Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Edit: Sahara 

Hoàng Oanh Oanh thật sự không dám nhúc nhích nữa, hai mắt ngấn nước, nhìn Tiểu Mạch đầy đáng thương.

Tên gia hỏa này sao lại hung dữ như vậy?

Tuy rằng Hoàng Oanh Oanh biết Tiểu Mạch không muốn để mình chết, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn ngập cảm giác sợ hãi đối với Tiểu Mạch. 

Quả thật, bộ dáng giả vờ hung dữ này của Tiểu Mạch rất hữu dụng, so với việc giảng đạo lý với Hoàng Oanh Oanh thì hữu ích hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại Hoàng Oanh Oanh đã ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, không còn tỏ ra quật cường như vừa rồi nữa.

"Âu Nhã!"

Vân Lạc Phong nhìn Âu Nhã, chậm rãi tiến gần về phía nàng ta.

"Y Tháp tìm ngươi lâu như vậy, không ngờ cuối cùng lại là ta tìm được ngươi!"


Sắc mặt Âu Nhã khẽ biến, lui về sau vài bước: "Ngươi đừng tới đây, hiện tại ta không còn là đại tiểu thư Âu gia nữa, ta là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, ngươi đang ở trên địa bàn của Vu Yêu Tộc, tốt nhất là nên khách khí với ta một chút."

Rầm!

Vân Lạc Phong làm như không hề nghe thấy lời Âu Nhã nói, giơ chân lên đạp cho nàng ta một cái, đá Âu Nhã bay ra ngoài. 

"Một cước này là thay Nam Cung trả cho ngươi. Ngươi có thể từ chối hắn, có thể không thích hắn, thậm chí có thể không cần để ý đến hắn, nhưng ngươi không có tư cách nhục mạ huynh đệ cả ta!"

Lại đá thêm một cước.

Lần này, Âu Nhã phun máu, sắc mặt trắng bệch.

"Một cước này, là thay tiểu Bạch đá ngươi. Năm đó tiểu Bạch bị thương, Âu gia các ngươi cũng có phần."

Âu Nhã vừa định chống đỡ đứng dậy, nhưng Vân Lạc Phong không cho Âu Nhã cơ hội này, nàng nhấc chân lên, đá Âu Nhã nằm rạp xuống đất, rồi dẫm mạnh lên ngực nàng ta.

"Một cước này, là thay cả nhà Hoàng gia đá ngươi! Dù ta và Hoàng gia không hề có quan hệ gì, nhưng cái chết của bọn họ, lại bắt đầu từ việc ta truy sát ngươi mà ra. Theo lý, nên cũng nên báo thù cho bọn họ."

"Còn về một cước cuối cùng......" Vân Lạc Phong lại nhấc chân lên, dùng sức đạp xuống: "Là thay Hoàng Oanh Oanh trả lại cho ngươi!"

Trong miệng Âu Nhã không ngừng phun ra máu tươi, ánh mắt dần dần tan rã.

Âu Nhã hối hận, hối hận vì đã xúc động đi tìm Hoàng Oanh Oanh, ai mà ngờ Vân Lạc Phong lại đuổi tới nhanh như vậy.


"DỪNG TAY!"

Bỗng nhiên, một tiếng gầm giận dữ truyền đến.

Tộc trưởng nhìn thấy Âu Nhã ngã trong vũng máu, hai mắt của ông bắt đầu nhiễm huyết quang*, phẫn nộ quát lên: "Ta tốt bụng giữ các ngươi ở lại, ngươi lại to gan dám động thủ với Thánh Nữ của chúng ta! Lúc này, mặc kệ là ai tới, cũng không thể ngăn cản ta giết ngươi!"

(*huyết quang: huyết = máu, quang = ánh sáng; huyết quang = tia sáng đỏ như máu.)

Thánh Nữ là hy vọng của Vu Yêu Tộc, ông quả quyết không thể để cho người nào được phép tổn thương Thánh Nữ. 

Cho dù liều cả tính mạng, cũng phải bảo vệ Thánh Nữ an toàn!

Uỳnh!

Khí thế cường đại được triển khai, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ căn phòng.

Cuồng phong nổi lên, toàn bộ bàn ghế trong phòng đều bị phá hủy, nhìn y như một bãi phế tích trên mặt đất. 


"Đừng mà!"

Thần sắc Hoàng Oanh Oanh đại biến, trắng bệch, thực lực của Hoàng Oanh Oanh không mạnh bằng Vân Lạc Phong hay Tiểu Mạch, cho nên không thể chống đỡ nổi cuồng phong, vì thế mà y phục trên người Hoàng Oanh Oanh bị từng lưỡi đao gió trong cuồng phong cắt rách thành vô số mảnh nhỏ.

Hoàng Oanh Oanh hoảng hốt che kín phần ngực, biểu tình vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cùng lúc đó, đòn công kích mãnh liệt của tộc trưởng cũng hướng thẳng về phía nàng và Vân Lạc Phong. 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh, tộc trưởng bỗng ngây người.

Cho dù Hoàng Oanh Oanh che ngực lại rất nhanh, nhưng tộc trưởng vẫn kịp nhìn thấy hình xăm trăng non trên ngực của nàng, tức khắc, khuôn mặt của tộc trưởng vừa khiếp sợ vừa trắng bệch. 

"Ha, đường đường là tộc trưởng Vu Yêu Tộc mà lại đi ức hiếp mấy tiểu bối."

Một giọng cười yêu nghiệt bỗng vang lên trong phòng như xuyên phá trời cao, đồng thời, cũng phá giải luôn khí thế của tộc trưởng, căn phòng cũng theo đó mà trở về với vẻ tĩnh lặng..... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui