Chương 13: Tránh được một kiếp
Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt
Beta: Phong Thanh Dương
~~~
Loại tình cảnh này tôi đã trải qua rất nhiều lần, Hắc Nhãn Kính nhằm vào những tình huống này mà dạy tôi không ít tiểu chiêu số, trong rừng rậm hay phải đối phó với con gì đó nhỏ hơn mình rất nhiều, đầu tiên phải đề phòng hai cái cổ, một là cổ chân, hai là cái cổ thực sự, đặc biệt là cổ, hướng về chỗ này để tấn công, nhất định là động vật có tính công kích.
Bởi thể tích của chúng rất nhỏ, hơn nữa thường linh hoạt hơn nhiều lần, khi tấn công lại tương đối bí mật. Vì thế đòn đầu tiên của bọn chúng thường không có cách nào tránh né, đối phó với loại này khác với lông mi đấu pháp, lông mi đấu pháp là để loại bỏ phản xạ có điều kiện, còn đối phó cái này lại là tạo thành một loạt phản xạ có điều kiện phức tạp để bảo vệ cổ.
Hai bên cổ là động mạch, phía trước là cổ họng, phía sau là cuống não, có thể nói là bộ phận khó phòng thủ nhất trên cơ thể người, tôi không có cái cổ trời sinh như loài báo của Bàn Tử, Hắc Nhãn Kính nói đường cong trên cổ tôi còn nữ tính hơn phụ nữ, với lực chân của hắn, một cước có thể trực tiếp đá gãy, còn nếu là Muộn Du Bình đá thì có thể trực tiếp đem đầu tôi một cước đá bay.
Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn cảm thấy mình là một người rất khoẻ mạnh, không biết phán đoán của họ dựa vào đâu, nhưng nói chung là chỉ dựa vào sức mạnh của cổ tôi thì không có cách nào phòng ngự. Bàn Tử có thể dùng cằm đập vụn quả hạch đào, còn tôi nếu đè xuống, quả hạch đào sẽ cắm xuyên vào.
Nếu thiếu sức mạnh thì chỉ có thể dựa vào động tác toàn thân. Khi vật kia bám lên bả vai tôi, đồng thời hai tay tôi đưa lên nắm cổ áo mình, cố sức kéo mạnh về phía trước, con vật đằng sau kề sát gáy tôi, trong nháy mắt tôi kéo cổ áo lên, trùm lên đến trên đầu.
Điểm mấu chốt của dộng tác này là là nhanh chuẩn ngoan, không thể để vật đang tấn công mình chui vào cổ áo, bằng không nhất định anh chỉ có thể nắm cổ áo mình mà không thể nắm ngực áo, áo vẫn bị mắc lại trên tai anh.
Sau khi trùm lên đầu, tôi lập tức rụt cổ lại, kéo căng áo về phía trước, như vậy tôi sẽ khó bị thò đầu ra, sau đó tôi đan hai tay vào nhau từ phía dưới cởi lộn áo ra.
Động tác này nếu như làm với tốc độ rất nhanh thì có thể trong nháy mắt vây thứ gì đó tấn công anh trong áo.
Cái khác thì tôi không được nhưng cởi áo như thế này đã luyện tập rất nhiều lần, tôi
gắng, cũng có đẳng cấp nhất định, cho nên con vật này rốt cuộc sẽ gặp xui xẻo.
Trong nháy mắt nó rơi xuống cổ tôi, tôi xé cổ áo ra, lùi về sau trực tiếp lộn ngược áo ra, liền trùm nó vào trong áo.
Tuy nhiên tôi quên mất mình đang mặc áo sơ mi, áo sơ mi hạ giá đáng ghét ở chỗ khuy măng sét lúc đi luôn có cảm giác lay động nên tôi đã xắn tay áo lên. Đến khi cởi áo ra mới phát hiện tay rôi vẫn còn kẹt trong tay áo, kéo không ra.
Vẩy áo ra mấy lần rồi cuốn lại, cũng phải vì sợ nó cắn tay tôi, nhưng sức lực của nó rất lớn, không ngừng giãy giụa bên trong, cảm giác áo sơ mi cũng không đủ chắc chắn.
Tôi chụm hai tay áo vào nhau, biến cái áo thành cái chuỳ, đập thẳng vào tảng đá, đập đến lần thứ ba, tay áo rốt cục cũng tuột khỏi tay tôi, tôi nhặt lên một tảng đá, đi tới đập mạnh xuống cái áo.
Đập hơn mười nhát thì cảm giác không đúng lắm, ngừng lại, phát hiện cái áo đã xẹp lép.
Tôi lại đập hai cái, xác định bên trong không có vật gì, đưa tay nhấc áo lên liền phát hiện quả thực vô ích, ở tảng đá tôi đập vào có một khe hở ngầm, trong có một vết máu, có vẻ là nó đã trốn vào trong khe đá này.
Con vật kia khá lớn, chui vào khe đá nhỏ như vậy đúng là vất vả rồi.
Tôi ngửi áo sơ mi, bốc mùi tanh tanh, tôi chẳng muốn mặc tiếp chút nào, tuy nhiên không biết về đêm có lạnh hơn không, tôi buộc áo sơ mi bên hông.
Tra đao vào vỏ, tôi quay ra đạp xung quanh tảng đá, muốn ép nó phải nhảy ra, đạp đau cả chân mà tảng đá cũng không đổ xuống.
Ông đây chọn được sườn núi quá tốt, kết cấu nội bộ rất ổn định.
Bất quá con vật kia lớn như vậy, không thể di động được trong khe đá, trừ khi nó là
nhuyễn thể, nhất định là nó trốn ngay dưới tảng đá.
Tôi quay lại nhìn con hồ ly, đã bị đốt thành tro từ bao giờ, trên người tôi bị thương ba chỗ, coi như có tiến bộ.
Tôi dời một ít đá đi, đắp thành mấy cái chân bếp xung quanh khe đá nơi con vật có thể là bái kia chui vào, sau đó đem lửa than, cỏ khô mang tới, đốt cháy, chỉ cần đốt một lúc, phía dưới tảng đá sẽ nóng đến mức có thể chiên trứng. Tôi đi tiểu vào đống lửa, lại thêm dậm chân, nháy mắt dập tắt lửa, sau đó lại chồng lên một tầng cỏ khô nữa. Tất cả khói đều bị dẫn vào khe hở liền thấy ở đây giống như vùng có suối nước nóng, từ khe hở dưới tảng đá khói bốc lên rất nhiều.
Đuổi tận giết tuyệt không phải là là phong cách và mong muốn của tôi, tuy nhiên trước khi để lại mầm tai hoạ, hành động này sẽ bảo đảm an toàn cho tôi. Tôi giết con hồ ly của nó nên mới theo tôi. Tôi không thích cảm giác có cái gì đó ở một chỗ bí mật tính kế với tôi.
Né qua một bên, điếu thuốc tôi mới hút vài hơi đã rơi mất, tôi lại đốt lên một điếu nữa, vừa định hút, tôi liền thấy bên trái trước mặt tôi có một tảng đá bắt đầu lung lay. Thì ra cuối cùng cũng bị ép đi ra.
Tôi không nhúc nhích, tiếp tục hút thuốc, khả năng đây là lòng trắc ẩn cuối cùng của tôi. Tao không đến đó giết mày, cho mày khoảng cách hai mét và bốn, năm giây, nếu mày có thể chạy được thì chạy đi. Nếu không chạy được thì đừng trách tao độc ác.
Không ngờ khối đá bên kia còn đang rung động thì ở một chỗ khá xa, cũng có vài khối đá cũng bắt đầu rung động.
Tôi nhíu mày, vật kia chỉ có một con, tại sao lại có thể lay động ở hai nơi.
Sau đó, lại liên tục ba nơi khác, đều có khối đá bắt đầu lay động.
À, ra là có năm.
Thì ra dưới tảng đá cũng không chỉ có mỗi con bái đó, còn có nhiều những con vật khác.
Mặc kệ đối phương là cái gì, tôi cũng không có năng lực đấu 1V5, lúc này tôi liền bỏ qua lòng hiếu kỳ của mình, quay đầu bỏ chạy vào làn khói mù mịt từ tro than. Khói đã tan đi không ít, tôi bịt chặt mũi vọt tới.
Cách xa đám cháy, nhiệt độ bốn phía bắt đầu ập đến chỗ tôi. Tôi chạy tới bụi cỏ dưới đáy khe núi, tìm một chỗ núp vào, nhìn sang phía đám cháy nhưng đã không thể nhìn thấy được gì nữa.
Không sao, trước tiên dập tắt lòng hiếu kỳ của mình xuống đã, băng bó qua loa rồi hãy nói. Nơi này quả thực rất kỳ lạ , không đơn giản như vậy. Tôi phải về mang theo trang bị đầy đủ, cho nơi này nổ tung xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Tôi trốn trong bụi cỏ, kiểm tra vết thương của mình, phán đoán phương hướng. Tôi phải trở về, nhưng ban đêm khả năng tìm
không, chờ đợi ở đây thì không an toàn, cánh rừng này rất quỷ dị, đi lên cũng không nhất định sẽ an toàn. Tôi không có thiết bị chiếu sáng, trong rừng thì đen kịt một mảnh. Tôi chỉ luyện được thânh thủ không luyện được lá gan, mò mẫm đi tới đó, dù đánh chết tôi cũng không làm.
Tình cảnh này thật phiền phức, tôi phải tìm một nơi an toàn. Tôi quay đầu suy xét chung quanh, không nhìn thấy nơi khả dĩ, lại thấy được ở cách tôi ngồi khoảng bốn năm mét, xuất hiện một thứ gì đó màu trắng bạc.
Đó là một vòng tròn bằng đá rất lớn, toả ra ánh sáng lấp lánh cổ kính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...