Sao em lại xinh như thế

Hồi bé Chung Tịnh sống rất khổ cực.
Bố Chung Tịnh là Chung Thiên Nghị, mẹ là Khương Cầm, hôn nhân của hai người là sắp đặt, ngày kết hôn mới là lần thứ hai họ gặp nhau.
Nhà Khương Cầm nghèo, mà nhà của Chung Thiên Nghị vào thời điểm đó được tính là gia đình giàu có ở quê. Bố mẹ của Khương Cầm từ nhỏ đã nhét vào đầu bà ấy tư tưởng rằng nhất định phải gả cho nhà họ Chung, gả được vào nhà họ Chung là Khương Cầm trèo cao, không được phép có suy nghĩ quay đầu.
Tính cách Khương Cầm là chỉ biết phục tùng, luôn răm rắp nghe theo lời bố mẹ, vốn dĩ đã không có chủ kiến riêng, chứ đừng nói là sau này bị tẩy não.
Khương Cầm đối với Chung Thiên Nghị chỉ có răm rắp nghe theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc sống hôn nhân của Chung Thiên Nghị và Khương Cầm cũng không tệ, không nói đến chuyện tình cảm mặn nồng, hơn nữa trước sau như một.
Mùa đông năm sau, Chung Tịnh ra đời.
Nhưng nhà họ Chung trọng nam khinh nữ, vì Khương Cầm không sinh được con trai nên trở thành mục tiêu của mọi người, cho dù là mẹ chồng hay chồng đều không nể mặt Khương Cầm.
Nửa năm trôi qua, chuyện làm ăn của nhà họ Chung xảy ra vấn đề, không chỉ lỗ mà còn nợ tiền, chưa đến hai tháng sau, mẹ chồng của Khương Cầm chết.
Từ đó về sau, Chung Thiên Nghị trở nên dễ cáu giận, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh người khác.
Có thể nói Chung Tịnh có một tuổi thơ vô cùng đen tối, phải cẩn thận từng chút mà lớn lên.
Lúc nhỏ, Chung Thiên Nghị thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà trách cứ Chung Tịnh, chuyện lớn thì bắt đầu động tay chân. Ban đầu Khương Cầm còn ngăn cản, nhưng ngăn cản vài lần, Chung Thiên Nghị đem sự bất mãn với Chung Tịnh chuyển gấp bội lên người Khương Cầm.
Chung Thiên Nghị đổ vỡ trong việc làm ăn, lại đem tất cả đổ hết lên đầu mẹ con Khương Cầm.
Ông ấy cho rằng, nếu như không phải cưới Khương Cầm, sẽ không sinh con gái, nếu không sinh con gái ông sẽ có con nối dõi, ắt hẳn sẽ không rơi vào cảnh không có người nối dõi hương hỏa.
Suy nghĩ hoàn toàn không có tính logic này của ông ta đã duy trì nhiều năm trong nhà họ Chung, mãi cho đến bây giờ, Khương Cầm vẫn cảm thấy bà ấy là tội nhân.

Cho dù Chung Tịnh lớn lên trong gia đình không bình thường như vậy, nhưng hình như cô ấy không bị ảnh hương chút nào.
Chung Tịnh lạc quan, vui tươi, hướng về tự do, trên người không có chút dáng vẻ nào của Chung Nghị.
Cấp ba cô ấy ở tại trường, nếu như không cần thiết, Chung Tịnh rất ít khi chủ động trở về.
Học phí, sinh hoạt phí, Chung Tịnh đều cố gắng tự giải quyết, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm, Chung Tịnh như được giải thoát khỏi quá khứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà lần này, là hàng xóm nhà họ Chung gọi điện cho cô ấy, nói là mẹ cô bệnh nặng, kêu cô ấy mau chóng trở về.
Cho dù suy nghĩ của Khương Cầm sai lệch, nhưng tình yêu của bà ấy dành cho Chung Tịnh là thật.
Đó là mẹ của cô ấy, là người sẽ bảo vệ khi cô ấy bị đánh, là người tích góp tiền sau lưng bố, lén lút đưa cho cô ấy khi cô ấy trở về.
Khương Cầm nhút nhát, nhưng đối với chuyện của con gái, bà ấy rất dũng cảm.
Mà sau khi Chung Tịnh trở về mới phát hiện là bọn họ lừa cô ấy.

Đúng là Khương Cầm bị ốm, nhưng không nặng như lời hàng xóm nói.
Ngày Chung Tịnh trở về, cô ấy ngay lập tức bị Chung Thiên Nghị nhốt trong nhà.
Chung Thiên Nghị muốn ép cô kết hôn, hơn nữa đã nhận xong tiền sính lễ của đối phương trước khi cô trở về rồi.
Khi Chung Tịnh nghe những lời này, cô ấy ngơ ngác ngây người ra.
Trong thời đại thông tin nhanh như bây giờ, những chuyện đó chỉ có thể thấy trên tin tức, câu chuyện cảm giác như cách cuộc sống rất xa lại xảy ra ngay trên người cô ấy.
Bởi vì Chung Tịnh không nghe lời, Chung Thiên Nghị đã đánh cô ấy mấy lần.
Sau khi bị nhốt hai ngày, Chung Tịnh trốn ra ngoài dưới sự giúp đỡ của mẹ.
Cuộc sống hai ngày nay giống như bị cầm tù khiến cho Chung Tịnh pngộ ra, thì ra không phải là cô ấy không bị ảnh hưởng, lúc nhỏ Khương Cầm bị đánh trước mặt cô ấy, và cả chuyện cô ấy bị đánh, cô ấy chưa từng quên.

Chung Tịnh đã bình tĩnh trở lại, không biết tại sao mình lại khóc, cả người đều cảm thấy buồn bã, cô ấy dựa vào lòng Nguyên Nhất Nhất, nằm gọn ở trong.
Nguyên Nhất Nhất sắp tức chết rồi.
“Mẹ cậu cũng thật là, tại sao lại không hiểu tình hình vậy chứ?” Nguyên Nhất Nhất bất lực.
Chung Tịnh khịt mũi: “Bà ấy sống trong hoàn cảnh đó hơn hai mươi năm nay, sớm đã khắc cốt ghi tâm những suy nghĩ này rồi. Nói thật thì lúc bà ấy giúp mình bỏ trốn mình đã có thể tưởng tượng được bố mình sẽ đánh bà ấy thế nào rồi, bà ấy còn chưa khỏi bệnh nữa.”
Nói rồi, Chung Tịnh lại muốn khóc.
“Cậu không biết đâu, tớ vừa nói đến báo cảnh sát, bà ấy lại khóc, thậm chí quỳ xuống cầu xin tớ đừng làm vậy, cảm giác đó, tớ thật sự...”
“Tớ biết, tớ có thể hiểu.” Nguyên Nhất Nhất ôm Chung Tịnh: “Nếu không cho báo cảnh sát, chúng ta nghĩ cách khác được không? Cậu đừng khóc nữa.”
Chung Tịnh gật đầu, trả lời “ừ”.
Bây giờ Nguyên Nhất Nhất cũng rất rối: “Tịnh Tịnh, bố cậu biết cậu sống ở đâu không?”
Chung Tịnh cau mày: “Tớ cảm thấy có lẽ ông ấy biết.”
Nguyên Nhất Nhất nói: “Mấy ngày này cậu đừng về nhà nữa, ở nhà tớ đi.”
“Không cần, không cần đâu.” Chung Tịnh vội vàng xua tay: “Tớ ở nhà cậu không tiện, Quý Trạm nhà cậu không biết bao giờ trở lại, mình ở đó ra thể thống gì.”
Nguyên Nhất Nhất ôm tay của Chung Tịnh: “Không sao, cậu ở đây đi, nếu cậu cảm thấy không thoải mái mình có thể đến nhà Quý Trạm.”
Chung Tịnh lại lắc đầu: “Thật sự không cần, Nhất Nhất, cho dù bố đến tìm mình, bảo vệ khu nhà cũng không cho ông ấy vào.”
“Nhưng mà...”
“Nhất Nhất.” Hai tay Chung Tịnh nắm lấy vai cô, nhìn vào đôi mắt cô: “Nếu như tớ cần cậu giúp đỡ, tớ tuyệt đối không khách sáo với cậu đâu.”
Mãi một lúc sau, Nguyên Nhất Nhất mới cắn môi, gật đầu.
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa.” Chung Tịnh cười: “Mình không định nói mấy chuyện này với cậu, là sợ cậu phiền.”

“Cậu nói gì thế, chúng ta là bạn thân.” Nguyên Nhất Nhất trừng mắt nhìn cô ấy: “Hay là cậu giấu tớ có người khác?”
Chung Tịnh “Hầy” một tiếng, cô ấy thề với trời: “Tớ nào dám, trời đất chứng giám, mình không có.”
Nguyên Nhất Nhất nhẹ nhàng “hừ” một tiếng: “Coi như cậu biết điều.”
Chung Tịnh cắn môi.
“Tịnh Tịnh, cậu đã đến bệnh viện để khám những vết thương trên người chưa?”
“Đi rồi.” Chung Tịnh bất lực: “Lúc kiểm tra vết thương, bác sĩ và y tá còn muốn báo cảnh sát giúp mình.”
Nguyên Nhất Nhất nghĩ ngợi một lúc: “Tịnh Tịnh, cậu dưỡng thương trước, những chuyện khác đợi vết thương của cậu khỏi rồi hãy quyết định. Đợi A Trạm trở về, tớ đi hỏi anh ấy, tính cách của cậu và tớ đều có chút xốc nổi, để A Trạm giải quyết sẽ ổn thỏa hơn.”
Chung Tịnh gật đầu: “Được.”
Buổi tối hôm đó, Nguyên Nhất Nhất ở cạnh Chung Tịnh, hai người cùng ngủ ở phòng khách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Tịnh thức dậy nấu đồ ăn sáng, để lại lời nhắn cho Nguyên Nhất Nhất rồi ra ngoài đi làm.
Tối qua Nguyên Nhất Nhất không ngủ ngon, còn gặp phải ác mộng, khi thức dậy đã gần mười một giờ rồi.
Chuyện đầu tiên khi thức dậy Nguyên Nhất Nhất làm là mở điện thoại ra xem, không có tin nhắn nào.
Tối qua cô nói với Quý Trạm rằng Chung Tịnh sẽ ở lại nhà, tới giờ Quý Trạm vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Nguyên Nhất Nhất chu môi: “Lẽ nào lại xử lý tài liệu cả đêm không ngủ.”
Sau khi gửi tin nhắn cho Quý Trạm, Nguyên Nhất Nhất giơ tay vươn vai rồi đứng dậy.
Bởi vì ngủ không ngon, cả người cô đều không có sức sống.
Nguyên Nhất Nhất lê đôi dép, hai mắt nhắm lại đi đến phòng mình, đi được nửa đường còn dừng lại ngáp một cái.
Lúc này, cửa ra vào được mở ra.
Cái ngáp của Nguyên Nhất Nhất được cố định trên mặt.
Nhìn thấy người xuất hiện trước mặt mình, Nguyên Nhất Nhất ngơ ngác hỏi: “Ai đó?”
Quý Trạm thấy vậy vừa tức vừa buồn cười.
Anh để vali hành lý ở cửa, Quý Trạm vừa cởi giày, chưa đeo dép đã đứng thẳng người đi đến chỗ Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất nhìn thấy người mình ngày đêm mong ngóng đi đến trước mặt, đột nhiên cô không biết nên phản ứng ra sao.
Quý Trạm đứng trước mặt Nguyên Nhất Nhất, một tay ôm eo, một tay ôm gáy cô, cúi đầu hôn một cái.
Cái hôn nhớ mong này, Quý Trạm hôn vô cùng mãnh liệt.

Thực ra không chỉ một mình Nguyên Nhất Nhất nhớ anh, anh cũng nhớ cô không chịu được.
Ở bên nhau lâu như vậy, chưa bao giờ chia xa lâu đến thế này.
Đạo lý tiểu biệt thắng tân hôn (1) cũng không phải là không đúng.
Quý Trạm dùng lực ôm chặt cô vào lòng.
Nguyên Nhất Nhất sững sờ một lúc, sau đó quàng hai tay ôm vào cổ anh, và dùng lực vắt hai chân lên eo anh.
Quý Trạm đỡ cô leo lên, Nguyên Nhất Nhất cao hơn Quý Trạm một chút.
Nguyên Nhất Nhất sờ mặt anh, răng cắn vào môi anh, giống như đang phát tiết.
“Ưm...” Quý Trạm nghiêng đầu: “Em làm anh đau rồi.”
Nguyên Nhất Nhất:!!!
Mẹ ơi!
Cái vẻ mặt nhíu mày này thật quyến rũ.
Không chịu được!
Nguyên Nhất Nhất “a” một tiếng, dùng sức cắn Quý Trạm một cái, mơ hồ nói: “Đồ mỹ nam mê hoặc người khác.”
Quý Trạm bật cười hai tiếng, sau đó ôm Nguyên Nhất Nhất đi vào phòng.
Đã nhiều ngày không gặp, tất nhiên phải nói cho đối phương biết mình nhớ họ biết nhường nào.
Mà cách tốt nhất chính là tiếp xúc với khoảng cách âm, từ người đến tim, dán chặt vào nhau. [cíu iem câu này nha chị check, iem hiểu hành động nhưng khum biết diễn tả thế nào ;-; ]
...
“Ưm...”
Nguyên Nhất Nhất trèo lên người Quý Trạm, ôm lấy bụng mình.
Quý Trạm nhếch mày, cười thấp giọng: “Đói rồi?”
“Ừ, đói quá.” Nguyên Nhất Nhất quay người: “Gần mười một giờ em mới dậy, còn chưa ăn sáng, anh lại kéo em đi vận động, làm sao không đói được chứ?”
Quý Trạm bèn đứng dậy xuống giường.
Quý Trạm nhặt quần từ dưới đất lên rồi mặc vào: “Nấu mỳ nhé, trứng xào cà chua được không?”
“Được.” Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu, nhìn chằm chằm những vết trầy xước trên người anh, cong môi cười: “A Trạm.”
“Ừ?” Quý Trạm quỳ xuống bên giường: “Còn muốn ăn gì nữa?”
Nguyên Nhất Nhất cười hi hi, ghé vào người hôn anh một cái: “Thực ra em vẫn chưa đánh răng.”
Quý Trạm ngơ người, sau đó cười thành tiếng.
Anh giơ tay xoa đầu Nguyên Nhất Nhất: “Anh cũng không chê em, ngoan, hôn một cái nữa.”
Nói xong, Quý Trạm cắn một cái vào môi Nguyên Nhất Nhất, sau đó cười rồi đi ra ngoài.
Nguyên Nhất Nhất giơ tay sờ môi của mình, vui vẻ ôm chăn lăn tròn.
“Aaaaa, A Trạm hôn mình rồi, hôn mình rồi!”

“Hồi sinh rồi, hồi sinh rồi, bạn trai của mình cuối cùng cũng trở về! Aaa!”
“Bộp.”
“Ây da.”
Nhất thời đắc ý, Nguyên Nhất Nhất ngã xuống từ trên giường.
Chăn cuộn tròn cô lại, cô không ra ngoài được.
Nguyên Nhất Nhất hét: “A Trạm, mau đến cứu em!”
“Sao thế.” Trong tay Quý Trạm vẫn cầm đũa, vừa vào đã nhìn thấy dáng vẻ như con sâu đang nằm trên đất của cô.
Sau khi cứu ra, Quý Trạm cùng cô đi vào nhà tắm để tắm rửa.
Đợi Nguyên Nhất Nhất thu xếp mọi thứ xong, hai người cùng đi đến phòng bếp.
Quý Trạm cười: “Em gọi muộn vài giây nữa là anh bật bếp rồi.”
Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm mặc tạp dề đôi, một người nấu mỳ, một người làm trứng xào cà chua, thỉnh thoảng còn bắt gặp ánh mắt nhau rồi cười, tràn đầy yêu thương.
Hai mươi phút sau, hai người ngồi vào bàn ăn sáng.
“A Trạm, anh...còn đi công tác không?”
Quý Trạm lắc đầu: “Trong thời gian ngắn sẽ không đi công tác.
Nguyên Nhất Nhất “ồ” một tiếng, rũ mắt nhìn bát mì, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Quý Trạm hỏi: “Nguyên Nguyên, xảy ra chuyện gì sao? Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, đừng ngại.”
Nguyên Nhất Nhất lắc đầu: “Không có gì, chỉ là...”
Nguyên Nhất Nhất nghẹn giọng, hai tai đỏ ứng.
Tiếp đó, ngón trỏ và ngón giữa đứng thẳng, giống như đi bộ vậy, tiến gần đến tay của Quý Trạm, kéo lấy ngón tay anh.
Nguyên Nhất Nhất ngượng ngùng, nói nhỏ bày tỏ tiếng lòng của mình.
“Em nhớ anh lắm. Không muốn cho anh đi nữa.”
Tác giả có điều muốn nói:
Xin ông trời hãy cho một tiên nữ như tôi mười người bạn trai như A Trạm đi mà 🙂
Để tôi bật mí cho các bạn một bí mật nhỏ, thật ra nhân vật Khương Cầm chính là lấy hình mẫu từ một người dì của Đường Đường.
Dì của tôi đã ngoài 60 tuổi rồi nhưng lại có một suy nghĩ cổ hủ như vậy, dì ấy coi chồng mình như là thần linh vậy, cho dù đối phương có làm việc gì cũng không phản kháng, nhất định không được có suy nghĩ ly hôn, nếu chuyện đó xảy ra thì sẽ rất mất thể diện và để lại cho con cái mình một vết nhơ.
Đường Đường muốn nói với các bạn rằng lối suy nghĩ này là sai lệch, bạo lực gia đình thực sự không khoan dung, bạn phải dũng cảm và tự bảo vệ mình! 

Chú thích
(1) Tiểu biệt thắng tân hôn (小别胜新婚) : Vợ chồng son nếu vì công tác hoặc là có chút chuyện mà phải xa nhau vài ngày, tới lúc gặp lại, tình cảm càng thêm ngọt ngào (Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, cảm giác tựa như mới kết hôn). [Nguồn: https://dieptuvi.wordpress.com/%E1%83%A6-thanh-long-vi%E1%BB%87n%E1%83%A6/bang-chu-giai-cua-momo]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận