Quy Hồn Tục FULL


Thương thế của Quý Lưu Quân tuy thoạt nhìn đáng sợ, nhưng kỳ thật chỉ là thương tổn chút da thịt, đưa đến bệnh viện kịp thời, truyền máu, may lại miệng vết thương, trên cơ bản không có trở ngại gì nữa.
Quý Lưu Quân vừa từ phòng phẫu thuật ra tới liền hò hét muốn về nhà, không chịu ở lại bệnh viện.
Du Thanh Vi thấy trán của Quý Lưu Quân có một lớp mồ hôi, phỏng chừng lúc may lại miệng vết thương nàng ấy cường chống không tiêm thuốc tê.

Nàng duỗi tay tính lật tấm chăn đơn trên người Quý Lưu Quân ra để xem xét vết thương, kết quả bị Vị Tầm tát một cái lên tay.
Lộ Vô Quy đứng bên cạnh thấy Vị Tầm tát vào tay Du Thanh Vi, nặng nề "hừ hừ" hai tiếng.

Sau đó cô cong lưng, nhanh nhẹn nhấc lên một góc chăn nhìn vào bên trong, chỉ thấy cả người Quý Lưu Quân quấn đầy băng gạc, cái gì đều nhìn không tới.
Vị Tầm cấp cho Lộ Vô Quy một ánh mắt hình viên đạn, Lộ Vô Quy cảm giác được nhưng lại làm bộ không thấy.
Du Thanh Vi nói: "Nếu chị không sợ động tới miệng vết thương làm nó rách ra phải may lại lần nữa thì cứ việc về nhà.

Mà tôi nói nhỏ cho chị nghe, miệng vết thương bị rách ra sau đó may lại lần nữa, tư vị kia thiệt sướng phải biết."
Quý Lưu Quân tức giận trợn trắng mắt với Du Thanh Vi, nói: "Đẩy tôi đi phòng bệnh.

Mệt quá đi."
Du Thanh Vi dẫn Lộ Vô Quy đi theo đến phòng bệnh, ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy cáo từ trở về nhà.
Việc làm ăn của nhà nàng chủ yếu thuộc về mảng phong thủy, ngày thường tiếp chút việc thay người xem phong thủy, bắt chút quỷ này nọ, mấy vị đại sư ở Sở sự vụ thì nhận việc xem tướng đoán mệnh, còn có mấy người làm trong nghề phong thủy Âm Dương ở địa bàn do nhà nàng quản lý mỗi năm nộp hai phần lợi nhuận, đây là nguồn thu nhập chủ yếu của nhà nàng.
Quy củ tiếp chuyện làm ăn mua bán đều từ ông nội nàng định ra.

Ví dụ như lần trước trừ quỷ mặt xanh cho nhóc con kia, đối với cấp bậc quỷ như vậy, giá khởi điểm là 600 ngàn tệ, gặp phải loại trẻ ranh nghịch ngợm đi đào bình người ta phong ấn quỷ trong đó rồi thả ra ngoài, gọi là tự thân trêu chọc tới phiền phức, phải tính thêm một bút phí dụng, rồi cộng với chi phí làm pháp sự, không trả được 800 hay 1 triệu tệ thì chẳng ai thèm nhận.

Nhưng một phần vì nhóc con kia tuổi còn nhỏ, chưa đến 12 tuổi, nên chỉ có thể tích đức làm việc thiện, thu chi phí pháp sự và đi lại, nàng một xu cũng chưa kiếm được.

Còn có, nếu gặp người góa bụa hoặc tàn tật, chỉ có thể thu bao lì xì mười đồng, tám đồng để tượng trưng, chi phí làm pháp sự phải tự nàng bỏ ra, làm việc không công.

Giống như hôm nay đi khu chung cư sắp bị phá hủy kia, ông nội của nàng lúc trước thu của gia đình đó chỉ có mười hai đồng tiền, nhưng việc trừ lệ quỷ, khai quang pháp khí rồi chôn xuống dưới gốc cây để trấn trụ âm khí của cây hòe, tốn không dưới 100 ngàn tệ.
Có quy củ của ông nội ở đây, rất nhiều người trong nghề đem mấy việc làm ăn không thể thu tiền kia đều giới thiệu đến cho nhà nàng.

Bởi vậy, trong chuyện làm ăn bên ngành nghề này, nếu một năm có thể không lỗ vốn nàng đã thầm cười trộm rồi.


Tiền vốn mở một văn phòng thôi cũng đã đủ cho nàng ưu thương, nếu mở thành chuỗi chi nhánh, nàng cảm thấy nàng ngủ rồi đều phải khóc tỉnh.
Ông nội nàng trước kia thường đi xem phong thủy cho mấy công ty bất động sản, mấy công ty này cũng sẽ bán cho ông mấy căn nhà với giá gốc, ngẫu nhiên gặp trúng mấy công ty bất động sản muốn thu hồi tài chính gấp, còn có thể mua được mấy cái cửa hàng mặt tiền, để đó mấy năm chờ giá trị tăng lên liền bán sang tay, tiền lời rất nhiều.

Còn có, ông nội của nàng nhãn lực rất tốt, đầu tư vào việc mua đồ cổ, pháp khí, đây cũng là một nguồn thu nhập khả quan.

Nàng cảm thấy chỉ cần mình không quá phá của, có thể duy trì thu chi cân bằng, cho dù dưỡng cả một đại gia đình như vậy, tiền mà ông nội để lại cũng đủ cho nàng sống thoải mái cả đời.
Cho nên, bên ngoài đánh sống đánh chết loạn thành một đoàn, nàng nửa điểm hứng thú trộn lẫn đều không có, chỉ nằm trong sân phơi nắng tìm chút thanh tĩnh.
Nhưng ai có ngờ, nàng muốn thanh tĩnh một ngày cũng không được.
Nàng không đi chọc họ Bạch, họ Bạch cư nhiên đến kiếm chuyện với nàng.

Không tính đến cảm tình nàng cùng Lộ Vô Quy vào sinh ra tử, không tính đến giao tình từ nhỏ của các nàng, không tính đến hai nàng ngủ cùng một ổ chăn đã lâu như vậy, cũng không tính đến việc Lộ Vô Quy đặt nàng trong tim mà che chở, chỉ nói một việc đơn giản mà ai cũng biết, Lộ Vô Quy là người của Du gia.

Vậy mà em ấy vừa lạc đường rơi vào trận pháp của Bạch gia, họ Bạch kia liền mài đao xoàn xoạt muốn mần thịt chỉ dê béo Lộ Vô Quy!
Du Thanh Vi nghĩ đến chuyện đó liền tức giận đến ngứa răng.

Xảy ra việc hôm nay, nàng và họ Bạch kia đã kết tử thù.
Du Thanh Vi về đến nhà, lười biếng làm ổ trên sofa, động cũng không muốn động.
Ba người Kim Sa, Mục Mộ, Cửu Nguyệt đã trở lại.
Du Thanh Vi nhìn đến Cửu Nguyệt lập tức giận sôi máu, nàng giơ quạt xếp trong tay ngoắc ngoắc Cửu Nguyệt, nói: "Cửu Nguyệt, lại đây.

Đôi ta tâm sự một chút."
Cửu Nguyệt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Du Thanh Vi, nhanh nhẹn vọt đến sau lưng Mục Mộ kêu lên: "Chị hai cứu em."
Du Thanh Vi âm thầm khinh bỉ: Tiền đồ!
Kim Sa rất có phong phạm của chị cả đi qua, ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Vi, hỏi: "Bà chủ, làm sao vậy?"
Du Thanh Vi tức muốn ói máu ra.

Nàng nói: "Làm sao vậy? Tôi ở phía trước đánh sống đánh chết, cô ấy ở phía sau không giúp được gì thì thôi, còn kêu bà chủ đừng đi lên chịu chết." Nàng tức giận đến dùng quạt xếp chỉ vào Cửu Nguyệt, hỏi: "Cô lấy tiền lương mỗi tháng như vậy không thấy thẹn với lương tâm sao?"
Cửu Nguyệt đứng sau lưng Mục Mộ trả lời lại một câu: "Tôi còn chưa lãnh tiền lương mà." Nói xong thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Du Thanh Vi bắn đến.
Du Thanh Vi nói: "Dự chi trước mười ngàn tệ cho cô không phải là tiền lương sao?"
Cửu Nguyệt tức khắc tắt đài.

Du Thanh Vi nói: "Cô có biết chỉ vì hôm nay cô hèn nhát như vậy, tôi tổn thất lớn cỡ nào sao? Nếu cô nhát như vậy, sớm nên nói trước với tôi, để tôi có chuẩn bị mà thay đổi người khác.

Nếu hôm nay không có Quý Lưu Quân và Vị Tầm, mạng của tôi đã sớm đáp vào đó rồi."
Đại Bạch nhìn thấy Du Thanh Vi mắng Cửu Nguyệt, chột dạ trốn sau cây cột không dám ra tới.
Du Thanh Vi nói: "Quý Lưu Quân hôm nay liều mạng cứu tôi, bây giờ dù cho chúng ta không muốn đi đoạt Thành Hoành lệnh từ trong tay Vạn Quỷ Quỷ Mẫu giúp nàng ấy cũng không được."
Kim Sa vốn dĩ muốn nói vài lời bênh vực em gái của mình, nhưng vừa nghe Du thanh Vi nói như vậy liền câm nín, không dám lên tiếng nữa.

Các nàng cầm tiền lương của Du Thanh Vi, kết quả lại không làm việc tốt, còn để cho Du Thanh Vi bị thâm vốn.
Lộ Vô Quy đột nhiên từ trong thư phòng lầu hai chạy ra, hỏi: "Bùa em vẽ đâu rồi? Bùa em vẽ đâu hết rồi? Bùa em mất rất lâu mới vẽ xong, như thế nào không còn một tờ?"
Du Thanh Vi nói: "Hôm nay toàn dùng xong hết rồi."
Lộ Vô Quy chớp chớp mắt.
Du Thanh Vi nói tiếp: "Chúng ta chỉ có mười mấy người, bọn họ có hơn tám mươi người, còn có Âm Binh.

Vì cứu em ra, bùa mà em vẽ đều dùng hết."
Lộ Vô Quy tức khắc đau lòng tới choáng váng.

Cô cảm thấy lần này cô tổn thất thật lớn.
Du Thanh Vi nói với ba "người" Kim Sa: "Các cô cũng bận rộn mấy ngày nay rồi, đi nghỉ ngơi đi." Nàng đứng dậy đi lên lầu, tìm Tả Nhàn nói vài câu rồi đi về phòng tắm rửa.

Nàng tắm xong đi ra ngoài thì thấy Lộ Vô Quy đang đứng ở cửa phòng, yên lặng nhìn nàng.

Biểu tình kia còn rất ai oán.

Nàng nói: "Đứng trước cửa làm gì vậy? Vào đi."
Lộ Vô Quy nhìn quanh một vòng, thấy đồ vật của Du lão nhân đều đã dọn đi hết, thay nệm mới, vỏ chăn mới, ngay cả bức màn cũng được thay đổi, còn có thêm bàn trang điểm, trên đó đặt đầy các loại kem dưỡng da của Du Thanh Vi, căn phòng nguyên bản mang hơi thở đại lão gia mười phần, nay đã được Du Thanh Vi bày trí đến thơm tho mềm mại.

Cô vẫn chưa bước vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: "Sau này chị sẽ ở phòng này hả?"
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng rồi nói: "Tổng không thể để phòng ngủ chính bỏ không như vậy mãi." Nàng nói xong, đi đến bàn trang điểm bắt đầu thoa kem dưỡng da.


Nàng đã sắp 27 tuổi, lại làm lụng vất vả, còn thường xuyên thức đêm, nếu không chú ý bảo dưỡng phỏng chừng mấy năm nữa nàng sẽ có nếp nhăn mất.
Lộ Vô Quy cảm thấy có điểm ủy khuất, còn có chút thương tâm, cô nói: "Không phải chị còn chưa tìm được bạn trai sao?"
Du Thanh Vi nghe thấy giọng nói của Lộ Vô Quy có chút không đúng, run run, còn có chút nghẹn ngào, tay nàng không khỏi dừng lại.

Nàng suy nghĩ lời Lộ Vô Quy nói, liền hiểu ra.

Nàng thật sự không biết nên nói gì, đành tiếp tục đắp mặt nạ.
Lúc nàng còn đi học, bạn bè lo yêu đương, còn nàng thì chạy theo ông nội học phong thủy.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng một bên lo chuyện của Sở sự vụ phong thủy, một bên đi làm ở công ty của mẹ nàng, còn phải thường xuyên theo ông nội đi khắp nơi, đừng nói tới chuyện đi yêu đương, thời gian để đi xem người khác yêu đương nàng còn không có nữa là.

Nhiều nhất chính là mấy người trong công ty của mẹ nàng công khai yêu nhau gì đó, nàng được ăn kẹo mừng mà thôi.

Còn bạn trai sao, bạn bè giới tính nam nàng còn không có lấy một cái.

Những người con trai không sai biệt tuổi tác với nàng bao nhiêu chỉ có Long sư huynh, anh Kiền, anh Đường ba người bọn họ.

Ba người đó cùng nàng và Tả Tiểu Thứ từ nhỏ lớn lên bên nhau, tuy nói sau khi lớn lên mỗi người đều bận công việc riêng, ngày thường ít giao lưu với nhau, nhưng phần tình cảm anh em vẫn luôn còn đó.
Nói tới chuyện tình cảm, nàng thật sự giống như một tờ giấy trắng.
Nói tới chuyện tìm đối tượng, nàng cũng không biết bản thân mình muốn tìm cái dạng gì.
Nàng biết sẽ không có người nào tốt hơn tiểu muộn ngốc.

Nàng nếu muốn tìm bạn trai, nhiều ít đều sẽ lấy tiểu muộn ngốc ra làm thước đo tiêu chuẩn.

Nếu như vậy, nàng không biết ai có thể lọt vào nổi mắt của nàng nữa.
Nhưng nếu kêu nàng chọn tiểu muộn ngốc làm đối tượng yêu đương, nàng thật sự rất khó tưởng tượng.

Nàng cùng tiểu muộn ngốc sớm chiều ở chung lâu như vậy, thói quen, tính cách, tính tình của nhau đều hiểu đến rõ ràng, các nàng ở chung với nhau tự nhiên đến mức giống như việc uống nước mỗi ngày.

Để cho nàng phải nói chị yêu em, em yêu chị, tình tình ý ý với tiểu muộn ngốc, nàng thà để tiểu muộn ngốc một thước đập nàng chết toi còn hơn, đỡ phải nổi da gà rớt đầy đất.
Nàng dám cá, tiểu muộn ngốc tuyệt đối không nói nên lời: "Du Thanh Vi, em yêu chị." Cùng lắm là hoan thiên hỉ địa nói câu: "Du Thanh Vi, em thích chị." mà thôi.

Nàng phỏng chừng, cái loại thích này cùng với thích kẹo bạc hà, kẹo mạch nha là cùng một loại.

Kẹo mạch nha thì ngọt, Du Thanh Vi thì mềm mại sờ lên thoải mái, cho nên thích.

Tiểu muộn ngốc đơn thuần, thẳng thắn, không có tâm nhãn, còn thực bảo hộ nàng, nàng cùng tiểu muộn ngốc ở chung thực nhẹ nhàng, cũng rất có cảm giác an toàn.

Chính là nếu nói muốn phát triển thêm nữa, nàng cảm thấy có điểm khó có thể tưởng tượng.
Du Thanh Vi dưỡng da xong, đi đến phòng của Lộ Vô Quy.

Nàng đẩy ra cánh cửa đang khép hờ liền nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngồi trên giường, cảm xúc hạ thấp cúi đầu nhìn bàn chân.

Bộ dáng nhỏ kia rất giống bị ai vứt bỏ.

Nàng đi tới nâng cằm Lộ Vô Quy lên, thấy em ấy dẩu miệng phồng má giống con ếch xanh đang nổi giận.

Nói thực ra, bộ dáng này cộng với khuôn mặt nộn nộn kia, nhìn em ấy thực đáng yêu.

Nàng mỉm cười hỏi: "Sao lại không vui vậy?"
Lộ Vô Quy buồn rầu nhìn Du Thanh Vi, rầu rĩ không vui cúi đầu.

Quai hàm banh đến lợi hại.
Du Thanh Vi tự nhiên thấy buồn cười, sau đó không nhịn nổi bật cười lên.

Nàng cười cười, nhìn đến Lộ Vô Quy quăng cho nàng một ánh mắt vừa u oán vừa ủy khuất.

Nếu không phải quỷ không có nước mắt, nàng thật lo lắng Lộ Vô Quy sẽ khóc ra tới.

Du Thanh Vi không cười nổi nữa, cũng không còn tâm tình trêu đùa Lộ Vô Quy, nàng nói: "Dọn dẹp một chút, đem đồ của em dời qua phòng chị."
Hả? Lộ Vô Quy hoang mang nhìn Du Thanh Vi, tâm nói: "Ý chị ấy là kêu mình dời đến ở cùng chị ấy trong phòng ngủ cũ của Du Đạo Pháp hả ta?"
Du Thanh Vi nói: "Thất thần làm cái gì, không muốn ở với chị thì cứ lưu lại ngủ ở phòng này một mình nha?" Nàng vừa dứt lời thì thấy Lộ Vô Quy "tạch" một phát nhảy lên, giống như sợ nàng đổi ý, nhanh nhẹn vọt tới tủ quần áo kéo ra cửa tủ lôi mấy bộ pháp y liền chạy về phòng ngủ của nàng.

Nàng chỉ cảm thấy trước mặt có một trận gió thổi qua, Lộ Vô Quy đã ôm pháp y chui tọt vào trong căn phòng kia.
Du Thanh Vi ngơ ngác thổi tóc mái trên trán vừa bị Lộ Vô Quy chạy ngang qua làm cho lộn xộn, có điểm há hốc mồm.

Nàng thầm nói trong bụng: "Có cần kích động tới mức như vậy không a?" Nhưng mà sự thật chính là như vậy, nàng chỉ nhìn thấy hai gian phòng có bóng người xẹt tới xẹt lui, "xoát xoát xoát" lúc ẩn lúc hiện, gió từng đợt thổi qua, đồ vật trong phòng càng lúc càng giảm bớt đi.

Không tới mười lăm phút, cả căn phòng đã bị dọn sạch chỉ còn dư lại đệm chăn cùng khăn trải giường và một ít gia cụ, có thể treo biển "chỉ cần xách vali vào ở" cầm đi cho thuê.
Du Thanh Vi kinh ngạc cảm thán! Đây là lần đầu tiên nàng thấy được công tác dọn nhà có hiệu suất cao như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận