Tô Đình chưa bao giờ yêu đương, huống chi là yêu sớm như thế này.
Cô không có kinh nghiệm, Niệm Ức cũng không, nhưng cả hai người lại hài hòa đến lạ.
Từng cử chỉ quan tâm nhau, từng lời nói đều thể hiện sự thân thuộc của họ.
Giống như...!giống như đã yêu nhau từ rất lâu...!rất lâu về trước vậy.
2)
Đó là cảm giác của những người quen thuộc họ.
Còn hai người trong cuộc đều chưa nhận thức được điều này.
Tô Đình đang ngồi nghe Niệm Ức giảng bài.
Đúng, là Niệm Ức giảng bài cho cô.
Niệm Ức cuối cùng cũng không ẩn giấu bản thân nữa, hắn đã bắt đầu để cho người khác nhìn thấy được khả năng của mình.
Tuy Tô Đình là một học sinh giỏi, nhưng môn Hóa của cô chỉ có thể đạt vừa đủ điểm, không hơn.
Trước đây mỗi lần giảng bài Hóa cho Niệm Ức, Tô Đình đều phải gồng mình làm đi làm lại trước đó rồi mới dám giảng lại cho hắn.
Giờ thì...!đương nhiên là không cần nữa rồi.
Niệm Ức đã đổi từ học viên qua làm gia sư cho Tô Đình luồn.
Với sự thay đổi này, không cần nghĩ cũng biết Tô Đình vui đến mức nào.
Đây không phải chứng minh cho tương lai của Niệm Ức sẽ tốt đẹp hơn sao?
Sự thay đổi của Niệm Ức, cả trường đều nhìn ở trong mắt.
Người bất ngờ nhất có lẽ là Tiểu Ngũ.
Hắn cứ tưởng Niệm ca cũng là học tra như mình, vậy nên vô cùng có cảm giác đồng cảm, cũng vì thế mà vô cùng nhởn nhơ.
Nhìn thiếu niên ngày nào còn cùng hắn trèo tường đánh nhau, nay lại nghiêm túc ngồi giảng bài cho thiếu nữ, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp, Tiểu Ngũ trợn mắt há mồm.
'Tại sao có thể...!Tại sao có thể như vậy được???"
Cái cảm giác bị phản bội này....
"Được rồi, đừng diễn nữa, lấy thơ ra học thuộc." Một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau lưng hắn.
Vẻ mặt Tiểu Ngũ ngay lập tức thay đổi.
Hắn không được tự nhiên lắm, cứng đờ quay ra đằng sau.
Không biết Tư Việt đã đứng đằng sau hắn từ khi nào, phía bên trong bộ đồng phục học sinh ẩn chưa cơ bắp nhàn nhạt, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn hắn.
Kể từ ngày hồm đó, mỗi lần nhìn thấy Tư Việt, Tiểu Ngũ đều có biểu cảm cứng đờ như vậy.
Hắn cố gắng dương khóe môi lên: "Chào..."
"Lấy thơ ra học, nhanh lên." Tư Việt không cho Tiểu Ngũ cơ hội tháo chạy nữa, dứt khoát kéo người vào bàn, ép đối phương đối diện với cuốn sách Ngữ văn.
Nhìn cuốn sách mới tinh trên bàn, một lần nữa Tiểu Ngũ muốn vùng lên khởi nghĩa.
Nhưng nhìn qua gương mặt đối phương, Tiểu Ngũ lại từ bỏ, ngậm ngùi học bài.
Thấy Tiểu Ngũ ngoan ngoãn học bài như vậy, đám anh em cũng không còn bất ngờ nữa.
Họ đã quá quen với cảnh này rồi, nhìn thì tưởng Niệm Ức là người có sức ảnh hưởng đến Tiểu Ngũ nhất, nhưng thật ra người có thể khiến con người này nghe rời răm rắp chỉ có Tư Việt mà thôi.
Cố tình Tiểu Ngũ lại không nhận thức được điều này.
Nhưng bọn họ thật sự tò mò, cuối cùng ngày hôm đó Tư Việt đã làm gì con nhà người ta mà để đối phương nghe lời không dám cãi câu nào như vậy.
Tại nơi mà các bạn học không thấy, Tư Việt khế cẩm lấy bàn tay đang để bên dưới bàn học của Tiểu Ngũ.
C
Tiểu Ngũ không ngờ Tư Việt lại có lá gan lớn đến như vậy, sợ hãi rút tay ra.
Nhưng...!đừng nhìn dáng vẻ thư sinh của Tư Việt mà lầm, hắn...!thật sự rất khỏe.
Vậy nên, đương nhiên hành động phản kháng của Tiểu Ngũ là vô ích.
Hai bàn tay vẫn cùng ở một chỗ với nhau.
Tư Việt nhìn bộ dạng cam chịu của thiếu niên bên cạnh, khóe môi nhếch lên, bàn tay bên dưới nhéo nhéo thịt mềm trên bàn tay đối phương, cười cười: "Ngoan, học bài đi, chút về mua trà sữa cho."
Cứ tưởng Tiểu Ngũ sẽ tiếp tục không trả lời, không ngờ hắn hung hăng gật đầu một cái, lại quay qua ra dáng hung dữ: "Trà sữa 70% đường, full topping."
Tư Việt dường như đoán trước được hắn sẽ làm gì, nụ cười thấy rõ sự chiều chuộng: "Được.
Hà Kiều không biết bản thân đã gạch biết bao nhiêu bài sai rồi, đầu óc cô ta dạo này không thể tập trung nổi điều gì.
Từ khi Thịnh Triết chuyển trường đến nay, cô ta như người mất hồn vậy.
Nói cô ta buồn thì cũng không đúng lắm, cô ta...!chỉ là cô ta cảm giác như mình bị mất mất cái gì.
Vốn ban đầu, tuy cô ta không được coi là khá giả, nhan sắc cũng không phải xinh đẹp nhất, nhưng nhân duyên rất khá, thành tích học tập cũng tốt, còn mập mờ với Thịnh Triết nên được rất nhiều người quan tâm để ý đến.
Nhưng...!từ khi Thịnh Triết rời đi...!không...!phải là từ khi Tô Đình thay đổi, cô ta cảm nhận được vận mệnh của bản thân cũng bắt đầu thay đổi.
Trở nên mờ nhạt...!cô ta không phục...!cô ta rõ ràng tài năng như vậy, sao có thể sống cuộc sống mờ nhạt này được chứ.
Cô ta càng không phục khi nhìn thấy Tô Đình tốt đẹp như vậy.
Dựa vào đâu, dựa vào đâu Tô Đình lại được Niệm Ức đối xử tốt như vậy? Dựa vào đầu Niệm Ức, một người có tương lai như vậy lại lựa chọn Tô Đình.
Hà Kiều hoàn toàn quên mất rằng, trước đây, khi không được Niệm Ức để ý đến, cô ta đã có suy nghĩ Niệm Ức là một tên côn đồ thấp kém như thế nào.
Niệm Ức từ trước đến nay vẫn vậy, chỉ là không có ai cho hắn chìa khóa đề mở khóa tâm hồn mình mà thôi.
Chỉ có khi Tô Đình đến, hết lần này đến lần khác đưa đến cho hắn hơi ấm, cho hắn biết được thế nào là yêu, hắn mới có thể tháo xuống lớp vỏ bọc của mình.
Người đang chìm trong ghen tức như Hà Kiều sẽ không bao giờ hiểu được điều này, cô ta mãi mãi chỉ muốn bản thân là trung tâm của vũ trụ mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...