Cảm giác kia, giống như là chỉ một mình ngâm trong hồ ở trong rừng rậm Mê Tung.
Chỉ là, khi đó lạnh, lạnh đến mức nàng chỉ có thể đến ngâm mình vào mùa hè.
Nếu là mùa đông tuyết đọng, nước hồ sẽ kết thành băng, gõ cũng không bể.
Cho đến giờ phút này Như Ý mới ý thức được, kiếp này, nàng có người thân.
Cái gọi là người thân, đó là dù nàng một mình ngàn dặm cũng có thể tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều ghi tạc trong lòng, thật lâu không quên. . . . . . Dù không phải là người!
Nàng cho là trở lại thế giới loài người, chính là hoàn toàn không nghĩ lại nữa.
Nhưng khi thật sự rời xa, lại phát hiện nhớ nhung sâu đâmk, nàng, thật nhớ bọn họ.
Khanh Như Ý hiểu, nơi này một canh giờ, chính là hai giờ.
Đối với sát thủ nhà nghề mà nói, thời gian, là thứ quan trọng phải để trong lòng.
Cho dù là không có bất kỳ công cụ ghi chép thời gian bên cạnh, nàng đều có thể tính toán chính xác canh giờ ở trong lòng.
Một hơi tắm rửa, nàng tắm ba giờ rưỡi.
Nếu không nhờ có Ly Yên đi vào đổi qua năm lần nước, nàng chắc sẽ phải ngủ ở trong thùng tắm.
Rốt cuộc nhẹ nhàng khoan khoái đi tắm, ở trong bình phong tự lo mặc tiểu y không coi là phức tạp xong, lúc này mới đi ra đứng ở trước mặt Ly Yên.
"Cô nương chọn, nhìn thích bộ nào!" Tiểu nha đầu trong tay xách theo hai cái váy vải bông, một cái màu xanh lam, một cái màu hồng nhạt.
Cổ áo đính lông chồn, gấm thượng hạng, còn thêu đường viền hoa, béo gầy dài ngắn không khác với vóc người nàng, nhìn qua còn là mới tinh.
"Lúc cô nương tắm mới cắt, thời gian quá ngắn, có thể khồn vừa người. Ngài trước mặc vào, đại thẩm cắt may y phục sẽ tới giúp ngài đo thân."
Như Ý lắc đầu một cái, quần áo có vừa người không, đối với nàng mà nói đã sớm không có vấn đề gì.
Tuy nói cắt xén phù hợp, dù là cho thêm nàng một thân trường bào đại nhân, chỉ cần sạch sẽ, nàng đều tùy tâm cảm tạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...