30/09/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
'Xì, tôi thì có cái ưu điểm gì? Tiền tiêu vặt ít có tính không?" An Lan gãi gãi gáy.
"Cậu rất tập trung, khi đã xác định được mục tiêu của mình, cậu luôn có thể làm một lần lại tốt hơn một lần."
An Lan nhận ra Cố Lệ Vũ đang nói đến thời điểm cậu bắn súng. Cậu là kiểu tuyển thủ có hơi 'chậm chạp', khó tiến vào trạng thái, nhưng một khi đã tìm được tiết tấu cho bản thân thì càng về sau bắn sẽ càng tốt hơn.
"Cậu đối xử với bạn bè cũng rất tốt, sẽ không vì bị đe dọa mà lung lay."
Đây là nói chuyện cậu bị Lý Chấn Nam coi thành tình địch, đến gây sự.
"Cậu rất tôn trọng nỗ lực và thành quả của người khác." Vẻ mặt của Cố Lệ Vũ vẫn rất nghiêm túc.
"Cảm ơn." An Lan ngượng ngùng.
"Vì giúp đỡ người khác mà đánh mất cơ hội của bản thân, cậu cũng không oán giận."
An Lan sửng sốt một chút, tự hỏi không biết có phải Cố Lệ Vũ đang nói đến chuyện phát sinh ở kỳ thi bắn súng mùa trước, cậu leo cửa sổ làm cổ tay bị bong gân mà phải bỏ cuộc
Quan trọng là, cậu khiến tôi tin rằng tôi còn tốt hơn so với tưởng tượng của mình."
An Lan sững sờ, nói cách khác, vừa rồi cậu nói một tràng dài như vậy, Cố Lệ Vũ nghe lọt rồi đúng không?
"Vậy... Buổi tối ngủ ở đây với tôi đi. Mười hai rưỡi rồi cậu còn muốn về nhà sao? Cẩn thận sáng mai không dậy nổi." An Lan hỏi.
"Ừ." Cố Lệ Vũ khẽ gật đầu một cái.
An Lan lập tức vào phòng tìm đồ ngủ.
"Tôi còn có mấy cái quần lót mới, mẹ tôi đã giặt qua rồi, cậu yên tâm đi," An Lan nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Có thể sẽ hơi chật một chút."
"Không sao." Cố Lệ Vũ nhận bộ đồ ngủ, An Lan chỉ phòng tắm cho cậu ta rồi mới quay đi rửa bát đũa.
An Lan cảm thấy tâm trạng mình thật vui vẻ, vừa rửa bát, vừa khẽ ngâm nga.
Nhưng bát đũa đã rửa sạch hết rồi vẫn không nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
An Lan lau sạch tay, gõ gõ cửa phòng tắm.
"Cố Lệ Vũ, cậu vẫn chưa tắm à?"
Cố Lệ Vũ cởi trần, chỉ mặc mỗi quần đồng phục mở cửa ra.
"Tôi vặn thử nhưng không thấy có nước chảy ra."
An Lan vô tình liếc mắt nhìn cơ bụng đối phương một cái, trong lòng như một trăm con Alpaca* lao qua, tư chất tốt thật là thích, đường nét cơ bụng rõ ràng, eo cũng nhỏ, chẳng trách khí lực lại lớn như vậy.
*Alpaca đồng âm với ĐMM. An Lan đang chửi thầm trong lòng thôi. Cái này gặp nhiều rồi, không giải thích kĩ nữa nhé.
Xí!
"À! Quên nói với cậu, có đây còn có một cái van, phải mở ra mới có nước."
An Lan nâng cánh tay, đẩy một cái van phía dưới vòi xuống, nước đột ngột phun ra.
Cố Lệ Vũ nắm lấy vai An Lan, đẩy cậu tránh ra.
An Lan buồn cười vỗ lưng đối phương một cái: "Không sao. Chỉ là nước thôi, không phải hồng thủy mãnh thú [1] gì. Cậu mau tắm đi."
Chờ Cố Lệ Vũ buông ra, An Lan lại đi ra ngoài tiếp tục lau bát đĩa, lau khô thì cho vào máy khử trùng, sau đó đi vào phòng ngủ của mình.
Má ôi... Phòng ngủ của cậu quá là bừa bộn.
Quần áo vứt bừa bãi khắp nơi, trên bàn chất đống đề cương với giấy nháp, trông không khác gì bãi rác.
An Lan nhanh chóng treo đống quần áo lên móc, sắp xếp lại giấy tờ lộn xộn trên bàn học, sau đó lấy trong tủ ra một chiếc gối mới, đặt nó song song với gối của mình.
Vừa thu dọn xong, Cố Lệ Vũ đã gõ cửa.
"Cậu đi tắm đi."
Bởi vì bả vai của Cố Lệ Vũ hơi rộng hơn so với mình, An Lan lấy cho cậu ta cái áo phông oversize cậu hay mặc, quần ngủ thì hơi ngắn một chút, có cảm giác như đang mặc quần phong cách baggy.
"Máy sấy tóc ở chỗ này. Cậu sấy khô tóc xong thì cứ ngủ trước đi. Tôi đi tắm?" An Lan nói.
"Được, cậu đi đi."
Cố Lệ Vũ ngồi trước bàn học của An Lan, lấy máy sấy sấy tóc.
An Lan sợ mình tắm rửa quá lâu sẽ làm phiền giấc ngủ của Cố Lệ Vũ nên chỉ tắm qua quýt rồi quay lại phòng ngủ.
Vừa mở cửa, đã nhìn thấy Cố Lệ Vũ đang đứng trước giá sách của mình, nhìn mấy bức ảnh dựng trên đó.
Ánh đèn màu cam rơi trên gò má Cố Lệ Vũ khiến An Lan không hiểu sao lại nghĩ đến những giấc mộng xưa cũ trong tập thơ đã ố vàng, không chân thực lại làm người ta không nỡ buông bỏ.
Cậu đang xem ảnh hồi nhỏ của tôi sao? Cái này chụp lúc tôi lên sáu này." An Lan Nói
"Cậu hồi bé trông rất đẹp." Thanh âm của Cố Lệ Vũ rất bình tĩnh mà trong trẻo vang lên lúc buổi đêm yên tĩnh, chỉ có hai người trong phòng, có cảm giác vô cùng quý giá.
Đây là lần đầu tiên An Lan nghe được Cố Lệ Vũ nói rõ cảm giác của mình.
"Bức ảnh này chụp hồi tôi 12 tuổi. Hôm đó, cả nhà tôi cùng ra ngoài chơi, tôi với chị gái đang đánh nhau để cướp đùi gà.
"Cái này thì sao?"
"Bức ảnh này chụp đợt nghỉ hè năm lớp 9, lúc đó tôi còn chưa chính thức học bắn súng. Huấn luyện viên lúc nào cũng nói tôi không khác gì bạch trảm kê, gió thổi là cả người cả súng đều bay. Sau đó thì tôi bắt đầu làm huấn luyện thể lực, tăng cường lực cánh tay, nếu không lúc bắn sẽ không giữ được ổn định." An Lan nói.
"Lúc này cũng rất đẹp."
An Lan ho khan một tiếng, Cố Lệ Vũ hẳn là không biết cách xã giao với mọi người, muốn khen một người đẹp trai mà nói tới nói lui cũng chỉ được một từ "đẹp'. Cậu ta nên xem mấy omega tài hoa trong nhóm miêu tả mình như thế nào đi, các kiểu từ ngữ hoa lệ, muôn màu muôn vẻ.
"Hôm nào cậu cũng cho tôi xem ảnh hồi nhỏ của cậu nhé?" An Lan hỏi.
"Hồi còn nhỏ... tôi không chụp ảnh." Cố Lệ Vũ trả lời.
An Lan nhớ ra Cố Vân Lễ phát điên ngay khi cậu ta sinh ra. Toàn bộ quá trình trưởng thành của Cố Lệ Vũ, Cố Vân Lễ đều đang "an dưỡng" trong bệnh viện, mẹ cậu ta một thân một mình mang theo đứa nhỏ, phỏng chừng cũng không có tâm tình để chụp ảnh.
"Không sao, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Cùng bạn tốt chụp ảnh sẽ càng vui vẻ." An Lan vỗ vai đối phương, "Đi ngủ đi. Nhớ đặt báo thức, mai còn phải đến sớm truy bài... Làm học sinh cấp ba thật là đau khổ mà."
An Lan muốn Cố Lệ Vũ ngủ ở phía trong, nhưng cậu ta lại đẩy An Lan vào.
"Cậu ngủ bên trong đi, cho khỏi bị ngã xuống giường."
"Vậy nhỡ cậu ngã thì sao?"
"Không đâu."
An Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy Cố Lệ Vũ nói cũng đúng, vừa nhìn là biết dáng ngủ của cậu ta rất ngay ngắn rồi.
"Được rồi, chúc ngủ ngon. Tuy hơi muộn rồi nhưng mà chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Cố Lệ Vũ. Chờ tôi nghĩ được nên tặng cái gì cho cậu, sẽ bổ sung sau nhé." An Lan có chút buồn ngủ.
Nhất là khi ngửi thấy mùi hương trên người Cố Lệ Vũ, vẫn là mùi dầu gội và sữa tắm mọi khi cậu dùng, nhưng không biết tại sao, An Lan có thể ngửi thấy một loại mùi khác, tươi mát hơn.
Giống như mùi hương lạnh giá của sông băng khi hòa vào đại dương, không hề khiến An Lan cảm thấy lạnh lẽo.
"Quà sinh nhật, tôi muốn ngửi mùi pheromone của cậu." Cố Lệ Vũ nói.
An Lan đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên tỉnh táo lại.
Cậu mở mắt ra nhìn người đối diện: "Pheromone của tôi? Làm sao ngửi được? Ở đâu cơ?"
An Lan túm cổ áo ngủ lên ngửi ngửi, là mùi sữa tắm mà.
Cố Lệ Vũ xoay người sang, nhắm mắt lại gần An Lan, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ, khiến tim cậu loạn nhịp.
Mọi dây thần kinh của An Lan đều trở nên nhạy bén, âm thanh sợi tóc Cố Lệ Vũ cọ qua áo gối, nhiệt độ khi câu ta nhích lại gần, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy lưng An Lan, hít hà chỗ cổ áo của cậu.
"Mùi của cậu rất dễ chịu."
"Nhưng mà... alpha không phải thích pheromone của omega sao? Không phải pheromone của một alpha khác sẽ khơi dậy lòng thù địch à?"
"Bởi vì pheromone của cậu không có mục đích thu hút bạn đời giống omega. Cũng không có tính công kích như những alpha khác mà rất ôn hòa, bình thản."
"Nhưng tôi không ngửi thấy mùi pheromone của mình như thế nào cả." An Lan nằm nghiêng, không dám nhúc nhích.
Chỉ sợ hơi động đậy một chút, mũi Cố Lệ Vũ sẽ chạm vào người mình.
"Rất dễ chịu..." Thanh âm Cố Lệ Vũ càng ngày càng nhẹ.
Mấy phút sau, An Lan cảm thấy người bên không những không nhúc nhích, mà ngay cả sức nặng của cánh tay đang đặt trên người cậu cũng hoàn toàn ép xuống.
Nói cách khác, Cố Lệ Vũ đã ngủ rồi.
An Lan bật cười, cái tên này sao còn ngủ nhanh hơn cả mình vậy?
Nhưng mà, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể ngủ yên không phải là chuyện may mắn sao?
Tâm tình thoải mái, An Lan cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
...
..
.
"Động tác thứ nhất, căng cơ - lưng rời khỏi giường!"
Chuông báo thức của An Lan vang lên. Hôm qua cậu ngủ trễ, giờ vẫn không mở nổi mắt ra, vươn tay quờ quờ xung quanh, muốn tắt điện thoại trên đầu giường.
"Động tác thứ hai, mở rộng ngực - giữ chăn bằng cả hai tay, bắt đầu giũ!"
Tay An Lan chạm vào thứ gì đó mềm mại, "Cái gì đây..."
Cậu vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục lần mò, cho đến khi ngón tay mình bị cái gì đó cắn, cậu mới đột ngột mở mắt ra.
Cố Lệ Vũ nằm ở bên cạnh đang nhìn cậu, mà cái tay đáng chết của An Lan đang ở trong miệng người ta, bị người nọ cắn một cái.
Một nửa khuôn mặt của Cố Lệ Vũ lún vào trong gối, có lẽ là bởi vì vừa mới ngủ dậy, ánh mắt của cậu ta không quá lạnh lùng, trái lại có chút lười biếng. Đầu tóc cũng rối tung, tán loạn che trước mắt, ngón tay An Lan như bị điện giật, nhanh chóng rụt lại.
"Dậy, dậy! Báo thức kêu rồi! Phải đi học!"
An Lan muốn vươn qua người Cố Lệ Vũ để lấy điện thoại di động, tắt chuống báo thức đã đến đoạn "bài tập nhảy", nhưng vẫn còn thiếu chút nữa, ngón tay sượt qua, tí thì làm rơi điện thoại xuống dưới sàn.
Cố Lệ Vũ lật người tóm lấy điện thoại, thần kinh phản xạ này quá cao cấp, An Lan có muốn ước ao đố kị cũng không được.
Cậu bên này muốn rời giường, bên kia muốn cẩn thận không chạm vào đối phương, khỏi nói là chuyện khó đến mức nào.
Vén chăn lên, An Lan nhấc chân cẩn thận bước qua Cố Lệ Vũ, Cố Lệ Vũ thì vẫn bình thản nằm ở chỗ cũ, làm cho An Lan không rõ rốt cuộc người này còn chưa tỉnh hẳn, hay là cậu ta thật sự không sợ đi học muộn, có thể năm nhìn cậu bình tĩnh như vậy.
An Lan ngượng ngùng cười cười, cái chân xoạc ra không tài nào chạm được xuống đất, dù sao còn vướng Cố Lệ Vũ ở chỗ này, chân An Lan vốn dĩ khá dài, nhưng vấn đề là cậu không thể đụng vào đối phương.
Cố Lệ Vũ không nhúc nhích, trái lại còn làm An Lan căng thẳng hơn, thật vất vả mũi chân mới chạm tới mặt đất, cậu lại mất trong tâm, thân thể lệch một cái, ngồi phịch lên người đối phương.
"Xin lỗi!" An Lan bối rối cực kỳ, muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng Cố Lệ Vũ lại ngồi dậy.
Cậu ta bất ngờ tiến lại gần khiến An Lan phải ngả người ra phía sau.
Tuy rằng bên ngoài cửa sổ đã có mấy cô mấy dì đang nhảy quảng trường, tiếng xa chạy buổi sớm cũng rất rõ ràng, nhưng không biết vì sao, An Lan lại cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh.
Cố Lệ Vũ vươn tay ôm lấy eo An Lan, trong nhát mắt, bả vai, cánh tay cùng eo lưng dùng sức, nâng An Lan lên, đặt ở cạnh giượng, "Cậu sợ tôi sao?"
"Không ... Làm gì có? Chúng ta đều ngủ chung cả đêm rồi, tôi sợ cậu cái gì?"
Tối hôm qua san sẻ tâm sự cùng nhau xong, sáng nay tỉnh dậy cậu mới nhớ ra, người ta đồn tính tình Cố Lệ Vũ lạnh lùng quái gở, không thích tiếp xúc với người khác, hơn nữa cũng không biết hotboy trường lúc rời giường có dễ cáu giận hay không.
"Nếu cậu muốn xuống giường, có thể nói để tôi tránh chỗ."
An Lan chợt hiểu tại sao vừa rồi Cố Lệ Vũ cứ nhìn cậu.
Người này đang đợi, đợi An Lan đối xử với cậu ta như một người bạn bình thường mà nói: "Này, tôi muốn rời giường, cậu xê ra một chút."
"Biết rồi, lần sau tôi sẽ gọi cậu nhường chỗ." Chân An Lan tìm kiếm trên mặt đất hồi lâu, móc dép lê của cậu tới.
Cố Lệ Vũ nghiêng mặt lại, hỏi: "Vậy lần sau cậu ngủ với tôi là lúc nào?"
An Lan nghẹn họng, cậu không biết Cố Lệ Vũ nói nghiêm túc hay là đang nói giỡn.
"Lúc nào cậu ở nhà một mình, hay là nhà tôi đi vắng hết cũng được."
Câu hỏi của hotboy, bất kể là nghiêm túc hay đùa giỡn, cậu đều thành thật trả lời.
"Tôi ngày nào cũng ở nhà một mình." Cố Lệ Vũ trả lời.
"Ý cậu là...... Ngày nào cũng muốn ngủ cùng với tôi?"
An Lan vừa nói xong, suýt chút nữa bị chính nước bọt của mình sặc chết.
"Nếu cậu xem phim ma nữa, có thể đến tìm tôi."
"À, ra là vậy." An Lan cười, nghĩ thầm mình hoang tưởng hơi quá đà.
"Ơ mà, bình thường bữa sáng ở nhà cậu thường ăn gì?" An Lan tò mò hỏi.
"Kiểu Tây thì có trứng ốp la với thịt xông khói, súp kem tươi, mince pie, bánh mì, v.v., và kiểu Trung thì có sủi cảo tôm nõn, mì matsutake, cháo hàu, v.v."
Cố Lệ Vũ vừa nói vừa xỏ tất.
An Lan nghe mà nước miếng chảy ròng ròng, "Tôi muốn xem phim kinh dị ngay bây giờ."
"Hả?" Cố Lệ Vũ nghiêng đầu nhìn cậu.
"Như vậy tối nay có thể đến nhà cậu ngủ, xong rồi sáng hôm sau sẽ được ăn thử mấy món đó."
"Ngu ngốc." Cố Lệ Vũ đứng dậy, ấn đầu An Lan một cái.
Không biết có phải là ảo giác hay không, An Lan dường như nhìn thấy Cố Lệ Vũ nở nụ cười.
Đánh răng xong, hai người mặc đồng phục, đeo cặp sách chuẩn bị đi học, An Lan vỗ lưng Cố Lệ Vũ một cái: "Bữa sáng nhà cậu, hôm nay tôi không thể nếm thử rồi, nhưng cậu có thể thử bữa sáng mọi khi tôi hay ăn - bánh quẩy sữa đậu nành, bánh bao xíu mại, bánh rán vừng, bánh crepe, bánh nướng nhân hẹ, mì trộn còn cả bánh canh thịt nữa."
"Được." Cố Lệ Vũ vuốt mấy sợi tóc trước trán, những sợi tóc lòa xòa trước mắt được vén gọn, để lộ gần hết vầng trán, cảm giác thoải mái lúc ở nhà được thay bằng khí chất lạnh lùng thường ngày.
An Lan cảm thấy hơi đáng tiếc.
"Đi thôi."
Hai người xách cặp ra khỏi nhà.
An Lan quét mã mượn một chiếc xe đạp, Cố Lệ Vũ cũng mượn một chiếc khác [2].
Cả hai cùng nhau đạp xe đến quán ăn sáng cuối phố.
"Ờm... Cố Lệ Vũ này, tôi hỏi một câu nhé." An Lan tò mò hỏi.
"Cậu hỏi đi."
"Tôi nhớ trước đây cậu có ô tô đưa đón đi học mà, đúng không? Sao bỗng nhiên lại đổi sang đi xe đạp vậy?"
"Bởi vì phong cảnh đẹp." Cố Lệ Vũ đáp.
Thực đơn giản rõ ràng, rất có phong cách của Cố Lệ Vũ.
An Lan mỉm cười, "Vậy là cậu không biết, có người nói với tôi..."
Ầy, mấy lời tưởng bở kiểu như vậy, An Lan thấy đừng nói thì hơn.
"Nói gì với cậu?"
Nói với tôi là cậu vì tôi mới đi xe đạp đến trường - quá mức tự luyến, An Lan không thể nói ra được.
"Không có gì, đến chỗ ăn sáng rồi." An Lan nở một nụ cười thật tươi, dừng xe đạp , dựng ở ven đường.
Nơi này có mấy nhà bán đồ ăn sáng cạnh nhau, ba bốn cái bàn xếp gần như đã chật kín khách ăn sáng.
Mọi người vốn không biết nhau, nhưng vì thường đến đây ăn sáng nên thành ra đều quen mặt.
"An Lan, cô ăn xong rồi đây, con tới bên này ngồi đi!" Một dì đưa con đi học vẫy vẫy tay, ra hiệu với An Lan.
"Cảm ơn cô!" An Lan lôi Cố Lệ Vũ đến đó, kéo ghế nhỏ dưới bàn ra lau qua, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện Cố Lệ Vũ vẫn còn đứng đó.
An Lan nghĩ thầm, Cố Lệ vũ bình thường luôn ăn sáng ở nhà, cho dù ở trường gọi đồ ăn mang đến cũng đều là những món khá tinh xảo, có lẽ cậu ta không thích ứng được với mấy quầy bán đồ ăn sáng kiểu này.
An Lan không cho rằng Cố Lệ Vũ không đủ "gần gũi", nói thế nào nhỉ, mỗi người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, dẫn đến thói quen và giá trị quan khác nhau, hẳn là nên tôn trọng lối sống của nhau.
"Nếu cậu không thích ăn cái này thì tôi dẫn cậu đi ăn tiểu long bao [3] nhé?" An Lan hỏi.
Cố Lệ Vũ lắc đầu: "Cậu ngồi vào trong đi, tôi ngồi bên ngoài."
Bên ngoài là vị trí sát với đường cái.
"Cái này có gì đâu, chỗ nào cũng giống nhau mà. Xe ở đây đều đi rất chậm, cậu đừng lo."
Sau khi Cố Lệ Vũ ngồi xuống, An Lan rút khăn giấy định lau khô mặt bàn chỗ cậu ta. Nhưng không ngờ, Cố Lệ Vũ giữ tay An Lan lại.
"À, sao vậy?"
"Tôi tự làm."
Cố Lệ Vũ đưa tay kia, lấy khăn giấy trong tay An Lan đi, đầu ngón tay dường như vuốt lần theo đường chỉ tay ở giữa lòng bàn tay cậu. Sau đó người này xắn ống tay áo lên một chút, dọn chén đĩa đã dùng của những người ăn trước gọn sang một bên, lau sạch mặt bàn chỗ An Lan rồi lại đến chỗ mình.
An Lan nhìn Cố Lệ Vũ, cậu ta rũ mắt, tựa như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng.
Vốn cho là cậu ta xuất thân tại gia tộc alpha nổi tiếng, được nuông chiều từ bé, không nghĩ tới có thể thản nhiên làm những việc nhỏ nhặt như này, không hề làm kiêu, thật giống như đó là chuyện đương nhiên.
"Cậu muốn ăn cái gì? Nhà này..."
"Mì trộn với canh thịt." Cố Lệ Vũ nói.
"A? Sao cậu biết tôi sẽ giới thiệu mì trộn với canh thịt cho cậu?" An Lan tò mò hỏi.
"Sáng nào lên lớp cậu cũng kể với bạn cùng bàn hôm nay mình đã ăn cái gì. Món xuất hiện nhiều nhất là mì trộn và canh thịt."
__________________
[1] Hồng thủy mãnh thú: Thành ngữ Trung Quốc, để chỉ những thứ đại ác, hung hiểm, gặp phải sẽ không giữ được an toàn.
[2] Dành cho bạn nào chưa biết: Ở Trung Quốc có hình thức xe đạp chia sẻ. Chỉ cần đến bãi đỗ xe, quét mã thanh toán tiền thuê, mật mã khóa sẽ được gửi đến điện thoại. Dùng xong người mượn chỉ cần trả xe lại một bãi đỗ bất kì là được.
[3] Tiểu long bao (Xiao long bao): là món dimsum cực kì phổ biến tại Đài Loan. Thoạt nhìn, ai cũng có thể sẽ nghĩ rằng đây là một chiếc bánh bao cỡ nhỏ. Nhưng khi ăn, bên trong chiếc bánh lại có phần nước soup ngon đến kỳ lạ bên trong vỏ. độc đáo, ngon mà lại tinh tế này.
Lại chém thêm tên mấy món ăn J))))
Trứng ốp thịt xông khói
Súp kem tươi
Mince pie
Sủi cảo tôm nõn
Mì matsutake
Cháo hàu
Bánh nướng nhân hẹ
______________
Editor có lời muốn nói: ... Thôi, vẫn nên để mọi người vui vẻ đọc truyện. Mấy cái khó chịu ấy, tôi vài hôm là hết thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...