Lời cũng đã nói ra, nếu bây giờ Liêu Kinh sửa lại thì sẽ chứng tỏ anh ta rất keo kiệt.
Mặc dù đúng là anh ta rất keo kiệt… _(:з" ∠)_
Thực ra Liêu Kinh rất giàu có, dù sao anh ta có thể chơi cùng Quý Trạm và Khương Hạc, điều kiện kinh tế của anh ta có thể kém hơn hai người bọn họ bao nhiêu chứ?
Bình thường gia đình Liêu Kinh cũng không hạn chế việc anh ta tiêu tiền nhưng không biết vì sao, từ nhỏ Liêu Kinh đã rất keo kiệt, trừ những lúc thực sự rất cần thiết ra thì anh ta sẽ không bao giờ tiêu một đồng nào.
Điều này đã khiến Quý Trạm và Khương Hạc dở khóc dở cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể nói, việc thành lập Lục Trạm với Quý Trạm đã là số tiền lớn nhất mà Liêu Kinh bỏ ra trong 30 năm qua.
Quý Trạm vẫn thường hay nghĩ rằng, may mà Lục Trạm phát triển khá ổn định, nếu như bị thua lỗ, có lẽ Liêu Kinh đau lòng đến chết mất.
…
Khương Hạc rất nhiệt tình giới thiệu cho Nguyên Nhất Nhất một số địa điểm ăn uống cao cấp để Nguyên Nhất Nhất đưa ra quyết định, đồng thời nói rõ muốn cực lực bóc lột Liêu Kinh một phen.
Về phần Chung Tịnh, dựa trên thông tin mà Khương Hạc đã giới thiệu, cô ấy đã tìm được một nhà hàng phù hợp trên điện thoại của mình.
Ba người bọn họ hợp tác rất vui vẻ, đặc biệt là Nguyên Nhất Nhất, cô cảm thấy rất nhạt miệng nên cần thức ăn ngon để đánh thức vị giác của mình.
"Đang nói gì vậy?" Quý Trạm vừa mở cửa thì đã nhìn thấy ba người đang sôi nổi trò chuyện.
Liêu Kinh ngược lại, anh ta đang ngồi ủ rũ trên ghế sô pha, cả người toát ra một loại khí chất.
Cuộc sống đã không còn gì luyến tiếc.
"Liêu Kinh?" Quý Trạm buồn cười: "Cậu phải trả tiền sao?"
Liêu Kinh từ từ quay đầu lại, ánh mắt buồn bã gật đầu.
Nguyên Nhất Nhất gọi một tiếng "A Trạm", duỗi tay vẫy anh đến chỗ cô.
Quý Trạm liếc nhìn ba người đằng kia, đi về phía mấy người Nguyên Nhất Nhất.
Vừa đi tới trước mặt của Nguyên Nhất Nhất, Nguyên Nhất Nhất đã lấy điện thoại trong tay của Chung Tịnh đưa cho Quý Trạm, hưng phấn hỏi: "Anh ơi, chúng ta tới đây ăn cơm nhé?"
Quý Trạm cầm lên xem, quả nhiên đều là món ăn ưa thích của Nguyên Nhất Nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Trạm cười khẽ nói: "Cục cưng."
"Ừm ừm." Ánh mắt Nguyên Nhất Nhất tràn đầy sự mong chờ.
Quý Trạm lắc đầu: "Không được ăn."
"Tại sao!" Trong phút chốc hy vọng của Nguyên Nhất Nhất tan thành mây khói, cô lập tức xù lông lên.
Nguyên Nhất Nhất đứng ở trên giường, cúi đầu nhìn Quý Trạm, tức giận trách cứ anh: "Quý Trạm! Anh thật quá đáng!"
Quý Trạm hơi ngẩng đầu lên, vòng tay qua eo cô rồi dùng sức kéo cô về phía mình.
"Cục cưng, trong vòng một tuần em chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, bác sĩ vừa dặn dò xong, em phải nghe lời." Quý Trạm cong môi: "Em phải nghĩ cho cơ thể của em, chúng ta phải thực hiện từng bước một."
Nguyên Nhất Nhất chép miệng.
"Ha ha ha ha, nói như vậy thì đêm nay không cần phải đi ăn đúng không?" Liêu Kinh lập tức đầy máu lại, từ trên ghế sofa đứng lên, dáng vẻ rất vui vẻ.
Ba người Nguyên Nhất Nhất bất lực nhìn nhau.
Quý Trạm nói: "Bữa ăn này để Liêu Kinh nợ chúng ta, chúng ta cứ ghi nợ trước, đợi sau này em khỏe lại rồi thì đích thân anh sẽ tìm nhà hàng, được không?"
"Này!" Liêu Kinh sốt ruột, nếu để cho Quý Trạm tìm nhà hàng thì sao có thể tốt hơn được đây?
Nguyên Nhất Nhất cười tủm tỉm đáp: "Được, cứ quyết định như vậy đi."
"Được."
Quý Trạm bế Nguyên Nhất Nhất xuống giường, "Bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi. Chung Tịnh, em giúp Nguyên Nguyên thu dọn đồ đạc, Khương Hạc thì giúp thu dọn đồ đạc của tôi, Liêu Kinh xuống lầu lái xe, khoảng... mười lăm phút nữa tập trung ở tầng dưới."
"Được." Chung Tịnh và Khương Hạc vui vẻ đồng ý, bắt đầu thu dọn.
Chỉ có Liêu Kinh vẫn có chút oán hận trong lòng nhưng cũng bất đắc dĩ phải đi xuống lầu.
Đến gần đến thời gian mà Quý Trạm dự kiến, mười một giờ rưỡi, Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất được ba người đưa về đến nhà.
Ba người Chung Tịnh giúp đặt đồ đạc xuống rồi rời đi.
Nguyên Nhất Nhất giữ mọi người lại ăn cơm: "Làm gì gấp gáp như vậy, ăn cơm trưa xong rồi hẵng đi? Không đi nhà hàng ăn thì cũng phải ăn cơm ở nhà chứ?"
"Không cần đâu." Khương Hạc cười lắc đầu: "Em dâu nên giữ gìn sức khỏe của mình trước, khi nào em khỏe lại thì chúng ta lại tụ tập."
"Cũng được." Nguyên Nhất Nhất cười gật đầu.
Mọi người cũng không phải bạn bè trong một hai ngày, đối với chuyện ăn uống cũng không cần quá khách sáo.
Quý Trạm bảo Nguyên Nhất Nhất lên giường nghỉ ngơi rồi anh tiễn ba người họ xuống lầu.
…
Khoảnh khắc mà Nguyên Nhất Nhất bước vào phòng của mình, cô cảm thấy phòng mình không giống như trước.
Nguyên Nhất Nhất hơi kinh ngạc sau đó đi đến phòng tắm, phòng thay đồ, phòng làm việc và những nơi khác để xem, bất kể phòng nào trong nhà đều có thêm rất nhiều đồ.
Đó là đồ của Quý Trạm.
Trong phòng thay đồ, quần áo của cô đã được sắp xếp lại, một nửa không gian được dùng để đựng quần áo của Quý Trạm.
Trong phòng tắm có thêm một số sản phẩm dành cho nam giới.
Điều đáng sợ hơn nữa là ở phòng làm việc.
Chiếc bàn mà cô thường sử dụng đã được thay bằng một cái mới to gần gấp đôi chiếc ban đầu của cô.
Vẫn là màu hồng nhạt!
Không phải nhà của Nguyên Nhất Nhất không có đồ của Quý Trạm.
Chỉ là lần này quá toàn diện, điều này thực sự khiến Nguyên Nhất Nhất có chút kinh ngạc.
Nguyên Nhất Nhất ngẩn người ngồi ở trên giường, thầm nghĩ, chẳng lẽ anh muốn ở cùng cô luôn sao?
Rất nhanh Quý Trạm đã trở lại.
Anh nhìn Nguyên Nhất Nhất đang ngẩn người ra là biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Quý Trạm đi tới trước mặt Nguyên Nhất Nhất, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô: "Là anh tự đưa ra quyết định, em… không vui sao?"
"Không phải!" Nguyên Nhất Nhất lập tức lắc đầu: "Sao em có thể không vui được chứ?"
Quý Trạm cười nói: "Anh đi hay ở đều nằm ở quyết định của em."
"Hả?"
Quý Trạm nhéo mặt Nguyên Nhất Nhất: "Anh sẽ ở đây cho đến khi em khỏi bệnh. Sau khi em khỏi bệnh, nếu em không muốn anh sống ở đây thì anh sẽ chuyển ra, nếu như em muốn... thì anh sẽ ở lại, được không?"
Lỗ tai của Nguyên Nhất Nhất hơi đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác.
"Có ai lại làm giống như anh vậy chứ!"
"Làm sao?"
Khóe môi Nguyên Nhất Nhất rõ ràng là mỉm cười nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng: "Đồ cũng đã chuyển xong rồi mà giờ anh mới hỏi người ta."
"Thì ra là vậy à." Quý Trạm hơi nhíu mày, đứng dậy xoay người rời đi, "Xem ra Nguyên Nguyên không muốn ở cùng anh rồi, vậy anh sẽ chuyển đi ngay."
"Này này!" Nguyên Nhất Nhất vội vàng duỗi chân câu lên người Quý Trạm, "Em chỉ nói đùa thôi, nói đùa thôi mà."
Quý Trạm quay đầu lại, đôi mắt híp lại.
Nguyên Nhất Nhất buông thõng hai chân, phồng má: "Anh lại trêu em!"
Quý Trạm khẽ cười.
Nguyên Nhất Nhất bước chân trần xuống giường, định đi "đánh" Quý Trạm.
Thấy thế Quý Trạm cùng chơi, cùng đùa với cô, hai người họ chơi trò "đuổi bắt nhau" ở nhà.
Quý Trạm ỷ vào chiều cao và đôi chân dài của mình, lần nào cũng cố ý để cô suýt bắt được mình.
Nguyên Nhất Nhất nổi giận, hai tay chống nạnh: "Quý Trạm! Em phải bắt được anh!"
Quý Trạm dừng lại, nhìn Nguyên Nhất Nhất đang thở hổn hển, thầm nghĩ không thể trêu chọc người ta quá đáng, anh đứng tại chỗ mở hai tay ra: "Cục cưng, anh đứng đây đợi em, tới bắt anh đi."
"Phụt!" Nguyên Nhất Nhất cười ra tiếng, cảm giác anh giống như một cô nương ở thanh lâu đang gọi "Đại gia, tới bắt ta đi!".
Nguyên Nhất Nhất nói: "Em chạy tới, anh sẽ không tránh đi chứ?"
Quý Trạm buồn cười: "Anh chạy rồi, cục cưng của anh không phải sẽ bị ngã hay sao?"
"Cũng đúng." Nguyên Nhất Nhất đã đội mũ cao cho Quý Trạm: "Em là cục cưng của anh, anh sẽ không nỡ để em bị ngã."
"Ha ha ha ha ha!" Quý Trạm cười to.
Nguyên Nhất Nhất cũng cười toe toét: "A Trạm, đón em nè!"
"Được."
Nguyên Nhất Nhất chỉ cách Quý Trạm vài bước chân.
Nguyên Nhất Nhất lùi về sau một chút sau đó điều chỉnh tư thế, chạy chậm hai bước rồi chuyển sang chạy nhanh, chạy thẳng đến Quý Trạm.
Quý Trạm dang rộng hai tay và hơi cúi người xuống.
Nguyên Nhất Nhất bổ nhào vào vòng tay của anh.
Bởi vì lực va chạm nên Quý Trạm lùi lại hai bước.
Vốn dĩ anh có thể đứng vững nhưng khi Quý Trạm lùi lại một bước, anh vấp phải túi đồ mà Chung Tịnh để ở đây nên anh không thể đứng vững mà ôm Nguyên Nhất Nhất cùng nhau ngã xuống.
"Á! A Trạm Trạm!" Theo bản năng Nguyên Nhất Nhất nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cổ Quý Trạm.
"Ầm" một tiếng, Quý Trạm rên lên.
Nguyên Nhất Nhất vội vàng đứng dậy: "A Trạm, anh không sao chứ? Có trúng chỗ nào không? Hu hu hu, là do em nặng quá!"
"Không phải." Quý Trạm nửa ngồi dậy, cười nói: "Em bị bệnh nên đã nhẹ đi rồi, là tại anh không tốt, không giữ nổi em."
Đôi mắt của Nguyên Nhất Nhất đã đỏ hoe.
Nhìn thủ phạm đã ngáng chân của Quý Trạm, Nguyên Nhất Nhất tức giận đá chiếc túi ra xa.
Chiếc túi đập vào tường xoay tròn mấy vòng, những thứ bên trong rớt ra ngoài vương vãi khắp sàn.
Đáng chú ý nhất trong số đó là chiếc hộp mà Chung Tịnh đã tặng cho Nguyên Nhất Nhất.
Chiếc hộp bị mở ra, để lộ một góc đồ bên trong.
Nó màu đen, có ren và hình như có dây đai.
"Trời ạ!" Nguyên Nhất Nhất kêu lên một tiếng, vội vàng chạy tới nhặt lên nhét nó trở lại hộp, sau đó bỏ vào trong túi.
Nguyên Nhất Nhất chột dạ quay lại nhìn Quý Trạm.
Chỉ thấy Quý Trạm sững sờ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Khóe môi của Nguyên Nhất Nhất giật giật: "À cái đó, em đã đút vào rồi!"
Nói xong, Nguyên Nhất Nhất vội vàng đứng dậy chạy đi.
Quý Trạm nhìn bóng lưng đang chạy trối chết của cô, lặng lẽ mỉm cười.
Thật ra...anh đã nhìn thấy nó.
…
Nguyên Nhất Nhất vừa tìm nơi giấu chiếc hộp vừa phàn nàn về Chung Tịnh.
"Tặng gì không tặng, lại đi tặng đồ ngủ? Ôi mẹ ơi, tớ còn đang bị bệnh đây nè, nếu để Quý Trạm nhìn thấy xong thú tính bộc phát ăn tươi nuốt sống tớ thì phải làm sao đây?"
"Chung Tịnh ơi Chung Tịnh, cậu hại chết tớ rồi!"
"Trời ơi, giấu ở đâu để A Trạm không nhìn thấy nó đây chứ?"
Nguyên Nhất Nhất ôm hộp đi lòng vòng, miệng vẫn lẩm bẩm.
"Anh cũng không phải cầm thú, em cũng không cần đề phòng anh như vậy."
"!"
Nguyên Nhất Nhất đứng bất động trong giây lát như thể cô bị điểm huyệt vậy.
Quý Trạm khoanh tay dựa vào cánh cửa, sau đó mỉm cười bước vào, lấy chiếc hộp từ tay cô, đặt nó vào ngăn trên cùng trong tủ quần áo.
Quý Trạm nghiêng đầu: "Yên tâm chưa?"
Nguyên Nhất Nhất hắng giọng để che giấu sự xấu hổ của mình.
"Em không... không đề phòng anh..."
"Cô bé ngốc này." Quý Trạm khom người, dùng ngón tay gãi nhẹ lên mũi cô, "Anh vẫn không nhìn ra mánh khóe nhỏ của em sao?"
Nguyên Nhất Nhất nhoẻn miệng cười, "Em đói bụng rồi."
"Được rồi, để anh đi nấu."
"Ừm ừm."
"Chơi thì cũng chơi rồi, em nghỉ ngơi một lát đi."
Nguyên Nhất Nhất gật đầu: "Được rồi! Em đi nghỉ ngơi một lát đây."
"Ừm, ngoan."
…
Có lẽ vì đã trở về nhà mình, Nguyên Nhất Nhất ngủ rất ngon.
Quý Trạm nấu cơm xong thấy cô ngủ say như vậy nên không gọi cô. Sau khi anh ăn xong, anh hâm nóng thức ăn rồi vào phòng làm việc giải quyết công việc của Lục Trạm.
Nghỉ phép vài ngày cũng không sao, mùng năm bắt đầu đi làm có điều hai ngày sau Quý Trạm vẫn không đến Lục Trạm, anh để cho một mình Liêu Kinh giải quyết công việc.
Anh chỉ chuyên tâm ở bệnh viện chăm sóc cho Nguyên Nhất Nhất.
Đối với Quý Trạm, Nguyên Nhất Nhất là quan trọng nhất.
Nói như vậy có lẽ hơi ích kỉ nhưng Quý Trạm đã nghĩ rằng, công việc đã có Liêu Kinh giải quyết, mối làm ăn mất rồi sau này có thể tìm mối khác.
Còn Nguyên Nhất Nhất lại không giống vậy.
Cô là người rất quan trọng đối với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...