Tiếng Trường Canh thấp và mơ hồ, dù dán sát tai vào thì Cố Quân cũng chẳng nghe rõ, y nghi hoặc nghiêng đầu sang hỏi Trường Canh: “Ngươi nói gì?”
Trường Canh nhìn lướt qua đôi mắt bị kính lưu ly che khuất một bên của y, toàn thân đã kiệt sức rã rời, mà máu còn đang sôi sùng sục, nóng đến khô hết cả miệng, trong tích tắc rất muốn ngay trước mặt mọi người ôm y lại thân mật cho đủ, song đảo mắt qua, trông thấy khuôn mặt tứ đại giai không của Liễu Nhiên đại sư đằng xa, tức khắc bật cười phát hiện mình quá trớn, bèn im lặng tự kiểm điểm chốc lát, buông hông Cố Quân ra, kéo tay y, theo mạch đập tuy yếu nhưng đã ổn định kia dần dần bình tĩnh lại: “Không có gì – ta vừa rồi nhìn thấy tín sứ đi hướng Bắc, là trình bản tấu lên kinh thành à?”
“Ừ,” Cố Quân gật đầu, “Lần này để triều đình ra mặt chủ động phái người tiếp xúc với người Tây Dương, chúng ta trước đây liên tục bị động, lần này nên nắm giữ.”
Trường Canh: “Muốn đàm hòa?”
“Không hòa,” Cố Quân nhàn nhạt nói, “Bên giường há cho phép kẻ khác ngủ say, huống chi nợ máu chưa đền, ốc thổ Giang Nam bị đám súc sinh này chiếm, nằm mơ cũng cảm thấy ghê tởm.”
Trường Canh lập tức kịp phản ứng: “Ngươi định kéo dài, từng chút một tằm ăn rỗi mà thôn tính họ.”
Một mặt thả tín hiệu đàm hòa, để địch nhân đã không còn đủ sức ôm hi vọng may mắn, chừa lại đường cho họ tiêu hao nội bộ, một mặt thỉnh thoảng đưa ra yêu cầu quá đáng, tạo tranh chấp khu vực trong phạm vi nhỏ, chậm rãi bức lui chiến tuyến quân địch, tiện thể luyện binh trong chiến đấu, đợi đến khi thời cơ chín muồi, phương Bắc hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, thủy quân Giang Bắc trẻ tuổi thành thục, lại tiến về Nam.
Cố Quân “Ừm” một tiếng, mặc Trường Canh kéo tay mình vào soái trướng, lau mặt y cười nói: “Điện hạ, bẩn hết cả mặt rồi.”
Trường Canh bị sự chăm sóc bất ngờ của đối phương làm nhũn hết một nửa xương cốt, song lập tức lại cảnh tỉnh, cứ cảm thấy thái độ ôn nhu như vậy chắc chắn không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Cố Quân ngồi bên cạnh, cầm ngược tay Trường Canh, vuốt ve khi có khi không, một lúc sau nói: “Còn có chuyện này.”
Trường Canh nhướng một bên mày rõ cao, mặt không biểu cảm cúi đầu nhìn Cố Quân.
Cố Quân một tay nâng bàn tay Trường Canh, tay còn lại đặt trên mu bàn tay y, cúi đầu đặt một nụ hôn lên ngón tay nứt một đường: “Ta định kéo dài phía họ, đi đánh phương Bắc trước.”
Trường Canh: “Ngươi muốn chạy về Bắc cương?”
Cố Quân gật đầu.
Trường Canh: “Chừng nào?”
Cố Quân: “… Rất nhanh.”
“Rất nhanh” mà Cố Quân nói, cơ bản là căn cứ động hướng của quân địch Tây Dương và tình hình tổn thất của thủy quân Giang Bắc, tùy thời khởi hành, nếu hôm nay y cảm thấy tình trạng của trú địa Giang Bắc tạm được, thì đi luôn trong đêm, còn việc gì cần y điều chỉnh điều động, thì phát lệnh trong đêm, sáng sớm hôm sau đi.
Trường Canh: “Sau đó làm thế nào, chạy qua chạy lại hai nơi à?”
Cố Quân không lên tiếng, xem như thừa nhận.
Trong lòng y bỗng nhiên cảm thấy rất có lỗi với Trường Canh, năm ấy trên đường đi Tây Vực, Cố Quân từng thề thốt với Trần Khinh Nhứ, dù tương lai Trường Canh điên rồi, y cũng sẽ quản đến cùng, nhưng gần đây y luôn ẩn ẩn lo lắng mình tương lai sẽ không đủ sức. Cố Quân không sợ sinh lão bệnh tử, linh đường của Chung lão tướng quân ở ngay bên, hiện giờ tính ra, bên cạnh y vô luận trưởng bối thiện ý hay ác ý, những người từng dạy y từng hại y đó, hầu như đều đi hết, liền biết anh hùng cái thế hơn cũng trốn không thoát chuyện này, con người không cần phải đọ sức với chính mình như vậy, y chỉ là sợ mình không thể mãi che chở tiểu phong tử này, ngược lại thêm phiền thêm trói buộc.
Xin lỗi hàm súc thâm trầm của Cố Quân khiến Trường Canh nhất thời không biết làm sao, mới đầu chưa kịp phản ứng, một lúc lâu mới nhận thấy lòng mình đã bị người ta khoét một lỗ, máu trong tim tràn ra khắp nơi không mục đích, chẳng sao tụ lại được.
Y đau lòng khó nén, đành phải cố gắng cười vui vẻ.
“Được,” Trường Canh dùng giọng điệu nhẹ nhàng lại không quá đáng nói, “Ngươi yên tâm đi, thấy bản vẽ ta kẹp trong quần áo của ngươi chưa? Rất nhanh – chờ ngươi trị xong người man, không chừng ray xe hơi nước bên ta cũng làm xong rồi đấy, tin không?”
Rất nhanh, y có thể đẩy lên một Đại Lương tứ hải phục tùng, có lẽ khi đó Huyền Thiết tam doanh chỉ cần canh ở cổng con đường tơ lụa giữ gìn trật tự thương mại, hoặc tập thể khai hoang ở biên cảnh, Đại tướng quân y muốn ở biên cảnh uống bồ đào mỹ tửu cũng được, muốn trở về kinh thành cãi nhau với chim cũng thế, tất cả đều có thể thong dong, chẳng cần bôn ba khắp nơi, cũng chẳng cần lại có nhiều điều bất đắc dĩ như vậy nữa.
Cố Quân bất lực nói: “Sao mới đánh một chiến dịch nhỏ đã thở hồng hộc rồi, ngươi nên nghĩ cách quay về Sở quân cơ trước đi.”
Trường Canh khom người xuống: “Nếu ta làm được, ngươi thưởng gì cho ta?”
Cố Quân hào phóng hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Trường Canh nghĩ một chút, ghé vào tai Cố Quân thầm thì câu gì đó.
Không biết Nhạn vương điện hạ lén lút mất liêm sỉ ra sao, Cố Quân là một kẻ dở điếc cũng nghe không lọt, cười mắng một tiếng: “Cút!”
Câu này đập thẳng vào mặt Diêu đại nhân đến báo cáo tình hình sau cuộc chiến, Diêu Trấn hoang mang hỏi: “Đại soái bảo hạ quan cút đi đâu?”
Trường Canh thản nhiên chắp tay sau lưng, vẻ mặt cao thâm khó lường thẳng lưng lên, đứng thành một gốc danh hoa tôn quý dè dặt.
Song khi Cố Quân chuyên tâm nói chuyện với Diêu Trấn, y mới thu lại nụ cười cố ý giả vờ kia, thần sắc từ từ nghiêm trọng hẳn.
“Thời gian của ta sắp không đủ dùng rồi.” Trường Canh im lặng nghĩ.
Cố Quân rốt cuộc ở lại tới ngày hôm sau, cùng Trường Canh thắp một nén nhang cho Chung Thiền tướng quân, lại ăn một bát cháo nóng Nhạn vương tự mình nấu trong soái trướng, theo thường lệ biểu đạt bất mãn với mấy thứ xanh mơn mởn trong đó, tuyên bố chí hướng “không định làm cừu”, cũng theo thường lệ bị phớt lờ, để không thành cừu, đành phải nuốt sống không nhai.
Rồi sáng sớm hôm sau y liền khởi hành đến Bắc cương.
Cố Quân thấp thỏm chạy tới Bắc cương, vui mừng phát hiện Thẩm Dịch quả nhiên chưa đứt bóng, chống lại người man điên cuồng, thực sự bảo vệ được biên cảnh phương Bắc.
Gia Lai Huỳnh Hoặc càng điên cuồng, ngày tàn của mười tám bộ lạc càng tới gần, quả như Cố Quân dự liệu, sau khi ác chiến bốn năm ngày, thế công đến từ người man rõ ràng chậm lại, một cứ điểm bị Thái tiểu tướng quân thừa thắng truy kích quá trớn san bằng, đi vào phát hiện bên trong chỉ còn lại tí tẹo tử lưu kim chưa kịp đốt hết, người thì đã rút lui.
Tào Xuân Hoa nước miếng tung tóe khoa tay múa chân nói: “Gia Lai có thể động thủ, cho thấy thế lực phản loạn lúc trước bị hắn quét sạch hoặc chí ít đã áp chế, nhưng hắn còn muốn đánh nhau, còn phải dùng người, thì không thể giết sạch quân lính thuộc hạ thân với đại bộ tộc khác, cùng lắm là xử trí mấy đầu mục, giết một răn trăm, thế lực từng phản loạn không chừng còn có thể khơi lại đống tro tàn.”
Thẩm Dịch: “Phải có cơ hội.”
“Không sai,” Tào Xuân Hoa nói, “Thái tướng quân hôm đó nói với ta, khoảng thời gian này trước đây đã có chuyện người man lén dùng tử lưu kim đổi vật tư, Thái tướng quân lúc ấy lưu tâm, âm thầm theo dõi giao dịch, ghi chép mỗi một khoản vào hồ sơ, kẻ hay tới thậm chí vẽ tranh lại, bữa trước ta xem thử, thật sự đã thấy một người quen.”
Nói đoạn hắn lấy trong tay áo ra một bức tranh cuộn đơn giản, trải lên chiếc bàn con, chỉ kẻ trong tranh nói: “Người này là một nô lệ quản ngựa dưới trướng Gia Lai Huỳnh Hoặc, ta biết hắn, là người của đại tổng quản, bình thường toàn cậy có đại tổng quản để tác oai tác quái… Chắc hẳn nhiều năm chiến tranh dân chúng lầm than, bất mãn với Gia Lai không chỉ là dã tâm gia của mười tám bộ lạc, ta cảm thấy trong đây có trò để lợi dụng.”
Cố Quân hỏi: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu?”
Tào Xuân Hoa ném mị nhãn tới, lưỡi xoắn lại nói: “Thế phải xem Đại soái chuẩn bị cho ta bao nhiêu vốn.”
Cố Quân nghĩ bụng: “Nếu đứa trẻ này từ nhỏ ở bên cạnh ta nhiều hơn, ta nhất định phải đánh bay những tật xấu này.”
Để mắt không thấy lòng khỏi phiền, y xua tay cho Tào Xuân Hoa õng ẹo cút đi.
Thẩm Dịch còn chưa kịp hỏi an bài hành động cụ thể thì thân binh đã tới báo rằng Trần Khinh Nhứ đến.
Cố Quân tắc lưỡi lấy làm kỳ nhìn tên Thẩm Dịch từ ngả nghiêng biến thành ngồi ngay ngắn, mặt căng thẳng như lâm đại địch, đến cả diện thánh cũng chưa nghiêm túc như thế.
Trần Khinh Nhứ đến báo cho họ một tiếng, nàng định đi cùng Tào Xuân Hoa, tìm kiếm bí mật trong vu độc của thần nữ ở chỗ Gia Lai Huỳnh Hoặc.
Thẩm Dịch vừa nghe liền quýnh lên, vội nháy mắt ra hiệu cho Cố Quân, Cố Quân nhìn trời ngó đất, làm bộ không biết gì hết – quen nhau nhiều năm, y cũng coi như biết chút chút về tính tình Trần gia, Trần cô nương người ta chỉ theo phép lịch sự tới báo một câu, không phải đến trưng cầu ý kiến.
Cố Quân thời khắc mấu chốt trông cậy không được, Thẩm Dịch đành phải dùng ngón võ mồm đã tê liệt một nửa tự mình ra trận: “Thần y như Trần cô nương là rất quý, vốn ngay cả tiền tuyến cũng không nên ra, lẻn vào quân địch, không khỏi như trò đùa – vạn nhất lại xảy ra chuyện gì… phải chứ, Đại soái?”
Cố Quân đành phải nói: “Ừ, đúng, Quý Bình nói có lý.”
Trần Khinh Nhứ nói: “Lần này ta lên phương Bắc, vốn là để lẻn vào soái trướng của Gia Lai Huỳnh Hoặc tìm bí thuật vu độc thất truyền, nếu có thể nhân tiện giúp đỡ một chút chẳng phải càng tốt? Việc này ta tự có chừng mực, đa tạ tướng quân quan tâm.”
Cố Quân thở dài: “Làm phiền cô nương bôn ba, lòng ta thật sự rất áy náy.”
Vừa nhắc như vậy, Trần Khinh Nhứ mới nhớ tới phong thư chất vấn của Trường Canh còn đặt trên bàn mình, mặt xanh xám nói: “Đại soái không cần đâu, thỉnh thoảng ở trước mặt Nhạn vương điện hạ nhắc tới nỗi khổ trong lòng ta là được.”
Thẩm Dịch: “…”
Mới nói mình có lý xong sao giờ lại “làm phiền bôn ba” rồi?
Tên khốn họ Cố vĩnh viễn không thể giữ vững lập trường từ đầu đến cuối!
Thẩm Dịch vắt hết óc tìm các loại lý do – trong trận địa địch nguy hiểm?
Với thân thủ và đảm sắc dám xông vào thiên lao dưới sự canh gác nghiêm ngặt của Bắc đại doanh của Trần cô nương, lý do này ít nhiều không nói ra miệng được.
Doanh thương binh cần cô?
Người ta bằng lòng ở lại giúp đỡ là tình cảm, không bằng lòng cũng là hợp tình hợp lý – doanh thương binh có quân y của mình, hầu hết là băng bó cắt cưa đơn giản, cũng là làm nhục thần y Trần thị.
Trần Khinh Nhứ cũng không phải là người hay nói, Thẩm Dịch tắc tị, nàng liền cảm thấy mình đã nói xong, chắp tay quay người chuẩn bị đi.
“Trần cô nương!” Thẩm Dịch hoảng hốt đứng dậy, suýt nữa đụng đổ cái bàn trước mặt.
Cố Quân im lặng đưa tay che mặt.
Thẩm Dịch thiên ngôn vạn ngữ xếp đội hoàn tất trong ngực, chờ thao thao bất tuyệt giãi bày nỗi lòng, nào ngờ ra đến môi, miệng cống cuối dù chết dù sống không chịu mở, đành phải kẹt hết trong họng, sau cùng khô khan phun ra một câu nửa chua nửa chát: “Trần cô nương là vì Nhạn vương à?”
Cố Quân: “…”
Coi là mình chết rồi chắc?
Thẩm Dịch vừa thốt ra khỏi miệng cũng hận không thể tự vả mình – thật sự không giống tiếng người tí nào.
May mà Trần Khinh Nhứ không hay nghĩ nhiều, nghe vậy chỉ nghiêm trang trả lời: “Nhạn vương đã cầm Lâm Uyên mộc bài ta, thân gánh trọng trách và quyền cao chức trọng, việc giúp y trừ Ô Nhĩ Cốt Trần gia ta cũng không để đùn đẩy cho ai, vả lại bí thuật vu độc của mười tám bộ lạc vốn không giao lưu với Trung Nguyên, bao nhiêu kì độc tìm không ra giải dược, bao nhiêu biện pháp trị bệnh cứu người cũng chìm trong đống giấy lộn, ta đã có cơ duyên này, thì chung quy phải tận lực một phần, dẫu ngày sau có thể lưu truyền lại chút ít, cũng coi như không uổng công.”
Thẩm Dịch nghe mà ngực lạnh ngắt, giữa người từ sáng đến tối chỉ muốn có vợ con bên cạnh như mình với vị Trần cô nương lo nghĩ cho muôn đời này, quả thực cách xa như từ kinh thành đến Bắc cương vậy.
Giữa gia phong ông bố sớm trí sĩ chỉ biết chơi nhà mình truyền lại và Trần gia bảo vệ Lâm Uyên mộc bài nhiều thế hệ lánh đời, cách xa như từ Đại Lương đến Tây Dương vậy.
Huyền ưng xả khói trắng bay mãi cũng chẳng tới nổi!
Thẩm Dịch nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, không còn lời nào để nói, thế là lấy từ trong lòng ra một trái đạn tín hiệu xinh xắn, đưa cho Trần Khinh Nhứ: “Thứ này là Linh Xu viện gần đây đưa tới, khỏi cần dùng lửa đốt, ném lên không trung là được, chỉ cần lên đủ cao sẽ tự cháy, ngoài trăm dặm cũng nhìn thấy, vạn nhất xảy ra chuyện gì… ta… cô…”
Nói năng lộn xộn như thế, làm Cố Quân nghe mà đau răng.
Trần Khinh Nhứ bị nhét đạn tín hiệu nho nhỏ vẫn còn hơi ấm vào tay, dù nàng không chú ý hơn, lúc này cũng cảm giác được điều gì đó, nhìn Thẩm Dịch bằng một ánh mắt khó tả.
Thẩm Dịch không dám nhìn, chỉ muốn đào hố tự chôn mình, vội vàng tìm cớ cáo từ Cố Quân, bỏ chạy như bay.
Trần Khinh Nhứ: “…”
Cố Quân chậm rãi đứng dậy, nghiêm túc nói với Trần Khinh Nhứ: “Nếu người man có dị động, các cô không được liều lĩnh, hãy bắn tín hiệu, bên phía chúng ta lập tức có người tiếp ứng, chú ý an toàn… Đợi đến khi khải hoàn trở về, kêu Thẩm Quý Bình hát một bài nghe chơi.”
Nghe nửa câu trước Trần Khinh Nhứ còn gật đầu theo, đoạn sau càng nghe càng kỳ cục: “Hát bài gì?”
Cố soái chết cũng không đứng đắn cười tít mắt nói: “Việt nhân ca.”
Đêm ấy, Trần Khinh Nhứ và Tào Xuân Hoa vượt qua phòng tuyến Bắc man lơi lỏng, lặng lẽ tiến vào đại đô trung tâm mười tám bộ lạc.
Nói là “đại đô”, kỳ thực chỉ là vùng bộ lạc tụ cư hơi náo nhiệt, ngoại trừ thi thoảng có võ sĩ man tộc đằng đằng sát khí qua lại, bình dân ven đường hầu hết áo quần tả tơi.
Trẻ con chết đói không ai nhặt xác la liệt ven đường, bị chó hoang thèm nhỏ dãi, đàn bà khuôn mặt dại ra chần chừ bên cạnh chốc lát, nhận mệnh, như xác chết biết đi mà đứng dậy rời khỏi.
Vu sư trọng giáp uy nghiêm quanh quẩn trong lều trại quý tộc hoa mỹ, thương ưng và ưng giáp cùng lượn vòng trên không, khắp nơi ngập ngụa mùi xác thối, mùi máu tanh tưởi… lẫn một chút mùi tử lưu kim thoang thoảng không dễ phát hiện.
Dưới lá cờ Lang vương chính giữa, một nam tử vóc dáng trung bình bưng một bát thuốc đi vào chỗ Lang vương ở, thị vệ hai bên cung kính tề giọng chào hỏi: “Đại tổng quản.”
Đại tổng quản mí mắt cũng không nâng lên mà “Ừm” một tiếng, bưng thuốc đi vào lều Lang vương.
Một thanh niên tiều tụy ra đón, nhận bát thuốc: “Để ta.”
Đại tổng quản nhìn thần sắc hắn hỏi: “Thế tử, vương ta hôm nay thế nào?”
“Vẫn vậy.” Thế tử lắc đầu, cùng hắn đi vào.
Chỉ thấy tấm chăn chiên dày cộp tách ra hai bên, để mặt trời lọt vào, dưới ánh mặt trời có một chiếc xe lăn gắn hộp vàng, một “bộ xương” cao to ngồi trên đó, nghe thấy động tĩnh, bộ xương kia chậm rãi quay xe lăn lại hướng mặt về người tới, hơi hé mắt ra.
Mắt hắn còn chưa lòa, sáng đến kinh người, tinh khí thần ngưng tụ cả trong đôi mắt hung ác này.
Chính là Gia Lai Huỳnh Hoặc.
Năm ngoái, Lang vương Gia Lai Huỳnh Hoặc bị bệnh nặng, đột nhiên trúng gió hôn mê, sau khi tỉnh lại nói cũng không xong, một độ nằm liệt giường. Mấy thủ lĩnh bộ lạc của liên minh mười tám bộ lạc cho rằng hắn xong đời rồi, bèn liên thủ phát động chính biến, giam lỏng thế tử, đẩy nhị vương tử yếu đuối thượng vị, lại hấp tấp phái người đi đàm hòa lấy lòng Đại Lương.
Nhưng ai ngờ Lang vương ngay cả thị vệ trưởng bên cạnh cũng “phản bội” vậy mà còn có thể vùng dậy, trước tiên âm thầm lệnh cho thị vệ trưởng trà trộn vào sứ đoàn đàm hòa gây ra vụ biên cảnh Đại Lương Bắc cương, không ai biết trong tay hắn còn một loạt trọng giáp tiên phong năm xưa người Tây Dương đưa tới làm át chủ bài, lợi dụng khi mấy thủ lĩnh bộ lạc sứt đầu mẻ trán ứng phó Đại Lương mà âm thầm trù tính, nhất cử bắt gọn phản đảng, huyết tẩy liên minh Lang vương kỳ, sau đó ngang nhiên tụ tập mười vạn cân tử lưu kim phản công Đại Lương.
Đại tổng quản cúi đầu không dám nhìn hắn, tất cung tất kính nghe Gia Lai Huỳnh Hoặc nói chuyện với thế tử – nam nhân này quá đáng sợ, mỗi sợi lông đều tỏa ra mùi máu tươi.
Đột nhiên, Gia Lai ném cả bát thuốc trong tay vào người thế tử: “Phế vật!”
Đại tổng quản run lẩy bẩy.
Thế tử thận trọng nói: “Phụ thân, vật tư thật sự không đủ nữa, năm nay người già và trẻ nhỏ trong các bộ lạc đã chết đói quá nửa, khắp nơi đều là thi thể không kịp thu dọn…”
Gia Lai quát: “Đồ vô dụng, tử lưu kim không đủ thì đi khai thác, vật tư không đủ thì đi cướp Trung Nguyên! Vẫn không đủ thì bảo đám quý tộc ăn trên ngồi trốc đó quyên!”
Đầu lưỡi hắn còn chưa lưu loát lắm, lúc gầm lên hơi cứng, thế tử đỏ hoe mắt nói: “Phụ thân, chúng ta không vượt qua được Huyền Thiết doanh ở biên cảnh Trung Nguyên, các quý tộc đã chẳng quyên nổi cái gì nữa, họ…”
Lời hắn nói lại lần nữa bị Gia Lai Huỳnh Hoặc quát tháo cắt ngang, tin tức thủy quân Tây Dương ở phía Nam khai chiến với Đại Lương đã truyền tới, song tin tức dù sao cũng có cách trở, chuyện thủy quân đánh lén một đêm không thành chiến bại thối lui thì còn đi trên đường, Gia Lai Huỳnh Hoặc tin chắc sau khi nam bắc vây kín, một ngày ngàn dặm chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn quả thật vẫn hung ác như xưa, nhưng chỉ sợ hung ác đến hơi điên rồi.
Đại tổng quản đứng xem Lang vương đánh mắng thế tử một trận, cũng liên đới trúng một cái nắp chén bầm cả trán, lúc này mới im lặng lui ra ngoài, đi thẳng về lều của mình – mấy đại quý tộc và khách quý tới từ Trung Nguyên đang ở đó chờ tin tức của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...