Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi

29/09/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)

...

Coi như Cố Lệ Vũ không quan tâm đến việc có ai đang đợi mình hay không, nhưng... bạn cùng lớp cũng tốt, bạn bè cũng tốt, người nhà cũng tốt, ý nghĩa tồn tại của những mối quan hệ này không phải là để ở những thời điểm đối phương cố gắng chống chịu áp lực, dù không thể kề vai chiến đấu, ít nhất cũng có thể nói cho cậu ta biết, vẫn còn có người quan tâm đến mình sao?

"Em ở đây chờ cậu ấy một lát. Chị cứ đi làm việc của mình đi." An Lan cười nói.

"Nhưng... Chủ nhiệm khoa yêu cầu chị đi với cậu." Chị y tá nhỏ do dự.

"Em có thể có chuyện gì được?" An Lan vỗ vỗ vai người kia, "Gần tám giờ rồi, chị không phải thay ca sao? Hay là không có bệnh nhân khác cần chăm sóc?"

"Cậu nhóc này..."

"Chị muốn đối tốt với em, để có người miễn phí làm mẫu cho chị tập kỹ thuật lấy máu sao?" An Lan ghé sát vào, cười xấu xa.

"Đáng ghét, coi chừng chị đánh cậu." Khuôn mặt chị y tá đỏ bừng.

An Lan cố ý dán mặt qua, "Chị đánh đi, đánh đi, em cho chị đánh."

Cô y tá lực nói: "Cậu đã nhất định phải chờ bạn học của mình, thì chị đi tìm ít cho cậu ít đồ ăn vậy. Chỗ chị có bánh mì với sữa, ăn không?"

""Ăn ăn! Chị chính là thiên sứ xinh đẹp nhất quả đất!"

...

An Lan dựa vào tường, ngồi trên cặp sách, cầm tờ đề cương vừa làm vừa ăn bánh mì.

Không biết có phải do tầng này quá yên tĩnh không, An Lan cũng tập trung hơn so với trước, trong nháy mắt đã làm xong ba bộ bài thi do giáo viên sắp xếp, mấy câu hỏi khó cũng làm xong, cậu nhanh chóng mở nhóm WeChat. Trao đổi đáp án với mấy người khác.

Trong nhóm omega của Kiều Sơ Lạc không biết đang thảo luận cái gì, thông báo có đến mấy trăm tin nhắn chưa đọc.

An Lan mở ra xem, bắt đầu từ những tin đầu tiên, cậu đã bị thông tin trong nhóm làm cho sững sờ.

[Các cậu có xem bản tin chiều nay chưa? Cố Vân Lễ, cựu chủ tịch tập đoàn Cố thị, xảy ra bạo loạn pheromone trong bệnh viện, khiến toàn bộ bệnh viện phải sơ tán khẩn cấp! Hàng chục bệnh nhân alpha bị ảnh hưởng, phải được điều trị đặc biệt!]

Một đường link liên kết được đưa lên.

[Cố Vân Lễ không phải là ba của hotboy trường mình sao? Tin tức này nói Cố Vân Lễ bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi hơn mười năm trước, nên phải từ chức chủ tịch, đi điều dưỡng mà? Không phải nói ông ta đã trở thành người thực vật rồi à... Xin lỗi hotboy, tôi không phải cố ý nguyền rủa ba cậu đâu...]

[Cậu đọc tin này mà còn không rõ sao? Giá trị A càng cao sẽ càng dễ điên loạn! Cực đoan, ham muốn khống chế rất lớn, còn không cho phép phản kháng! Cố Vân Lễ nhất định là điên rồi! Cho nên nói là an dưỡng nhưng thực tế là đi cách ly! Đây là bảo vệ cho hotboy cùng mẹ cậu ấy, alpha có dục vọng chiếm hữu quá mạnh thì ngay cả con ruột cũng bị coi là kẻ địch, cướp đoạt sự chú ý của bạn đời mình.]

[Ngọc hoàng đại đế, Jesus, thần Zeus, thánh Allah ơi... quá đáng sợ.]

[Thảo nào hôm nay hotboy xin nghỉ học, nhất định là để giải quyết chuyện của ba cậu ấy.]

[Tôi thực sự muốn cho hotboy một cái ôm yêu thương.]

[Nếu cậu dám ôm hotboy, nhất định sẽ bị pheromone của cậu ấy giết chết. Nồng độ pheromone của hotboy chắc chắn cũng rất cao...]

Ngụ ý là Cố Lệ Vũ cũng có khả năng phát điên.

An Lan xem đến đây, cũng có thể hiểu được sự lo lắng của mọi người, nhưng Cố Lệ Vũ là bạn học cùng lớp với bọn họ, sớm chiều ở chung, cậu ấy giữ khoảng cách với những người khác chính là vì không muốn tổn thương đến những người mình quan tâm. Tại sao không thể tín nhiệm và hiểu cho cậu ấy một chút?

An Lan luôn muốn ngủ: [Tôi tin tưởng khả năng tự chủ của hotboy. Cố Vân Lễ là Cố Vân Lễ, cậu ấy là cậu ấy. Kể từ khi trở thành bạn cùng lớp của chúng ta, tôi chưa bao giờ thấy câu ấy làm tổn thương bất cứ một ai.]


Trả lời xong câu này, An Lan cũng không định xem tin tức trong nhóm nữa, mà tập trung làm đề cương.

"Kẹt" một tiếng, cánh cửa bên cạnh An Lan mở ra, có người đi ra.

Thần kinh An Lan run lên, quay mặt sang ngước nhìn liền thấy Cố Lệ Vũ mặc đồng phục học sinh xanh trắng đang cúi đầu nhìn mình.

"Sao cậu vẫn còn ở đây?"

Trong mắt đối phương hiện lên một tia kinh ngạc, thanh âm rất nhẹ, như sợ rằng nếu kinh động đến An Lan, cậu sẽ biến mất không còn tăm hơi.

"Đang đợi cậu. Hôm nay cậu lại giúp tôi một lần." An Lan lập tức nở nụ cười.

Hai bên cổ Cố Lệ Vũ có vết đỏ hằn lên rất rõ, như là bị người khác hung hăng bóp chặt.

Toàn bộ bệnh viện, người có thể làm loại chuyện này, ngoại trừ Cố Vân Lễ, người đã bị ban quản lý và kiểm soát alpha bắt đi, hẳn là không còn ai nữa.

Người kia là ba của Cố Lệ Vũ, vậy mà ông ta lại chọn làm tổn thương con trai mình vào đúng ngày sinh nhật của cậu ấy.

An Lan cúi đầu làm như chuyện gì cũng không biết, cầm tờ đề cương, tay còn lại định chống xuống đất mượn lực đứng lên, nhưng Cố Lệ Vũ lại khom lưng giữ tay An Lan lại, nhẹ giọng nói: "Ở trong bệnh viện đừng chạm lung tung."

Nói xong, bèn nhẹ nhàng kéo An Lan dậy.

"Cậu đói bụng không?" Cố Lệ Vũ nhấc cặp sách của An Lan lên, tay kia nhét tờ bài tập của cậu lại vào cặp.

"Đói." Bụng An Lan cũng rất phối hợp, kêu ùng ục hai tiếng hưởng ứng.

"Sao không đi ăn?" Cố Lệ Vũ lại hỏi.

"... Tôi muốn mời cậu ăn cơm."

"Đã muộn rồi, hôm nay không cần." Cố Lệ Vũ xách balo, tay kia khoác cặp sách của An Lan lên vai.

An Lan nhịn không nói, cặp sách của mình vừa nãy lấy làm đệm ngồi bệt xuống đất, bây giờ cậu ta lại khoác lên vai, trên lưng dính đầy vi khuẩn ở sàn bệnh viện.

"Tôi chỉ nghĩ lúc cậu đi ra nhất định sẽ đói bụng. Mời ăn đương nhiên phải mời lúc người ta đang đói."

Nhưng lúc này, đã mười một giờ tối.

"Hay là cậu muốn về nhà? Bây giờ đã muộn, mẹ cậu chắc rất sốt ruột." An Lan hỏi.

Thật ra An Lan chỉ cần nhìn Cố Lệ Vũ bình an đi ra là tốt rồi, nếu muốn mời ăn tối, thì ngày nào cũng được.

"Mẹ tôi không có ở đây."

"Hả?" An Lan ngây người, hôm nay không phải là sinh nhật của Cố Lệ Vũ à? Sao mẹ cậu ta lại không có ở đây?

Cố Lệ Vũ dường như hiểu An Lan đang kinh ngạc vì cái gì, dùng ngữ khí rất bình tĩnh nói: "Bà ấy không ở đây để bảo vệ tôi. Nếu bà ấy ở đó, sẽ càng thêm phiền phức."

"À."

"Cậu muốn mời tôi ăn cái gì? Giờ này chỉ còn tiệm thức ăn nhanh với mấy quán ở chợ đêm đường Nam Đăng là còn mở cửa." Cố Lệ Vũ quay đầu nhìn An Lan.

Không biết có phải là ảo giác không, trong mắt cậu ta như có ý cười, rất ấm áp, khiến An Lan vô thức tìm kiếm, nhưng nó chỉ lóe lên giây lát rồi biến mất.

"Đến nhà tôi đi. Hôm nay ba mẹ tôi đi vắng cả, còn chị gái thì trọ ở ký túc xá trường đại học. Tối nay tôi ở nhà một mình ... hơi sợ." An Lan sờ sờ mũi.

Thực ra cậu không thấy sợ gì cả, trong nhà không có ai cậu càng thích, muốn làm gì thì làm.


"Cậu sợ cái gì?"

"Tôi với Tiểu Kiều xem phim ma, xem xong hơi bị ám ảnh." An Lan cười khan hai tiếng, "Với cả, ban ngày mẹ có ướp cho tôi ít thịt, có thể đem ra nấu mì. Nếm thử tay nghề của mẹ tôi xem."

"Được."

An Lan mừng rỡ vô cùng. Cảm giác còn hạnh phúc hơn kỳ thi tháng được đứng nhất lớp.

Cố Lệ Vũ hào phóng hơn An Lan rất nhiều, khi An Lan còn đang loay hoay tìm chỗ quét mã thuê xe đạp ở cổng bệnh viện, Cố Lệ Vũ đã trực tiếp vẫy một chiếc taxi.

Đây là lần đầu tiên An Lan và Cố Lệ Vũ ngồi chung một xe, ở giưa cậu và Cố Lệ Vũ chỉ có cặp sách của hai người. Đối phương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm thổi tới làm tóc người này bay phấp phới, cổ áo đồng phục học sinh cũng phập phồng theo, ánh đèn đường lạnh lẽo xẹt qua khiến vết bầm trên cổ cậu ta trở nên thật chói mắt.

An Lan không phỏng đoán tâm trạng của Cố Lệ Vũ lúc này, dù sao thì mấy năm nay cậu ta một mình một cõi cũng đã quen rồi, loại cảm giác đồng tình đối với Cố Lệ Vũ mà nói càng giống như làm nhục cậu ta. Chẳng phải có câu, 'thế sự bể dâu, mỉm cười hóa an yên [1]' sao.

Nếu nội tâm của Cố Lệ Vũ đã bình tĩnh lại, An Lan việc gì lại đi quấy tung lên.

"Bác tài, đến nơi rồi." Thanh âm Cố Lệ Vũ vang lên.

An Lan bây giờ mới nhận ra họ đã về đến nhà. Cậu vốn định lấy điện thoại quét mã thanh toán cho bác tài, nhưng Cố Lệ Vũ lại hỏi một câu: "Gần đây có nhiều tiền tiêu vặt à?"

"...Không."

Sau đó, Cố Lệ Vũ quét mã trả tiền xe, rồi cầm cả cặp của mình và An Lan bước xuống.

An Lan dẫn Cố Lệ Vũ vào thang máy đi lên tầng, khi cửa thang máy mở ra, ánh đèn hành lang nhấp nháy.

Cậu đột nhiên quay đầu lại, trợn trắng mắt nhìn người bên cạnh, lưỡi thè ra oặt về một bên.

"Hù — "

Cố Lệ Vũ dừng một chút: "Não úng thủy à?"

"Cậu không sợ chút nào hả?" An Lan thất vọng hỏi.

Mỗi lần Kiều Sơ Lạc đến nhà cậu chơi, chỉ cần lúc ở hành lang An Lan vỗ nhẹ lên vai một cái, chờ cậu chàng quay đầu lại thì trợn mắt thè lưỡi, chắc chắn cậu chàng này sẽ bị hù cho nhảy dựng lên.

"Không sợ. Nếu không phải cậu, tôi sẽ kéo đứt lưỡi người kia."

An Lan: "..."

A chất lượng tốt mấy người đều dã man như thế hả?

Mở cửa, An Lan lấy dép đi trong nhà cho Cố Lệ Vũ rồi nói: "Cậu tùy tiện ngồi đi, cặp sách ném lên ghế sofa là được. Tôi đi nấu mì! Cậu có cái gì không ăn được không?"

"Không có." Cố Lệ Vũ nói.

An Lan đun sôi nước, cho mì vào xong thì thả thêm thịt và rau cải, còn đập thêm một quả trứng.

Chờ nấu xong mang ra ngoài, cậu thấy Cố Lệ Vũ đang yên lặng ngồi trên sofa lướt di động.

Nếu An Lan đoán không nhầm, cậu ta chắc đang xem mấy tin tức có liên quan đến Cố Vân Lễ.


"Ăn mì đi, nhanh nhanh, không có mì nở hết ra mất."

"Được." Cố Lệ Vũ lập tức đặt điện thoại xuống, không giống chị gái An Lan, mỗi lần gọi bà ý xuống ăn cơm thì phải gọi rất lâu mới thấy người, còn vừa ăn vừa lướt WeChat, hoàn toàn không dứt cái điện thoại ra được.

Cố Lệ Vũ đi rửa tay, cầm lấy đôi đũa mà An Lan đưa qua, thổi thổi mì cho nguội bớt rồi mới cho vào miệng.

An Lan ngồi đối diện với cậu ta, hơi nước bốc lên từ bát mì làm ngũ quan của Cố Lệ Vũ trông nhu hòa đi nhiều, ngay cả lông mi đang rũ xuống cũng hơi ẩm ướt.

"Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?" Cố Lệ Vũ chậm rãi ngước mắt lên.

"Nhìn cậu á? Còn không phải vì đẹp mắt sao." An Lan cúi đầu cười, vừa định cho mì vào miệng, đũa của Cố Lệ Vũ lại đột nhiên duỗi ra chặn lại.

"Bỏng lưỡi đấy." Cố Lệ Vũ nói.

"Há, cảm ơn đã nhắc." Tim An Lan đập lỡ mất một nhịp.

Cậu chỉ biết lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên là một người rất cẩn thận, không ngờ Cố Lệ Vũ cũng vậy.

"Thịt mẹ tôi làm ăn ngon đúng không? Vừa mềm vừa thơm." An Lan hỏi.

"Ừ, mì cũng rất ngon."

Cố Lệ Vũ bưng bát lên, chậm rãi uống nước canh. Cậu ta nể tình như thế khiến ra An Lan cảm thấy vô cùng vui vẻ.

An Lan liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ năm lăm rồi.

"Sao cậu liên tục nhìn đồng hồ thế?"

"Không có gì."

"Cậu vào nhà nhìn một cái, lúc đem mì ra nhìn một cái, lúc tôi uống canh cũng liếc mắt nhìn."

An Lan khựng lại, không ngờ Cố Lệ Vũ lại có khả năng quan sát tốt như vậy, hay là biểu hiện của mình quá lộ liễu?

"Có phải muộn rồi muốn đi ngủ không? Tôi giúp cậu rửa chén. Cậu đi ngủ trước đi." Cố Lệ Vũ nói.

"Không phải. Hôm nay là sinh nhật của cậu mà, nhưng tôi nghe nói cậu không tổ chức sinh nhật nên tôi cũng không đặt bánh gato. Làm sinh nhật không phải đều ăn mì trường thọ sao? Mặc dù tôi chỉ nấu mì bình thường, nhưng vẫn hi vọng cậu ăn hết rồi sẽ sống lâu trăm tuổi."

An Lan nói liền một hơi, dù sao cậu không phải có ý xấu, không sợ bị Cố Lệ Vũ biết.

"Khó trách." Cố Lệ Vũ cúi đầu tiếp tục uống nước canh.

"Hả? Khó trách cái gì?"

Tôi biết cậu kiệm lời rồi, nhưng có thể đừng mỗi lần chỉ nói có một nửa như vầy không?

"Khó trách ăn ngon như vậy."

Trong lòng An Lan lập tức ấm áp, ý tốt của mình được đối phương tiếp thu cùng tôn trọng, cảm thác thật là tốt.

Lần sau ai còn nói Cố Lệ Vũ lạnh lùng cấm dục, cậu sẽ độp cho một bài.

Người này bề ngoài có vẻ lạnh lùng, xa cách nhưng trái tim lại vô cùng ấm áp và thuần khiết.

"Tôi đi tìm đồ ngủ cho cậu, bát đũa thì cứ để đó lát tôi sẽ dọn, cậu đi tắm rửa trước đã nhé?" An Lan đứng dậy hỏi.

Cố Lệ Vũ ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống: "An Lan, cậu nên có ý thức phòng bị cơ bản nhất."

"Đề phòng? Đề phòng cái gì?"

Tôi cũng có phải omega đâu, cho dù đúng là có một chút dấu hiệu phân hóa của omega thật.

Mà Cố Lệ Vũ, cậu là người cần phải đề phòng hả?

"Tôi vừa ra khỏi phòng cách lý. Mặc dù pheromone tạm thời ổn định, nhưng không có nghĩa nó sẽ không đột nhiên bạo loạn. Nếu tôi dùng pheromone áp chế cậu thì sao?" Cố Lệ Vũ ngửa đầu, dùng giọng điệu hết sức bình thản nói.


Cậu ta chỉ đang nói sự thật thôi.

"... Vậy tại sao cậu lại muốn nổi điên? Ở đây không có alpha nào uy hiếp cậu mà."

"Cậu không xem tin tức sao?" Cố Lệ Vũ nhàn nhạt hỏi.

"Cũng định xem, nhưng còn chưa kịp làm thì cậu đi ra rồi." An Lan thành thật nói.

"Cố Vân Lễ là ba tôi. Ông ấy từng là alpha có giá trị a cao nhất tỉnh, là thanh niên tuấn kiệt nổi tiếng thông minh quyết đoán. Mười tám năm trước, lúc mẹ tôi sinh tôi thì ông ấy phát điên. Vẫn điên đến tận bây giờ?"

"Không phải... Không phải ông ấy bị ủy ban quản lý đưa đi rồi sao?" An Lan thận trọng hỏi.

Cậu không ngờ Cố Lệ Vũ sẽ chủ động nhắc đến ba mình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

"Ý tôi là, trong người tôi đang chảy dòng máu của ông ấy. Cuối cùng, đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ mất khống chế như vậy."

Cố Lệ Vũ đứng dậy, nhìn về phía An Lan.

Không phải ánh mắt đè nén, mà bản thân cậu ta cũng đang thấy mê mang, muốn tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.

"Nếu một ngày nào đó, có khi chính là đêm nay, tôi sẽ trở thành kẻ mất trí như Cố Vân Lễ, cậu có muốn chạy cũng không kịp."

"Ba cậu... trước đây không thích nói chuyện sao?" An Lan hỏi.

"Không biết, mẹ tôi nói ông ấy trước đây rất hài hước, rất vui tính." Cố Lệ Vũ trả lời.

"Vậy cũng là người hay nói rồi. Ông ấy có nhiều bạn bè không?" An Lan lộ ra vẻ thoải mái.

"Có rất nhiều, bây giờ họ vẫn chăm lo cho gia đình tôi." Cố Lệ Vũ trả lời một cách máy móc.

"Ông ấy chơi bóng rổ có giỏi không?" An Lan hỏi.

"Ông ấy không chơi bóng rổ mà hay chơi golf hơn."

"Há, cậu xem, tính cách, các mối quan hệ, sở thích của hai người đều khác nhau." An Lan xòe tay, "Ba cậu điên rồ tiết ra pheromone để nghiền ép người khác, tìm cảm giác tồn tại, cậu thì sao... Nếu có một ngày cậu phát điên thật, có lẽ sẽ là một người điên vô cùng yên tĩnh. Người khác chép bài tập của cậu, cậu một tí phản ứng cũng không có, ai mà biết cậu đang phát rồ rồi chứ."

Cố Lệ Vũ cúi đầu cười nhẹ, "Cậu đang an ủi tôi."

An Lan trầm mặc suy nghĩ một lát, nghiêm túc nhìn đối phương: "Tôi không phải đang an ủi cậu, tôi chỉ là... Sao cậu thông minh như vậy tại sao chuyện này lại không nghĩ ra?"

"Không nghĩ ra cái gì?"

"Tiến hóa là gì? Chính là quá trình chúng ta tiếp tục sửa chữa và cải tiến bộ gen di truyền của ba mẹ mình, từ thế hệ này sang thế hệ khác để thích nghi với thế giới này. A chất lượng cao là một mắt xích trong quá trình tiến hóa của loài người. Ba cậu đã thể hiện một phần ưu điểm di truyền này, ông ấy thông minh, có năng lực phán đoán mà người bình thường không có. Tôi tin rằng khả năng học tập của ông ấy cũng siêu mạnh, và phần yếu kém là cảm xúc dễ mất kiểm soát. Đây đại khái là minh chứng cho câu 'Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một sợi chỉ."

"Ý cậu là, tôi sẽ sửa chữa lại phần yếu kém của ba tôi?" Cố Lệ Vũ hỏi.

"Đương nhiên, đây không phải là ý nghĩa tồn tại của chúng ta sao? Không chỉ là kéo dài huyết thống, mà còn là tiến hóa. Nhìn tôi xem, cậu cảm thấy tôi thế nào?" An Lan hỏi.

"Cậu..." Cố Lệ Vũ rũ mắt xuống.

"Dừng, dừng, dừng. Tôi biết cậu đang cố tìm ưu điểm của tôi, khỏi phải nghĩ, ưu điểm của tôi cũng không nhiều như cậu." An Lan nhẹ chọc đối phương một cái, "Ý của tôi là, ba mẹ tôi đều là beta, thể năng không mạnh như alpha, sức học cũng bình thường, tốt nghiệp một trường đại học bình thường. Nhưng mà chị gái An Nguyên của tôi có thể thi đỗ một trường đại học trọng điểm, đây không phải là tiến hóa về chỉ số IQ sao. Mà tôi thì đang phân hóa theo hướng alpha, lực học tốt hơn không nói, thể năng cũng mạnh hơn, còn cả ngũ giác của tôi nữa, trước đây mấy chi tiết nhỏ không nghe được, không thấy được, thì bây giờ đều cảm thấy vô cùng rõ ràng."

Cố Lệ Vũ ngước mắt nhìn An Lan

"Chúng ta cùng ba mẹ chính mình không giống nhau. Cố Lệ Vũ, cậu nhất định so với ba cậu sẽ càng hoàn mỹ hơn."

An Lan nghiêng đầu, không biết nên giải thích suy nghĩ của mình như thế nào cho rõ ràng, chỉ sợ Cố Lệ Vũ vẫn luẩn quẩn không nghĩ thông, nhưng An Lan thấy, Cố Lệ Vũ thật sự rất tốt, vô cùng tốt. Cậu chỉ không biết phải làm thế nào để người nọ có thể thấy rõ điểm này.

Bầu không khí ở bàn ăn yên tĩnh đến mức An Lan cảm thấy có hơi lúng túng, 'canh gà' của cậu có vẻ không thành công lắm.

Một lúc lâu sau, Cố Lệ Vũ mới lên tiếng: "An Lan, vừa rồi không phải tôi cố tìm ưu điểm của cậu, mà là cậu có rất nhiều ưu điểm. Tôi không biết nên nói cái nào trước."

________________________

[1] Gốc là 'Tâm như chìm nổi, mỉm cười bình yên', câu trên là mình chém ra cho hợp ngữ cảnh. Ý là cuộc đời thay đổi khó lường, cứ mỉm cười cho đời nó đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận