Lập tức, trợ lý Trương chạy đi, gấp rút điều tra nơi chỗ ẩn náu của bọn côn đồ.
Những người có mặt tại đây không dám lên tiếng bởi độ giận dữ của Lục tổng đã lên đến đỉnh điểm, Hà Yên rất sợ, chính bản thân cô cũng không ngờ rằng, hắn lại đáng sợ đến như vậy.
- Anh bóp chết tôi, sẽ đi tù đấy.
Lục Hạo Nghiên nhếch mép:
- Thà đi tù nhưng có thể cứu người tôi yêu ra, tôi cũng chấp nhận.
Nói rồi, hắn buông cô ra, cô suýt nghẹt thở, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô, hai người bảo vệ cũng lập tức lôi tiễn cô ra ngoài.
- Anh yêu Thẩm Nguyệt Dao đến vậy sao?
Tuy nhìn qua, có thể thấy là một khuôn mặt có cảm xúc như đang mất đi người mình yêu, để người mình yêu rơi vào trong tay phụ nữ khác, nhưng ẩn sâu nó là một sự ghen tị, đố kị.
Nhìn bóng dáng của Lục Hạo Nghiên rời đi, trong lòng cô vẫn nảy sinh lên một sự kiên định nhất định phải khiến hắn yêu lấy cô, buông lấy cô không rời.
Trong ánh mắt của Lục Hạo Nghiên hiện lên một sự dữ tợn đến ghê rợn, đôi mày hắn cau lại, mỗi bước đi của hắn đều vô cùng nặng nề, lúc này trợ lý Trương đã chạy đến, thở hổn hển gấp rút nói:
- Lục tổng, đã tìm ra được rồi, là khu nhà hoang nằm ở ngoại ô thành phố.
- Đi thôi.
- Rõ.
Hai người gấp rút lên xe, phóng nhanh đến mức có thể.
Nhìn lấy khuôn mặt của Lục tổng, trợ lý Trương không khỏi bàng hoàng trong lòng, bởi chính bản thân mình biết rõ từ nhỏ Lục Hạo Nghiên và một người bạn thân, cũng chính hắn đã khiến người bạn hắn trân trọng nhất rời xa hắn, bỏ qua tất cả mọi thứ của mình để cứu hắn trong đám lửa cháy lớn, trong khói lửa mịt mù đầy độc hại.
Từ đó cũng khiến Lục Hạo Nghiên rơi vào trạng thái trầm cảm một thời gian.
Cho đến hiện tại, nếu như Thẩm Nguyệt Dao mà gặp chuyện bất trắc gì, cả đời này hắn nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
...
Kìm nén cơn đau thấu xương từ chân mình mà chạy đi, một cô gái với đầu tóc bù xù, chiếc váy ngủ mặc trên người cũng đã nhăn nheo lại, xộc xệch.
Với bàn chân đã nhuốm màu đỏ tươi nhưng Nguyệt Dao vẫn cố gắng chạy thoát khỏi nơi đây bởi tên côn đồ vẫn đang đuổi theo sau.
Với một người phụ nữ yếu đuối như thế lại còn bị thương thì rất nhanh tên côn đồ lực lưỡng cũng tóm được cô.
- Thằng chó này, mày dám làm gì bà đây?
- Sắp ch.ết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng ghê.
Hắn túm lấy tóc cô, rồi đè cô xuống nền đất, rồi lại bóp lấy cổ cô, ra sức mạnh, không khí cũng chẳng thể vào trong, không lẽ cô phải bỏ mạng tại đây sao, phải ch.ết trong tay của kẻ cầm thú này sao?
- Ồ không, người đẹp này ch.ết có đáng thương quá không? Hay là để người đẹp tận hưởng giây phút sung sướng trước khi xuống địa phủ nhỉ?
Hắn vừa nói vừa định chớp xuống ngực cô, định xé toạt phần áo còn lại mà tên Hạn Sâm nãy xé còn chút vải đọng lại.
Nhưng tay hắn đã bị một bàn tay ai đó cầm lấy rồi bẻ ngược lại, tiếng xương răng rắc kêu lên, hắn đau đớn nhìn tên nào dám bẻ tay mình.
Tù khuôn mặt đau đớn đến giận dữ, mà khi nhìn người ấy, hắn lại chuyển sang bộ dạng sợ hãi vội bung tay ra, rời khỏi người Nguyệt Dao, sang một bên nắm lấy chỗ tay bị bẻ gãy.
Giây phút cứ tưởng bản thân sắp trải qua sự nhục nhã này, nhưng bị tình huống trước mắt làm ngẩn người rồi mở mắt ra nhìn lên, đập vào mắt cô là một người đàn ông với ánh mắt chua xót đang nhìn lấy cô.
Là Lục Hạo Nghiên!
Từ khoảnh khắc nhìn thấy Lục Hạo Nghiên, Nguyệt Dao như được sống dậy với thời gian, được tiếp thêm sự tin tưởng vào người đàn ông này, hắn không những là chồng cô, mà còn là vị thần phép màu với cô, Nguyệt Dao ngồi dậy, hai mắt cô đỏ lên, từng giọt lệ bắt đầu lăn dài xuống, rồi ôm chằm lấy Hạo Nghiên.
Bị cô vợ nhỏ mình ôm lấy, hắn có chút ngơ người, nhưng cũng đón nhận cái ôm như lâu rồi không gặp lại nhau vậy.
Hắn mỉm cười, ôn nhu, xoa lấy mái tóc cô, nó:
- Xin lỗi, anh đến trễ rồi!
Cô khóc nức nở, nếu như Hạo Nghiên không tới kịp có lẽ cuộc đời của cô coi như kết thúc tại nơi này rồi.
Nhưng bất chợt tiếng khóc cô nhỏ dần rồi im bặt, hắn cau mày buông Nguyệt Dao ra, nhìn vào gương mặt xinh xắn của cô, lay cơ thể cô:
- Nguyệt Dao, em sao vậy?
Ánh mắt hắn vô tình chạm đến bàn chân đã nhuốm máu tươi, hắn tức giận ôm lấy cô rồi bế lên, ra lệnh:
- Trương Dựt An, tên khốn đó giao cho cậu!!! Nhớ trả hắn gấp bội lần những hành động mà hắn gây ra cho Nguyệt Dao!!!
- Rõ.
Rồi hắn bế cô chạy đi mặc cho mọi thứ nơi đây.
...
- Thẩm tiểu thư không sao, cô ấy vì mất máu hơi nhiều cộng thêm sức lực cạn kiệt nên ngất đi, cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm.
- Cảm ơn bác sĩ.
Lục Hạo Nghiên nói lời "cảm ơn" rồi tức tốc chạy vào phòng bệnh nơi mà người con gái đang nằm đó, hắn nhẹ nhàng tiến đến chỗ cô, rồi ngồi xuống.
Hắn nắm lấy bàn tay cô, tuy không trầy xước gì nhiều nhưng nó vẫn làm trong lòng hắn thương xót cực kì.
- Đừng...đừng chạm vào tôi, bỏ ra.
Miệng cô vô thức thốt lên, dường như đang nói mớ, lời nói như run sợ khiến hắn vừa thương cho cô vợ nhỏ vừa thịnh nộ với những người khốn khiếp làm ra cô như thế này.
- Thẩm Nguyệt Dao, em chịu khổ rồi, anh sẽ khiến những kẻ đã làm tổn thương em sống không bằng ch.ết.
Chẳng biết Nguyệt Dao đã mơ thấy gì, nhưng có vẻ rất khủng khiếp, cơ thể cô run lên, bỗng tay cô nắm lấy tay hắn, nắm chặt lại.
Hạo Nghiên để cô nắm, rồi cơ thể cũng không còn run nữa, dường như cô vợ nhỏ đã cảm nhận được cái bảo vệ và tin tưởng hết vào cái nắm này.
- Lục tổng, đã bắt tên đó nhưng vẫn không chịu khai ra tên cầm đầu.
Điện thoại của Lục Hạo Nghiên vang lên, hắn khẽ nhấc máy, đầu dây bên kia là Trương Dựt An.
- Vậy cậu có cách nào có thể khiến hắn mở mồm ra được không? Chẳng hạn là các hình phạt tra tấn về lưỡi, dùng lửa đốt lên lưỡi hắn.
Lục Hạo Nghiên nở nụ cười khinh bỉ, hắn đã bữa thì sẽ thực hiện, bắt buộc tên đó phải mở miệng cho bằng được.
- Được, tôi sẽ thực hiện ngay.
- Không...không tôi nói...tôi nói được chưa?
Là giọng của tên khốn đó.
- Khảo sát đi, tôi chờ kết quả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...