Lại Tam tức tối, miếng phun ra máu tươi, không nói gì.“Tôi tin anh không phải là người sát hại Quan Linh, hiện tại cũng không có khả năng này.”Lại Tam nghe xong, nét mặt tràn đầy thù địch, các cơ mặt giật giật tựa như đang giận dữ, hắn nghiến răng, nhìn chằm chằm Chu Cẩn hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.“Nói!” Trong lòng Chu Cẩn nhỏ tiếng thúc giục “Nhất định phải nói ra.”Bầu không khí vô cùng căng thẳng, sự bế tắc kéo dài dường như khiến căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp như đóng băng.Không biết qua bao lâu, cuối cùng tảng băng đột nhiên nứt ra trong tiếng cười gần như không thể nghe được của Lại Tam.Hắn nhếch môi, lộ ra chiếc răng đầy máu.“Chơi trò kích tướng với tôi?”Hắn thả lỏng toàn thân ngồi phịch xuống ghế, cả người như tên lưu manh cứng đầu cứng cổ nói: “Cảnh sát này, các người cũng thấy tôi là một kẻ tàn phế, thật sự không thể giết người được.”“…”Chu Cẩn vốn định nói thêm, đột nhiên trầm lặng đi.
Trong bầu không khí cứng nhắc, dáng vẻ thoải mái, bất cần của Lại Tam khiến sự suy sụp và thất bại của Chu Cẩn gần như không cách nào che giấu nổi.Chu Cẩn nhanh chân bước ra khỏi phòng thẩm vấn.Trên hành lang, tay cô đặt lên vầng trán đẫm mồ hôi, nhắm mắt, tức giận nghiến răng.Đàm Sử Minh cũng đi nhanh ra khỏi ra phòng thẩm vấn.Ông nhìn thấy Chu Cẩn, tay phải dựa vào tường, mặt vùi vào cánh tay, không nói lời nào, dường như mất hết tinh thần.Đàm Sử Minh thấp giọng răn dạy: “Cháu quá kích động rồi.”Chu Cẩn nghiêng đầu nhìn ông, lộ ra đôi mắt đen sáng ngời, hốc mắt hơi đỏ, thấp thoáng nước mắt.Đối mặt với sự giáo huấn của Đàm Sử Minh, Chu Cẩn khống biết nói gì, thừa nhận sai lầm của mình: “Cháu nghĩ mình có thể buộc hắn mở miệng.”“Một người có thể lấy được súng của cảnh sát, cháu nghĩ đó là kiểu người gì? Được rồi, chúng ta phá án từ trước đến nay chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió, đây cũng không phải lần đầu tiên, trước mặt chú mà khóc lóc thế này thì còn ra thể thống gì nữa?”Đàm Sử Minh bảo cô đứng nghiêm chỉnh.Chu Cẩn làm theo, da trên cổ cô trắng mịn, mấy vết hằn do bị bóp cổ và vết máu bầm trông rất đáng sợ.Đàm Sử Minh thở dài nói: “Chu Cẩn, tự mình suy nghĩ đi, nếu phía sau vụ án này không có vụ “8.17” thì cháu có nóng lòng như vậy không?”Chu Cẩn mím môi, trong lòng cô như cán cân, sớm đã nghiêng về một phía, cô đã có câu trả lời.“Xin lỗi sư phụ.”Đàm Sử Minh: “Đây là bản tính của con người, không có gì phải xin lỗi, nhưng cháu cần bình tĩnh lại.” Ông chỉ vào cổ Chu Cẩn: “Tự mình đi xuống phòng y tế đi.”Chu Cẩn: “Vâng.”Vết thương trên cổ Chu Cẩn trông rất kinh khủng, nhưng không có chuyện gì lớn, sau khi bôi thuốc đơn giản, cô lập tức rời khỏi phòng y tế.Lại Tam đã hoàn toàn không chịu lên tiếng, như một bức tường vững chắc, đừng mong tìm được bất kỳ sơ hở nào từ trên người hắn.Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát màu xanh trắng chạy vào tòa nhà, đám người Tiểu Triệu đưa một người đến đội trọng án.Tiểu Triệu vừa đi vào thì ngửi thấy mùi thơm đậm đặc của mì ăn liền trong không khí, bụng lập tức reo lên một tiếng.Cậu ta nói: “Cho tôi ăn trước cái nào? Chúng tôi đuổi theo chú tài xế đó đến tận cao tốc Hải Tề.
Còn kích thích hơn chạy xe đua, giờ đói muốn xỉu luôn rồi.”Vu Đan mỉm cười, đưa cho cậu ta một hộp mì tôm, nói: “Cậu không lắm mồm thì chết à!”Vốn dĩ họ muốn tìm người tài xế để tìm hiểu tình hình của Quan Linh nhưng không ngờ tài xế này lại điều khiển xe không bằng lái, vì chột dạ, nghĩ rằng cảnh sát đến để bắt mình nên đã phóng xe bỏ chạy.Hắn chạy, Tiểu Triệu dẫn người đuổi theo, liên lạc với đầu ra đường cao tốc và lập chốt chặn, cuối cùng buộc xe của hắn dừng lại khi chuẩn bị xuống đường cao tốc.Trên đường đưa vị tài xế về cục cảnh sát, họ đã hỏi sơ qua tình huống tối hôm đó.Theo lời kể của tài xế, vào tối ngày 23 tháng 7, anh ta lái xe đến bờ sông Thông để đón một khách nữ vào thời gian đã thỏa thuận.Tuy nhiên, người đặt chỗ không phải là chính khách hàng.Tiểu Triệu cho người tài xế xem ảnh của Lại Tam, hỏi: “Đây có phải là người liên lạc với anh không?”Tài xế lắc đầu: “Không phải người này mà là một đứa trẻ.”“Anh đã gặp qua nó chưa?”“Gặp rồi.” Tài xế nói: “Tối hôm đó tôi vẫn luôn đợi, nhưng không thấy vị khách đó đến, tôi đã gọi điện cho người đặt xe, lúc đó cậu ta đang ở gần đấy, cậu ta đến lấy vali xuống xe và nói chị gái cậu ta không đi nữa.
Người đó còn rất trẻ, như học sinh trung học.”“Nếu gặp được cậu ta, anh có nhận ra không?”“Có thể, cậu ấy có mái tóc vàng, rất dễ nhận ra.”Hôm nay, các điều tra viên đã đến quán bar Phượng Hoàng Lửa đưa rất nhiều người thân cận với Lại Tam về đồn.Ngay sau khi nghe tin, Đàm Sử Minh lập tức sắp xếp việc nhận dạng.Chu Cẩn đến phòng nhận dạng.Tài xế đang xem hình, hết hàng này đến hàng khác hết người ra lại vào.Cuối cùng cũng đến nhóm thứ 4.
Người tài xế giơ tay lên chỉ: “Chờ đã.
Người đầu tiên bên trái.”“Nhìn kỹ lại đi, anh chắc chắn chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...