Cố Quân trong cơn ác mộng vô tận giẫm trúng khoảng không, đầu nặng bước nhẹ dúi xuống nơi sâu thẳm trong tăm tối, cơ toàn thân chợt căng lên, cả người co rúm lại, sau đó tỉnh lại giữa đêm đen.
Y tỉnh cực nhanh, trong tích tắc mở mắt thần hồn liền quay về nguyên vị, một năm một mười nhớ ra mình đang ở phương nào, còn chuyện gì chưa làm.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên có người dùng gò má lạnh ngắt dán lên trán y, Cố Quân sửng sốt – Đừng nói đại doanh Giang Bắc, dù là Huyền Thiết doanh cũng chẳng có ai dám không khách sáo với y như vậy, sau đó y ngửi thấy mùi an thần tán, đôi mắt dở mù đã thích ứng với tầm nhìn không tốt trông thấy một dáng hình lờ mờ.
Mồ hôi trên người chưa khô Cố Quân đã giật nảy mình vã thêm một tầng mồ hôi lạnh, bụng nghĩ: “Sao y lại ở đây?”
Trường Canh vặn ngọn đèn măng-sông đơn giản trên giường xếp sáng hơn, im lặng lấy một cái khăn trong chậu nước bên cạnh, lau mồ hôi trên người trên trán Cố Quân.
Toàn thân Cố Quân mềm nhũn, dưới da thịt ở ngực như chôn một vết thương không nhìn thấy, hơi dùng sức là âm ỉ đau, y quờ quạng xung quanh một lúc, hơi kích động tìm được kính lưu ly đeo lên: “Để ta tự mình…”
Trường Canh cúi đầu không thèm để ý, chụp nhẹ cổ tay y đè xuống.
Cố Quân căng thẳng liếm môi, tự dưng lại hơi chột dạ, nghĩ bụng: “Không ai nói lung tung chứ?”
Lúc này, Trường Canh đã nhanh nhẹn lau hết người cho y, kéo vạt áo vào, lại kéo chăn quấn chặt Cố Quân, bấy giờ rốt cuộc mới ngẩng đầu lên đối mắt với y.
Cố Quân vội nắm chắc thời gian nở nụ cười.
Trường Canh mặt không biểu cảm nhìn y.
Cố Quân mệt mỏi rút một tay ra, quàng qua gáy Trường Canh, bóp nhẹ hai cái, ngón tay vuốt ve cằm đối phương: “Làm gì mà vừa thấy ta đã xụ mặt ra, nghĩa phụ ngươi nhanh như vậy đã sắc suy tình cạn rồi?”
“…” Trường Canh bỗng nhiên rất muốn xem thử y rốt cuộc giỏi giả bộ cỡ nào, liền lạnh lùng hỏi, “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”
Cố Quân hơi híp mắt nhìn thần ngữ của y, mặt không đổi sắc nói: “Cảm lạnh.”
Trường Canh: “…”
Y liệu được Cố Quân sẽ lấp liếm, không liệu được lấp liếm chẳng có tí thành ý như vậy.
Cố Quân rất muốn vui vẻ qua chuyện, thế là vỗ vỗ mặt Trường Canh: “Lại đây ta xem xem gần đây có gầy đi không.”
Trường Canh đập tay y ra, cả giận nói: “Cố Tử Hi!”
Cố Quân lập tức điều chỉnh sách lược, nhíu mày, đột nhiên xuất hiện sự uy nghiêm của quân pháp như núi: “Ai lại bép xép gì với ngươi hả? Chung tướng quân vừa mới đi, đại doanh Giang Bắc này liền vô pháp vô thiên sao?”
Trường Canh hít sâu một hơi: “Ngươi ở trong linh đường…”
Cố Quân ác nhân cáo trạng trước nghiêm nghị nói: “Là tên oắt con doanh nào canh cửa linh đường? Ngươi gọi Diêu Trọng Trạch tới cho ta hỏi xem, phải xử trí theo quân pháp!”
Trường Canh khẽ nghiến răng.
Cố Quân lắc đầu như thật: “Thủy sư Giang Bắc xét cho cùng vẫn còn non trẻ, ở Huyền Thiết doanh sẽ không xảy ra mấy chuyện kiểu này đâu.”
“Thế sao,” Trường Canh ngoài cười trong không cười nói, “Ta chính là tên oắt đó, Đại soái định xử trí ta thế nào?”
Cố Quân: “…”
Giờ khắc này, Cố đại soái thiên biến vạn hóa, ba mươi sáu kế cũng cảm nhận được thế nào là “á khẩu không trả lời nổi”.
Trường Canh kỳ thực có một bụng những điều muốn thẩm vấn y, nhưng biết y sẽ không thành thật khai báo, lại không đành lòng để tên này hao tổn tinh thần ứng phó mình, năm lần bảy lượt lời nói trồi lên lại dằn xuống, đương rối rắm thì đột nhiên ngoài trướng truyền vào một trận dị động.
Một thân binh ở ngoài soái trướng gấp gáp gọi: “Vương gia! Nhạn vương điện hạ!”
Trường Canh nhíu mày, đứng dậy đi ra: “Sao vậy?”
Chưa dứt lời thì mặt đất đột nhiên chấn động, Trường Canh biến sắc – chỉ có khi trường pháo rơi xuống đất mới truyền đến chấn động kiểu này!
Nhìn lại thấy đại doanh Giang Bắc đã đèn đuốc sáng trưng, tiếng vó ngựa dần tới gần, thiết giáp lạnh lẽo, đồng hống trên đỉnh đầu kêu lanh lảnh, mang theo sự nặng nề riêng biệt của vùng Giang Bắc hơi nước thừa thãi, từ từ truyền ra như sấm rền, phảng phất có thể đánh thức nửa giang sơn phía Bắc, hải giao bên bờ chực chờ xông ra sáng lên từng ngọn đèn măng-sông, hàn quang xuyên qua thủy khí dày đặc, cột sáng thẳng tắp trên tháp theo dõi nhanh chóng phóng qua cả Giang Bắc.
Địch tấn công!
Tuy Cố Quân nghe không rõ, nhưng chấn động mặt đất truyền đến cùng ánh sáng chiếu vào cửa y nhận ra không sai. Sau khi đến Giang Bắc y lập tức gia cố phòng tuyến kỳ thực chỉ để ổn định lòng người, không hề liệu được thủy quân Tây Dương đặc biệt bình tĩnh thực sự sẽ chọn thời cơ này để tập kích đại doanh Giang Bắc.
Có đôi khi tận nhân sự còn phải thính thiên mệnh, cho dù mình ở bên cạnh tính toán kỹ lưỡng, lại hoàn toàn không biết địch nhân trong khi sân sau bốc cháy, cũng thần không biết quỷ không hay cháy ra một chủ soái phong cách hoàn toàn bất đồng.
Cố Quân không kịp nghĩ kỹ, lôi áo ngoài khoác lên người, lúc đứng dậy chân hơi lảo đảo, giống như mới ăn mười cân nhuyễn cân tán, suýt nữa quỵ xuống.
Đúng lúc này, một huyền ưng lướt qua không trung, trực tiếp đáp xuống cửa soái trướng, chưa kịp mở miệng thì công văn khẩn đánh dấu đỏ đã tuột tay lăn ra, bị Cố Quân giẫm lại.
Cố Quân cố gắng vịn đầu giường khom người xuống, nhờ ánh đèn măng-sông mở ống thư ra. Cùng lúc đó, huyền ưng kia cấp tốc bẩm báo: “Đại soái, mười tám bộ lạc mượn danh đàm hòa đầu hàng, sai tử sĩ và sáu xe tử lưu kim đến biên cảnh ta làm mồi, nổ ra một con đường, sau đó mấy vạn tinh binh dốc tổ mà ra, định cá chết lưới rách.”
Cố Quân ngẩng lên khỏi công văn khẩn: “Tình hình chiến đấu thì sao? Thương vong bao nhiêu?”
Huyền ưng: “Thuộc hạ đi gấp, không biết ạ!”
Cố Quân định thần lại, sau đó cắn răng gượng ra một hơi khí lực, giơ tay cầm cát phong nhận treo ở đầu giường, quát to ra lệnh: “Lấy một bộ trọng giáp đến cho ta.”
Vào lúc này, cũng chỉ có trọng giáp tự chống đỡ được là có thể bù lại sự vô lực của y.
Trường Canh giơ tay chặn đường vệ binh, quay đầu hướng mặt về phía Cố Quân, trầm giọng nói: “Tử Hi, ngươi tọa trấn trung quân, ta đi.”
Cố Quân nhìn thẳng vào Trường Canh, hơi mím môi – Trường Canh nhận ra biểu cảm này, cơ bản là báo hiệu y muốn nói “không”.
Không đợi Cố Quân mở miệng, Trường Canh đã giành nói trước: “Ngươi không tin ta à?”
Cố Quân thở dài: “Ta…”
Trường Canh xòe một tay: “Đưa cát phong nhận cho ta, ta đi thay ngươi, nếu ngươi còn chịu tin ta, thì đừng ra khỏi lều này.”
Chiến hỏa nơi xa chiếu vào mắt Trường Canh, trong mắt như bắt lửa, đốt ra một phen giang sơn Đại Lương trí đến tử địa rồi sống lại.
Trường Canh thử nắm một đầu cát phong nhận, thong thả mà kiên định rút khỏi tay Cố Quân – Việc này không hề khó, cổ tay Cố Quân chẳng có tí sức nào, còn run nhè nhẹ.
Y cầm lợi khí bằng huyền thiết kia trong tay, gác nghiêng trên vai, hơi khom người: “Để ta làm lính hầu cho Đại soái.”
Cố Quân nhìn y một cái thâm sâu, chợt quay người lại phân phó huyền ưng kia: “Bày sa bàn, ngươi đi làm lính truyền lệnh.”
Trường Canh cầm đao đi.
Hải quái Tây Dương từng vượt đại dương chậm rãi từ trên dòng sông sương mù dày đặc thò đầu ra, dưới hàng dải lớn bóng tối, vô số đoản giao Tây Dương nhanh như hổ sa đi song song, thong thả tới gần. Phòng tuyến Cố Quân sớm bố trí lập tức có phản ứng, phát ra cảnh báo, đồng thời ba đội khinh kỵ binh gối giáo chờ sáng của đại doanh Giang Bắc chia ba đường, chiếm các bến cảng then chốt bên bờ, đâm vào thủy quân Tây Dương toan tính lén lút đổ bộ.
Máu nhanh chóng chảy xuống mặt sông, mà lửa đạn trên mặt sông đan nhau thành một biển khói lửa rực sáng.
“Trường pháo đừng dừng lại,” Trường Canh thúc ngựa ra, “Thời gian ngắt quãng bạch hồng lên, tất cả ưng giáp lập tức đợi lệnh, cho các ngươi nửa khắc để chuẩn bị, lên không ra ngoài tầm bắn của bạch hồng, áp trụ cục diện không trung, tuyệt đối không thể để ưng giáp trên hải quái chủ hạm của họ lên trời, ghim chết họ ở đó!”
“Cánh phải tụ lại.”
“Hải giao toàn cảng chuẩn bị sẵn hỏa dược, lập tức xuất phát!”
Quan truyền lệnh bên cạnh nhất thời còn tưởng mình nghe lầm: “Vương gia nói là toàn cảng? Toàn diện khai chiến sao?”
Trường Canh lập tức liếc nhìn hắn một cái: “Toàn diện, cho người Tây Dương thấy Đại Lương cũng có thủy quân.”
Thủy quân Đại Lương yếu ớt từng không chịu nổi một kích, thậm chí chủ soái chết trận, trong lúc hoảng loạn bị một quan văn ngựa cũng chẳng quen cưỡi ra tay chỉnh đốn, hốt hoảng trốn về phương Bắc.
Một năm trước, cựu bộ rải rác và đồng bào mất biên chế tứ phương cùng nhau tạo thành một nhánh bộ đội tạp đến không thể tạp hơn, trở lại nơi ban đầu bị sỉ nhục. Rất nhiều người xuất thân lục quân say sóng, rất nhiều người ra biển căn bản chẳng tìm được phương hướng, rất nhiều người khó có thể ứng đối phương pháp thao tác phức tạp trên hải giao vốn đã lạc hậu của Đại Lương…
Mà nay, đều đã như cách mấy đời.
Từ khi thủy quân Giang Bắc thành lập đến nay, đã trải qua hai lần cải tổ lớn và biên chế lại, Linh Xu viện ở đằng sau đổi mới ba lần chiến hạm thủy quân Đại Lương, năm trước lại đưa tới loại thuyền mô phỏng “hổ sa” nhanh kinh người của Tây Dương.
Lúc này, hai bờ sông nổi lên gió Bắc hiếm thấy, trong linh đường của Chung lão tướng quân đốt đèn chong sáng tỏ chiếu rọi một khoảng, căn lều màu trắng hết sức nổi bật ở trú địa Giang Bắc đông nghìn nghịt tựa một tấm phướn chiêu hồn, mà anh linh ông còn đó.
Thanh đao này đã luyện thành, nhất định phải dùng máu địch nhân mới có thể mở lưỡi.
Cố Quân không thấy rõ, không nghe rõ, chỉ có thể thông qua trận rung dưới chân để phán đoán khoảng cách của giao hỏa, bản thân y thậm chí không ở trận tiền, song chẳng mảy may hoảng sợ. Huyền ưng kinh ngạc phát hiện, bố phòng của Giang Bắc nằm cả trong đầu y, chỗ nào mạnh chỗ nào yếu, địch nhân sẽ chọn nơi đâu làm đột phá khẩu vân vân… y đều dự liệu không sai mảy may.
Đã giao quyền chỉ huy trận tiền cho Trường Canh, Cố Quân liền dứt khoát hào phóng giao hết tín nhiệm không hề giữ lại, một chỉ lệnh cũng không có, ba quân Giang Bắc tùy tiện cho y thống lĩnh.
Cố Quân giám sát toàn cục cuộc chiến, một mặt tính toán tình hình phân phối tử lưu kim và đạn dược. Đồng thời, bên tay y bày công văn khẩn đến từ Bắc cương, tâm huyết đã chia làm đôi, đặt vào toàn cảnh Đại Lương.
Tây Dương lần này xuất binh bất ngờ là đánh cho người man xem, xét đến cùng vẫn là để tranh thủ lợi ích đàm phán, nếu chiến trường phương Bắc có thể đứng vững, đám người Tây Dương này chính là bọn hề nhảy nhót, mà nếu chiến trường phương Bắc thất lợi-
Giang Bắc trong sương mù mông lung lửa đạn liên tiếp mấy ngày liền, Bắc cương trong một màu trắng bạc sau trận tuyết rơi sôi trào không thôi.
Gia Lai Huỳnh Hoặc dùng tử sĩ và con trai mở đường, một mồi lửa làm nổ tử lưu kim một lượng hoàng kim một lạng, sau đó hàng loạt võ sĩ Bắc man lao tới như phát điên, hiển nhiên là muốn ngọc nát đá tan.
Thẩm Dịch quyết đoán kịp thời, rút Huyền Thiết doanh đã xâm nhập vùng nội địa quân địch về hơn mười dặm, triển khai một trận cướp đường chạy như điên ở trên tuyết địa.
Huyền Thiết doanh tố chất khỏi phải chê, cơ hồ dắt người man thành một sợi chỉ mảnh lẻ loi.
Người man lật mặt còn nhanh hơn lật sách, trú quân Bắc cương hiển nhiên đã quen với tác phong trở mặt cắn người của láng giềng tốt, lập tức điều động theo tín hiệu của Huyền Thiết doanh.
Hà Vinh Huy hợp tác với Thẩm Dịch nhiều năm, ăn ý không cần phải nói, tăng viện nhanh chóng chạy tới, chặn ngang chiến tuyến kéo dài.
Ai ngờ Gia Lai Huỳnh Hoặc đã dốc hết vốn liếng, khinh kỵ tách ra, để lộ mấy chiến xa cỡ lớn nhiều năm không nỡ dùng, mấy trăm trọng giáp dốc tổ ra hết, dùng hỏa lực đẩy một tấm lưới lớn, đụng vào Huyền Thiết doanh như gió xoáy đen, chiến tuyến nhất thời giằng co.
Chưa đầy nửa canh giờ, tăng viện Bắc man cũng đến – Song không phải người cũng chẳng phải cương giáp, mà là hàng loạt xe vận chuyển tử lưu kim, rất nhiều tử lưu kim nối nhau biến thành hơi nước nơi tiền tuyến Bắc cương, bão tuyết khốc liệt thê lãnh cũng cuốn không đi hơi nóng hầm hập, nhiệt độ tăng vọt, băng tuyết diện tích lớn tan thành suối nước nóng, ngấm vào đại địa khô nứt, sương trắng mù trời làm xung quanh trở nên mờ ảo, ánh lửa màu tím tạo thành một kỳ cảnh thảm thiết.
Thiết giáp ở hơi gần, độ nóng bên ngoài sẽ bắt đầu phỏng người. Người man coi tất cả xe, người, đại địa chi tâm của mình thành nhiên liệu, không ngừng đẩy ra với sự kiên quyết muốn đào rỗng lòng đất Bắc man, dùng cuộc chiến này để mở đường.
Chập tối, Huyền Thiết doanh không thể không lui thủ một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...