Sa Vào Chiếm Hữu Cuồng Nhiệt


Hạn Sâm có chút hốt hoảng, không ngờ người phụ nữ này không dễ chạm đến thế, nhưng hắm cũng rất nhanh bình tĩnh rồi mỉm cười đầy tâm cơ.
Dù gì cũng là phụ nữ, vẫn có chút yếu đuối thôi.
Trong bụng hắn nghĩ là vậy nhưng vẫn len lỏi một chút bất an, bỏ qua nó mà tiếp tục đứng dậy, một tay hắn ôm lấy cái tát đau thấu trời do cô đánh, một tay lấy trong túi quần một đồ vật lạ.
Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy không ổn nhanh chóng, tiến lùi ra sau, rất nhanh cũng chạm điểm đến của bức tường.
Đồ vật lạ trông giống như một con dao.
Sự hoảng loạn trong tâm trí cô bắt đầu xuất hiện và lan ra càng nhanh, không sợ đối phương có hành động lỗ mãn gì chỉ sợ nó có vũ khí mà thôi.
Sợ đến nổi khụy xuống đất, vô tình đầu gối bị đâm phải mảnh vụn thủy tinh mà cô đã tự ý cắt dây trói mình khi nhân lúc bọn chúng nói chuyện.
Hạn Sâm ngồi xuống bên cô, vuốt nhẹ mái tóc cô, nhận thấy đó mà Nguyệt Dao cảm thấy kinh tởm, né tránh từ cái vuốt nhẹ đầy dơ bẩn ấy.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra, không xứng để chạm vào người bà đây.
- Hơi run rẩy nhưng tôi thích!
Quả thật cơ thể cô vẫn run lên bồi hồi, vì cô sợ hắn sẽ gây thương tích hay thậm chí là lấy cái mạng nhỏ của cô, nói cũng đúng vì cô là tiểu thư, từ nhỏ sống trong nhung lụa, ba cái đồ sắc nhọn hoắt này cha mẹ cô ít khi cho chạm vào, ngay cả nấu ăn cũng dùng dao cha mẹ cô cũng không cho bởi việc dã từng dùng nó mà suýt nữa là đi cả một tính mạng.

Nên từ đó hình thành thói quen sợ dao hẳn.
Hồi là đứa trẻ năm tuổi, vì còn là trẻ con nên lúc ấy Nguyệt Dao rất hiếu động, những thứ xung quanh khiến cô bé rất tò mò nên việc thấy người lớn dùng dao cắt tỉa, mổ xỏ, hay trong các đầu bếp thường hay dùng, bé con quyết định làm liều một phen với dao, đâm thử vào trong cánh tay phải của mình, nó chảy ra một chất lỏng màu đỏ, máu cứ thế mà túa ra liên tục, cha mẹ hoảng loạn vừa trị vừa gọi cấp cứu, rất may là vẫn giữ lại cái mạng nhỏ này.

Hiện tại có thể thấy trên cổ tay phải của Nguyệt Dao còn để lại vết sẹo do mình gây ra.
Cái lạnh của mặt dao nó đi khắp trên đôi chân cô, khiến cô run rẩy tột độ, hắn lôi ra một chiếc dây thừng khác lần này buộc chặt hai tay cô, Nguyệt Dao bất lực nhìn lấy người đàn ông đang trói tay mình lại, không thể phản kháng, không thể chống cự, cứ như vậy để hắn ta làm nhục cô hay sao?
- Sợ sao? Nãy vẫn còn mạnh mồm cơ mà?
Thẩm Nguyệt Dao tuy có sợ hãi với thứ vật nhọn sắc bén trên tay Hạn Sâm nhưng nhìn vào khuôn mặt hắn, vẫn ung dung nói:
- Tất nhiên là sợ rồi, người ta vẫn là con gái, vẫn có sự yếu đuối cần được che chở mà.
Như làm nũng, phản ứng của cô khiến hắn cảm thấy lạ, lẽ nào đang có âm mưu, nhưng mà thật quyến rũ, như một chú cừu ngoan cần được xơi thịt, hắn để con dao sang bên, nhanh chóng tiến sát về phía cô, không khỏi khó chịu trong lòng.
- Vậy để tôi che chở cho em.
- Chờ đã, tôi cần nói chuyện trước khi làm.

Dù sao tay chân tôi cũng bị trói, tôi cũng không chạy trốn được.
- Được, vậy nói gì đây.
Mặc kệ nói chuyện chút rồi làm cũng không muộn.
Thẩm Nguyệt Dao nhếch mép:
- Anh có thù hận gì với Lục Hạo Nghiên?
...
Tại nơi đại sảnh của tập đoàn Lục thị, một cô gái đang không ngừng làm loạn khiến ai nấy có mặt đều khó chịu và chán ghét cô ta, cô ta là Hà Yên.
- Này cô xin hãy thận trọng, nơi đây là công ty đấy.
- Con gái gì kì vậy, không biết ý tứ gì cả.
- Đủ rồi, các người im hết đi!!!
Lời xôn xao bàn tán về cô không ngừng, bức bội quá nói to tiếng thêm nữa, tưởng họ sẽ yên như không càng ồn ào hơn thế nữa.
Những ánh mắt thay phần nhục nhã cho Hạ Yên, nhìn cô đầy khinh bỉ, hễ mà bảo vệ định túm tay cô ta ra ngoài thì lại la lối um sùm.

Một cô gái chẳng biết sĩ diện, nhục mạ là gì.
- Cô gặp tôi sao? Chỉ vì gặp tôi mà lại làm ầm ĩ ở công ty tôi, cô phải bồi thường vì tội gây mất trật tự nơi công cộng đấy.
Bước chân đều đều của Lục Hạo Nghiên cộng thêm lời nói vô cũng trầm thấp, nhưng không kém phần giận dữ trong đó.


Nhìn thấy hắn, Hà Yên vui mừng không thôi, nhanh chóng chạy lại đến chỗ hắn, hai tay cô ôm lấy cánh tay Hạo Nghiên, khiến hắn cau có ra mặt.
- Anh Nghiên, em xin lỗi, chỉ vì muốn gặp anh quá...
- To gan, cô là ai? Tôi không quen biết cô!! Cô đi ra đi!!!
- Nên nhớ cánh tay này chỉ có thể là vợ tôi được ôm thôi, nhớ kĩ đấy.
Lập tức đẩy ra, khiến Hà Yên ngã ngào xuống nền đất, bị chạm lên mông một cú thật đau.

Cô toát mồ hôi hột.
Không ngờ rằng tên này lại khó tiếp cận như vậy, nhưng dễ thôi, không một người đàn ông nào có thể bỏ qua sự quyến rũ của một người phụ nữ được.
- Vợ anh có phải là Thẩm Nguyệt Dao?
- Liên quan gì đến cô?
- Cô ta bị người yêu tôi bắt cóc rồi đấy...
...
Hạn Sâm nhếch mép, hóa ra cô nàng này đã nghe hết thấy mọi chuyện, hắn đưa ngón tay của mình lên cằm cô và nâng lên, nghểnh giọng nói:
- Thằng họ Lục đó nó là công ty đối thủ của tôi, vì nó mà tôi mất nhiều dự án, cả tiền bạc tôi đầu tư đều bị nó cướp sổ, hơn nữa nó là người suýt nữa làm tôi bị phá sản, nợ nần chồng chất, suýt mất cái mạng nhỏ vì khối nợ khổng lồ đó đấy.
- Không phải giờ lấy lại được những gì đã mất rồi sao?
Thẩm Nguyệt Dao nói thầm, gương mặt xinh đẹp hiện lên nét đáng yêu, không nhưng sao hắn lại thấy dễ thương nhỉ?
Tiêu rồi, hắn bị con đàn bà này làm say mê rồi.
Hạn Sâm nói rồi liền xé toạt phần trên áo của cô ra, Nguyệt Dao nghiến răng, tay chân đã bị trói lại chẳng thể làm được gì, bây giờ nó đã hiện rõ gần hết phần ngực của cô còn mặc lên bộ áo nhỏ bên trong nó, chỉ một chút nữa là thấy phần cả luôn.
Đàn ông đều mạnh bạo vậy sao?

Hắn quăng đi con dao, tiến sát lại gần cô, nhìn thấy hắn quăng thứ vật nhọn ấy, tự tin hơn hẳn, hắn càng tiến sát cô càng chống cự, giãy giụa, nhìn như một con sâu nhỏ vậy.
Hắn ta càng làm tới, không thể đáp trả, càng không thể phản kháng, chỉ đành nằm im chờ đợi thời cơ, hắn hôn hôn hít hít khắp người cô, rồi cắn vào bả vai cô, khiến cô đau đến nổi nhăn nhó mặt mày, vẫn cố lấy bằng được con dao bằng đôi chân của mình, kìm nén lại nỗi sợ kì lạ của mình.
Chân của cô đã với tới và nắm được vật nhọn ấy, biết là chân sẽ không nắm đồ vật thành thạo bằng tay, mặt dao sắc bén cứa vào bàn chân cô làm rỉ máu, rồi dùng lực đâm thẳng vào chân của Hạn Sâm.
Hắn ta đau đớn hét lên và tránh sang bên ôm lấy chiếc chân đã chảy ra thứ nước lỏng màu đỏ, Thẩm Nguyệt Dao thừa cơ hội, kìm nén cơn đau nhanh chóng tẩu thoát.
Vẻ mặt tức giận khi nhìn bóng lưng người con gái chạy đi, dĩ nhiên ra đến của sẽ bị tên côn đồ chặn lại, làm liều đập thẳng vào người hắn khiến hắn ngã nhào.
- Đại ca!!
- Yên tâm, tôi không sao, đuổi theo nó đi.
...
- Nói!!! Thẩm Nguyệt Dao đang ở đâu?
- Tôi không biết.
Lục Hạo Nghiên như hóa điên, nắm lấy cổ Hà Yên, từng dự giận dữ đến đáng sợ đều hiện rõ trên đôi mắt ấy.
- Trương Dựt An, mau điều tra!!!
- Rõ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận