Sao em lại xinh như thế

Mười ngày sau, bệnh cảm của Nguyên Nhất Nhất đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Sáng sớm thức dậy, Nguyên Nhất Nhất đã nằng nặc đòi Quý Trạm dẫn đi ăn.
Lúc đó Quý Trạm đang ở trong bếp làm bữa sáng, Nguyên Nhất Nhất đứng ở phía sau anh, túm lấy vạt áo mặc trong nhà của anh lắc trái lắc phải làm nũng.
"A Trạm tốt của em, em thích anh nhất luôn ý. Anh cho em đi ăn đi mà, em khỏe thật rồi mà!" Nguyên Nhất Nhất cố ý kéo giọng ra thật dài, nũng nịu nói những lời dễ nghe.
Quý Trạm không hề bị lay động một chút nào, anh vừa lật trứng gà trong chảo rán vừa tranh thủ thời gian liếc Nguyên Nhất Nhất ở bên cạnh, cười nói: "Bé cưng, em có thể giúp anh một việc được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất gật đầu lia lịa: "Đương nhiên là được rồi ạ! Anh cứ nói đi! Chuyện gì em cũng có thể làm giúp anh được nà!"
Quý Trạm cười khẽ: "Em nói cho anh biết xem, bây giờ đã là mấy giờ rồi?"
Nguyên Nhất Nhất rút điện thoại ra nhìn một chút: "Sáu giờ bốn mươi ạ."
Quý Trạm tắt bếp, nghiêng người lại, đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán cô một cái: "Đồng chí Nguyên Nhất Nhất, bây giờ là sáu giờ bốn mươi sáng, em vừa mới rời giường chưa đến hai mươi phút, mặt cũng không rửa lại đi ăn các thể loại bánh ngọt như bánh kem dâu tây, bánh tart, bánh matcha ngàn lớp gì đó... Em nói thử xem, thật sự là không có vấn đề gì chứ?"
"Ờ..." Nguyên Nhất Nhất hạn hán lời rồi.
"Hửm?" Đuôi lông mày của Quý Trạm khẽ nhíu: "Sao lại không nói lời nào nữa?"
Khí thế trong giọng nói của Nguyên Nhất Nhất có vẻ yếu dần đi, ngón tay vẫn luôn nắm lấy vạt áo của Quý Trạm cũng buông ra, gãi gãi mũi mình, nói: "Hình như... Là có hơi không ổn nhỉ!"
"Biết thế là được rồi." Quý Trạm lấy trứng vừa mới chiên ra, đặt ở một bên đĩa: "Đi rửa mặt ăn cơm đi."
"A Trạm Trạm ơi~~~" Nguyên Nhất Nhất không chịu hết hy vọng.
Quý Trạm buồn cười, nói: "Cơm nước xong xuôi rồi anh dẫn em tới Lục Trạm. Tối hôm qua Khương Hạc gửi tin nhắn cho anh, cậu ấy muốn ký hợp đồng xuất bản giản thể với em trong hôm nay, phải ký trực tiếp ở Lục Trạm mới được."
"Oa oa oa!" Nguyên Nhất kích động nhào tới trên người Quý Trạm, hai tay cô ôm lấy cổ của anh, treo trên người Quý Trạm, kích động tới mức phải xác nhận lại rất nhiều lần: "Thật ạ? Thật thế ạ? Thật vậy ạ? Đúng thật là muốn ký hợp đồng xuất bản ý ạ? Em có thể có sách của riêng mình rồi ư?"
"Thật mà." Quý Trạm mỉm cười gật đầu.
Nguyên Nhất cực kỳ vui vẻ và phấn khởi, cười tới mức sắp không nhìn thấy cả Tổ quốc đâu nữa luôn rồi.
Quý Trạm vỗ vỗ lưng Nguyên Nhất Nhất: "Được rồi, mau đi rửa mặt thay quần áo, sau đó trang điểm cho thật xinh đẹp vào."
"Vâng ạ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất leo xuống từ trên người Quý Trạm, vừa xoay người đi được hai bước thì cô bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi: "Sao lại bảo em phải trang điểm cho thật xinh đẹp? Để mặt mộc không được hay sao ạ?"
Đối mặt với câu hỏi đòi mạng đột nhiên bắn ra của bạn gái, Quý Trạm không hề hoảng hốt, khóe môi khẽ nhếch lên: "Bé cưng à, nhan sắc của em vô cùng xinh đẹp rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên em ký hợp đồng, lại một lần ký liền hai bản, trang điểm càng thêm xinh đẹp thì chụp ảnh lưu niệm chung sẽ như thêu hoa trên gấm."
Câu trả lời này của Quý Trạm làm cho Nguyên Nhất Nhất cực kỳ hài lòng.
Nguyên Nhất Nhất gật đầu, cười cười đáp lại:
"Được rồi, vậy em nghe lời anh, đi rửa mặt trước rồi ăn sáng sau."

"Được."
Quý Trạm cười: "Ăn cơm xong để anh chọn quần áo giúp em. Hôm nay chúng ta mặc đồ đôi, có được không?"
Nguyên Nhất Nhất khẽ cười ra thành tiếng: "Được ạ!"
Nguyên Nhất Nhất nhảy nhót trở về phòng.
Quý Trạm khẽ thở dài một hơi, cảm khái trong lòng: "Quả nhiên, cho dù là bạn gái đã ở bên nhau ba năm, các phương diện đều tương đối quen thuộc đi chăng nữa thì thỉnh thoảng cũng sẽ đưa ra những câu hỏi khó đỡ mà."
...
Ăn sáng xong vừa đúng bảy giờ.
Quý Trạm tính toán, tám giờ rưỡi bắt đầu xuất phát thì vẫn kịp, đợi Nguyên Nhất Nhất ăn cơm xong nằm nghỉ ngơi một lát, lúc này mới đứng lên trang điểm chải tóc.
Quý Trạm đã quá hiểu rõ Nguyên Nhất Nhất rồi.
Nhanh chóng xuất phát, Nguyên Nhất Nhất có thể trang điểm xong trong vòng mười lăm phút.
Trang điểm tỉ mẩn một chút thì nhanh nhất cũng phải một tiếng đồng hồ sau mới rời nhà được.
Lúc mới bắt đầu yêu Nguyên Nhất Nhất, Quý Trạm còn chưa hiểu rõ chuyện này. Khi đó, theo anh thì cô trang điểm trong mười lăm phút cũng không có gì khác biệt quá lớn với trang điểm trong một giờ.
Nhưng bây giờ, hai người đã ở bên nhau được ba năm.
Quý Trạm không chỉ hiểu rõ sự khác biệt giữa mười lăm phút và một giờ ở đâu mà thậm chí anh còn có thể giúp cô đưa ra quyết định trong những lúc Nguyên Nhất Nhất rối rắm lựa chọn mã son môi, nhân tiện lại dùng máy uốn tóc gì đó, giúp cô làm vài kiểu tóc đơn giản.
Hôm nay Nguyên Nhất Nhất nhanh hơn dự đoán của Quý Trạm một chút, bốn mươi phút là đã trang điểm xong rồi.
Trong suốt quá trình Nguyên Nhất Nhất trang điểm, Quý Trạm đều ở bên cạnh cô, nhìn vào hình ảnh trong gương của cô rồi thỉnh thoảng lại đưa ra một vài lời khuyên nho nhỏ.
Thường thì những chàng trai đều có thể cảm thấy việc nhìn các bạn nữ trang điểm là một chuyện vô cùng nhàm chán, cho rằng không phải chỉ là quệt quệt vẽ vẽ gì đó thôi hay sao?
Ban đầu Quý Trạm cũng nghĩ như vậy.
Nhưng trong một lần hẹn hò, bởi vì đêm hôm trước Nguyên Nhất Nhất phải chạy deadline nên đi ngủ muộn, ngày hôm sau không dậy được.
Quý Trạm gọi điện thoại Nguyên Nhất Nhất cũng không nghe máy. Quý Trạm rất lo lắng nên đã chạy thẳng đến nhà Nguyên Nhất Nhất.
Ngày đó là lần đầu tiên Quý Trạm nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn mộc mạc tự nhiên của Nguyên Nhất Nhất, suy nghĩ của anh lúc đó rất kỳ diệu.
"Thì ra lần nào trước khi Nguyên Nguyên ra khỏi nhà, đi hẹn hò với anh đều phải trải qua nhiều bước như vậy, phải dậy từ sớm như vậy."
Quý Trạm đau lòng Nguyên Nhất Nhất ngủ không đủ giấc nên từ đó về sau, chỉ cần là trong khoảng thời gian Nguyên Nhất Nhất update chương truyện mới, anh sẽ không hẹn cô ra ngoài chơi nữa mà sửa địa điểm hẹn hò thành ở nhà hoặc là cùng tham gia một số hoạt động không quá xa, không quá phiền phức.
Tình yêu nồng nhiệt, cho dù hai người ở cùng một chỗ không làm gì cả, chỉ nhìn nhau thôi cũng là một chuyện cực kỳ ngọt ngào rồi.
Còn gì tuyệt hơn khi người mình thích luôn ở bên cạnh mình kia chứ?
Nguyên Nhất Nhất trang điểm xong, Quý Trạm xung phong đòi giúp cô làm xoăn tóc.

Đây không phải là lần đầu tiên nên Nguyên Nhất Nhất cũng tương đối yên tâm.
Động tác của Quý Trạm vừa thuần thục lại còn nhanh chóng, bình thường chỉ cần mười lăm phút là đã có thể giải quyết xong rồi.
Uốn tóc cho Nguyên Nhất Nhất xong, Quý Trạm chải tóc cho cô rồi buộc kiểu búi nửa đầu, tinh nghịch đáng yêu. Ở bên trên búi tóc nho nhỏ ấy, Quý Trạm còn thắt thêm một món đồ trang sức hình ngôi sao màu hồng nhạt.
Nguyên Nhất Nhất nhìn mình trong gương, lắc lắc đầu:
"Ha ha, trong trẻ con quá đi. A Trạm, anh đúng thật là rất thích ngôi sao nhỏ này của em, lần nào cũng phải dùng đến nó."
Quý Trạm cười, đưa tay nhéo một cái: "Đẹp lắm."
"Anh đi ra ngoài xỏ giày trước đi, em lấy cái túi xách rồi mình đi luôn ~"
"Được."
...
Đúng tám giờ rưỡi, hai người rời khỏi nhà.
Quý Trạm lái xe, Nguyên Nhất Nhất ngồi ở ghế phụ, rõ ràng là có hơi hưng phấn.
Cô đã làm ở Lục Trạm ba năm, hơn nữa Lục Trạm cách nhà hai mươi phút lái xe, có điều Nguyên Nhất Nhất lại rất hiếm khi có tâm tư muốn đi xem.
Một mặt là bởi vì cô rất lười biếng, mặt khác... là bởi vì mỗi lần có ý nghĩ này, Quý Trạm lại lái đề tài này đi xa thật là xa.
Vốn dĩ Nguyên Nhất Nhất đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến đây lập tức quay đầu lại, gọi một tiếng: "A Trạm ơi."
Quý Trạm 'Ơi' một tiếng: "Làm sao vậy?"
Nguyên Nhất Nhất khoanh tay trước ngực, nói: "Em lại nhớ tới một chuyện đấy nhé."
"Nguyên Nguyên cục cưng à." Quý Trạm cười khẽ, đã đoán được: "Là chuyện anh ngăn cản em đến Lục Trạm chứ gì?"
Nguyên Nhất khẽ hừ: "Anh cũng biết cơ đấy?"
"Đương nhiên rồi."
Vừa nói xong thì xe của Quý Trạm đúng lúc gặp phải đèn đỏ.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười cười đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: "Anh thừa nhận rằng anh đã cố ý ngăn cản em đến Lục Trạm. Sau này sẽ không như vậy nữa. Sau này em muốn đi khi nào thì đi khi ấy."
Nguyên Nhất cười tủm tỉm: "Là đặc quyền của bạn gái sao?"
"Không phải."
Nguyên Nhất Nhất mở to hai mắt: "Chẳng lẽ tác giả nào cũng có thể đi tới đó hay sao?"
Quý Trạm cười khẽ: "Đây là đặc quyền của bà chủ."

Bầu trời nhiều mây chợt chuyển nắng trong nháy mắt, câu nói này vừa khéo để diễn tả Nguyên Nhất Nhất của hiện tại.
Chỉ thấy Nguyên Nhất Nhất đỏ mặt quay đầu lại, ngón tay vẽ lung tung trên cửa sổ xe, trên cửa sổ xe phản chiếu bộ dáng đang cười tủm tỉm của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cuộc hành trình hôm nay rất suôn sẻ, chỉ gặp một đèn đỏ.
Tám giờ năm mươi, xe của Quý Trạm đậu trong bãi đậu xe chuyên dụng của anh.
Nguyên Nhất Nhất xuống xe, đánh giá trái phải.
"Đi thôi." Quý Trạm vuốt tóc Nguyên Nhất Nhất.
"Dạ." Nguyên Nhất Nhất nắm chặt túi xách trong tay, chạy bước nhỏ đuổi theo Quý Trạm.
Mãi cho đến khi vào thang máy, Nguyên Nhất Nhất cũng không nói gì.
Quý Trạm nhìn cửa thang máy.
Nguyên Nhất cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt của cô, môi hơi mím lại, đầu ngón tay đang cạy cạy túi xách trong vô thức.
"Em hồi hộp lắm sao?"
Nguyên Nhất Nhất mãnh liệt ngẩng đầu.
Bàn tay của Quý Trạm đặt lên trán Nguyên Nhất Nhất, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
"Có anh ở đây rồi."
"Em biết." Nguyên Nhất đưa tay ra, nắm lấy một ngón tay của Quý Trạm, lập tức nở nụ cười: "Lần đầu tiên đến nơi làm việc của anh, có hơi lo lắng."
Quý Trạm cong môi.
'Ting' một tiếng, thang máy đến nơi, cửa thang máy mở ra.
Nguyên Nhất Nhất vẫn còn duy trì động tác ngoắc ngón tay của Lục Trạm.
"Quý tổng?" Người bên ngoài thang máy ngơ ngác gọi một câu.
Nguyên Nhất Nhất lập tức thu tay lại, cúi đầu chớp mắt biến thành cô vợ nhỏ.
Quý Trạm đưa tay giữ chặt lấy tay của Nguyên Nhất Nhất, cứ vậy đi ra khỏi thang máy.
Lúc đi ngang qua đồng nghiệp bên ngoài thang máy, Quý Trạm phát hiện đối phương vẫn đang giữ bộ dạng như "nhìn thấy quỷ".
Quý Trạm ho khan một tiếng.
Đồng nghiệp xoay người lại, hơi khom người với Quý Trạm: "Quý tổng, chào buổi sáng ạ."
Quý Trạm 'Ừ' một tiếng: "Chào buổi sáng."
Ngay sau đó, Quý Trạm quay đầu lại nói chuyện với Nguyên Nhất Nhất, giọng nói rất dịu dàng.
"Nguyên Nguyên, anh dẫn em đến văn phòng của anh."
"Vâng ạ." Giọng nói của Nguyên Nhất Nhất có hơi nhỏ.
Đồng nghiệp trợn mắt há hốc mồm nhìn ông chủ dắt người - nghi là bạn gái - rời đi.
Vài giây sau, đồng nghiệp lấy điện thoại ra khỏi túi áo, nhấn vào WeChat, bấm một hồi.
Một phút sau, nhóm WeChat hoàn toàn nổ tung.

Quý Trạm trực tiếp dẫn Nguyên Nhất Nhất đến phòng làm việc của mình chứ không đi qua khu văn phòng, bởi vậy mấy đồng nghiệp bị vách ngăn ở khu văn phòng chắn mất cho nên cũng không phát hiện ra rằng hôm nay ông chủ dẫn người tới công ty.
Khi bọn họ sắp có can đảm để ngó xem bạn gái của ông chủ như nào thì cánh cửa văn phòng của ông chủ đã đóng lại mất rồi.
Phòng làm việc của Quý Trạm.
Vừa vào đến nơi, Nguyên Nhất Nhất đã tránh thoát khỏi bàn tay của Quý Trạm.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là cửa sổ sát đất lớn phía sau bàn làm việc.
Nguyên Nhất nhanh chóng đi vài bước, hai tay chống lên cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài.
"Cảnh sắc nơi này không tệ à nha."
"Đúng vậy." Quý Trạm đi tới phía sau Nguyên Nhất Nhất, hai tay ôm người vào trong lồng ngực của mình.
Nguyên Nhất Nhất giãy giụa: "Bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Quý Trạm cười: "Nơi này chỉ có người ở bên trong là có thể nhìn thấy bên ngoài, người ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong được đâu."
Nguyên Nhất Nhất cười tủm tỉm xoay người lại, mũi chân nhón lên một chút, hôn lên môi Quý Trạm.
"Em hôn anh, bên ngoài chắc chắn cũng không nhìn thấy đâu nhỉ ~"
Quý Trạm cúi đầu, bàn tay đặt ở sau gáy cô, sau đó hơi dùng sức, bảo Nguyên Nhất ngẩng đầu lên.
Đôi môi của Quý Trạm tiến đến bên tai Nguyên Nhất Nhất, cười khẽ.
"Cưng à, trước kia anh đã từng nghĩ đến việc hôn em trong văn phòng."
Nguyên Nhất Nhất nhịn lại cơn xấu hổ: "Phụt —— Mấy vị đồng nghiệp trong công ty của anh có biết ông chủ của bọn họ là loại người này không thế?"
Quý Trạm cắn vành tai của cô, nói: "Cưng à, chỉ có em mới biết, chỉ cần em biết thôi."
Bất giác, Nguyên Nhất Nhất bật cười.
Hai ngón tay của Quý Trạm nắm lấy cằm cô, hôn lên.
Hai người môi răng giao hòa, hai tay của Nguyên Nhất Nhất choàng lên cổ Quý Trạm, hôn đến khó mà dứt ra được.
"A Trạm, tôi nghe giang hồ đồn thổi rằng cậu đưa người tới đây? Nhất Nhất đến rồi hả?"
Cửa văn phòng bị người đẩy ra một cách mạnh mẽ, vang lên 'Rầm' một tiếng.
Quý Trạm lập tức buông Nguyên Nhất Nhất ra, ấn người vào trong ngực mình, dùng cơ thể của mình hoàn toàn che khuất cô.
Quý Trạm quay đầu lại.
Vẻ mặt của Liêu Kinh ngây thơ vô số tội.
Hai giây sau, Liêu Kinh gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?"
Quý Trạm nghiến răng.
"Cậu, thấy, sao?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận