợp đồng. Trước đó tôi sẽ cho cô nợ, sau đó từ từ trả lại."
 
Cao Phi bình tĩnh nhìn Cố Nam Ngạn, đột nhiên không biết phải nói gì: "Cố, Cố..."
 
Cố Nam Ngạn hơi nhướng mày nhìn cô: "Trở thành một người cùng vận mệnh với cô, tôi quả thật rất không may mắn, đúng không?"
 
Cao Phi cúi đầu: "Thực sự rất xin lỗi."
 
Cô dụi mắt, nghĩ mặc kệ thành công hay thất bại, mặc kệ sau này Cố Nam Ngạn hoán đổi lại có đổi ý hay không, từ lúc anh nói ra những lời này, cô đều đã mắc nợ anh rồi, không có gì có thể đền đáp được.
 
Ngược lại, nếu cô là Cố Nam Ngạn, cô nhất định sẽ cảm thấy bản thân mười tám đời xui xẻo mới có thể gặp phải cục diện rối rắm này.
 
Trong lòng Cao Phi tràn đầy chua xót: "Tôi không biết tôi có thể làm gì để giúp cho anh nữa. Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều."
 
Cố Nam Ngạn cảm thấy anh đã quen với việc Cao Phi dùng cơ thể anh ngoan ngoãn vâng lời như vậy. Buổi chiều anh không ăn được gì trên bàn tiệc, còn đánh một trận nữa, bây giờ anh đói bụng.
 
Sáng nay anh ăn bữa sáng do Cao Phi làm, không ngờ là trù nghệ của cô cũng không tệ.
 
Cố Nam Ngạn dựa lưng vào sô pha: "Không biết làm gì để giúp, có thể làm giúp tôi chút đồ ăn được không?"
 
“Được.” Cao Phi vội vàng đứng lên: “Anh muốn ăn gì?”
 
Cố Nam Ngạn: "Mì thịt bò đi."
 
Cao Phi lập tức chạy vào bếp nấu ăn.
 
Cố Nam Ngạn ngồi trên ghế sô pha, nhớ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, thậm chí còn tự hỏi loại chuyện hoang đường này, rốt cuộc có phải là một giấc mơ hay không, hiện tại anh vẫn còn đang mơ.
 
Anh cầm điện thoại lên, soi soi gương mặt trên màn hình.
 
Là gương mặt của Cao Phi.
 
Cố Nam Ngạn thừa nhận gương mặt này rất xinh đẹp, thậm chí là tuyệt sắc.
 
Xinh đẹp đến mức có lẽ không ai tin được, bản thân chính là một con thỏ trắng.
 
Ăn xong mì, Cao Phi dựa theo yêu cầu của Cố Nam Ngạn, dọn dẹp đồ đạc một chút, rồi cùng anh lái xe quay về Tịnh Nam Uyển.
 
Hiện tại cô không thể sống trong nhà của mình được nữa. Thứ nhất, cô không biết Thang Thục Tiệp sẽ đến tìm cô lúc nào. Thứ hai, rất có thể Thang Thục Tiệp sẽ mở cửa và phát hiện "Cố Nam Ngạn" đang ở bên trong.
 
Tiểu khu cũ kỹ đó rất hỗn tạp, an ninh cũng không tốt, Cố Nam Ngạn xuất hiện ở đó thực sự rất bắt mắt.
 
Tịnh Nam Uyển thì không sao. Người sống trong tiểu khu này không phú thì quý, rất nhiều nghệ sĩ tên tuổi sống ở đây, cho dù có phóng viên chụp được ảnh Cao Phi ra vào Tịnh Nam Uyển cũng không có quan hệ gì.
 
Về đến nhà, Cố Nam Ngạn nói Cao Phi chọn phòng ngủ mà cô thích.
 
Đầu tiên, Cao Phi còn nghĩ đây có tính là sống chung hay không, sau đó cô lén lắc đầu. Hai người đều đã như thế này, nói muốn tránh nghi ngờ là có chút làm ra vẻ.
 
Cố Nam Ngạn không nói nhiều. Anh nói với Cao Phi rằng anh đã tìm một người bạn mô phỏng hoạt hình cảnh hai người va chạm vào nhau vào cái đêm hôm đó. Sau đó lại tính toán phân tích lực liên quan, sẽ nhanh chóng tìm ra cách hoán đổi lại thôi.
 
Cao Phi gật đầu: "Được rồi, tôi nhất định phối hợp."
 
Cố Nam Ngạn nhìn lại lịch trình của Cao Phi. Anh coi như là đã hiểu tại sao Cao Phi lại có nhiều thông cáo lộn xộn như vậy. Từ trên bản hợp đồng, Cao Phi giống như một công cụ kiếm tiền miễn phí vậy. Loại chuyện tốn thời gian lại dễ đắm chìm vào như việc trau dồi kỹ thuật diễn xuất, không những không được cám ơn còn không kiếm được tiền. Thay vì phí tâm vào kế hoạch lâu dài, không bằng nên đi theo con đường kiếm tiền nhanh, càng bóc lột càng tốt.

 
Cố Nam Ngạn: "Cái nào thoái thác được, cái nào chưa ký hợp đồng, cái nào đã ký hợp đồng rồi?"
 
Cao Phi cầm thông cáo, lần lượt phân tích từng cái một.
 
Lúc này điện thoại di động của Cố Nam Ngạn đổ chuông đến.
 
Anh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận: "Alo."
 
Sau khi nghe thấy giọng nữ yêu kiều phát ra, mới đột nhiên nhớ lại bây giờ anh đang ở trong cơ thể của Cao Phi.
 
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng phụ nữ trả lời cuộc gọi thì trầm mặc.
 
Cố Nam Ngạn ngay lập tức đưa điện thoại cho Cao Phi, bật chế loa ngoài, ra hiệu cho cô nhanh chóng nghe máy.
 
Cao Phi không thể làm gì khác hơn là kiên trì mở miệng: "Alo."
 
Bởi vì vừa rồi là giọng nữ, bên kia khẽ mỉm cười: "Nam Ngạn."
 
Cao Phi: "Xin chào."
 
Người gọi đến là Sử Thanh, đạo diễn kỳ cựu nổi tiếng trong nước, cũng là một nửa thầy giáo của Cố Nam Ngạn. Bộ phim đầu tiên Cố Nam Ngạn giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất chính là do ông ấy làm đạo diễn.
 
Sử Thanh gọi điện đến là nhờ Cố Nam Ngạn giúp một chuyện.
 
Mấy năm gần đây, bởi vì tuổi tác mà ông ấy không thể làm đạo diễn được nữa, nhưng lại vì rảnh rỗi không có gì làm, ông ấy đã chạy đến tham gia chương trình thực tế , làm giám khảo cố định của chương trình.
 
Ông ấy rất quan tâm đến chương trình này. Trong chương trình, giám khảo cố định có thể mời bạn bè có địa vị cao trong giới đến làm giám khảo. Sử Thanh biết Cố Nam Ngạn là người tính tình lãnh đạm, không thích các chương trình thực tế. Vốn ông ấy mời một đạo diễn khác, kết quả là, vị đạo diễn được mời kia đi nghỉ ngơi trên đảo thì đột nhiên gặp bão, chuyến bay bị hủy không thể đến được. Sử Thanh đành phải mời Cố Nam Ngạn đến giúp đỡ.
 
Địa điểm ghi hình sẽ ở thành phố B, chiều mai.
 
Sử Thanh: "Thầy đã hỏi Phương Kính (Người đại diện của Cố Nam Ngạn). Cậu ấy nói mấy ngày nay em đều ở thành phố B, tạm thời không có lịch trình gì, vì vậy tìm em đến ghi hình một chương trình."
 
Cao Phi nghe thấy làm "Giám khảo của chương trình thực tế " thì mắt trợn to, sau đó cô chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn Cố Nam Ngạn.
 
Làm, làm sao bây giờ?
 
Lịch trình khác nói không chừng cô còn có thể ứng phó được. Chương trình truyền hình thực tế , để cho cô làm giám khảo???
 
Trong lòng Cố Nam Ngạn hiện tại cũng giống như có hàng vạn con thiên lý mã chạy qua.
 
Đối diện người thầy đã dẫn dắt anh vào ngành, biết anh đang ở thành phố B, không có lịch trình, nếu từ chối thì anh phải mở miệng như thế nào đây?
 
Nhưng Cao Phi...
 
Cố Nam Ngạn thừa nhận anh không bao giờ chủ động đọc tin tức liên quan đến Cao Phi, nhưng anh cũng biết chỉ bằng một mình Cao Phi đã nuôi sống được không ít trang weibo điện ảnh truyền hình bằng các bài báo trào phúng, chê bai, mắng chửi.
 
Có thể thấy được diễn xuất của cô nát bét đến mức nào.
 
“Nam Ngạn?” Sử Thanh gọi.
 
Ánh mắt của Cao Phi trông chờ nhìn Cố Nam Ngạn, chỉ cần anh lắc đầu, cô sẽ lập tức từ chối.
 
Cố Nam Ngạn nhìn ánh mắt đáng thương của Cao Phi, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau khi suy nghĩ nửa phút, cuối cùng mở miệng, trực tiếp dùng giọng nữ nói thẳng vào điện thoại: "Cố Nam Ngạn sẽ đi. "
 
Cao Phi đặt mông ngồi bệt xuống sàn nhà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận