Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa

"Con mẹ nó, ánh mắt này thật tuyệt vời!"
 
"Bức ảnh này nhìn quá soái rồi. Tôi cmn có nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày nào đó tôi sẽ bị Cao Phi hấp dẫn như vậy."
 
"Ngày hôm nay cô ấy vừa xuất hiện, tôi đã cảm thấy giống như một tảng băng. Không phải Cao Phi yêu Cố Nam Ngạn đến núi lở đất nứt, sông cạn đá mòn sao, sao lại có loại tính cách như vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đúng vậy, đúng vậy. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cô ta đã làm một trái tim bằng tay gửi cho Cố Nam Ngạn trong chương trình thực tế. Khúc đó còn khiến tôi chán ghét muốn chết."
 
......
 
Mấy sinh viên thực tập ở xung quanh nhỏ giọng xì xào.
 
Lúc này Cố Nam Ngạn đã chụp ảnh xong. Anh thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng thay đồ. Vừa đi ngang qua thì nghe thấy người thực tập nói "Cao Phi yêu Cố Nam Ngạn đến núi lở đất nứt, sông cạn đá mòn", "Cao Phi đã làm một trái tim bằng tay gửi cho Cố Nam Ngạn trong chương trình tạp kỹ".
 
Anh nhịn không được nghĩ, không biết người phụ nữ đang sử dụng cơ thể anh đang làm chuyện gì ở nhà, anh khịt mũi.
 
Lý Việt Vi cất dụng cụ xong, đi đến: "Cao Phi."
 
Người đối diện không đáp lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Việt Vi cao giọng gọi lại một lần nữa: "Cao Phi."
 
Cố Nam Ngạn lúc này mới phản ứng kịp Lý Việt Vi gọi "Cao Phi" chính là gọi anh. Anh nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì không?"
 
Thái độ của Lý Việt Vi hoàn toàn khác với trước đây, mỉm cười: "Thêm phương thức liên lạc đi."
 
"Tôi có một chủ đề đang lên kế hoạch, tôi cảm thấy rất thích hợp với cô, nói không chừng tương lai còn có thể hợp tác."
 
Cố Ngam Ngạn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn."
 
"Liên hệ trực tiếp với người đại diện của tôi là được, hẹn gặp lại."
 
Nói xong, anh gật đầu với Lý Việt Vi rồi rời đi. Hướng Nguyên đang đứng bên cạnh chờ, thấy Cao Phi đã rời đi, anh ta cũng lập tức gật đầu với Lý Việt Vi, sau đó xách túi chạy theo.
 
Hướng Nguyên đi theo phía sau "Cao Phi", phát hiện hôm nay cô đi nhanh hơn bình thường rất nhiều, cả người còn tỏa ra một loại hơi thở "Đừng lại gần".
 
Bình thường sau khi kết thúc công việc, Cao Phi sẽ nói chuyện với anh ta, cằn nhằn nói xấu mấy chuyện lung tung. Nhưng hôm nay Cao Phi dường như không có ý muốn nói chuyện với anh ta.
 
Hướng Nguyên nhìn bóng lưng của Cao Phi.
 
Anh ta nghĩ ngày hôm nay cô đột nhiên thay đổi như vậy có lẽ là do cuộc cãi vã với Thang Thục Tiệp trong xe lúc sáng, vì vậy tâm trạng không được tốt.
 
Nhưng mà cãi nhau với Thang Thục Tiệp...
 
Sáng nay Thang Thục Tiệp bị bại trận có thể là bởi vì trở tay không kịp khi "Cao Phi" đột nhiên có thái độ cường ngạnh, nhất thời bị hôn mê. Chỉ là lần sau khẳng định đã phản ứng kịp, đến lúc đó Cao Phi phải làm sao bây giờ.
 
Cuộc sống của Cao Phi vốn đã rất khó khăn.

 
Trong mắt Hướng Nguyên hiện lên sự lo lắng.
 
Cố Nam Ngạn không quan tâm đến trợ lý đi theo phía sau, vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại, Tất cả đều là tin nhắn Weixin chưa đọc, đều là của Cao Phi gửi đến.
 
[Xin hỏi buổi chụp ảnh có thuận lợi không? Thương cảm.Jpg]
 
[Thực sự rất cám ơn anh!]
 
[Lúc nãy người đại diện của anh đã gọi điện đến nói anh chuyển tiếp bài viết của trang weibo chính thức của bộ phim để tuyên truyền. Anh chưa trở về nhưng bên kia lại hối thúc, vì vậy tôi đã tự ý chuyển tiếp.] 
 
Có vẻ như để chứng minh mình vô tội, Cao Phi còn gửi ảnh chụp màn hình nhật ký cuộc gọi.
 
Cố Nam Ngạn nhắn tin trả lời lại: [Ừ.]
 
Anh chuyển sang trang Weibo của mình.
 
Đây không phải là việc gì quá khó. Đối với anh mà nói chỉ cần nhấn ngón tay của mình vào chữ chuyển tiếp là được rồi, thậm chí không cần thêm bất kỳ kí tự gì, bởi vì thông tin chi tiết đã rất rõ ràng trong bài viết gốc rồi.
 
Vậy mà Cố Nam Ngạn nhìn thấy bài viết được đăng lại bởi người dùng có tích dấu V "Cố Nam Ngạn" hai giờ trước.
 
"Ngày x tháng x sẽ được công chiếu. Bộ phim này, từ đạo diễn diễn viên cho đến nhân viên hậu trường đều đã nỗ lực rất nhiều, tôi muốn mang đến một tác phẩm xuất sắc cho các bạn. Mong mọi người có thể đến rạp ủng hộ tác phẩm sau khi công chiếu nhé."
 
Lúc chuyển tiếp còn đính kèm thêm một đoạn văn nữa, dài dòng đến mức ngoại trừ quảng cáo thì cũng chỉ có quảng cáo.
 
Cố Nam Ngạn: "..."
 
Bỏ đi, anh xoa xoa huyệt thái dương, tự nhủ không cần quan tâm đến những chi tiết này.
 
Cố Nam Ngạn cất điện thoại di động, anh đi đến xe của bảo mẫu Cao Phi ở gara thì phát hiện có người đang đứng đợi ở đó.
 
Thang Thục Tiệp.
 
Cố Nam Ngạn khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cái người đại diện của Cao Phi này.
 
Hướng Nguyên cũng nhìn thấy Thang Thục Tiệp.
 
Anh ta vốn luôn lo lắng, nghĩ rằng sau buổi sáng ngày hôm nay, Thang Thục Tiệp sẽ hành hạ cuộc sống sau này của Cao Phi, nhưng kết quả là hiện tại anh ta thấy Thang Thục Tiệp không hề nổi bão lúc nhìn thấy Cao Phi, thậm chí còn nở một nụ cười.
 
Thoạt nhìn tâm tình của Thang Thục Tiệp rất tốt, ra lệnh cho Hướng Nguyên: "Lái xe đến Trần Ký."
 
Hướng Nguyên: "A... Được."
 
Trần Ký là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở thành phố B.
 
Thang Thục Tiệp hất cằm, tựa như rất rộng lượng không tính toán chuyện hồi sáng với Cao Phi, nói: "Từ trước đến nay đại ngôn của nhãn hiệu H rất được săn đón. Tối nay người phụ trách thị trường của bọn họ muốn gặp cô, cùng nhau ăn một bữa cơm."
 
Đối với những việc như ăn uống với bên thương hiệu này, thời gian đều là do bên thương hiệu quyết định, căn bản là không ghi vào trong lịch trình rõ ràng được.
 

Sau khi Cố Nam Ngạn nghe thấy có bữa tiệc thì nhíu mày: "Hôm nay không được khỏe, hôm khác đi."
 
Anh phải tìm cách hoán đổi lại thân thể với Cao Phi càng sớm càng tốt.
 
Thang Thục Tiệp dường như không ngờ "Cao Phi" sẽ từ chối: "Cô nói cái gì?"
 
Cố Nam Ngạn nhìn thẳng vào Thang Thục Tiệp, lặp lại: "Hôm nay tôi không được khỏe, hôm khác đi."
 
"Cô có biết..." Giọng của Thang Thục Tiệp nâng cao lên quãng tám, nhưng khi đối diện với biểu tình trên gương mặt của "Cao Phi", khí thế của cô ta lại đột nhiên yếu đi, cô ta không biết Cao Phi lấy đâu ra khí thế mạnh mẽ như vậy.
 
Nhưng mà sau khi Thang Thục Tiệp trải qua một lần hù dọa vào buổi sáng, đầu óc cô ta xoay chuyển nhanh hơn, tự nhủ đây chỉ là một quả hồng mềm mặc người xoa bóp, hiện tại giả bộ cứng rắn nhưng bên trong vẫn còn là một con thỏ trắng ngu xuẩn.
 
Thang Thục Tiệp: "Đại ngôn của thương hiệu H này quan trọng như thế nào, còn cần tôi phải nói cho cô biết không?"
 
Cố Nam Ngạn đã nghe thấy thương hiệu H từ trong miệng của Thang Thục Tiệp kia, sau đó nhớ lại ngày hôm qua anh đã nhìn thấy trên thông cáo của Cao Phi ba cái đại ngôn của các thương nghiệp nhỏ và sân ga.
 
Thương hiệu H là thương hiệu hàng bách hóa rất được chú trọng ở trong nước. Nếu so với các sản phẩm mỹ phẩm và chăm sóc da hàng đầu mà các nữ minh tinh muốn có được thì còn kém xa, nhưng nếu so sánh với ba cái đại ngôn sân ga và thương nghiệp nhỏ lẻ thì rất có phân lượng.
 
Thang Thục Tiệp mở cửa xe, không cho từ chối: "Đi."
 
Cố Nam Ngạn đứng tại chỗ một lúc, cắn răng, nắm chặt nắm tay. Người đàn ông được nuôi dạy tốt đã trực tiếp nguyền rủa cái thế giới chết tiệt này không biết bao nhiêu lần trong lòng, cuối cùng cũng phải lên xe.
 
Không tại sao cả. Bởi vì anh là một người tốt.
 
Trần Ký, Thang Thục Tiệp đến phòng riêng.
 
Người phụ trách thị trường thương hiệu H họ Lý, tên là Lý Vương, nửa giờ sau ông ta mới khoan thai đi đến, còn dẫn theo hai thư ký phía sau.
 
Trong nửa giờ, Cố Nam Ngạn đã tức giận đầy một bụng lửa. Vô số lần anh tự nói với bản thân bây giờ anh là Cao Phi chứ không phải Cố Nam Ngạn, bây giờ trực tiếp lật bàn đứng dậy bỏ đi thì sau này mọi chuyện sẽ bị tính lên đầu Cao Phi.
 
Nhìn thấy Lý Vương đi vào, Thang Thục Tiệp đứng lên, vươn tay ra bắt tay: "Lý tổng."
 
Cố Nam Ngạn liếc nhìn người đàn ông bước vào, ông ta tầm bốn mươi tuổi, đầu hói, bụng bia, bộ dạng thường thấy trên bàn rượu quan hệ xã giao.
 
Anh kìm nén lửa giận, đứng dậy, đưa tay ra bắt tay với người đàn ông đi vào.
 
Lý Vương nắm lấy bàn tay trắng nõn đang duỗi ra, híp mắt nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới, nở nụ cười: "Cao Phi."
 
"Cô đẹp hơn so với trong ảnh."
 
Cố Nam Ngạn ngoài cười nhưng trong không cười, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói, rụt tay lại.
 
Người đã đến đông đủ, Thang Thục Tiệp gọi phục vụ dọn thức ăn và rượu lên.
 
Rõ ràng Thang Thục Tiệp rất giỏi xã giao, chẳng mấy chốc bữa cơm đã được cô ta hâm nóng, cùng Lý Vương cụng ly rượu, một người vừa nói vừa cười, một người nghe đến vui vẻ.
 

Cố Nam Ngạn ngồi yên lặng, không tham gia vào cuộc trò chuyện, cũng không động đũa đến một bàn đầy món ăn.
 
Không phải anh không đói, chẳng qua là cảm thấy tất cả đồ ăn trên bàn đều được rải nước bọt hết rồi, rất buồn nôn.
 
Không biết Thang Thục Tiệp đã nói đến đâu, cô ta đẩy "Cao Phi" bên cạnh: "Cao Phi, đứng lên kính rượu Lý tổng."
 
Cố Nam Ngạn đang suy nghĩ nếu nửa giờ nữa mà bữa ăn này còn chưa kết thúc thì anh sẽ trực tiếp đứng dậy rời đi. Sau đó trở về xách cổ Cao Phi lên, cho dù đêm nay có đụng nhau đến chết cũng phải đổi thân xác trở về.
 
Đột nhiên bị Thang Thục Tiệp đẩy một cái, kêu anh đứng dậy mời rượu. Sắc mặt của Cố Nam Ngạn không được tốt lắm, trực tiếp trả lời: "Tôi không uống rượu."
 
Thang Thục Tiệp nhướng mày: "Từ khi nào mà cô..."
 
“Bỏ đi.” Lý Vương đột nhiên ngắt lời Thang Thục Tiệp, xua tay: “Nếu Tiểu Cao không uống được thì đừng ép người ta uống.”
 
Thang Thục Tiệp không thể làm gì khác hơn là nặn ra nụ cười: "Được, được."
 
Lý Vương quay sang người đẹp im lặng nãy giờ: "Không uống được rượu, vậy lấy trà thay rượu đi."
 
Cố Nam Ngạn liếc nhìn người đàn ông dường như đã uống có chút say, kìm nén sự tức giận, anh đứng dậy, bưng tách trà đến trước mặt ông ta.
 
Lý Vương ngẩng đầu cười hai cái: "Như vậy là được rồi."
 
Lý Vương cố tình bước tới để cụng ly với người đẹp.
 
Sau khi cụng ly xong, Cố Nam Ngạn đang định uống tượng trưng một chút thì đột nhiên anh cảm nhận được eo mình mơ hồ bị chạm nhẹ.
 
Anh không biết là vô tình hay cố ý.
 
Cố Nam Ngạn nhíu mày.
 
Sau đó cảm giác phần eo bị chạm vào càng ngày càng rõ ràng. Lại tiếp sau đó, anh cảm giác được một bàn tay trực tiếp đặt lên lưng mình.
 
Chính xác mà nói là đặt lên eo của Cao Phi.
 
Tay của Lý Vương.
 
Cố Nam Ngạn nghĩ là người đàn ông này có thể đang muốn vịn vào cái lưng ghế ở phía sau người anh nhưng vịn sai chỗ, vì vậy anh nghiêng người tránh sang một bên, tránh thoát khỏi bàn tay đang đặt trên thắt lưng của anh ra.
 
Nhưng mà một giây tiếp theo, bàn tay đó lại tiếp tục duỗi đến.
 
Một tay Lý Vương vẫn còn đang cầm ly rượu, chỉ cảm thấy mỹ nhân trước mặt, càng nhìn gần người càng nóng: "Người đại ngôn ấy hả, không phải chỉ nhìn mỗi khí chất, hình tượng là được."
 
Cố Nam Ngạn cảm nhận được bàn tay trên eo dần dần trượt xuống, trực tiếp dừng lại trên mông của Cao Phi.
 
Lần này chắc chắn không phải là vịn sai.
 
Cố Nan Ngạn dừng lại một chút, gương mặt đen thui, anh trực tiếp nắm lấy bàn tay kia, tàn nhẫn bẻ ra phía sau.
 
“A!” Lý Vương hét lên.
 
Hành động này diễn ra trong nháy mắt, Thang Thục Tiệp không biết vì sao Lý Vương lại đột nhiên hét lớn một tiếng như vậy: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
 
Cố Nam Ngạn vốn đã chán ghét đến cực điểm, anh còn chưa mở miệng, Lý Vương đang bưng cổ tay, trực tiếp trở mặt, ngón tay chỉ vào mũi "Cao Phi": "Đây là làm sao vậy hả!"
 
Thang Thục Tiệp phản ứng kịp, đại khái là biết xảy ra chuyện gì, lập tức mắng: "Cao Phi! Nhanh xin lỗi Lý tổng!"
 
Cố Nam Ngạn cắn chặt răng. Gương mặt tươi cười của Lý Vương biến mất, biến thành vẻ dữ tợn, trong đôi mắt hình tam giác không giấu được sắc dục.

 
Cố Nam Ngạn nhịn xuống cơn buồn nôn, xoay người rời đi.
 
Chỉ là chỗ anh ngồi là ở phía trong, vừa quay đầu lại, Thang Thục Tiệp đã trực tiếp chặn ngang một cái ghế ở trước mặt anh, chặn đường đi của anh.
 
Thang Thục Tiệp vội vàng bước đến hai bước, trực tiếp lôi kéo cánh tay "Cao Phi" đến trước mặt Lý Vương: "Cô đừng có không biết xấu hổ như vậy, nhanh xin lỗi Lý tổng! Nếu đêm nay không bồi Lý tổng uống rượu vui vẻ thì đừng hòng rời đi!"
 
Cô ta vừa dạy dỗ Cao Phi, vừa quay đầu mỉm cười với Lý Vương: "Xin lỗi Lý tổng, thực sự xin lỗi."
 
Cố Nam Ngạn thoát khỏi móng vuốt của của Thang Thục Tiệp, anh không ngờ người đại diện của Cao Phi vào lúc này không giúp đỡ mà ngược lại còn chặn đường trốn thoát, anh tức giận đến mức bật cười thành tiếng, phun ra một chữ: "Cút."
 
Thang Thục Tiệp bị Cố Nam Ngạn hất tay choáng váng lui về phía sau hai bước. Lý Vương gia thấy mỹ nhân bị người đại diện răn dạy cũng không chịu nhượng bộ, vì vậy ông ta xắn tay áo nói: "Ông đây hôm nay thật sự rất mất hứng."
 
"Đúng là đồ không biết điều."
 
"Bao nhiêu người đứng xếp hàng chờ đợi cơ hội, sờ hai cái là để cô vào mắt. Khuyên cô tốt nhất là nên biết thức thời."
 
Lý Vương: "Hôm nay ông đây không chỉ muốn sờ cô mà còn muốn cưỡi cô nữa. Đồ kỹ nữ, còn giả bộ liệt nữ thanh thuần cái gì."
 
Ông ta trực tiếp vươn tay đến trước ngực "Cao Phi". Cố Nam Ngạn phản ứng cực kỳ nhanh, nắm lấy bàn tay mập mạp ghê tởm kia bẻ sang một bên, sau đó trực tiếp nâng đầu gối lên đạp ông ta.
 
Hai chiêu này quá mức chuyên nghiệp, động tác lại cực kỳ đẹp mắt, chỉ là hiện tại anh đang dùng cơ thể của Cao Phi, sức lực không đủ, cho nên không đá ngã Lý Vương được.
 
Cố Nam Ngạn nghiến răng, dùng chân ghế của cái ghế bên cạnh đánh lên bắp chân của Lý Vương. Lý Vương cuối cùng cũng bị đập mạnh ngã xuống đất, không bò dậy nổi, không ngừng kêu rên.
 
Hai thư ký vội vàng chạy qua: "Lý tổng!"
 
Trước khi đi, Cố Nam Ngạn lại đá Lý Vương thêm mấy cái nữa, sau đó quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thang Thục Tiệp.
 
Người đại diện chuyên gia chặn đường.
 
Thang Thục Tiệp bị đôi mắt đen nhánh khát máu của "Cao Phi" nhìn qua, sợ hãi run rẩy cả người.
 
Cố Nam Ngạn bước ra khỏi nhà hàng, cả người tỏa ra sự tàn nhẫn hung ác khiến cho Hướng Nguyên sợ hãi đi xuống xe. Cố Nam Ngạn lấy chìa khóa, một đường lái xe trở về Tịnh Nam Uyển.
 
Về đến nhà, lại phát hiện không thấy Cao Phi đâu.
 
Cố Nam Ngạn trực tiếp gọi điện đến.
 
Điện thoại reo ba lần rồi kết nối.
 
Cao Phi: "Alo."
 
Cố Nam Ngạn: "Cô đang ở đâu?"
 
Cao Phi biết là Cố Nam Ngạn. Cô không nhìn thấy mặt của anh, chỉ là không biết thế nào, giọng nói đó rõ ràng là giọng của chính cô, nhưng bây giờ nghe lại khiến cho cả người sợ hãi rợn cả tóc gáy, cô nuốt nước bọt: "Tôi, tôi về nhà."
 
Về nhà, tất nhiên đó chính là nhà của cô.
 
Mặc dù cô đang dùng cơ thể của Cố Nam Ngạn, nhưng cô không thể ở mãi trong nhà Cố Nam Ngạn được.
 
Chủ yếu chính là bởi vì cô không những chiếm cứ thân thể của người ta, mà còn muốn sống ở trong căn nhà 500 mét vuông.
 
Cố Nam Ngạn quyết tâm tối nay phải giải quyết cho xong tất cả mọi chuyện: "Nhà của cô ở đâu, tôi lập tức đến đó."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận