Sát Phá Lang - Priest

Trên chiến trường Bắc cương đánh nhau loạn xạ, Gia Lai Huỳnh Hoặc đoạn tử tuyệt tôn điên vô cùng, thà rằng cá chết lưới rách cũng tuyệt không chịu để lại một giọt tử lưu kim cho địch nhân, mỗi khi đánh Huyền Thiết doanh không đủ sức, liền dùng tử lưu kim đốt ra một đường.

Nhờ nghiệp hỏa mở đường, song phương đánh nhau ngang tay một cách khó khăn, phía Đại Lương vừa bực bội vừa không thể làm gì, cứ thế, ngươi tới ta đi, chớp mắt đã đến ngày thứ ba.

Tào Xuân Hoa cũng chẳng màng đẹp xấu gì nữa, lấy mũ da chồn xuống quạt phành phạch không ngừng, dù vậy thì mồ hôi vẫn chảy xuống thái dương, hắn hâm mộ nhìn Thẩm Dịch cởi trần: “Trời ơi, Bắc cương tháng Hai đã bao giờ nóng thế này – Thẩm tướng quân, ngài có mát không?”

Thẩm Dịch tức giận trừng hắn một cái, mắng thầm: “Ta mát mẻ cái rắm!”

Lưng y bị phỏng một vết to, lúc ấy ở trận tiền không kịp xử lý, hiện giờ nhân Hà Vinh Huy thay thế mới được nghỉ một lúc, tháo giáp sang bên kia thoa thuốc, vết rộp đã rách da, sau lưng máu thịt bấy nhầy, trông như mới bị lột da rút gân vậy.

Trần Khinh Nhứ thấy vai y liên tục gồng lên cứng ngắc, vội hỏi: “Tướng quân, ta mạnh tay à?”

Thẩm Dịch đỏ bừng mặt lắc đầu, lúc này vết phỏng rát bỏng cũng chẳng bằng nỗi xấu hổ muốn độn thổ trong lòng – trần lưng lộ ngực trước mặt một đại cô nương, thật sự không ra thể thống gì, quá khó coi, y sắp sửa chẳng còn mặt mũi nói chuyện với Trần cô nương rồi.

Trần Khinh Nhứ chỉ cho rằng tai và cổ y đỏ lên là do nóng, lúc này tâm tình khá phức tạp.

Nàng tuy vô số lần thong dong ra vào hiện trường các vụ ẩu đả giang hồ, còn ở trong doanh thương binh một thời gian, lại rất ít có kinh nghiệm trực tiếp lên chiến trường thế này.

Lần này không giống với năm đó Cố Quân giở trò lừa gạt phản quân Ngụy vương, khi mấy vạn quân chính quy thân kinh bách chiến chân chính cứng đối cứng, tiếng người, tiếng ngựa, tiếng lửa đạn xung quanh rất hỗn loạn, người ở trong đó hơi thất thần là lập tức không nhận ra cái gì, có thể theo kịp chỉ lệnh của chủ soái đã là thành quả của nhiều năm luyện binh nghiêm khắc, càng khỏi bàn đến chỉ huy đã định rồi.

Trong trường hợp này, một người công phu cao hơn, thân thủ sắc bén hơn, tác dụng có thể tạo được thì ra cũng cực kỳ có hạn, dù là cột đá đỉnh thiên lập địa, cũng sẽ bị biển người và tường hỏa lực như biển cả bao phủ.

Từng tốp thương binh đưa đến chỗ nàng, không què tay thì cụt chân, thê thảm cỡ nào cũng có, hiện giờ nàng rốt cuộc đã biết những thương binh đó làm sao mà ra.

“Như một yêu động nuốt thịt nhai xương.” Trần Khinh Nhứ im lặng nghĩ thầm, nhanh nhẹn gỡ thịt nát trên người Thẩm Dịch, lại cẩn thận rửa sạch thoa thuốc – khi hai quân đánh giáp lá cà, Thẩm Dịch phải chú ý bốn phương, trong cảnh rối ren vậy mà còn chú ý tới nàng, y túm cương ngựa của nàng, nhìn thẳng nàng một cái, hơi gượng gạo bỏ lại một câu “đi cạnh ta”.

Không biết vì sao, ấn tượng của Trần Khinh Nhứ với ánh nhìn ấy còn khắc sâu hơn chiến hỏa ngập trời.

“Tướng quân không thể mặc khinh giáp nữa,” Trần Khinh Nhứ nói, “Khinh giáp quá nặng, sẽ liên tục cọ vào vết thương, vạn nhất mưng mủ phát sốt thì không dễ xử lý đâu.”

Thẩm Dịch người đẫm mồ hôi nóng, nghe nàng dặn một câu khe khẽ, tuy trên lý trí biết người ta không có ý gì đặc biệt, song vẫn nổi hết da gà, da toàn thân y không biết nên tiếp tục chảy mồ hôi hay nên im lặng run rẩy, vậy là cũng lộn xộn theo.

May mà lúc này một lính truyền lệnh cứu y, lính truyền lệnh kia chạy vào thở không ra hơi nói: “Thẩm tướng quân! Thái lão tướng quân ban nãy bị trường pháo của người man quét trúng, ngã xuống ngựa, người man muốn lấy bên đó làm đột phá khẩu, phá vỡ phòng tuyến Bắc cương ta!”

Thẩm Dịch đứng bật dậy, kéo vết phỏng sau lưng, thật sự đau đến mức chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời mà gào khóc – nhưng thân là chủ soái tạm quyền, lại thêm ở trước mặt người trong lòng, y gào không được.


“Báo – tướng quân! Có công văn khẩn đến từ Giang Nam!”

Nhớ năm ấy Cố Quân xuống Giang Nam bắt Trường Canh bỏ nhà trốn đi, huyền ưng từ con đường tơ lụa Tây Vực bay qua phải mất hai ba ngày, hiện giờ hộp vàng của thám báo được Linh Xu viện cải tiến đã tăng tốc rất nhiều, trong tình huống khẩn cấp từ Giang Bắc bay đến Bắc cương chỉ cần không đến một ngày.

Trong tình hình hỗn loạn thế này, Cố Quân như chủ tâm cốt của Thẩm Dịch, Thẩm Dịch nghe vậy tâm thần thả lỏng, lảo đảo tại chỗ, suýt nữa ngã sấp, quơ lung tung một phen, theo bản năng bắt lấy thứ gì đó, định thần lại mới phát hiện là một bàn tay Trần cô nương cho mượn.

Tay Trần cô nương cũng giống người, hơi lành lạnh, ngón tay cực nhỏ, gầy đến lộ rõ xương, xương mảnh mai lại rất cứng, có sức lực của cao thủ.

Thẩm Dịch: “…”

Xấu hổ sắp chết rồi…

Thẩm Dịch hấp tấp rút tay về, không thể chờ đợi mà ra đón tín sứ kia: “Đại soái nói gì?”

Huyền ưng tín sứ nói một mạch: “Quân Tây Dương Giang Nam tập kích đại doanh Giang Bắc, Đại soái nhờ tôi chuyển cáo chư vị tướng quân, nếu chiến trường Bắc cương phòng không được, mời chư vị chuẩn bị sẵn sàng đến trước mặt liệt tổ liệt tông thỉnh tội!”

Thẩm Dịch đương trường cảm thấy áp lực nặng nề như Thái Sơn đập thẳng vào mặt, bốn chữ “liệt tổ liệt tông” suýt làm y hộc máu, thật là khóc không ra nước mắt – Y trước kia đã chưa bao giờ hâm mộ Cố Quân Thống soái tam quân có gì uy phong, trước mắt càng hận không thể gào khóc đòi đổi Cố Quân từ Giang Nam về thế cho mình.

Đã nói là chỉ nhìn một cái rồi quay lại mà?

Đã nói chỉ là tạm thay Thống soái thôi mà?

Thẩm Dịch cho rằng vấn đề lớn nhất cả đời mình chỉ sợ chính là kết bạn không cẩn thận – Vô luận thế nào y cũng không nghĩ thông, mình không phải là một người tầm thường tình yêu quá thừa, không có chí lớn à? Chưa từng muốn luồn cúi quan cao lộc hậu, cũng chưa mảy may kỳ vọng lưu danh vạn cổ, rốt cuộc gánh nặng ngàn cân Bắc cương làm sao mà tự dưng rơi xuống đầu y vậy?

Hà Vinh Huy cuốn theo sóng nhiệt chạy vào: “Quý Bình, bên phía Thái lão không trụ được nữa, ta đi chi viện đây!”

Thẩm Dịch phút chốc định thần lại, bóp mạnh trán, vừa nhận lệnh kiện của Cố Quân vừa nói với thần sắc nghiêm trọng: “Hiện tại đám người man này toàn dựa vào huyền ưng áp chế, ngươi không thể đi, để ta nghĩ lại đã…”

“Thẩm tướng quân, mạt tướng nguyện đi!”

Thẩm Dịch nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong góc lều đứng ra một chàng trai trẻ, anh chàng này chẳng qua nhược quán, mặt còn nét non nớt chưa tiêu, Tào Xuân Hoa thấp giọng nhắc: “Vị tiểu tướng quân kia là tiểu nhi tử của Thái lão tướng quân, liên tục là tiên phong của trú quân Bắc cương, tuổi mới mười chín, mà giao thủ với người man không dưới mấy chục lần.”

“Mạt tướng nguyện đi,” Chàng trai trẻ ấy thấy Thẩm Dịch nhìn qua, lại tiến lên một bước, chắc như đinh đóng cột nói, “Thà chết không để người man xâm phạm một bước!”

Thẩm Dịch trong chớp mắt giật mình, đột nhiên có cảm giác như nhìn thấy Cố Quân năm ấy… Khi đó tin tức Tây Vực phản loạn truyền vào kinh thành, tiên đế đắm chìm trong oanh ca yến vũ và triều thần ngơ ngác nhìn nhau, đại triều hội hôm sau loạn cào cào, thậm chí có kẻ đề xuất ra dân gian yết bảng tìm Chung Thiền lão tướng quân từ quan về vườn quay lại… Đứa trẻ mồ côi Cố gia không chút hoang mang từ trong những cãi vã loạn xà ngầu chặn ngang một gậy-


Cố Quân mười bảy tuổi còn có vài phần cuồng vọng của nghé con mới sinh không sợ hổ: “Thần nguyện đi, Tây Lương biên thùy, chẳng qua một đám hề nhảy nhót, còn thật sự cho là cát phong nhận huyền thiết rỉ đến không chém được đầu bọn chuột nhắt sao?”

Mà nay, Thái tiểu tướng quân khụt khịt mũi, mắt cũng không chớp nói: “Chó điên Bắc man, chẳng qua dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, mạt tướng tuy tuổi trẻ vô tri, nhưng còn cầm được đao thương trong tay gia phụ, nhất định phải khiến chúng có đi không về!”

Danh tướng thế hệ trước hoặc chết trên chiến trường, hoặc tuổi già đao gãy, mà giang sơn không thay đổi, loáng thoáng lại có thiếu niên mặc huyền giáp, kéo bạch hồng, không biết trời cao đất dày gạt đám đông bước ra.

Mười năm trôi qua, còn có mười năm kế tiếp, trăm năm trôi qua, còn có trăm năm kế tiếp.

Tâm thần vốn rối như tơ vò của Thẩm Dịch bỗng nhiên bình tĩnh lại, y giao lệnh bài cho Thái tiểu tướng quân: “Hảo huynh đệ, đi đi.”

Thái tiểu tướng quân nhận lệnh mà đi, Thẩm Dịch mở công văn khẩn của Cố Quân ra.

Lời nhắn truyền miệng của Cố Quân cho huyền ưng đằng đằng sát khí, không chừa đường sống, viết trong lệnh kiện lại lý trí rõ ràng: “Man tộc liều chết một trận, như con thú bị vây, mà mười tám bộ lạc lúc trước đã sinh hiềm khích, khó lòng lâu dài, dăm ba ngày đầu là khó trụ nhất. Mà một khi chiến tuyến thủ được, chỉ cần giữ chân họ vài hôm, người man nhất định một thịnh hai suy ba kiệt, lúc này lại đình chiến sai sứ tiếp tục gây chia rẽ, có lẽ ngày sau Bắc cương có thể nhất lao vĩnh dật, cẩn thận, cũng không cần sợ hãi. Ta mặc dù không thể tới, cũng cùng tồn tại với Huyền Thiết tam quân.”

Thẩm Dịch nhất thời vành mắt nóng lên: “Truyền lệnh các bộ, kìm chân họ, thủ vững!”

Mà Cố Quân thong dong bốc phét nói mình cùng tồn tại với Huyền Thiết doanh lúc viết phong thư này không hề thoải mái như vậy, y vất vả lắm mới giữ được tay vững vàng, cho đến khi đóng dấu xong xuôi, chiến báo trong tay đã chất lên một chồng.

Không biết là để y an tâm hay là thế nào, Trường Canh chuyên môn chỉ định một đội khinh kỵ đi tới đi lui giữa chiến trường và soái trướng, đệ trình chiến báo ngay lập tức. Cố Quân cả đời ít có chiến dịch không cần đích thân ra trận, đây thật là một cảm thụ khá mới mẻ, trong soái trướng, không có tin tức dư thừa đến quấy rầy mạch suy nghĩ, không cần tránh né minh thương ám tiễn, cũng không cần bị ảnh hưởng bởi cảm xúc kích phẫn trên chiến trường, y lấy một loại thị giác cơ hồ là kẻ bàng quan từ trên cao nhìn xuống mà xem chiến cục.

Khảo nghiệm đối chiến ban đầu chính là cơ sở tuần phòng của đại doanh Giang Bắc có nghiêm mật hay không, thủy quân đủ cảnh tỉnh hay không, Chung lão tướng quân và Cố Quân tạo nền tảng rất vững chắc, cho nên rất dễ dàng chống được quân Tây Dương tấn công điên cuồng.

Song khi chút nền tảng này đánh sạch, hai quân thực lực tương đương, còn lại phải xem kinh nghiệm và trình độ của chủ soái.

Cố Quân thực sự vã mồ hôi – Huyền ưng đọc chiến báo cho y nghe, y liền nhận ra chủ soái đối phương bài binh bố trận thủ pháp độc ác, tuyệt đối là một cao thủ thủy chiến, cho dù y đích thân ra trận, chỉ sợ cũng phải hành sự cẩn thận.

Huyền ưng lao như bay vào, hồi báo hướng đi mới nhất: “Hướng Tây Nam có hạm đội lạc đàn của quân địch, Nhạn vương điện hạ đã điều chỉnh tuyến tiên phong, thọc đao vào đó.”

Cố Quân trong lòng “thịch” một tiếng, đứng bật dậy – khi hai quân đối trận, chủ soái huyết phải nóng, tâm phải lạnh, không giống với tiên phong lấy dũng làm đầu.

Kẻ không đủ kinh nghiệm nếu giết hăng đỏ cả mắt rồi, rất dễ nóng lên theo.

Cố Quân quyết đoán bội ước: “Lấy giáp của ta đến, chuẩn bị ngựa!”


Trường Canh trận này đánh cực kỳ hao tâm tổn sức, lại bất đồng với trận chiến thủ vệ ở kinh thành, khi đó y cần lo lắng chẳng qua là mảnh đất một mẫu ba trên dưới tường thành, lại ôm tâm tư tất chết, nhưng lần này phía sau y là nửa giang sơn phía Bắc mênh mông và mấy vạn thủy sư Giang Bắc.

Thủy quân Lưỡng Giang trước kia không có quân chủng Ưng Giáp, Ưng Giáp doanh thời gian thành lập ngắn hơn thủy quân, động thủ đừng nói huyền ưng, ngay cả ưng của Bắc đại doanh cũng dễ chỉ huy hơn họ. Mà quân địch lấy hải quái gần như đao thương bất nhập kia làm trung tâm, sau khi qua được đợt tập kích trên cao đầu tiên, dần dần nắm giữ nhịp bước trên chiến trường, Trường Canh nóng lòng muốn tìm một đột phá khẩu, nếu không sẽ bị người ta đè đánh mãi, bộ đội tiên phong vừa vặn đúng lúc này phá được cánh trái, y liền áp hạm đội chủ hạm lên theo bản năng-

Trường Canh xét cho cùng trời sinh điềm tĩnh cẩn thận, đuổi theo nửa chừng đã cảm thấy không ổn, song không còn kịp nữa rồi.

Đoàn tiểu hạm của quân Tây Dương toàn tốc quây lại, tiệt đường lui của y.

“Vương gia ơi làm thế nào đây, quay về sao?”

Bàn tay Trường Canh mướt mồ hôi lạnh, lời Cố Quân từng nói vang lên bên tai – Ra trận, ai không muốn chết thì chết trước.

“Quay về đâu? Toàn tốc tiến lên!” Trường Canh lạnh lùng nói, “Không phải một đám ruồi bọ bám theo sau thôi sao, khỏi cần để ý, giữ nguyên kế hoạch chọc thủng cánh trái quân địch!”

Y muốn biến cả hạm đội thành tiên phong không sợ chết, không phải đối phương muốn bắt rùa trong vò sao?

Vậy thì y phải đập nát luôn cái vò mẻ.

Quan truyền lệnh nghe ra sát ý uy nghiêm từ câu nói của y, lông tơ dựng hết lên: “Vâng!”

Hải giao chiến đội như một thanh cát phong nhận xoay tròn, chớp mắt đã vào giữa quân địch, giáp lá cà.

Trường Canh biết, nếu y không thể đánh tan đối phương trong chốc lát, truy binh phía sau sẽ nhanh chóng đuổi tới, khi đó y sẽ hai mặt thụ địch.

Tất cả trường pháo và đoản pháo trong tầm bắn đều lên nòng, trong bóng đêm ánh lửa nho nhỏ từ hải giao lấp lánh sáng lên – là hộp vàng của hỏa pháo, Trường Canh lau mồ hôi tay lên hà bao đựng đầy an thần tán, định hạ lệnh.

Lúc này, đột nhiên xảy ra một chuyện rất quỷ dị.

Quân địch vốn chặn trước mặt họ tự dưng rút lui!

Trường Canh: “…”

Lại là âm mưu quỷ kế gì đây?

Song hạm đội toàn tốc đã thắng không được, thủy quân Đại Lương không hề gặp lực cản xuyên thẳng qua quân địch, nhờ thiên lý nhãn nhìn được trong đêm, có thể thấy một kỳ quan trên chủ hạm quân địch đang liều mạng dùng tín hiệu cờ ra hiệu cho bên này, mệnh lệnh không được lui lại.

Tiểu hạm đội Tây Dương rút lui lại hoàn toàn không nghe chủ hạm, mau lẹ vô cùng mà lâm trận kháng mệnh, chết cũng không chịu làm tiên phong thu hút lửa đạn của thủy quân Đại Lương.

Trường Canh nhất thời không rõ đối phương xảy ra chuyện gì, song thời cơ chỉ đến một lần không thể để mất, y lập tức ra lệnh thay khẩu pháo, một đòn phủ đầu ban nãy chuẩn bị rất lâu quay ra sau, cả đại giang bị nổ ra một đường, đám hổ sa Tây Dương đuổi theo sau họ dưới tốc độ cao căn bản không kịp tránh né, bị bắn trúng, tiểu hạm nổ dẫn đến một loạt hộp vàng nổ theo, lần lượt lan ra như hỏa thiêu liên doanh, mặt sông sôi sùng sục, thủy quân Đại Lương hữu kinh vô hiểm sau khi đâm một nhát kiếm bình an thu về.


Trên chủ hạm quân Tây Dương, Nhã tiên sinh nổi giận: “Khốn nạn, hắn dám lâm trận kháng lệnh!”

Hai má Giáo hoàng căng như dao gọt.

Hạm đội ban nãy bất ngờ chạy trốn chính là cánh trái do thánh sứ phụ trách.

Lúc này thánh sứ cũng đang nghiến răng nghiến lợi – hắn vốn là hộ tống chi viện, lão già Giáo hoàng kia sau vài lần thay đổi trận hình vậy mà biến hắn thành tiên phong!

Ban nãy tận đến khi thủy quân Đại Lương giết tới trước mặt hắn mới kịp phản ứng, mình suýt nữa thành mồi nhử đỡ đạn, nếu hắn ở trên chiến trường chết trong tay người Đại Lương, dù là Quốc vương bệ hạ cũng chẳng bắt bẻ được gì.

Thánh sứ còn khuya mới chịu lỗ vậy, không hề nghĩ ngợi lập tức rút lui, không tiếc phá hoại trận hình chỉnh thể của thủy quân Tây Dương.

Trường Canh như thể độc xà, một khi bắt được thời cơ lật ngược tình thế thì lập tức tấn công điên cuồng một trận, để báo mối thù mồ hôi lạnh lúc nãy, quân Tây Dương tức khắc rơi xuống hạ phong.

Mà cùng lúc đó, trận tiền tình thế thay đổi bất ngờ, khinh kỵ phụ trách chiến báo trên bờ lập tức lao như bay vào soái trướng báo cho Cố Quân.

Cố Quân đã mặc giáp đi ra nghe vậy thần sắc cổ quái một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ, y bỗng nhiên cảm thấy câu trong minh minh “số mệnh Đại Lương đứng ở phía sau Nhạn vương” không hề là cuồng vọng, chỉ sợ thật sự là như thế.

Y quay đầu ngựa lặng lẽ trở về soái trướng trung quân, tháo giáp trụ cất kỹ, nghiêm lệnh mọi người xung quanh không được để lộ chuyện y từng ra khỏi trướng.

Quân Tây Dương bị Trường Canh nắm lấy thời cơ phế đi một cánh, tương đương với thọt một chân, Giáo hoàng tung hoành trên biển trong tình huống thiết bị rơi vào liệt thế, lại giằng co với Nhạn vương lính mới tò te chẳng ai làm gì được ai, đánh tới tận hừng đông.

Cố Quân tắt đèn măng-sông, cầm bút liên tiếp viết ba phong thư, một phong lệnh điều tạm tử lưu kim, một phong gửi đến phân bộ Linh Xu viện gần nhất, thỉnh cầu bổ sung hỏa cơ cương giáp, phong cuối cùng nghĩ một bản tấu vắn tắt, đưa về kinh thành.

Sau đó, y xoa cần cổ hơi cứng, phân phó huyền ưng: “Bảo với Nhạn vương, nếu người Tây Dương rút quân, không cần đuổi riết không bỏ.”

Huyền ưng sửng sốt.

Song không đợi hắn mở miệng hỏi Cố Quân làm sao biết người Tây Dương muốn rút quân, một quan truyền lệnh liền lao vào như bay: “Đại soái, chủ hạm Tây Dương bắt đầu rút quân về hướng Nam!”

Cố Quân không hề có vẻ ngạc nhiên, phất tay một cách đương nhiên, huyền ưng không dám trì hoãn, từ trong soái trướng lao ra truyền lời.

Y không cần phân tâm đi ứng phó các loại tình huống khẩn cấp lâm trường, có thể toàn tâm toàn ý suy tính cả cuộc chiến, nhìn qua là thấu, sớm đã tính ra dự trữ tử lưu kim trong lần xuất binh này của quân địch, biết đêm nay hầu như đã đánh tới cực hạn của đối phương.

Quân địch đánh hết tử lưu kim, phí công quay về, còn thương vong khá nặng, sau khi trở về chắc chắn phải nội đấu một phen, trong tình huống thế này, thủy quân Đại Lương thay vì uy bức tiến lên, ngược lại không hiệu quả bằng gây áp lực từ xa.

Lại qua non nửa canh giờ, thủy quân Tây Dương quả nhiên thu binh, một đêm đánh lén tuyên cáo thất bại, ngay cả bờ Bắc cũng chưa lên được.

Để biểu hiện mình “giữ nghiêm lời hứa” không ra khỏi soái trướng, Cố Quân chỉ đứng ở cửa đón Trường Canh, cũng không để ý người y đẫm máu, dang tay ôm y.

Đến đây, Trường Canh mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, y loạng choạng ôm thắt lưng Cố Quân, thì thào vào tai: “Không bao giờ muốn để ngươi đi đánh trận nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận