Rừng Thép H


Chu Cẩn nói: “Nói như vậy, anh tự mình chăm sóc và dạy dỗ đàn em? Có bao gồm cả Quan Linh đúng chứ?”Lại Tam nhướng mày, cười mỉm, rõ ràng hắn đã trở nên cảnh giác với câu hỏi của Chu Cẩn.Hắn trả lời không đứng đắn: “Cô ta là thứ đồ gì chứ.

Tôi rất kén chọn, chỉ muốn đối xử với riêng mình em như vậy thôi.”Chu Cẩn nghiêng đầu, không khỏi nở nụ cười, thấp giọng hỏi: “Anh ‘được’ không đó?”Cô nhìn Vu Đan, cô ấy hiểu ý cũng bật cười.Chu Cẩn khoanh tay, nhìn Lại Tam một lượt bằng ánh mắt vô cùng khinh thường, cuối cùng dừng trên tay trái của hắn.Lại Tam cau mày, xoay người sang một bên, quay nửa người bên phải qua: “Nhìn gì mà nhìn?”Chu Cẩn nói: “Anh biết không, chúng tôi chưa nắm giữ bằng chứng trực tiếp, luôn phải điều tra, điều tra nhiều lần thì tra ra một năm trước.


Lại Tam, nghe nói lúc đó anh nhập viện rất lâu, tay trái anh vẫn ổn chứ?”“….

Con mẹ nó đang thả rắm chó gì vậy!” Mặt hắn biến sắc, trán nổi gân xanh.Mặt Chu Cẩn điềm nhiên như không, nói: “Nếu nghe không hiểu vậy tôi đổi cách hỏi khác vậy.

Bây giờ chỗ đó anh vẫn cứng lên với phụ nữ được hả?”Đàm Sử Minh đi tới phòng bên cạnh, nghe được cuộc hội thoại trong phòng thẩm vấn, bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm, ông cau mày quát lớn: “Chu Cẩn đang làm gì vậy? Đưa con bé ra ngoài.”Vị cảnh sát vừa được thay thế giải thích thay Chu Cẩn: “Đội trưởng Đàm, chúng ta xem thêm chút nữa đi.


Cuối cùng Lại Tam cũng lên tiếng.

Đây là chuyện tốt.”Trong phòng thẩm vấn, Chu Cẩn cười nhẹ, tiếp tục hỏi: “Thực ra có một chuyện tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Là cưỡng hiếp người khác thoải mái hơn hay bị người khác cưỡng hiếp thoải mái hơn? Tôi nghĩ anh là người rõ nhất.”Lại Tam nghiến răng nghiến lợi: “Con nhãi ranh, tao đã cảnh cáo mày, mày đợi tao được thả ra xem tao có giết chết mày không.”“Anh á? Anh coi như thôi rồi.”Khóe miệng Chu Cẩn mấp máy, hiện lên nụ cười trào phúng lạnh lẽo.“Đối với anh mà nói, chuyện của tối hôm đó nhất định rất khó quên.


Sự việc xảy ra ở đâu?”Chu Cẩn tựa như nổi lên tò mò, quay đầu nhìn Vu Đan như tìm câu trả lời, rất lâu sau cô mới nói: “Phố Phúc Ninh, huyện Quách Sơn?”Lần này Vu Đan thật sự muốn cười.Chu Cẩn chuyển đến đội trọng án, dáng người cao ráo xinh đẹp, tác phong lại nhanh nhẹn, nên được xem là một trong những người mới chất lượng nhất trong những năm gần đây.Trước đây cô chỉ biết Chu Cẩn là người kiên cường, thông minh, không ngờ rằng cô còn có mặt gian xảo như vậy.Hết lần này đến lần khác Chu Cẩn khiêu khích điểm mấu chốt nhạy cảm và yếu ớt nhất của hắn, không ngừng hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu người? Làm với anh bao lâu?”Lại Tam nắm chặt tay đập mạnh xuống bàn khiến chiếc còng số tám phát ra âm thanh vang dội, hai mắt đỏ bừng như phát điên lên, đột nhiên lao về phía Chu Cẩn.Rầm một tiếng, Chu Cẩn và ghế ngã xuống đất.Đầu cô đập mạnh xuống sàn, cảm giác choáng váng đột nhiên kéo đến, cổ họng yếu ớt đột nhiên khó thở và đau nhức khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.Tay trái của Lại Tam như tàn phế, nhưng tay phải của hắn rất khỏe, túm cổ Chu Cẩm chửi: “Tao giết mày!”“Chu Cẩn!”Vu Đan kinh ngạc hét lên, cô ấy không ngờ Lại Tam đột ngột phát điên, ngay lập tức kéo cổ áo Lại Tam.Đàm Sử Minh nhìn thấy có gì đó không ổn qua tấm kính, nên cho người xông vào ngay.Chu Cẩn nắm lấy tay phải của hắn, chịu đựng cơn đau dữ dội, đầu tiên nắm cả cánh tay phải của hắn, rồi lên gối, dùng hết sức trở mình đứng dậy, dứt khoát khống chế Lại Tam.Hai cảnh sát xông vào kéo Lại Tam ra khỏi tay Chu Cẩn.Trong lúc hỗn loạn, Lại Tam đằng đằng sát khí, tay chân như điên cuồng đánh vào người Chu Cẩn: “Con mẹ nó tao nhất định sẽ giết mày!”Đàm Sử Minh cũng tức giận nhìn hắn, lớn tiếng quát, nắm lấy cổ áo Lại Tam, đấm vào mặt hắn ta một cú.Lại Tam nghiêng đầu mất đi ý thức, ù tai chóng mặt, thân thể cường tráng nhanh chóng ngã xuống, tùy ý để bọn họ kéo về vị trí ban đầu.Khí oxy tươi mát tràn vào cổ họng, Chu Cẩn ôm cổ ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng, viền mắt đau nhức, màng nhĩ ong ong.Đàm Sử Minh ngồi xuống, sờ gáy Chu Cẩn thấy một lớp mồ hôi lạnh.Ông vội vàng hỏi: “Chu Cẩn, Chu Cẩn? Nói cho sư phụ biết đau ở đâu? …..Các cậu ngẩn ra đó làm gì, mau tìm người tới xem!”Một lát sau, Chu Cẩn mới dần dần khống chế được cơn ho, cô nắm lấy cánh tay của Đàm Sử Minh, lắc đầu ra hiệu: “Cháu không sao.”Đàm Sử Minh đỡ cô đứng dậy.Lại Tam bị Đàm Sử Minh đánh đến nỗi má trái sưng tấy, khóe miệng chảy máu.Hắn kiệt sức, cố gắng ngẩng cổ lên, nhìn Chu Cẩn bằng ánh mắt lạnh lùng dữ tợn.Chu Cẩn xoa nhẹ lên vết đau ở cổ, giọng nói khàn đặc: “Giờ anh chỉ là phế vật thôi, đánh không lại đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng đánh không lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận