Sao em lại xinh như thế

Quý Trạm nghĩ kỹ lại, bạn gái của anh luôn là một người tương đối độc lập, vì vậy hiếm khi cô thẳng thắn nói muốn dựa dẫm vào anh. 
Mà trước đó, hai người cũng chưa từng xa cách lâu như vậy, hầu như ngày nào cũng gặp nhau, việc ôm hôn lúc nào cũng có thể làm được. 
Quý Trạm mỉm cười, không đẩy tay Nguyên Nhất Nhất ra, mà để tay chống cằm, khẽ cười. 
“Cục cưng Nguyên Nguyên, thật ra em thèm muốn sắc đẹp của anh đúng không?”
Nguyên Nhất Nhất: ? ? ? Chuyện gì đang xảy ra vậy ? ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất chớp chớp mắt: “Quý Trạm, chẳng lẽ anh lâng lâng vì em tỏ tình với anh à?” 
“Anh lâng lâng chuyện gì?” Quý Trạm dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào lông mày của Nguyên Nhất Nhất: “Đồ ngốc.” 
Nguyên Nhất Nhất bĩu môi, giữ chặt ngón tay của Quý Trạm, sau đó nắm năm ngón tay của cô vào khe hở giữa những ngón tay của anh: “Quý Trạm, anh dùng sắc đẹp để quyến rũ em, ỷ bản thân đẹp mà bắt nạt em.”
“Anh bắt nạt em?” Quý Trạm bật cười, đột ngột đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai quá mức tiến sát vào mặt Nguyên Nhất Nhất, chóp mũi của cả hai chạm vào nhau.
Quý Trạm nhìn vào mắt cô: “Cục cưng Nguyên Nguyên, em có dám thề không thích mặt anh không?” 
Nguyên Nhất Nhất bĩu môi: “Em không dám.” 
Quý Trạm sửng sốt, bật cười ha hả, lại ngồi xuống. 
Nguyên Nhất Nhất đảo mắt, cười hì hì, đứng dậy xoay người lại, một chân cô bước qua, ngồi thẳng lên người Quý Trạm.
Nguyên Nhất Nhất buông tay Quý Trạm ra, ngón tay lướt ngực anh, bóp giọng làm nũng: “Việc em thích khuôn mặt của anh là thật, nhưng tình cảm của em dành cho anh cũng là thật.”
Hai tay Quý Trạm đặt sau eo cô siết chặt.
Nguyên Nhất Nhất càng áp sát vào ngực Quý Trạm. Cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình ý của Quý Trạm, mang theo cả sự si mê, môi cô hơi chu ra, giống như muốn được anh hôn.
Lúc này, Nguyên Nhất Nhất giống như một yêu tinh nhỏ quyến rũ.
Hầu kết Quý Trạm chuyển động, anh dùng một tay nhéo cằm cô, sau đó cúi đầu muốn hôn cô. 
Khóe môi Nguyên Nhất Nhất cong lên, quay mặt đi khiến Quý Trạm hôn lên vành tai của cô.
Quý Trạm cũng không giận, cứ như vậy liếm tai cô, môi mỏng hơi hé mở, răng anh cắn nhẹ vào vành tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất phát hiện ra hình như khéo quá hóa vụng mất rồi.
Vốn dĩ cô chỉ muốn dụ dỗ Quý Trạm, chứng tỏ không chỉ cô bị sắc đẹp của anh mê hoặc, mà Quý Trạm cũng sẽ bị cô dụ dỗ, nhưng bây giờ ...

“Ui!” Nguyên Nhất Nhất khẽ nhíu mày: “Anh cắn nhẹ thôi.”
Quý Trạm cười nhẹ hai tiếng, buông môi cô ra, ngón tay lại giữ chặt cằm cô, giữ đầu cô lại, lại lần nữa hôn lên môi cô. 
Đầu lưỡi của Quý Trạm trực tiếp cạy hàm răng của Nguyên Nhất Nhất ra, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ của Nguyên Nhất Nhất vào miệng anh.
Anh khuấy đảo trong miệng cô, mút mạnh vào môi cô. 
Trong mắt Quý Trạm, cô giống như một viên kẹo, dưới vẻ ngoài mê hoặc lòng người lại vô cùng ngọt ngào.
Quý Trạm yêu thích đến mức không dừng lại được, càng muốn nhiều hơn. 
Thấy bản thân sắp rơi vào một lần ý loạn tình mê mới, Nguyên Nhất Nhất miễn cưỡng dùng chút tỉnh táo cuối cùng để đẩy Quý Trạm ra. 
Trong chớp mắt cơ thể của Quý Trạm rõ ràng cứng ngắc.
Quý Trạm buông Nguyên Nhất Nhất ra, đầu lưỡi liếm khóe môi cô, hút toàn bộ nước bọt mà cả hai không kịp nuốt xuống vào miệng.
Nguyên Nhất Nhất đỏ mặt: “A Trạm, anh...háo sắc quá.”
Quý Trạm mỉm cười: “Em không thích sao?” 
Sao có thể không thích được? 
Nguyên Nhất Nhất nhìn Quý Trạm, thầm nghĩ đây là bạn trai của cô, sao cô phải xấu hổ? 
“Hì hì, em thích, em rất thích.” 
Nguyên Nhất Nhất nói xong vùi đầu vào trong ngực Quý Trạm. 
Quý Trạm cong môi, bàn tay xoa nhẹ sau đầu cô: “Ngoan, anh cũng thích em."”
Quý Trạm ngồi ôm Nguyên Nhất Nhất hai mươi phút mới giảm được cái khô nóng trong cơ thể.
Để tránh việc lau súng cướp cò, Quý Trạm dứt khoát thay đổi vị trí của mình, cách cô hai chiếc ghế. 
Nguyên Nhất Nhất nghẹn cười. 

Sau bữa tối, Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất xem TV trong phòng khách. 
Là một chương trình tạp kỹ, hơi khoa trương nhưng khá hài hước, Nguyên Nhất Nhất dựa vào ngực Quý Trạm, cười đến mức không thấy trời đất gì. 
Quý Trạm không có tâm trí để xem TV, anh chỉ muốn ở bên bạn gái thôi. 
Anh khoác một tay lên vai Nguyên Nhất Nhất, tay còn lại nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay đùa nghịch.

Đột nhiên, Quý Trạm đụng đến chỗ cứng nhắc trên ngón tay cô. 
Quý Trạm nắm lấy tay Nguyên Nhất Nhất, đốt ngón tay giữa đầu tiên của cô đã chai cứng lại.
Quý Trạm cau mày: “Nguyên Nguyên, ngón tay em sao vậy?" 
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu nói: “Không có việc gì, do lâu quá rồi em không viết chữ nên mới như vậy...”
Quý Trạm đưa chỗ chai tay kia đến bên cạnh môi anh. 
“Ơ? Anh đang làm gì vậy?" 
Sau khi Quý Trạm hôn xong, anh hỏi: “Sao không dùng máy tính?”
“Máy tính không có cảm giác.” Nguyên Nhất Nhất rút tay về: “Dù sao viết tay vẫn có cảm giác hơn, với lại em viết cũng không chậm.” 
Quý Trạm lại mắc bệnh nghề nghiệp: “Đại cương và thiết kế nhân vật viết xong chưa?”
Nguyên Nhất Nhất bĩu môi: “Xong rồi.”
“Em có bao nhiêu bản thảo rồi? Định bao giờ đăng truyện lên?”
Nguyên Nhất Nhất không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Quý Trạm: “Anh là ma quỷ à? Em bị biên tập thúc giục bản thảo, anh không an ủi bạn gái đáng yêu của anh thì thôi, lại thúc giục bản thảo như biên tập của em à?”
Quý Trạm nghẹn lời, buộc phải bào chữa: “Anh chỉ là quan tâm em thôi, không phải em từng oán giận không có bản thảo nên bị biên tập thúc giục bản thảo sao?”
Nguyên Nhất Nhất nhăn mày nhăn mũi: “Tất cả những người có tên Trạm đều hay đi thúc giục bản thảo sao?”
Quý Trạm không dám nói tiếp nữa.
Hơn nữa... anh sợ sẽ bị lộ mất, anh còn chưa nghĩ ra nên thẳng thắn như thế nào để giảm thương tích đến thấp nhất, chẳng bằng ngậm miệng lại. 
Quý Trạm ho khan một tiếng: “Nguyên Nguyên, anh chợt nhớ ra hôm qua em nhắn tin cho anh về chuyện của Chung Tịnh, cô ấy có chuyện gì sao?”
“À đúng rồi, em quên nói với anh.” Nguyên Nhất Nhất chớp mắt bị đánh lạc hướng, bàn tay vỗ gáy chính mình: “Trí nhớ của em đúng là, hôm qua còn định hỏi anh, hôm nay lại quên mất.”
Quý Trạm tự nhiên vươn tay xoa đầu cô: “Không sao, bây giờ nói vẫn kịp.”
“Cũng đúng.”
Nguyên Nhất Nhất nói với Quý Trạm về chuyện của Chung Tịnh, nhưng cô càng nói càng tức giận, Quý Trạm nhanh chóng dập lửa cho cô.
“Thật là, suy nghĩ của dì ấy thực sự quá ngu muội.” Nguyên Nhất Nhất lẩm bẩm: “May mắn Tịnh Tịnh vẫn kiên cường cố gắng, dù những việc này tạo ra ám ảnh tâm lý cho cô ấy, nhưng cuối cùng thì nó không ảnh hưởng đến sự phát triển của cô ấy trong cuộc sống tương lai.”
Quý Trạm gật đầu.

“Chuyện này của cô ấy còn rất khó khăn, mấu chốt nằm ở mẹ của Chung Tịnh.” 
“Ôi.”
Quý Trạm suy nghĩ một chút: “Anh không có kết luận về việc này, chuyện này có thể hỏi Khương Hạc.”
“Khương Hạc?” Nguyên Nhất Nhất ngạc nhiên: “Cậu ta không phải làm đầu tư sao?” 
Quý Trạm gật đầu mỉm cười: “Chuyên ngành của Khương Hạc là pháp luật, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới đổi ngành.”
“Vậy sao.” Nguyên Nhất Nhất rối rắm: “Như vậy có làm phiền Khương Hạc không?”
Quý Trạm buồn cười: “Phiền phức gì chứ? Bạn của bạn trai em cũng là bạn của em.” 
“Hahahahaha!” Nguyên Nhất Nhất bật cười, ngả vào lòng Quý Trạm: “Em giống như không biết xấu hổ.” 
“Vớ vẩn.” Quý Trạm xoa nắn mặt của Nguyên Nhất Nhất: “Nguyên Nguyên tốt bụng.” 
Nguyên Nhất Nhất  cố nén cười: “Bộ lọc với bạn gái của anh dày quá rồi đó.”
“Không có bộ lọc.” Quý Trạm lắc đầu, cúi đầu hôn lên môi cô: “Em chính là tiên nữ nhỏ của anh.”
Nguyên Nhất Nhất cười ngọt ngào: “Em yêu anh ~” 
Quý Trạm mỉm cười, sau đó cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi video cho Khương Hạc.
Mười giây sau, kết nối video thành công. 
Khương Hạc mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, có vẻ như cậu ta vừa tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước.
 Quý Trạm nhướng mày: “Mới ngủ dậy à?” 
Khương Hạc vuốt ngược tóc hai cái: “Ừ, sáu giờ sáng tôi mới về, vừa mới dậy không lâu.” 
“Cậu phải chú ý thân thể đấy, dù sao cũng không còn trẻ nữa.” Quý Trạm cười nói: “Cậu có thể dưỡng sinh đi.” 
“Ngâm kỷ tử trong ấm giữ nhiệt à?” Khương Hạc vừa tìm giá đỡ điện thoại vừa lau tóc: “Cậu tìm tôi có việc gì không?” 
Quý Trạm cười nhẹ: “Tôi không thể quan tâm đến bạn bè của mình sao?”
Khương Hạc cười lạnh: “Quên đi, kể từ ngày tôi trở lại nhóm Liêu Nhi, cậu còn chưa gửi tin nhắn nào cho tôi.” 
Ngay khi Quý Trạm chuẩn bị nói chuyện, Nguyên Nhất Nhất đã xuất hiện ở bên cạnh, thay Quý Trạm giải thích: “A Trạm rất bận, anh ấy đi công tác rất nhiều ngày hôm nay mới trở lại.” 
“Ôi?” Khương Hạc nhướng mày: “Em dâu cũng ở bên cạnh.” 
Nguyên Nhất Nhất vẫy tay với Khương Hạc: “Chào anh~”
Mắt Khương Hạc mang theo ý cười: “Đúng là mấy người có bạn gái, đi công tác về cũng không trở lại nhà của mình.”
Khương Hạc không nói gì, nhưng Nguyên Nhất Nhất có thể nghe thấy sự trêu chọc từ giọng điệu của cậu ta.
Nguyên Nhất Nhất kéo ống tay áo của Quý Trạm ở bên ngoài màn hình, gần như thì thầm: “Khương Hạc hình như rất mệt, hay là chúng ta không nói nữa.”
Quý Trạm khẽ cười, lắc đầu: “Không sao.”

Khương Hạc hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cậu có chuyện gì muốn tôi giúp à?”
“A Hạc rất thông minh.” Quý Trạm khen Khương Hạc: “Quả thực có chuyện.”
Khương Hạc: “...”
Cậu ta cảm thấy như đã rơi vào bẫy của Quý Trạm. 
“Được rồi, A Hạc, thật ra bạn của Nguyên Nguyên có việc.” Quý Trạm nói ngắn gọn, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Là bạn thân của Nguyên Nguyên.” 
Khương Hạc: “...”
Khương Hạc suy nghĩ một chút, rồi sau đó nói với Nguyên Nhất Nhất: “Em dâu, chuyện này tôi giúp cũng không sao, nhưng tôi muốn bạn của em dâu tự mình nói.”
“Được.” Nguyên Nhất Nhất lấy điện thoại ra gọi video cho Chung Tịnh. 
Sau khi video được kết nối, Nguyên Nhất Nhất nói rằng Khương Hạc, bạn của Quý Trạm có thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề này, sau đó đưa điện thoại hướng về phía Khương Hạc.
Quý Trạm buồn cười: “Đây là cuộc trò chuyện giữa các điện thoại sao?” 
Nguyên Nhất Nhất chớp mắt vài cái: “Không phải Khương Hạc muốn Tịnh Tịnh nói sao?” 
Trong video, Chung Tịnh che mặt.
Khương Hạc cười nhẹ: “Em dâu, tôi có thể tự liên lạc với bạn của em.” 
“A!” Nguyên Nhất Nhất đột nhiên nhận ra: “Đúng vậy!” 
Quý Trạm cười: “Giống như đứa nhỏ ngốc vậy.”
Nguyên Nhất Nhất phồng má: “Anh vừa nói em giống tiên nữ nhỏ!” 
“Tiên nữ nhỏ ngây ngốc, anh cũng thích.” Quý Trạm khẽ cười, Nguyên Nhất Nhất đỏ mặt. 
Chung Tịnh không còn cách nào khác ngoài việc nhìn Khương Hạc ở điện thoại đối diện: “Anh Khương, tôi đề nghị chúng ta nên tắt video đi, nếu không chúng ta sẽ lại bị tổn thương tiếp.”
Khương Hạc đồng ý: “Cũng được, cô Chung cho tôi xin số điện thoại liên lạc, tối nay tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Được.” Chung Tịnh nói số của cô ấy sau đó cảm ơn cậu ta: “Làm phiền anh Khương.”
Khương Hạc cong môi: “Không có gì.”
Hai người nói lời tạm biệt nhau, sau đó cuộc gọi video của cả hai bên đồng thời tắt.
Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm: ...
Làm bạn đủ rồi.
Kết thúc hữu nghị đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận