Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.&Bé vốn ngồi trên sofa trong phòng khách, thấy Lê Hiểu Mạn lập tức chạy tới cô.
Long Tư Hạo đang ôm Lê Hiểu Mạn, thấy thế buông cô xuống, sau đó cô đi tới trước mặt Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt ôn nhu nhìn bé, giọng áy náy: “Sorry! Là mẹ khiến bảo bối lo lắng, bây giờ mẹ đã không sao.”
Tiểu Nghiên Nghiên chép miệng, trợn mắt nhìn cô hỏi: “Vậy mẹ rốt cuộc đi đâu?”
Long Tư Hạo đi tới, nghiêng người, ánh mắt cưng chiều: “Nghiên Nghiên, bây giờ mẹ con mới trở lại, cần đi tắm sau đó nghỉ ngơi cho khỏe, có vấn đề gì ngày mai hỏi lại có được không?”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy daddy bé lên tiếng, cũng không hỏi nữa.
Bé chớp mắt, vâng lời nói: “Được rồi, ngày mai con hỏi lại, mẹ về rồi, con cũng yên tâm, mẹ ngủ ngon, daddy ngủ ngon.”
Nhìn Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo nói xong, bè vừa cười vừa nhìn Lạc Thụy đi theo sau bọn họ, thanh âm ngọt mềm êm tai: “Chú Lạc ngủ ngon.”
Khoảng thời gian này đều là Lạc Thụy đích thân đưa đón bé đi học, vì vậy hiện tại tình cảm của bé và Lạc Thụy rất tốt, càng ngày càng thân thiết với Lạc Thụy.
“Nghiên Nghiên ngủ ngon.” Lạc Thụy thấy Tiểu Nghiên Nghiên chúc anh ta ngủ ngon, có chút thụ sủng nhược kinh, híp mắt nhìn bé, gương mặt tuấn tú đầy nụ cười.
Tiểu Nghiên Nghiên nói xong, liền đi lên lầu.
Sau khi Tiểu Nghiên Nghiên lên lầu, Lê Hiểu Mạn liền nhìn Long Tư Hạo và Lạc Thụy, hỏi: “Sao hai người tìm được em?”
Lạc Thụy cười nhìn Lê Hiểu Mạn, chỉ chỉ điện thoại trong tay cô: “Tổng giám đốc phu nhân, cái này dĩ nhiên phải nhờ vào điện thoại cô, chỉ cần cô mang theo điện thoại này, cô đi tới đâu, Tổng giám đốc đều có thể lập tức tìm được cô.”
Dứt lời, Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, cười nói: “Tổng giám đốc, Tổng tài phu nhân đã trở lại, vậy tôi đi về, không cần tiễn, haha.”
Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi.
Sau khi Lạc Thụy rời đi, Long Tư Hạo liền khom người ôm ngang cô, đi thẳng lên phòng ngủ bọn họ ở lầu ba.
Đến phòng ngủ, anh không hỏi gì, ôm cô đi tắm trước.
Tắm xong, anh lại ôm cô lên giường.
Lúc anh lau tóc cho cô, Lê Hiểu Mạn mới ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn anh: “Tư Hạo, cảm ơn anh, mỗi lần đều có thể kịp thời tìm ra em.”
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm bất trắc, anh đều có thể xuất hiện kịp thời, cô thật sự rất cảm động và rất hạnh phúc.
Vừa rồi ở trong rừng cây, cô rất sợ, nếu như anh xuất hiện chậm một chút, một mình cô ở trong rừng cây tối đen như vậy, cô thật sự không biết nên làm gì.
Long Tư Hạo lau khô tóc cho cô, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chằm chằm, lo lắng hỏi: “Hiểu Hiểu, là ai mang em đến rừng cây ngoại thành?”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh: “Tư Hạo, sao anh biết em bị người khác mang đi ngoại thành, mà không phải tự em đi? Còn nữa, tại sao anh không gọi cho em?”
Lúc cô bị người thần bí mang đi, thật ra cô sợ nhất là anh gọi cho cô.
Lúc đó, nếu như anh gọi cho cô, điện thoại cô nhất định sẽ bị người thần bí lấy đi, như vậy cô liền mất đi một cơ hội tự cứu.
Có điện thoại trong tay, cô có thể thừa dịp người thần bí không chú ý liên lạc với anh.
Cho nên khi cô bị người thần bí chỉa súng vào mi tâm, cô cũng không hy vọng Long Tư Hạo đột nhiên gọi tới.
May là anh không gọi, cô may mắn là người thần bí tự cho rằng cô đã ngất xỉu, không lấy đi điện thoại cô.
Nhưng anh mãi không gọi cho cô, cô rất nghi ngờ, theo lý, cô đến trời tối chưa về, anh nhất định sẽ lo cho cô, nhất định sẽ gọi cho cô, hỏi cô ở đâu, tại sao chưa về.
Long Tư Hạo khẽ vuốt tóc cô, chăm chú nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em không thể nào vô duyên vô cớ đến trời tối vẫn chưa về, cũng không thể không về cũng không gọi báo cho anh, nên em nhất định đã gặp chuyện gì.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu nhìn Long Tư Hạo vô cùng cơ trí, khóe mắt chân mày đều mang nụ cười nhu hòa: “Cho nên anh liền lợi dụng điện thoại em xác định vị trí của em?”
Long Tư Hạo gật đầu, mặc dù trên mặt anh không lộ ra biểu tình gì, nhưng đến bây giờ trong lòng anh vẫn còn rất lo lắng, may là Hiểu Hiểu của anh bình an vô sự.
“Hiểu Hiểu, biết em ở rừng cây ngoại thành, anh liền đoán được em nhất định là bị người khác bắt giữ, một mình em không thể nào đến đó, ban đầu không gọi cho em là sợ người bắt giữ em biết em có điện thoại, lấy đi điện thoại của em, nếu vậy, anh sẽ không tìm ra em dễ dàng như thế.”
Nghe Long Tư Hạo nói, hai mắt Lê Hiểu Mạn nổi lên tầng hơi nước, bọn họ quả nhiên thần giao cách cảm, bọn họ đều muốn cùng đến cùng đi.
Chồng cô không chỉ thông minh, còn tâm tư kín đáo, mọi mặt đều suy tính rất chu toàn, quan trọng nhất là anh thật sự rất hiểu cô.
Chỉ bằng trời tối cô chưa về, anh liền đoán được cô xảy ra chuyện, anh thật rất thông minh, cũng rất cẩn thận.
“Tư Hạo…”
Cô thấp giọng kêu, ôm lấy cổ anh, nâng cằm lên, chủ động dâng đôi môi hôn lên môi anh, ánh mắt nhu mì lại sùng bái nhìn anh: “Anh thật sự rất thông minh, em thật sùng bái anh.”
“Ha ha…” Long Tư Hạo câu môi cười, ánh mắt thâm tình nhìn Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, mặt đầy sùng bái nhìn anh, môi mỏng nhếch lên độ cong mị hoặc: “Phụ nữ đều thích đàn ông thông minh có bản lĩnh, cho nên Hiểu Hiểu, anh không thông minh, sao có thể làm em một lòng yêu anh cả đời?”
Lê Hiểu Mạn vùi vào cổ anh, ngửi hơi thở mát lạnh thuộc về anh: “Chồng, em đã quyết một lòng yêu anh rồi, đời này bất kể xảy ra chuyện gì, em sẽ không rời xa anh, cho dù anh đuổi em, em cũng sẽ không rời xa anh.”
“Nha đầu ngốc…” Long Tư Hạo cười nhẹ, nhéo chóp mũi cô, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Anh thật vất vả mới đuổi em tới tay, sao đuổi em được? Em là người quan trọng nhất trong đời anh, anh sẽ không để em rời xa anh nữa, cũng sẽ không rời xa em.”
Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên trán cô, chăm chú nhìn cô: “Hiểu Hiểu, mau nói cho anh, tối nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn thấy anh hỏi tới, nhìn anh cau mày nói: “Là người thần bí lần trước xuất hiện ở phòng trang điểm lúc chúng ta thử áo cưới, anh ta uy hiếp em đến rừng cây ngoại thành, anh ta và…”
Cô vốn muốn nói anh ta và Sophie là một phe, chuyện tối nay đều là Sophie bày kế, nhưng cô suy nghĩ lại, tạm thời không nói.
Vì cô biết, nếu để anh biết chuyện này có liên quan tới Sophie, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Sophie.
Cô chích điện Sophie hôn mê, chắc cô ta tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, để cô ta ngủ một đêm trong căn nhà hoang đó, bị cảm lạnh, cũng coi như trừng phạt cô ta.
Long Tư Hạo thấy cô muốn nói lại thôi, nhìn cô hỏi: “Anh ta và cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...