Rất Yêu, Rất Yêu Em

Kiều Kiều là lần đầu tiên đến công ty của Nam Lịch Viễn, đương nhiên cũng nên chào hỏi với Nam Lịch Viễn.

Nhìn thấy chỉ có một mình cô ta đến đây, Nam Lịch Viễn nhìn vào sau lưng của cô ta, hỏi câu, “Chỉ có mình cô thôi sao?”

“Cho nên, Nam tổng, ông đang mong đợi ai đó?” Kiều Kiều hỏi ngược lại.

“Tam Nhi đâu?” Anh ta hỏi.

“Đêm nay cô ta đang bận hẹn hò với soái ca rồi, dù sao cũng hủy hôn với ông rồi mà, hẹn hò với nhau đương cũng phải quang minh chính đại chứ, soái ca đêm nay hẹn cô ta đi ăn cơm rồi! ” Kiều Kiều “Ha ha” Hai tiếng, đang có ý giúp Cố Tam Nhi trả thù, dạy dỗ Nam Lịch Viễn nhanh như vậy đã kết hôn.

Cô ta không nhìn thấy, mặt của Nam Lịch Viễn đã xám xịt.

“Còn nữa, nghe Tam Nhi nói, ông đã kết hôn rồi sao?”

“Đúng đó.”

Kiều Kiều có chút thất vọng đó, đi đến phòng thao tác thiết bị.

Trước khi cô ta bước ra phòng, gặp được Thái Thái bước vào trong, Nam Lịch Viễn giống như nói một câu với Thái Thái, “Gọi điện thoại cho bà - - ”

Còn về nội dung cuộc điện thoại, thì Kiều Kiều không nghe được nữa.

Kiều Kiều biết được kỳ nghỉ mùa đông này Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi đã xảy ra chuyện gì, kết quả chính là hai người đã kết thúc.

Cô ta đến phòng máy thao tác máy móc, rõ ràng trong mắt Kiều Kiều, hai người này cũng hợp nhau chứ.

Khi Kiều Kiều quay về, Cố Tam Nhi và Lục Tịnh Viễn đã ăn xong cơm quay về, đang làm bài trong ký túc xá, cũng nghiêm túc đó.

“Nam tổng giống như thực sự đã kết hôn rồi đó.” Kiều Kiều nói một câu.

Cố Tam Nhi cầm cây bút của bản thân đang nghiêm túc làm bài, bút tự nhiên ngưng lại, “Hôn nhân tự do, tình yêu tự do.”

Tiếp theo cắn vào môi của bản thân.

Cô ta vốn dĩ không nghĩ sẽ sớm quyết định chuyện hôn nhân của bản thân, đính hôn dù sao vẫn ràng buộc lại cô ta.

Sáng mai, Nam Lịch Viễn đến trường học, khi anh ta đến, Cố Tam Nhi đang lên lớp.


Lần này đến, Nam Lịch Viễn là đến quyên góp.

Người đàn ông có tiền, có thể dùng tiền giải quyết được, thì tuyệt đối không dùng cách khác.

Nhanh gọn, chặt chẽ.

Anh ta đã quyên góp mười triệu cho hiệu trưởng, nhưng mà, có một yêu cầu: Bên cạnh căn tin có một căn phòng nhỏ, anh ta muốn thuê lại, những chỗ trong trường, xưa nay là tất đất tất vàng, thông thường không có quan hệ gì, rất khó mà thuê được.

“Nam tổng, anh đang nói đùa sao, ông muốn thuê mặt bằng nhỏ đó, tôi miễn tiền thuê cho anh!” Hiệu trưởng nở ra nụ cười cung kính nói.

“Không nên, nên thu phí như thế nào thì làm như thế đó, giúp tôi sửa sang lại tí là được rồi!” Nam Lịch Viễn ngồi trên ghế trong phòng hiệu trưởng, đôi chân đặt chéo lại, “Còn nữa, ông đưa cho tôi, hồ sơ của Cố Niệm Đồng, cô ta có một chút thông tin cần phải chỉnh sửa lại.”

Thông thường mà nói, hồ sơ của học sinh không thể cho người ngoài xem được.

Nhưng mà đó đều là những lời khách sáo, tuyệt đối không thích hợp với người như Nam Lịch Viễn, dù sao anh ta cũng là ông thần tài đã quyên góp mười triệu đồng đó.

Nam Lịch Viễn nhìn vào tấm hình, tấm hình một tấc đó, đôi mắt cười cong lại, bộ dạng muôn vàn sủng ái đó, anh ta sửa đổi một hàng nội dung bên trong, đưa lại cho hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nhăn mày lại, dùng ánh mắt không thể lý giải nhìn sang Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn gật đầu, bài tỏ sự khẳng định.

Lục Tịnh Viễn đã hẹn Cố Niệm Đồng, trưa nay ở ngôi đình bên trong trường, giúp cô ta ôn tập những nội dung mà Hà Đỉnh giảng dạy trong lớp.

Hà Đỉnh hiện này vẫn luôn chống đối với Cố Niệm Đồng, giảng bài cố tình không muốn cho Cố Niệm Đồng hiểu, rõ ràng biết trước đây Cố Niệm Đồng học toán công thức học vô cùng đơn giản, anh ta cứ dùng những công thức trong nước trước đây để giảng dạy.

Cho nên, Cố Niệm Đồng mỗi học một tiết, đều giống như đang nghe thiên thư vậy.

Những môn toán như thế này, luôn luôn chính là một bước theo không bước, thì không thể nào theo kịp nữa.

Hôm qua khi ăn cơm, Cố Niệm Đồng mang chuyện Hà Đỉnh luôn luôn chống đối với cô ta, kể cho Lục Tịnh Viễn biết, vô cùng nhức đầu.

Lục Tịnh Viễn cùng Hà Đỉnh tuy là cùng tốt nghiệp tại trường Harvard, hơn nữa, còn là bạn tốt với nhau, nhưng tính cách của hai người tuyệt đối không giống nhau.

Trước đây khi Lục Tịnh Viễn giúp bản thân ôn tập anh văn, thì Cố Niệm Đồng đã biết được, Hà Đỉnh luôn luôn tính toán, tuyệt đối không có lòng dạ nghĩa hiệp như Lục Tịnh Viễn.

Nam Lịch Viễn đã kết hôn rồi, nhờ anh ta giúp ôn tập môn toán đương nhiên không thích hợp rồi, đúng lúc hôm qua Lục Tịnh Viễn đề nghị, mấy ngày nay anh ta ở lại trong đại học Giang Thành, sẽ giúp Cố Tam Nhi ôn tập, dù sao, Lục Tịnh Viễn cũng giúp Cố Minh Thành làm qua một bản danh sách thanh toán cổ phần, Cố Minh Thành cũng nói, Lục Tịnh Viễn cũng giỏi đó, nhưng mà đáng tiếc- -


Người mà cha cũng nói được, vậy có thể thực sự cũng rất tốt đó!

Cố Tam Nhi không biết nói đáng tiếc điều gì về Lục Tịnh Viễn, nhưng mà khi Lục Tịnh Viễn giảng dạy kỹ thuật cũng rất thần kỳ đó, anh ta giảng dạy cũng rất sinh động, tài ăn nói cũng khéo, biết được Cố Tam Nhi có điểm nào không hiểu, thì sẽ chỉ dạy đúng điểm đó.

Lục Tịnh Viễn cũng khá thật thà nghiệm túc đó.

Nhìn thấy bàn tay chỉ vào sách của Lục Tịnh Viễn, Cố Tam Nhi không nhịn được lại đến bàn tay của Nam Lịch Viễn.

Bàn tay của Nam Lịch Viễn thon mà dài, những xương cốt của ngón tay rõ ràng.

Không nhịn được lại có chút mất hồn.

Lục Tịnh Viễn nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu của Cố Tam Nhi, và nói, “Đang suy nghĩ đó?”

Cố Tam Nhi y như chuyện trong lòng bị người khác biết được vậy, vội vàng sờ trên đầu, và nói câu, “Không có suy nghĩ gì mà, đang nghe giảng bài đó!”

Nam Lịch Viễn lái xe ngang qua trường học, con đường đó chính là con đường hôm đó anh ta cùng Cố Tam Nhi cùng nhau quay về ký túc xá.

Nhưng mà, mới đầu mùa xuân, tuy là đầu xuân thời tiết hơi lạnh, nhưng không có tuyết, tuy rằng lạnh, nhưng ánh nắng cũng tốt.

Chiếc xe từ từ lái qua đó, dưới ánh nắng rực rỡ, anh ta nhìn thấy Lục Tịnh Viễn và Cố Tam Nhi hai người đang bên trong ngôi đình nhỏ, đang thì thầm lời yêu, Cố Tam Nhi cũng có chút sửng sờ, tay đang sờ trên phía sau gáy của bản thân.

Cho nên, đã thông suốt rồi, bắt đầu hẹn hò với người khác rồi - -

Nam Lịch Viễn lái xe đi ngang qua đó, dùng sức cắn vào răng của bản thân, phát ra tiếng két két.

Sau khi Lục Tịnh Viễn ôn tập xong cho Cố Tam Nhi, thì quay về.

Cố Tam Nhi quay về ký túc xá.

Cách một ngày, hiệu trưởng mời Nam Lịch Viễn đến trường học thuyết giảng, nói là anh ta đã quyên góp cho trường mười triệu đồng, trên cơ bản xem như đã quyên tặng một phòng đọc sách, muốn anh ta đến làm báo cáo.

Thực sự Nam Lịch Viễn đối với những chuyện lộ mặt như thế này, cũng không quan tâm nhiều.

Nhưng mà đại học Giang Thành, anh ta vẫn phải đi.


Kiều Kiều nói Nam Lịch Viễn đến trường học làm báo cáo, vô cùng phấn khởi.

Không vì thứ gì khác, chính vì Nam Lịch Viễn đẹp trai, có phong độ, ai không thích người đẹp trai chứ?

Tổ chức thuyết giảng tại đại lễ đường, Nam Lịch Viễn đứng trên sân khấu trên cao đó, một bộ áo vét màu xám sắt, áo sơ mi màu đen, đôi vai của anh ta rộng lớn, rất bằng phẳng, cho người ta rất nhiều cảm giác an toàn.

Mấy hôm nay Cố Tam Nhi cũng không nhiều tinh thần.

Nam Lịch Viễn đã nhìn thấy người đang ở phía sau không có tình thần đang dùng tay chống lại gò má là Cố Tam Nhi, giống như muốn buồn ngủ vậy.

Nam Lịch Viễn nói sở dĩ anh ta quyên tiền cho đại học Giang Thành, bởi vì vợ của mình là tốt nghiệp tai trường đại học Giang Thành, trường cũ của vợ chính là trường cũ của anh ta, quyên góp tiền là nên làm mà.

Kiều Kiều đẩy vào cánh tay của Cố Tam Nhi đang ngồi bên cạnh, Cố Tam Nhi xém tí té ngã.

Mấy hôm nay tinh thần của Cố Tam Nhi sa sút, có thể sắp đến kỳ kinh nguyệt, làm gì cũng không có tinh thần.

“Nghe nào, anh ta đang nói vợ của anh ta là tốt nghiệp tại trường của chúng mình đó, cũng không biết là thần thánh phương nào? Kết hôn như tia chớp vậy, có thể hiện nay vẫn còn trong tuần trăng mật đó.” Kiều Kiều lẩm bẩm với Cố Tam Nhi.

“Tớ nghe được rồi!” Cố Tam Nhi vẫn chống lại gò má, đôi mắt híp lại, không có tinh thần nói.

Cho nên, đây là tình sâu nghĩa nặng như thế nào đây, mới có thể vì vợ mình mà quyên góp nhiều tiền như vậy?

Nhưng mà, Cố Tam Nhi tình cờ ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy toàn bộ ánh mắt trong đại lễ đường đều hướng về cô ta.

Cố Tam Nhi sửng người một lát, mới nhớ ra, chuyện cô ta và Nam Lịch Viễn từng đính hôn và nay đã hủy hôn.

Cho nên, có thể bạn học toàn trường đều đang chê cười cô ta.

Cố Tam Nhi lấy một cuốn sách che lại mặt mình, thân thể từ từ trượt xuống.

Đều tại cha cả, sớm biết sẽ gây nên chuyện cười như hôm nay, lúc đó vì sao phải đính hôn chứ?

Còn có Nam Lịch Viễn, thứ gì không nói, cứ phải nói bản thân vì vợ mà quyên góp tiền!

Một tuần sau, Cố Tam Nhi và Kiều Kiều đang tãn bộ trong trường, nhìn thấy kế bên căn tin có mở một tiệm bán nước ép trái cây, chuyên bán về nước ép bắp, nước ép cam.

Từ khi uống qua nước ép bắp của Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi đã không còn nhớ đến trà sữa nữa, muốn nhờ Nam Lịch Viễn làm thêm lần cho cô ta nữa, cô ta đã không còn tư cách nữa, nghĩ là, hiện nay người có tư cách nhất chính là vợ của anh ta mà thôi.

Tâm tư của cô gái bé nhỏ, bởi vì có loại nước ép bắp này, mà có chút vui mừng hớn hở.

Cô ta đã một tuần không gặp Nam Lịch Viễn rồi.

Lại là kỳ kinh nguyệt của cô ta, Cố Tam Nhi quyết định, lần này kiên cường vượt qua, dù cho mẹ không ở bên cạnh, một mình cô ta cũng có thể vượt qua.


Lần này tuy là vẫn còn đau, nhưng giống như không đặc biệt đau nhiều.

Mỗi lần trước đây, cô ta có cảm giác đau đến nổi muốn nhảy lầu.

Lần này, đột nhiên có sự thay đổi, cô ta suy nghĩa mãi cũng không thể biểu được.

Kiều Kiều hỏi cô ta, còn đau dữ dội lắm sao?

Cố Tam Nhi nói, “Giống như không có, tình trạng đỡ hơn nhiều rồi!”

Kiều Kiều thì giống như phát hiện được châu lục mới vậy, không dám tin nhìn sang Cố Tam Nhi, “Tam Nhi, cậu và người đàn ông đó cái đó rồi sao?”

“Cái nào?” Cố Tam Nhi ngồi trên giường, không hiểu được.

“Cậu nói cái nào chứ? Đương nhiên là cái đó đó, không thôi triệu chứng của bạn sao lại đột nhiên giảm nhẹ chứ?” Kiều Kiều với bộ dạng đang xem tuồng hay vậy.

Cố Tam Nhi đột nhiên hiểu được rồi, nhớ ra Kiều Kiều từng nói qua chuyện này, chẳng lẽ là lần trước?

Nhưng mà trong ấn tượng, anh ta vẫn chưa hoàn toàn vào trong mà, cô ta đã đau đến ngất đi rồi.

Cố Tam Nhi nghĩ đến đây, mặt đã đỏ lên, còn nữa, lần trước chuyện tấm ga giường, có thể Nam Lịch Viễn đã mang về nhà của anh ta, vứt đi rồi.

Khi đang suy nghĩ linh tinh, thì nghe được trong hành lang có giọng nói truyền đến, “Xin hỏi phòng nào là phòng của Cố Niệm Đồng vậy?”

Cố Niệm Đồng thấy kỳ lạ, giọng nói này nghe vào nhẹ nhàng rất hay, nhưng mà lại rất lạ, một giọng nữ động lòng người.

Kiều Kiều nhanh chóng ngó đầu qua, nói với người phụ nữ bên ngoài, “Nơi này!”

Cố Niệm Đồng vẫn ngồi trên giường, không cử động gì cả, lần này cô ta không chỉ đau, lượng máu cũng nhiều nữa.

Nhưng mà đôi mắt của cô ta luôn nhìn chằm chằm vào trước cửa phòng.

Bước vào một côgái, xem ra cũng có chút bản lãnh đó, cũng chỉ hai mươi bốn tuổi, gương mặt đặc biệt cao quý, trong tay đang cầm một bình giữ ấm, bước vào trong nói với người đang sửng người là Cố Niệm Đồng, “Xin lỗi, tôi là vợ của Nam Lịch Viễn, tôi tên là Tiểu Cửu Nhi.

Trước đây Cố tổng luôn nhờ Lịch Viễn chăm sóc cho cô, những giao tuyết yến mỗi tháng trước đây của cô đều do Thái Thái làm, hiện nay do tôi làm, hy vọng cô sớm ngày khoẻ lại.”

Tiểu Cửu Nhi, tên này rất dễ thương đó.

Hơn nữa, trên mặt cửu Nhi tràn đầy nụ cười, Cố Tam Nhi đã triệt để sửng sờ!

Cô ta tên Tam Nhi, người ta là gấp ba của cô ta.

Hơn nữa, tên của người ta còn thêm chữ Tiểu ngay phía trước, vô cùng đáng yêu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận