Đường Viễn nhìn Lộ Vô Quy rồi liếc liếc Du Thanh Vi, thực thức thời không nói cái gì nữa, anh nói với Tiết Nguyên Kiền: "Anh Kiền, bên này còn phải bận một chút mới giải quyết xong hậu quả, anh đưa hai em ấy về nhà trước, đỡ phải làm cho dì Tả lo lắng."
Tiết Nguyên Kiền ứng thanh, quay đầu lại nói với Du Thanh Vi: "Để tôi đưa tụi em về trước."
Du Thanh Vi gật đầu.
Nàng lo lắng đồ vật của Lộ Vô Quy bị sót, vội mở balo ra kiểm tra lại pháp khí của Lộ Vô Quy, nhìn thấy đồ vật đều còn đầy đủ ở bên trong, lúc này mới yên tâm.
Khi các nàng về đến nhà, trời đã tối sầm.
Xe vừa mới lái vào trong sân, Du Thanh Vi liền thấy Tả Nhàn chạy ra đón, ánh mắt bà không di chuyển nhìn chằm chằm Du Thanh Vi, trong mắt tràn ngập kinh tủng.
Nàng cúi đầu nhìn cả thân mình nhiễm máu của mình, vội vàng giải thích: "Con không có bị thương, này không phải máu của con."
Tả Nhàn thấy Du Thanh Vi thoạt nhìn rất có tinh thần, tâm tình còn rất không tồi, phía sau lưng nàng còn có Lộ Vô Quy lưng đeo balo từ trên xe nhảy xuống, bà tức khắc thở phào nhẹ nhõm, tức giận nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Trở về là tốt rồi." Bà nói với Du Thanh Vi: "Con nhanh đi lên lầu tắm rửa đi." Sau đó nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu Quy Quy, lần sau không được chạy loạn vậy nữa, nếu đi lạc, con nên ở đồn công an chờ, con tìm được công ty mà đúng không? Tìm tiếp tân ở sảnh công ty hoặc là đến phòng bảo vệ gọi cho dì cũng được."
Lộ Vô Quy nhỏ giọng "dạ" một tiếng, cô vừa mới ngụy biện nói chính mình không đi lạc, nhưng trên thực tế lại xác thực là đi lạc, nếu Du Thanh Vi không tới tìm cô thì bây giờ cô còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với lão Bạch rồi.
Lão ta cư nhiên còn bày trận đối phó cô.
Tả Nhàn lại hỏi: "Con có bị thương hay không?"
Lộ Vô Quy lắc đầu.
Tả Nhàn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Không bị thương là tốt rồi." Sau đó bà gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh, đem tin tức đã tìm được Lộ Vô Quy nói cho Trang Hiểu Sanh biết.
Du Thanh Vi về phòng tắm xong thay bộ quần áo khác, vội vội vàng vàng ăn cơm rồi nói với Tả Nhàn: "Mẹ, con đi ra ngoài một chút, chắc sẽ về hơi trễ." Nàng gọi to "Tiểu muộn ngốc" kêu Lộ Vô Quy đi cùng nàng.
Tả Nhàn dặn dò nói: "Cẩn thận một chút, đi sớm về sớm."
Du Thanh Vi đáp: "Dạ, con biết rồi."
Nàng đem Đại Bạch đang trốn trong quần áo của nàng lôi ra tới, nói: "Đại Bạch, ngươi ở nhà giữ nhà." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu có người tới nhà ta kiếm chuyện, liền tính là đối phương dùng bùa ngươi cũng phải ra mà khiêng lấy.
Bằng không, ta sẽ đem chuyện của ngươi tung hô đi ra ngoài."
Đại Bạch chạy nhanh che mặt.
Lộ Vô Quy hoang mang nhìn Đại Bạch, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đại Bạch vung cái đuôi, xoay người chạy mất.
Du Thanh Vi cầm chìa khóa xe, khởi động xe của mình rồi chở Lộ Vô Quy lái chầm chậm ra khỏi sân, nàng bấm điện thoại gọi cho Quý Lưu Quân.
Người tiếp điện thoại là Quý lão gia tử.
Du Thanh Vi nghe thấy giọng nói của Quý lão gia tử, trong lòng có chút lo lắng, nàng vội vàng chào hỏi: "Quý gia gia." rồi hỏi thăm hiện tại nàng ấy đang ở đâu, tình huống như thế nào.
Quý lão gia tử nói với nàng Quý Lưu Quân hiện giờ vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.
Du Thanh Vi hỏi tên bệnh viện rồi mang theo Lộ Vô Quy đuổi qua đó.
Thời điểm nàng đến bệnh viện thì nhìn thấy Quý lão gia tử mang theo mấy người canh giữ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trên hành lang còn có Vị Tầm đại hồ yêu.
Du Thanh Vi khách khách khí khí vấn an Quý lão gia tử, sau đó cùng Vị Tầm chào hỏi qua.
Vị Tầm thực lãnh đạm gật đầu, liếc mắt nhìn Lộ Vô Quy một cái, vô luận là sắc mặt hay tâm tình đều có vẻ rất không tốt.
Du Thanh Vi thực thận trọng nói lời cảm tạ với Quý lão gia tử và Vị Tầm.
Lần này Đại Bạch và Cửu Nguyệt cùng nhau rớt dây xích, nếu không có Quý Lưu Quân cùng Vị Tầm, nàng phỏng chừng đã giao đãi ở cầu thang rồi.
Vô luận là Quý Lưu Quân tới báo tin hay là liều mạng đầy người thương tích giúp nàng, nàng vẫn là thiếu Quý Lưu Quân cái ân tình rất lớn.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Quý lão gia tử, nói: "Nhân thủ mà Bạch lão mang theo lần này đều chiết ở kia, Bạch Nhị cũng đã chết.
Thương vong cụ thể phải đợi Tiểu Đường kiểm kê mới biết được."
Đều là người trong Hiệp Hội, đánh mấy chục năm giao tế, nhà ai có bao nhiêu của cải, mọi người đều có thể ở trong lòng đại khái tính ra được.
Có thống kê thương vong lần này, liền có thể tính ra thực lực còn lại của Bạch gia, Quý lão gia tử cũng dễ bề ngầm chiếm sản nghiệp của Bạch gia hơn.
Lộ Vô Quy chầm chậm dịch đến ngồi xuống bên cạnh Vị Tầm, sau đó đột nhiên duỗi tay túm một cái, lập tức bắt được một cái đuôi lông xù xù trắng như tuyết.
Du Thanh Vi: "....." Nàng hít hà một hơi, sau đó kêu to trong lòng: "Trời ơi con nhóc quậy này!" Nàng bật dậy, kêu lên: "Tiểu muộn ngốc, buông ra."
Quý lão gia tử: "....." đôi mắt đều xem thẳng! Ông rất tò mò Tiểu Lộ đại sư như thế nào có thể túm được cái đuôi của Vị Tầm lôi ra ngoài.
Ông nghe nói lão Bạch tự thân xuất trận, bận rộn nửa ngày vẫn không gặm được Lộ Vô Quy.
Ông phải lau mắt nhìn Lộ Vô Quy lại một lần a.
Lộ Vô Quy nghe Du Thanh Vi nói, chạy nhanh thả tay ra, cô nói: "Cái đuôi này bị đoạn rồi."
Ánh mắt của Vị Tầm giống như phi đao "xoát xoát" chọc trên người Lộ Vô Quy, không khí xung quanh nàng ấy cũng chợt lạnh đi vài phần.
Lộ Vô Quy một chút đều không sợ Vị Tầm.
Cô cảm thấy Vị Tầm chưa chắc đánh thắng được cô.
Cô hỏi: "Có muốn tôi tục cái đuôi lại cho chị không? Chị cứu Du Thanh Vi, tôi giúp chị tục cốt nhé?"
Vị Tầm nhíu mày, có chút không tin hỏi: "Em có thể giúp tôi trị cái đuôi bị đoạn này?" Sau đó nàng sực nhớ, xương sống của Du Thanh Vi cũng là bị gãy sau đó được nối lại.
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi nói: "Có thể nha! Đánh gãy cái chỗ bị đoạn kia, một lần nữa nối lại, dùng long lươn dưỡng dưỡng, ờm, tôi sẽ....tôi sẽ...!Ai nha, dù sao tôi cũng có thể chữa khỏi cho chị, chị không cần lo mấy chuyện khác."
Vị Tầm cẩn thận đánh giá Lộ Vô Quy, nói: "Đuôi của tôi là do sét đánh bị thương."
Lộ Vô Quy nói: "Tôi biết mà, vì thế nên mới cần phải đánh gãy, xương cốt tan đi hết lôi lực mới có thể lành lại."
Vị Tầm gật đầu, nói: "Được, sau này tôi sẽ tìm em." Nàng ánh mắt xoay chuyển, nói tiếp: "Nếu em có rảnh thì đi bắt con long lươn đem về đây đi, Quý nha đầu bị thương nặng, cần bồi bổ." Nàng còn bổ sung thêm một câu: "Em ấy vì chắn đao cho Du Thanh Vi nên mới bị thương như vậy."
Quý lão gia tử trừng lớn đôi mắt nhìn Du Thanh Vi, ánh mắt kia, chỉ kém đem Du Thanh Vi chọc thành mấy cái động.
Tuy nói việc này là do Đại Bạch lâm trận sợ bùa trốn mất, nhưng cái nồi này Du Thanh Vi không thể bắt Đại Bạch cõng, nàng chỉ có thể nhận mệnh mà cõng nồi.
Du Thanh Vi ho nhẹ một cái, nói với Vị Tầm: "Tối nay chắc chắn không yên ổn, tốt nhất không nên đi xuống đường Âm." Nàng quay sang nói với Quý lão gia tử: "Đồ vật của bên Bạch gia cháu sẽ không lấy một xu.
Đợi đến khi thương tích của Quý Lưu Quân khỏi hẳn, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đi lấy Thành Hoàng lệnh mà chị ấy muốn." Nàng nói xong, tim đều muốn rỉ máu, nhân tình này, thiếu quá độ, trả muốn hộc máu.
Quý lão gia tử sắc mặt hòa hoãn đôi chút, nhưng vẫn thúi như cũ: "Đợi xem con bé có bị lưu lại di chứng gì hay không rồi nói."
Không lâu sau, Tiểu Đường gọi điện thoại tới cho Du Thanh Vi, nói cho nàng biết bên kia đã rửa sạch sẽ, thương vong phía Bạch gia cũng đã kiểm kê xong.
Danh sách thương vong đã gửi qua điện thoại cho Du Thanh Vi.
Những người tử vong của Bạch gia, tuy nói phần lớn đều bị Đại Bạch đốt thành tro nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc kiểm kê nhân số.
Sau khi bị đốt thành tro, trên mặt đất vẫn lưu lại đám tro cốt hình người.
Còn những thi thể không bị Đại Bạch đốt, mấy người Tiểu Đường dán bùa tụ âm lên trên, chờ âm khí tụ đủ trong thi thể thì đánh một đạo hỏa phù, không bao lâu thi thể sẽ bị đốt thành một nhúm bụi đen, lấy bình cứu hỏa phun lên, liền tro cốt bột phấn dư lại kia cũng không thể trắc ra được DNA.
Có thi thể còn dễ kiểm tra số lượng, nhưng những âm linh quỷ vật còn lại không có thi thể, rất khó thống kê ra số lượng cụ thể.
Đường Viễn nói với Du Thanh Vi, lúc trước bọn họ vừa bước chân lên cầu thang liền dẫm vào đường Âm Dương, rậm rạp toàn là quỷ, số lượng nhiều không đếm xuể.
May mắn Du Thanh Vi cho bọn họ rất nhiều bùa, bọn họ dùng bùa mở đường mới có thể thuận lợi tiêu diệt hoặc đánh tan những âm linh quỷ vật kia, giết ra khỏi đường Âm Dương.
Khi bọn họ từ đường Âm Dương bước ra thì đã lên tới sân thượng, nghe được tiếng Cửu Nguyệt kêu, biết tình huống không tốt nên vội vàng phóng qua lều trại đi cứu người.
Đường Viễn nói: "Tuy nhiên, từ tình huống của những âm hồn quỷ vật đó mà nói, hình như Bạch gia đang xây dựng Âm Binh, đã tổ kiến được một chi Âm Binh rất có quy mô.
Bất quá, em cho chúng tôi đủ bùa, thời điểm ra tay mọi người cũng không lưu thủ, chi Âm Binh này hầu như bị diệt hết bảy tám phần."
Du Thanh Vi cảm thấy kì quái, nói: "Bên phía chúng tôi một đường đi tới, không thấy một con âm tà quỷ vật nào hết."
Đường Viễn cười đáp: "Có Đại Bạch ở đó, quỷ quái nào dám hướng bên em đi chứ?"
Du Thanh Vu thật không biết nên nói cái gì.
Nàng không gặp phải âm binh quỷ vật, nhưng vừa lúc xông ngay "cổng chính", đụng phải một đám người.
Bạch gia thiệt hại tổng cộng tám mươi người, nàng gặp hơn ba mươi tên, chết trong tay Lộ Vô Quy hai mươi tên nữa, ba mươi tên còn lại đều là pháp trận sư hoặc tay đấm bảo hộ cho pháp trận sư, chia ra ba khu nhà còn lại, mỗi khu chỉ có mười người.
Du Thanh Vi hỏi: "Người của chúng ta thiệt hại ra sao?"
Đường Viễn nói: "Có bùa hỗ trợ, âm linh quỷ vật không làm gì được chúng tôi, gặp những tên còn lại thân thủ đều không lợi hại nên có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Người của chúng ta chỉ bị thương điểm da thịt, dưỡng mấy ngày là tốt rồi." Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Bùa phân phát cho bọn họ còn dư lại, tôi kêu bọn họ cứ giữ lấy.
Sau này sẽ còn hữu dụng khi truy bắt Thường Tam."
Du Thanh Vi đáp: "Ừm, vậy cũng được."
Sau khi ngắt cuộc gọi với Tiểu Đường, nàng trở lại ngồi xuống bên cạnh Quý lão gia tử, đem danh sách thương vong của Bạch gia chia cho ông ấy.
Nàng không biết việc Bạch gia xây dựng đội quân Âm Binh phía sau có liên lụy gì hay không, nhưng vẫn kể hết cho Quý lão gia tử nghe.
Nàng nói với Quý lão gia tử: "Sáng mai cháu sẽ đi giao bản danh sách này cho Hiệp Hội." Ý tứ chính là, lão gia ngài đây có một buổi tối giành trước tiên cơ chia cắt Bạch gia a.
Quý lão gia tử xem xong bản danh sách, nhìn thật sâu vào mắt Du Thanh Vi rồi nói: "Gốc gác của Bạch lão đầu kia e rằng hôm nay đều bị cháu đào rớt."
Du Thanh Vi nói: "Ngài đề cao cháu quá rồi.
Nếu gốc gác lão ấy chỉ có bao nhiêu đây, làm sao lại dám thoát ly Hiệp Hội cùng Hiệp Hội gọi nhịp chứ." Nàng khẽ nhếch khóe môi rồi nói tiếp: "Bất quá, lộng chết được Bạch Nhị và Bạch Tứ vẫn còn lời chán." Mấy thứ Âm Binh này dù cho có chết nhiều đều không tính là tổn thất, chân chính tổn thất chính là người trong nhà, chết một cái thiếu một cái.
Bạch lão đầu chỉ có ba con trai một con gái, con gái đã mất từ nhiều năm trước.
Hiện giờ chết một lượt hai đứa con trai, mặc kệ là nỗi đau đớn khi mất con hay là tổn thất trầm trọng khi mất đi Bạch Nhị và Bạch Tứ, cái nào cũng đủ làm cho Bạch lão đầu hộc máu ba thước.
Quan trọng nhất chính là, Bạch Nhị và Bạch Tứ chết đi còn bị Đại Bạch và Đường Viễn một hồi rửa sạch, bọn họ đừng nói là thành quỷ, liền hồn đều không còn thừa một mảnh, pháp sự đầu thất cũng không cần làm.
Hôi phi yên diệc, có làm pháp sự hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Du Thanh Vi trong lòng hò hét một cách thống khoái: Đáng, ai biểu các người dám gài bẫy tiểu muộn ngốc nhà tôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...