Ca ca cắn răng nhìn phụ vương cao cao tại thượng, không nói được lời nào xoay người bước đi, mới bước một chân ra cửa lớn, lời của phụ vương thản nhiên bay tới: "Con không nên đi tìm Lục Tiểu Thanh kia, nữ nhân cùng với người khác dây dưa không rõ, đạo đức bại hoại như thế há có thể được phép bước chân vào Hà Gian vương phủ chúng ta hay sao, con cũng không cần phải đi tìm nàng, nàng hiện tại hẳn là phải ở chỗ mà nàng nên ở."
Ca ca vội xoay người lại hét lớn: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì?"
"Thật to gan, dám xưng hô với cha là ngươi, xem ra ta đã phóng túng con quá lâu rồi, hừ, ta không có giết nàng là đã nể mặt mũi Tấn vương lắm rồi, về phần con, ở hãy lại trong vương phủ suy nghĩ lại mọi chuyện thật tốt cho ta, không cho phép đến nơi đó nữa, chuẩn bị thật tốt để thú thê tử."
Nhìn phụ vương đi xa, ca ca đỏ mắt đập nát tất cả đồ vật ở trong đại sảnh, nhưng rốt cuộc cũng không được bước chân ra khỏi phủ, phụ vương giam cầm ca ca.
Hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó xong, Lý Quỳnh nhìn Lý Quân Hiên vẻ mặt lạnh lùng ở trước mặt, bắt đầu từ ngày đó ca ca liền thay đổi hoàn toàn, cả ngày sống mơ mơ màng màng, hoàn toàn không còn vẻ phong lưu tiêu sái như trước kia, mặc kệ ai khuyên bảo cũng không nghe, bất luận kẻ nào cũng không bước được vào trong lòng của ca ca, cả phụ vương mà ca ca kính yêu nhất cũng trở thành người xa lạ, ca ca không nói một lời nào với phụ vương nữa.
Nhìn bộ dáng gầy yếu suy sụp của Lý Quân Hiên, Lý Quỳnh không khỏi cắn cắn môi, hai tháng tinh thần sa sút đã khiến cho ca ca tuấn lãng phong độ của mình trở thành bộ dáng gầy yếu như thế này, nhìn mà đau lòng, nhưng lại không có bất kỳ kẻ nào dám khuyên, không có bất kỳ kẻ nào dám nói một câu, cho đến một ngày có một thiếu niên trẻ tuổi đến tìm ca ca.
Ỷ vào là người do Tấn vương phái đến, mới được dẫn vào trong phủ, ở dưới sự chú mục của mọi người, sau khi đã đánh cho ca ca một trận, liền ném lại một phong thư rồi bỏ đi, ca ca sau khi đọc xong phong thư này, ngày hôm sau liền thay đổi thành một người khác, lại ôn hòa nho nhã như trước, giống như chuyện lưu đày Tiểu Thanh tỷ tỷ chưa từng có xảy ra vậy, thái độ đối xử với mọi người cũng bình thường như trước, nhưng là ở trong mắt ca ca, ca ca lơ đãng ở trước mặt mình lộ ra dáng vẻ xơ xác tiêu điều, thật sự là làm cho người ta cảm thấy bất an.
Lý Quỳnh nhìn Lý Quân Hiên yên lặng uống rượu, nhẹ giọng nói: "Ca ca, huynh yên tâm, muội đã đi tìm bọn Hồng Ngọc, hiện tại các nàng đều đang làm ăn rất tốt, phụ vương cũng không có làm khó bọn họ, hơn nữa muội cũng không có nghe thấy tin tức xấu gì liên quan đến Tiểu Thanh tỷ tỷ, Tiểu Thanh tỷ tỷ nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, có muội ở đây tìm tỷ ấy, bọn Hồng Ngọc cũng tìm tỷ tỷ, chúng ta rất nhanh sẽ có tin tức của Tiểu Thanh tỷ tỷ thôi, ca ca, huynh đừng lo lắng."
Lý Quân Hiên khóe miệng hơi hơi nhếch lên vẽ thành một nụ cười nhẹ: "Quỳnh Nhi, muội đừng phái người đi tìm nữa, muội không tìm thấy đâu, đừng lãng phí khí lực."
Lý Quỳnh khó hiểu nhìn Lý Quân Hiên, nửa ngày chau mày nói "Ca ca, ý của huynh là phụ vương sẽ không để cho muội tìm thấy tỷ tỷ sao?"
Lý Quân Hiên tự rót cho mình một ly rượu: "Nếu là người do phụ vương trục xuất, ông sao có thể để cho muội tìm thấy được, người muội dùng người nào lại không phải là người của ông đây! Tìm như vậy thì có ích gì, Quỳnh Nhi, muội cũng đừng đi tìm bọn Hồng Ngọc nữa, cứ để bọn họ đi tìm Tiểu Thanh vẫn tốt hơn."
Lý Quỳnh cúi đầu nói: "Chẳng lẽ ca ca liền buông tha như vậy sao?"
Lý Quân Hiên lạnh lùng cười nói: "Buông tha? Bằng vào những việc mà ông ấy đã làm mà nghĩ rằng ta đã buông tha hay sao? Ta chỉ là không muốn có người lấy cớ để động vào bọn Hồng Ngọc mà thôi."
Lý Quỳnh nghe Lý Quân Hiên nói không mấy thiện cảm, không khỏi nói: "Ca ca, phụ vương không phải là người xấu, huynh không nên......"
Lý Quân Hiên mỉm cười nói: "Ta chưa nói phụ vương là người xấu, ta chỉ là có chút thất vọng, thì ra ta đã cho rằng phụ vương của ta không giống với những người khác, là người đáng để cho ta kiêu ngạo cùng tự hào, hiện tại ta cảm thấy phụ vương chính là phụ vương, không có gì khác, bất quá cũng chỉ là phụ vương mà thôi."
Lý Quỳnh khó hiểu hỏi: "Ca ca, huynh có ý gì vậy?"
"Ta từng nghĩ rằng phụ vương sẽ là phụ thân, hiện tại xem ra là ta đã quá ngây thơ rồi, phụ vương chung quy vẫn là phụ vương, là phụ đồng thời lại là vương, quan trọng hơn là vương, ta rất đánh giá cao bản thân mình, đánh giá cao đến nỗi nghĩ rằng ở Giang Nam không có ai có thể đụng đến ta, cũng không có phòng bị người thân, ha ha, vẫn là Vô Diễm nói rất đúng a~, làm Vương gia yên ổn lâu rồi, nên buông lỏng, ngay cả cảm giác mình sinh ra trong vương thất cũng đều không có."
Lý Quỳnh nghe Lý Quân Hiên nói như tự giễu, trầm tư nửa ngày nói: "Ca ca! Đừng như vậy mà, dù sao hiện tại phụ vương cũng đã không còn giam cầm huynh nữa, không phải sao? Người đã cho huynh đi lại tự do trong biệt viện, ca ca, huynh đừng như vậy nữa, Quỳnh Nhi nhìn mà rất đau lòng."
Thấy Lý Quân Hiên không nói lời nào, Lý Quỳnh nhẫn nhịn, thật cẩn thận nói: "Ca ca, có thể hay không chờ sau khi đã tìm được Tiểu Thanh tỷ tỷ, để cho tỷ ấy làm sườn phi của huynh, nếu thật sự cứ cố chấp muốn để cho Tiểu Thanh tỷ tỷ làm chính phi như vậy, phụ vương nhất định sẽ không đồng ý, khi đó......" thấy Lý Quân Hiên sắc mặt trong nháy mắt càng lạnh hơn, Lý Quỳnh không khỏi đem nửa câu sau nuốt xuống.
Lý Quân Hiên nhìn Lý Quỳnh, đột nhiên mỉm cười nói: "Quỳnh Nhi, đây là suy nghĩ của muội sao?"
Lý Quỳnh dừng nửa ngày ấp úng nói: "Không phải là suy nghĩ của muội, muội biết ca ca sẽ không để cho Tiểu Thanh tỷ tỷ phải chịu ủy khuất, Tiểu Thanh tỷ tỷ cũng không phải là người dễ dàng chấp nhận làm sườn phi của người khác, là mẫu thân gọi muội tới hỏi, mẫu thân nói nếu huynh đáp ứng, chờ sau khi huynh đã cưới Kim Sơn công chúa, sẽ liền phái người đi tìm tỷ tỷ."
Lý Quân Hiên có chút châm chọc cười nói: "Trò hề này vẫn còn chưa chơi đùa đủ hay sao?"
Lý Quỳnh có chút lo lắng kêu lên: "Ca ca."
Lý Quân Hiên khẽ cười nói: "Trở về đi Quỳnh Nhi, nơi này buổi tối lạnh lắm, trở về nói cho phụ vương rằng ta từ nay về sau sẽ không đi trên con đường kinh thương nữa, ta muốn gia nhập con đường làm quan."
Lý Quỳnh cả kinh nói: "Ca ca, huynh không phải là không thích làm quan hay sao? Vì sao lại phải làm vậy?"
Lý Quân Hiên lắc đầu nói: "Trước kia không thích, cũng không đại biểu hiện tại không thích, trở về đi Quỳnh Nhi." Lý Quỳnh thấy Lý Quân Hiên đã muốn quay người đi, không hề để ý tới nàng nữa, không khỏi ngốc lăng nửa ngày, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi rời đi.
Lý Quân Hiên chờ Lý Quỳnh rời đi, vẫn như trước ngồi ở trong sân uống rượu, lúc này vẫn chưa đến thời kỳ hoa nở, một mảnh cây cối được gió đêm thổi vang lên tiếng sàn sạt, một đêm này cực kỳ yên tĩnh.
"Ngươi đã đến." Lý Quân Hiên nhìn thoáng bóng người xuất hiện ở trước mặt mình, giống như sớm đã biết, không có một chút cảm xúc dao động nào cả.
Người tới trên mặt mang theo tươi cười hiền lành, diện mạo cũng không xuất sắc, tựa như một phú ông, đúng là Tiết Khánh được Vô Diễm phái tới chủ trì việc làm ăn buôn bán muối lậu cho Lục Tiểu Thanh. Tiết Khánh đi lên phía trước, cũng không cần Lý Quân Hiên mời, tự động lấy một ly rượu, bắt đầu cùng Lý Quân Hiên uống rượu.
Thấy Lý Quân Hiên sắc mặt vẫn như thường, thiếu mất vài phần ngả ngớn lại hơn một phần trầm ổn, không khỏi mỉm cười nói: "Thật sự quyết định vứt bỏ con đường kinh thương để theo đường làm quan hay sao?"
Lý Quân Hiên gật đầu nói: "Thương nghiệp với Quan trường, quan thủy chung vẫn đứng trên thương, trước kia là do tính tình tùy ý của ta mới quyết chọn con đường kinh thương, nhưng hiện nay có người ta muốn bảo vệ, như vậy tính tình này cũng nên thu lại một chút. Cho dù ta kinh thương có thành công lớn như thế nào đi chăng nữa, ở trước mặt quan cũng không chịu nổi một kích, dân vĩnh viễn cũng không tranh được với quan, ta trước kia cũng không phải là không rõ điều này, chính là do ta chán ghét dơ bẩn ở bên trong, hiện tại xem ra không chỉ riêng con đường làm quan, mà con đường nào cũng đều có dơ bẩn, một khi đã như vậy, chức vị này còn không phải là giống với kinh thương hay sao, nhưng là kết quả giữa hai con đường đó lại không giống nhau."
Tiết Khánh thoải mái tựa lưng vào ghế dựa nói: "Thế lực của Hà gian vương sớm đã bao phủ toàn bộ Giang Nam, ở chỗ nào mà lại không có người của hắn, nếu muốn động vào ngươi quả thật là dễ như trở bàn tay, ngươi một ngày còn bước trên con đường kinh thương thì ngày ấy không thể chống lại hắn được, lựa chọn gia nhập vào con đường làm quan cũng tốt, chỉ có quan trường mà không phải là thương trường, thì ngươi mới có thể cùng Hà Gian vương tranh đua cao thấp."
Lý Quân Hiên nhìn Tiết Khánh nói: "Không sai, nếu không phải do Vô Diễm chỉ điểm, ta vẫn còn sống mơ mơ màng màng, nếu muốn bảo vệ Tiểu Thanh, vậy không thể cứ tự dằn vặt, hành hạ bản thân mình như thế được, nếu không có được lực lượng của riêng mình, thì sẽ không có một kết quả nào."
Tiết Khánh bật cười nhìn Lý Quân Hiên nói: "Xem ra ngươi đã đọc lá thư của Kình Quận vương, bằng không ngươi sẽ không có thay đổi lớn như thế này, ta rất ngạc nhiên không biết bên trong viết những gì, mà lại làm cho một người lúc ấy không còn phấn chấn, vô cùng uể oải lại có thể sau một đêm liền biến hóa thành một người khác như thế này?"
Lý Quân Hiên mỉm cười không còn vẻ lạnh nhạt như vừa rồi: "Hắn mắng ta một trận, mắng thật là độc, lại khiến cho ta bừng tỉnh, hiểu được tất cả mọi chuyện, sinh ra ở vương thất lại yêu cầu tự do xa vời, thật sự rất châm chọc."
Tiết Khánh tựa lưng vào ghế dựa nói: "Muốn tự do cũng không khó, chỉ cần ngươi có lực lượng nhất định, ngươi mới có tư cách sai khiến người khác, ngươi mới có thể làm theo những gì mà mình muốn, ngươi mới có tự do, ở trong vương thất phải có quyền hành đó mới là vương đạo. Ngươi hiện tại đã biết rõ cũng chưa trễ, dù sao vẫn còn chưa tới mức bí đường, hiện tại ngươi tuy rằng chịu thiệt, nhưng về sau thì khó có thể nói được."
"Ừm, ta đã thông suốt rồi, ngươi về chuyển lời cho Vô Diễm, bảo hắn sắp xếp cho ta một chức vụ ở hộ bộ, ta không có nhiều thời gian để bắt đầu từ đầu, cũng không muốn dựa vào danh nghĩa của Hà Gian vương phủ, ta nghĩ chuyện này đối với Vô Diễm mà nói là chuyện vô cùng đơn giản."
Tiết Khánh liếc nhìn Lý Quân Hiên: "Vì sao lại chọn ở hộ bộ? Ngươi là muốn thông qua hộ bộ quản chế vấn đề tiền bạc ở Giang Nam, cùng Hà Gian vương tranh chấp, sau đó là tiến hành đàm phán với Hà Gian vương, ha ha, cao minh, Hà Gian vương phủ trực thuộc phiên trấn, chi phí trên cơ bản là tự túc, không cần triều đình cung cấp, chỉ có thuế thu nhập từ lương thực, muối vận chuyển hàng năm mới cần cùng triều đình giao tiếp, mà duy nhất có thể quản lý phương diện này cũng chỉ có hộ bộ, ngươi cư nhiên liếc mắt một cái liền đã nhắm ngay điểm yếu này.
Khó trách Vô Diễm nhìn ngươi với một con mắt khác xa những người khác, lần đầu tiên gặp mặt, ta chỉ thấy ngươi là một người vì tình yêu mà choáng váng đầu óc, nghĩ rằng ngươi cũng chả có tài cán gì, bất quá chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, mặc dù có chút thật tình, nhưng không đáng để xem trọng ngươi.
Hiện tại xem ra quả nhiên là một người giấu tài, chỉ khi lột vỏ bọc bên ngoài của ngươi, mới có thể biết được năng lực của ngươi, ta nhưng là rất chờ mong biểu hiện của ngươi đó."
Lý Quân Hiên nhìn thoáng qua Tiết Khánh nói: "Thế lực của Hà Gian vương bố trí khắp toàn bộ Giang Nam, trong một sớm một chiều ta căn bản không có cơ hội đàm phán, ta nếu không chống lại được quyền vị, như vậy cũng chỉ có thể kềm chế ông ấy khuếch trương thêm thế lực, so với bất luận kẻ nào ta hiểu rất rõ thế lực của phụ vương ta lớn như thế nào, ta chỉ muốn giữ lại một chỗ có lợi nhất, có thể ở tốc độ nhanh nhất vùng lên chống lại địa vị đó."
Tiết Khánh gật đầu cười nói: "Quả là hổ phụ sinh hổ tử, xem ra đi theo con đường kinh thương quả là uổng phí, cũng tốt, ngươi cùng Vô Diễm một người ở hộ bộ, một người ở bộ binh, hai người kết hợp với nhau, thế lực của các ngươi càng lớn thì phụ vương ngươi mới càng kiêng kị! Làm việc mới có thể suy xét, không kiêu ngạo như trước được, không thể nhổ cỏ nhổ tận gốc, phụ vương ngươi nhất định sẽ án binh bất động, cái này sẽ để lại cho chúng ta một không gian lớn để hoạt động, để khi chúng ta tìm người mới có thể càng có lợi."
Lý Quân Hiên nói: "Ta cũng chính là nghĩ như vậy, không có lực lượng nhất định, vậy thì sẽ không thể bảo vệ được chính mình chứ đừng nói đến người mà mình muốn bảo vệ, Tiểu Thanh bởi vì ta mà bị chịu thiệt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã làm khổ nàng, cho dù đó là phụ vương của ta đi chăng nữa."
Tiết Khánh ha ha cười nói: "Xem ra Hà Gian vương lần này nhìn nhầm rồi, tưởng là rút được móng vuốt mèo, lại không nghĩ rằng đã động vào chòm râu con hổ, làm cho con hổ đang ngủ say phải lộ ra móng vuốt sắc bén của mình."
Lý Quân Hiên lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là muốn làm cho phụ vương của ta biết, ta không phải một kẻ có thể tùy ý để cho người ta bố trí đặt đâu ngồi đấy nhưu vậy, người mà ta muốn bảo vệ không có bất luận kẻ nào có thể động vào được, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa."
Tiết Khánh không nóng không lạnh nói: "Có giác ngộ này là tốt rồi."
Lý Quân Hiên ừm một tiếng nói: "Đừng nói đến vấn đề này nữa, ngươi có tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của ta không? Qua ngày hôm nay phụ vương ta sẽ đi tiếp nhận đó."
Tiết Khánh vuốt vuốt ly rượu trong tay: "Ngươi yên tâm, tất cả hiệu buôn trên danh nghĩa thuộc sở hữu của ngươi đã được ta rút về một chỗ, Hà Gian vương muốn đi tiếp nhận khẳng định sẽ để lại cho hắn một cục diện rối rắm, ngươi đã cho, ta tự nhiên sẽ không nương tay, ta nghĩ lão bản của ta khẳng định cũng rất xem trọng việc làm ăn này, có thể kiếm được vô số lợi nhuận như thế! Đến chỗ nào mới tìm được chứ."
Lý Quân Hiên nghĩ Lục Tiểu Thanh nếu biết có chỗ tốt như vậy, chỉ sợ là nằm mơ cũng cười tỉnh, bất quá vẫn phải nhắc nhở: "Trong khoảng thời gian này vẫn phải cẩn thận một chút, phụ vương ta cũng không phải là một người để cho người khác đùa giỡn đâu."
Tiết Khánh mỉm cười nói: "Ta đã sớm chú ý, từ lúc ở Minh Châu gặp qua ngươi, sau khi trở về ta đã bố trí sắp xếp đâu vào đấy rồi, ngay từ lúc thấy bộ dáng đó của ngươi, ta đã bắt đầu cẩn thận, tuy rằng chuyện làm ăn ở nơi đó của lão bản có chậm hơn so với những nơi khác, bất quá ở những phương diện khác ta đã sớm đưa vào hoạt động ngầm rồi, mặc cho thế lực Hà Gian vương lớn đến đâu, ta nếu đã muốn che giấu thì đừng nghĩ đến chuyện động đến ta dễ dàng như vậy."
Lý Quân Hiên gật gật đầu nói: "Như vậy là tốt rồi, ta cũng kêu Quỳnh Nhi đừng tới tìm các ngươi, để tránh chọc phải phiền toái không cần thiết. Dù sao việc buôn bán muối lậu nếu phạm phải một sai lầm cho dù là nhỏ thôi, thì cũng liên lụy đến không ít người đâu, ta nghĩ phụ vương ta cũng đang tra chuyện này từ các ngươi. Kêu Thạch Đầu ở nơi đó cẩn thận một chút, không nên để lộ ra nhược điểm gì."
Tiết Khánh tự rót cho mình một ly rượu: "Quả nhiên là tâm tư tỉ mỉ, cái cần nghĩ đều đã nghĩ đến. Chuyện đó ta cũng sớm đã nghĩ tới từ lâu, cũng đã sắp xếp người từ kinh thành đến đó rồi, bằng không ta đúng là rất lo lắng về tiểu tử Thạch Đầu quật cường này, cùng chuyện làm ăn ở chỗ Hắc Tử kia."
Lý Quân Hiên cũng tự rót cho mình ly rượu, vừa uống vừa nói: "Vẫn là Vô Diễm nghĩ chu đáo, nếu không phải là cử người già dặn như ngươi đến chống đỡ, thì chuyện làm ăn của Tiểu Thanh quả thật là sẽ xảy ra nguy cơ rất lớn, không biết chừng lúc này đây tất cả sẽ mất hết. Chúng ta hiện tại lại không tìm thấy nàng, cũng chỉ có bảo vệ tốt việc làm ăn của nàng mà thôi, bằng không đợi đến khi tìm được nàng rồi, khẳng định nàng sẽ cho chúng ta biết tay."
Tiết Khánh nhìn Lý Quân Hiên liếc mắt một cái nói: "Ta thực lớn tuổi sao?"
Lý Quân Hiên bỗng nhiên khó nhịn được cười: "Ta nhưng thật ra rất ngạc nhiên, với một người bản lĩnh như ngươi, cư nhiên lại đến làm đại chưởng quỹ cho Tiểu Thanh, thật sự là không thể tưởng tượng được, ta nghĩ hẳn là ngươi nợ Vô Diễm một nhân tình rất lớn."
Tiết Khánh ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên cao: "Ngươi nói thử xem."
"Ra tay cao minh như vậy, suy đoán chính xác như thế, ở trước bất cứ chuyện gì cũng đều bình tĩnh, kịp thời có phản ứng, hơn nữa lại ung dung, nhìn bộ dáng còn rất dồi dào tinh lực, nếu như thời gian dư dả hơn một chút, khẳng định còn có khả năng đánh trả, cao nhân như vậy, trong thiên hạ không có mấy người, ta sao có thể không nhìn ra đây."
Tiết Khánh ha ha cười nói: "Có thể làm chưởng quầy cho một lão bản thú vị như vậy, so với làm chuyện khác cho người không thú vị, càng có thể đạt được tâm ý của ta."
Lý Quân Hiên thấy Tiết Khánh phớt lờ, không khỏi thở dài một hơi nói: "Vô Diễm, thật sự rất yêu nàng."
Tiết Khánh cười nhẹ tiếp chủ đề của Lý Quân Hiên: "Ngươi cũng rất yêu nàng, nàng được hai người kiệt xuất như các ngươi yêu, là phúc khí của nàng."
Lý Quân Hiên thất thần nói: "Có thể được nàng yêu chính là may mắn."
Tiết Khánh mỉm cười nói: "Chuyện này khả năng phải tốn thêm chút thời gian, ta thấy ở trên phương diện này, lão bản của ta có vẻ như vẫn còn lơ mơ chưa được thông suốt, hoàn toàn kém xa so với phương diện kiếm tiền thiên phú của nàng."
Lý Quân Hiên lập tức bật cười nói: "Nói cũng đúng, bất quá ta ở trong lòng nàng mới chỉ đạt được chút hảo cảm, chỉ sợ lần này lại đánh trở lại vị trí xuất phát, có lẽ bởi vì ta đã làm cho nàng phải chịu khổ, nói không chừng nàng đang rất oán hận ta." Nói đến đây giọng điệu có chút buồn bã.
Tiết Khánh cười ha ha nói: "Có lẽ sẽ vậy, có lẽ sẽ không, lão bản của ta thật sự không biết một ngày suy nghĩ những cái gì, ngươi nói nàng sẽ nàng có thể sẽ không, ngươi nói nàng không, nàng có thể sẽ, dù sao không ai đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì."
Lý Quân Hiên khẽ cười một lát, lơ đãng nắm chặt tay thành quyền: "Vẫn chưa tìm thấy sao?" trong giọng nói lại để lộ ra một tia khẩn trương.
Tiết Khánh thấy Lý Quân Hiên nhẫn đến lúc này mới lên tiếng hỏi, cũng thu lại thần sắc vui cười, nói: "Không có, một chút manh mối đều không có, ta đã sai người đi tìm khắp ở khu vực địa giới Minh Châu vài lần, ta nghĩ nhất định không có ở nơi đó, khả năng ở trước khi chúng ta kịp phản ứng, liền trực tiếp đã muốn đem người mang đi, Đại Đường lớn như vậy, Hà Gian vương nếu muốn lưu đày một người, thật sự là rất dễ dàng." Vừa nói vừa nheo mắt lại.
Lý Quân Hiên cắn chặt răng nói: "Có thể hay không......"
Tiết Khánh hiểu được ý trong lời nói của Lý Quân Hiên, thấy Lý Quân Hiên không nói hết câu, liền nói: "Hẳn là sẽ không, bất quá ta nghĩ cũng không có ngày tháng tốt đẹp gì, ta đã phái người đi đến những nơi xa xôi để tìm, nếu là lưu đày sẽ không có chuyện cho ở địa giới tốt đâu, phần lớn sẽ tống đến một nơi xa xôi hẻo lánh, chính là bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức gì."
Lý Quân Hiên hít sâu một hơi nói: "Ta mấy ngày nay cũng cho thủ hạ của ta thám thính tin tức từ thủ hạ của phụ vương, cũng không nhận được một tin hữu dụng nào cả, ta nghĩ ta sẽ lại bắt tay vào làm thôi, nhất định phải biết rốt cuộc là bị đưa đến nơi nào."
Tiết Khánh nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên nói: "Thủ hạ của ngươi có thể tin được không?"
Lý Quân Hiên gật gật đầu nói: "Người không nhiều lắm, chỉ có một hai người, bất quá đều là người thề sống chết nguyện trung thành với ta, ta vẫn luôn để bọn họ ở bên người phụ vương, vốn nghĩ là muốn bảo hộ phụ vương, hiện tại xem ra lại có lợi với ta, nói không chừng còn có công dụng cũng nên."
Tiết Khánh ừm một tiếng nói: "Như vậy cũng tốt, chúng ta đi tìm như mò kim đáy bể, dù sao mục tiêu quá nhỏ địa phương quá lớn, nếu có một tin tức có vẻ chuẩn xác, thì việc tìm kiếm sẽ trở nên dễ dàng hơn, Kình Quận vương ở bên kia cũng phái người đi khắp nơi tìm kiếm, Đột Quyết, ranh giới Mạt Hạt đều đã phái người đi tìm, dù sao mấy nơi đó đúng là nơi lý tưởng để lưu đầy, bất quá không nên hy vọng quá nhiều, nếu rơi vào trong tay người ngoại tộc thật sự là rất nguy hiểm."
Lý Quân Hiên nhíu mày nói: "Cũng rất khó nói." Vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy, chậm rãi bước tới vườn hoa, trầm tư không nói gì.
Tiết Khánh uống một ngụm rượu xong lại nói: "Đúng là rất khó nói, cho nên chúng ta chỉ có mở rộng tìm kiếm, bất quá nóng vội cũng vô ích, người một ngày không tìm được, thì lại tiếp tục tìm, các ngươi cũng không cần quá nóng nảy, quan tâm quá mức ngược lại sẽ làm mất đi suy xét chính xác."
Lý Quân Hiên quay đầu nhìn Tiết Khánh nói: "Muốn không nóng lòng là chuyện không có khả năng, ta nghĩ Vô Diễm hẳn là cũng đang nóng lòng như lửa đốt, bất quá hắn so với ta bình tĩnh hơn nhiều, cho dù trong lòng vô cùng sốt ruột, vô cùng lo lắng, hắn cũng có thể đủ lý trí để đưa ra phán đoán chuẩn xác, cùng ra tay với tốc độ nhanh nhất, điểm ấy ta không bằng hắn. Ta biết nếu không có một đêm pháo hoa rực rỡ kia, các ngươi cũng sẽ bố trí tốt người đến bảo vệ Tiểu Thanh, là do ta đã làm theo ý mình quá mức rồi, vì muốn để cho Tiểu Thanh thích, cái gì cũng đều chẳng quan tâm.
Lúc này đây mới thấy sai lầm, ta sẽ không tùy tính nữa, trước kia ta tùy tính là vì không có người ta để ý, hiện tại sao có thể không biết nặng nhẹ như vậy được nữa, chẳng phân biệt được thong thả và cấp bách, cho nên điểm này ngươi không cần nhắc nhở ta cũng biết, yêu một người nếu chỉ có thể gây ra tai họa cùng phiền toái cho nàng, như vậy không bằng buông ra."
Tiết Khánh gật gật đầu nói: "Biết ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận, điểm ấy ta cũng không lo lắng, bất quá, Kim Sơn công chúa kia ngươi tính xử trí như thế nào?"
Lý Quân Hiên cười nhẹ xoay người ngồi xuống, nói: "Ta sẽ không thú, phụ vương không phải là đã trở lại kinh thành đi chuẩn bị cho ta, cầu hoàng thượng hạ chỉ hay sao? Trong khoảng thời gian này ta đủ dùng."
Tiết Khánh a một tiếng nhìn Lý Quân Hiên, Lý Quân Hiên cười cười nói: "Ta đã gửi tin nhờ Vô Diễm đi tìm Thiên Vũ hỗ trợ, lần này phụ vương ta khó có thể cầu được hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, bất quá cũng không thể phòng ngừa phụ vương cầu được thánh chỉ, cho nên còn muốn nhìn xem Thiên Vũ phát huy như thế nào đã, ta nghĩ có Vô Diễm hỗ trợ Thiên Vũ sẽ giúp ta giải quyết."
Tiết Khánh mỉm cười nhìn Lý Quân Hiên nói: "Quyết thắng cùng vạn dặm bên ngoài, Hà Gian vương cho dù có là nhân vật lợi hại đến cỡ nào, chính là hắn đã xem thường những người còn trẻ tuổi như các ngươi, có lẽ lần này sẽ bị ngã một cú đau đây, bất quá ngươi cũng đừng buông lỏng, dựa vào giao tình của Hoàng Thượng cùng Hà Gian vương, cho dù phụng bồi một công chúa, Hoàng Thượng nói không chừng cũng sẽ hạ chỉ."
Lý Quân Hiên mỉm cười nói: "Ta biết, cho nên ta xuống tay phải nhanh, cho dù Hoàng Thượng muốn kiên trì hạ chỉ, ta cũng muốn kéo dài làm cho người quên hạ chỉ."
Tiết Khánh nâng ly rượu lên: "Quân Hiên, ta phát hiện ngươi rất tín nhiệm Vô Diễm, ngươi chớ quên, hắn là tình địch của ngươi, Vô Diễm làm tất cả đều là vì lão bản của ta, ngươi chính là mối uy hiếp lớn nhất của hắn, mà sự tồn tại của ngươi cũng chính là mối uy hiếp của hắn, một khi ngươi cưới thê tử, như vậy các ngươi có thể ngang hàng nhau, có lẽ coi như không phải ngang hàng, ngươi nói xem Vô Diễm sẽ thật tình giúp ngươi sao?"
Lý Quân Hiên nhìn thoáng qua Tiết Khánh vẻ mặt thú vị nhìn mình, cong cong khóe miệng nói: "Nếu Vô Diễm là người như vậy, ngươi vì sao còn muốn bán mạng cho hắn? Ta tin tưởng ngươi nếu không đồng ý, trên đời này cũng không có người nào có thể bức bách ngươi, huống chi ngươi lại tận tâm tận lực giúp Tiểu Thanh như thế."
Tiết Khánh cười khẽ lên nói: "Ngươi nhìn thật kỹ càng."
Lý Quân Hiên tựa lưng vào ghế dựa nói: "Vô Diễm là đối thủ, là bằng hữu, là tri kỷ, ta biết ta thắng hắn ở chỗ ta chưa thú thê tử, mà Vô Diễm thắng ta ở chỗ là hắn đã đi vào trong lòng của Tiểu Thanh, nếu chúng ta ở vị trí giống nhau, ta khả năng căn bản không còn là tình địch của Vô Diễm nữa, chỉ có thể cả đời này làm bằng hữu của Tiểu Thanh mà thôi, nhưng là trên đời này không có nếu, cho nên ta cũng sẽ không có giả thiết.
Vô Diễm không phải là người như vậy, ta hiện tại mới phát hiện Vô Diễm một mực yên lặng làm tất cả vì Tiểu Thanh, lại không nói bất kỳ lời nào cho Tiểu Thanh biết, Vô Diễm chính là muốn bảo vệ nàng thật tốt, ta có thể lý giải hành động này của Vô Diễm chính là chỉ cần Tiểu Thanh vui vẻ, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ, bởi vì ta cũng giống hắn. Loại cảm tình này đã sâu đến mức không cần hồi báo, không cần nàng biết, chỉ cần nàng sống một cuộc sống thật sự hạnh phúc là được, ta nghĩ hôm nay nếu đổi lại là Vô Diễm tìm ta hỗ trợ, ta cũng sẽ không nói hai lời liền giúp, bởi vì chúng ta đều hy vọng Tiểu Thanh hạnh phúc, mặc kệ cuối cùng ai có thể làm bạn bên nàng cả đời, chúng ta đều chỉ cần nàng hạnh phúc là được."
Tiết Khánh thấy khóe miệng Lý Quân Hiên toát ra một tia kiên định, đột nhiên cười nói: "Nếu có một ngày lão bản của ta không chọn ngươi, vậy ngươi có cho rằng buông tha công chúa là đáng giá hay không?"
Lý Quân Hiên khẽ nhấp một ngụm rượu, nói: "Đây là chuyện trên thế gian này không có gì đáng giá hay không đáng giá, chỉ có nguyện ý hay không muốn, ta buông tha cho công chúa không phải bởi vì Tiểu Thanh, mà là bởi vì ta không thích nàng, cho nên ta không muốn thú nàng, nếu Tiểu Thanh cuối cùng không có lựa chọn ta......"
Tiết Khánh thấy Lý Quân Hiên trầm mặc nhìn bầu trời đêm, cũng không quấy rầy hắn, chính là lẳng lặng ngồi ở một bên uống rượu, nửa ngày Lý Quân Hiên nhìn trời đêm nói: "Ban đầu ta nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ sống không bằng chết, nhưng là trải qua biến cố lần này, ta biết chỉ cần Tiểu Thanh hạnh phúc, ta liền hạnh phúc, nếu người có thể làm cho nàng hạnh phúc không phải là ta, như vậy chỉ cần nàng hạnh phúc, ta cũng liền không oán không hối."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...