Mấy ngày qua tâm trạng của Thục phu nhân đã khác trước rất nhiều, hơn nữa bà còn nghe lời khuyên của Thục Thanh Di mà tìm đến bác sĩ tâm lý.
Hôm nay cũng như vậy, bà theo lịch trình mà đi cùng con trai đến đó để kiểm tra. Sau nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ bảo tình hình tâm lý đã có chuyển biến rất tốt. Nếu cứ như vậy và giữ tâm trạng thoải mái không muộn phiền, bệnh tình sẽ sớm hồi phục.
“Mấy ngày nữa cha của con sẽ về nhà, mẹ vẫn hi vọng con và ông ấy gặp nhau để nói chuyện một chút.”
Thục Thanh Di đang đi cùng bà thì khựng lại, nhíu mày hỏi.
“Mẹ! Chuyện đã đến nước này, mẹ vẫn còn muốn con làm lành với ông ta?”
Thục phu nhân nhẹ nhàng bảo.
“Không phải mẹ con chúng ta cũng vừa làm lành ư? Con và ông ấy là ruột thịt, cũng không thể mãi xem như người dưng được.”
Có vẻ như chuyện ông ta đang sống cùng Hà Hải Đường và con gái ở Thái Lan mẹ vẫn chưa biết. Cho nên… Lúc này mẹ mới nghĩ như vậy. Nếu như mọi chuyện vỡ lẽ ra rồi, mẹ phải làm sao đây?
“Thanh Di? Con đang nghĩ gì đấy?”
“Dạ? Không có gì đâu mẹ.”
Thục Thanh Di mỉm cười, sau đó choàng lấy tay mẹ mình rồi hai người cùng bước đi. Anh không muốn làm theo lời bà đã nói, không muốn gặp lại người kia. Dẫu sao bây giờ anh vẫn đang rất tận hưởng cuộc sống bình yên như này, mẹ và người mình yêu lại hiểu nhau hơn trước. Anh không muốn ông ta quay về, mang những chuyện không vui kia khiến mẹ anh chịu thêm đả kích.
Thục phu nhân vốn không hề biết chuyện gì, nên vẫn đang cho người chuẩn bị làm một bữa tiệc để đón sinh nhật. Năm nay có con trai và bạn gái của con bên cạnh, bà thấy như vậy đã đủ hạnh phúc rồi.
Tiếng chuông vang lên, hôm nay trong nhà không có quản gia nên bà đích thân ra mở cổng. Cổng vừa mở, một người đàn bà đã xuất hiện ngay trước mặt, còn dẫn theo một cô con gái.
“Chào Thục phu nhân!”
“Bà…”
Hà Hải Đường cười nhếch môi, đôi môi đỏ cùng nét sắc sảo trong ánh mắt có phần lấn át bà.
“Bà không nhận ra tôi sao? Chẳng trách chồng bà vẫn luôn nói rằng ngoài công việc ra, thì bà vẫn là người không chịu khó nhìn xa trông rộng.”
Thục phu nhân ngây người, mãi một lúc sau mới nhận ra bà ta chính là người mà chồng mình ngày đêm ở bên cạnh. Đến khi nhìn xuống bé gái đi cùng Hà Hải Đường, bà càng thêm sững sốt. Trong khoảng thời gian tâm lý Thục phu nhân bị khủng hoảng, chồng đã không bên cạnh và tỏ ý xa cách. Dù rằng hai người không còn ràng buộc quá nhiều về mặt hôn nhân, nhưng ít ra vẫn còn một người con chung là Thục Thanh Di. Ông ta không nghĩ cho danh dự bản thân và vợ, thì ít nhiều vẫn nên nhớ rằng anh là một vận động viên của quốc gia.
“Bà tới đây làm gì?”
Hà Hải Đường cười nhếch môi, cầm tay con gái rồi nhìn bà nói.
“Ít ra cũng phải mời người đã sinh cho chồng bà thêm một đứa con vào nhà ngồi đã chứ.”
Thục phu nhân hẫng một bước, cứ vậy để bà ta tự nhiên đưa con gái đi vào trong nhà.
Người… Đã sinh cho chồng mình một đứa con nữa sao?
Bao nhiêu năm nay trong mắt ông ta, Thục Thanh Di chẳng qua chỉ giống như một đứa con trai trước truyền thông, báo chí. Ông ta ca tụng con mình, dành những lời lẽ yêu thương để mọi người đều biết. Nhưng thực tế, ông ta luôn cấm cản anh đi theo con đường mà anh mong muốn. Ép buộc, hà khắc, dù là với con hay vợ đều như vậy. Nhiều lúc Thục phu nhân không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc ông ta muốn như thế nào thì mới chịu dừng lại.
“Nhìn phu nhân ngạc nhiên như vậy, dường như vẫn chưa biết chuyện con trai mình có một đứa em gái nhỉ?”
Hà Hải Đường vốn không phải hạng đàn bà đơn giản. Bà ta lấy được trái tim Thục lão gia, từng bước kéo ông ta ra khỏi vợ con thì đã đủ chứng tỏ mình như thế nào. Có thể bà ta không giỏi kinh doanh, không phải một hậu phương vững chắc về mặt kinh tế và ngoại giao cho chồng. Nhưng bà ta hiểu được Thục lão gia muốn gì, sẵn sàng khiến ông ta cần mình mọi nơi mọi lúc.
Và khi đã có thêm cô con gái Uyển Ái, trong mắt ông ta gia đình này lại bằng không.
Thục phu nhân nén sự hoảng loạn trong tâm xuống, nặn ra một nụ cười.
“Bà đưa nó đến đây để thị uy với tôi đấy à? Vậy chắc rằng bà phải biết, gia sản Thục gia chắc chắn sẽ không thuộc về tay của một người con gái chân yếu tay mềm, nói gì đến một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.”
Hà Hải Đường cười.
“Vậy ư? Bà vẫn luôn thua tôi trong mọi việc, kể cả con trai của bà cũng thế.”
Thục phu nhân nghe bà ta nhắc đến con trai mình, lập tức không giữ được bình tĩnh.
“Bà nói gì? Bà đã nói gì với Thanh Di?”
“Có chuyện gì to tát đâu? Chỉ là vài câu năn nỉ cùng với mấy giọt nước mắt thôi mà!”
Bà bàng hoàng, hai tay siết chặt ghế đến mức nổi gân xanh. Hóa ra Thục Thanh Di sớm đã biết chuyện này, nhưng anh chọn cách im lặng không nói. Hóa ra suốt cả tuổi thơ anh, bà và chồng đã gieo cho anh biết bao nhiêu tổn thương và cay đắng. Thục phu nhân không dám tin vào mắt mình, không dám nhìn đứa trẻ ngồi trước mặt kia.
Bà đương nhiên rất hận, hận đến tận cùng xương tủy. Tại sao một người dốc lòng vì gia đình như bà, lại bị chồng phản bội và bỏ rơi? Tại sao con trai bà học hành giỏi giang, là người được mọi người yêu mến nhưng không được tình thương gia đình trọn vẹn?
Bên ngoài lộng lẫy, bên trong thối nát.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...