Siras và đồng bọn vì làm việc ác nên nhận lấy sự trừng phạt thích đáng của Quân Đoàn Gaia, thông qua đó, Quân Đoàn Gaia thể hiện sự khoan dung của mình, khiến mọi người kính trọng Quân Đoàn hơn.
Chad và Edgar liều mình cứu lấy Naela khỏi cái chết từ những kẻ xấu xa vô nhân tính, họ vừa được chiêu mộ thẳng vào Quân Đoàn Gaia vừa nhận được phần thưởng xứng đáng từ Giáo Đình, đối với họ, năm mươi ngàn viên linh thạch hạ phẩm là một con số trên trời, tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đó thì chưa bằng với hành động nhân nghĩa của họ.
Thanh Vũ tính toán rất kỹ lưỡng, hắn muốn làm một việc gì đó thật hoàn mỹ không một chút tỳ vết, không để lại những hậu quả khôn lường.
Như sự việc trên, Thanh Vũ không thể nào ban thưởng quá nhiều cho Chad và Edgar, tiền tài động lòng người, bọn họ sở hữu quá nhiều tiền tài khiến họ trở thành mục tiêu của kẻ xấu, mà năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm còn ở trong vòng an toàn, một con số vừa đủ.
Khi nghe Rinka nói lên những quyết định sắp tới của Quân Đoàn, một sự thay đổi lớn khiến nhiều người bị ảnh hưởng theo đó.
Đầu tiên, mọi người cảm thấy vui mừng vì những chính sách tới đây sẽ tạo ra điều kiện tốt cho họ, như việc kiếm thêm tài nguyên từ cuộc viễn chinh, hơn thế nữa, còn có rất nhiều nạn dân ở ngoài kia, họ có thể tìm kiếm nạn dân rồi đưa nạn dân về đây, sau đó nhận lấy phần thưởng kết xù mà không cần thiết phải quan tâm đến những vấn đề tiếp theo.
Như việc ăn ở của các nạn dân, họ không cần phải làm gì hết, tất cả mọi việc đều có Giáo Đình lo lắng, Giáo Đình sẽ an bài những nạn dân một cách thỏa đáng.
Tuy nhiên, niềm vui sướng đến nhanh và nó cũng bị dập tắt nhanh như là một cánh hoa rơi xuống từ trên thân cây, mọi người thất thần đứng yên, họ vừa nhận ra một thứ gì đó mà họ đã quên mất.
Đúng rồi, thứ đó gọi là nhân tính!
Quân Đoàn Gaia và Giáo Đình vừa cam kết mua thứ tình cảm kia bằng một giá trị thực! Nhân tính của họ rẻ đến thế ư? Tại sao họ lại cảm thấy mừng vì nhân tính mình lại bị mua một cách dễ dàng như vậy?
Tại sao? Một câu hỏi hiện ra trong đầu mọi người. Giáo Đình mua tình yêu thương giữa người với người, một thứ có thể nói là vô giá, và cũng có thể là chẳng đáng một đồng nào. Họ vứt bỏ thứ tình cảm kia bằng đôi mắt lạnh nhìn các nạn dân khốn khổ cầu sinh rồi chết đi trong nỗi sợ hãi tột cùng, họ quay lưng đi khi thấy một người bị đánh đập tàn nhẫn vì trộm lấy một cái bánh bao cho con mình, và còn nhiều nữa, nhiều đến nỗi họ không nhớ rõ, vì họ căn bản không để những chuyện đó trong lòng…
Có lẽ, hoàn cảnh sinh hoạt làm họ trở nên như thế, khiến họ mất đi thứ cảm xúc mà đáng lẽ ra một con người phải có, phần con đã trỗi dậy và chiếm toàn bộ, phần người bị đẩy vào vực sâu vô tận rồi chìm nghỉm trong cái lạnh thấu xương và bị quên lãng.
Từ lúc nào? Từ bao giờ? Họ tự hỏi lòng mình bằng nhiều câu hỏi, và họ không nhớ rõ nữa, sau cùng, mộ nụ cười tự giễu hiện trên khuôn mặt cay đắng, trái tim họ thắt lại đau khổ vô cùng.
Nhân tính của họ đã bị đánh thức và bị mua đi một cách nhục nhã bằng thứ đồng tiền đầy mê hoặc kia!
Tại sao một hành động giúp đỡ giữa con người với nhau lại có thể bị định giá bằng tiền vậy?
Đã nhiều lần, họ nhìn thấy con người đói khổ vô vọng cầu xin họ một miếng ăn dặn lòng, cái mà con người đói khổ kia nhận được chỉ là một sự thờ ơ vô cảm không hề thuộc về con người. Lúc đó, mọi người cho rằng từ chối là quyết định đúng nhất, khi nào họ có thừa thức ăn rồi mới cứu giúp những người đói khổ.
Bây giờ thì, cái ý nghĩ kia đã bị xé toạc như một tờ giấy úa vàng mục rữa, ở thời điểm này, họ có làm theo ý định đó sao? Dù họ dư ăn, dư mặc, thậm chí là dư sức cứu người, họ vẫn từ chối bằng một lý do nào đó thật nhảm nhí.
Cái phần người kia đã bị giết chết như thế đó. Trong những thời gian vừa qua, họ nhận lấy không biết bao nhiêu ơn huệ từ Giáo Đình, họ được cứu giúp không biết bao nhiêu lần, và bây giờ, Giáo Đình lại dùng cái giá lớn để mua đi thứ không đáng tiền mà họ quên mất từ rất lâu rồi.
Nhục nhã! Đau khổ! Hận bản thân mình, đủ loại cảm xúc ngập tràn trong cơ thể nhỏ nhoi giữa thế giới tàn khốc, một lần, lại một lần, họ thất bại, thất bại và thất bại, đến giờ khắc này, họ vẫn thất bại, dù cuộc sống tốt đẹp đến mấy, họ mất đi nhân tính của con người đã định sẵn rằng họ sẽ thất bại và thảm hại đến nhường nào.
“Tại sao mình lại trở nên như vậy?” Một người đàn ông ôm đầu nói, ánh mắt mê mang và sợ hãi, rõ ràng ông ta vừa nhận ra được ông ta không có tư cách gọi mình là một con người, hành động của ông ta hoàn toàn thuộc về loài sinh vật man rợ ngoài kia.
“Chúng ta thảm hại đến mức đó sao?” Một người thanh niên lẩm bẩm, hắn nghĩ rằng Giáo Đình đã hết cách cải biến mọi người và cuối cùng quyết định dùng giá trị để mua nhân tính. Khi nghĩ đến đây, người thanh niên đau khổ không thôi.
Rõ ràng, đó là một tin tức tốt, nhưng hàng chục ngàn người im lặng đến nỗi âm thanh của một chiếc lá kêu xào xạc vọng rõ vào tai họ.
“Con người chưa bao giờ cảm thấy đủ.” Anne nhỏ giọng nói, cô đồng cảm với mọi người, và cô cảm thấy may mắn vì cô nhận ra được thứ quan trọng nhất.
“Đây là Quân Đoàn Gaia và Giáo Đình, họ chỉ có một ước muốn đơn thuần khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn mà thôi.”
“Tôi chắc chắn phải gia nhập vào Quân Đoàn Gaia, họ không những là ân nhân của tôi, mà họ còn là những con người cao thượng.”
Cái khung cảnh bình yên tại Thập Linh Hỏa thành từ trước đến giờ chỉ là một cái vỏ bọc mỏng manh không hơn không kém. Và tại thời điểm này, cái vỏ bọc kia vừa bị xé rách bởi Giáo Đình. Chỉ với một ngày ngắn ngủi, từ cuộc viễn chinh cho đến việc Nathan chết và rồi đến sự việc trên, mọi người không dám ngẩng đầu lên nữa, họ cúi xuống và nhìn mặt đá lạnh lẽo, cuối cùng nghĩ về con người thật mà họ đã đánh mất.
“Chuyện gì vậy?” Thanh Vũ ngạc nhiên hỏi, vì sao mọi người không vui vẻ khi có một công việc dễ dàng đến thế? Với một hành động giang tay và cứu giúp nạn dân, họ đã có một phần thưởng lớn.
“Họ vừa tỉnh ngộ và họ cũng thất vọng về bản thân mình.” Mặc Hàn nhìn vậy, ông ta nói nhỏ như trả lời câu hỏi của Thanh Vũ.
Thanh Vũ, Rinka, Richard, Dieter, và một số người thuộc thành viên của Quân Đoàn Gaia đều không thể hiểu được, vì mỗi người làm việc một cách hết mình, không thẹn với lương tâm, dù Giáo Đình không đưa ra phần thưởng thì họ vẫn giúp đỡ nạn dân với nụ cười rạng rỡ trên môi và một chút thỏa mãn ở trong lòng.
Mặc Hàn thở dài nói: “Nếu nhân tính của mọi người bị mua đi thì mọi người sẽ cảm thấy thế nào?”
“Thứ vô giá mà cũng lại không đáng giá nhất, nhân tính, họ vừa bị chúng ta mua đi đó.”
Thanh Vũ hiểu ra, hắn là người tận mắt nhìn thấy sự vô cảm của các cư dân, họ chỉ đứng xa xa và nhìn Naela cận kề cái chết, khiến Thanh Vũ phẫn nộ mà không thể làm gì, nào ngờ một quyết định mà Thanh Vũ nghĩ ra nhằm thôi thúc bọn họ làm việc tốt lại gây ra một lực trùng kích mạnh đến thế.
“Họ có thể nhận ra sự thảm hại và sai lầm của bản thân là chuyện tốt.” Thanh Vũ nói nhỏ. Các Quân Đoàn Trưởng và Phó Đoàn Trưởng cùng một số thành viên ở gần trầm mặc không lên tiếng, vì họ cảm thấy mọi người bên dưới quá đáng thương.
Mặc Hàn cảm thấy cứ để mọi người như vậy là không ổn chút nào, hắn mỉm cười và cố ý dùng Quang Minh linh lực đề cao giọng nói: “Chúng ta là con người, không phải loài sinh vật hung tàn không có lý trí, vì vậy, chúng ta phải đoàn kết, càng nhiều người càng có sức mạnh vượt qua khó khăn, trở ngại, chỉ cần mọi người không thẹn với lương tâm, thì Giáo Đinh và Quân Đoàn Gaia vĩnh viễn là chỗ dựa của mọi người, chúng tôi sẽ hỗ trợ mọi người hết mình, nào hãy vui lên đi, nỗi hận thù vừa được báo xong, bây giờ chính là thời điểm nên ăn mừng, Giáo Đình sẽ chiêu đãi tất cả mọi người tại quảng trường, hãy ăn một bữa thật no, hãy cười thật rạng rỡ, ngày mai, còn có nhiều thứ đang chờ đợi chúng ta đương đầu.”
Giọng nói như thiên âm vang vọng vào tai của mọi người, âm thanh đó ẩn chứa một lực lượng kỳ lạ, khiến cho họ hiểu ra được việc làm bây giờ là gì, đây không phải là lúc tự trách, là lúc hối hận vì bản thân, mà đây là lúc nên ăn mừng vì họ vừa tìm lại thứ gọi là nhân tính.
Những con người lạc lối vừa tìm đến mục đích của chính mình! Lần lượt, hơn mười ngàn người nhìn tới các thành viên của Quân Đoàn Gaia và Giáo Đình bằng ánh mắt cảm kích biết ơn, pha lẫn một chút kính trọng.
“Nào, mọi người hãy theo ta, bữa tiệc đã bắt đầu rồi đấy.” Mặc Hàn cười nhạt nói, sau đó hắn liền tỏa ra một luồng ánh sáng giữa bầu trời đêm, rồi dẫn đầu đi đến quảng trường, mọi người giật mình tỉnh lại, dòng người đổ xô đi theo sau lưng của Mặc Hàn. Phải nói, bữa tiệc kia rất quan trọng, tu vi của họ sẽ tăng cao khi ăn các loại thức ăn cao cấp đầy năng lượng.
Buổi tế điện vong linh đã kết thúc như thế, vài thành viên Quân Đoàn lấy đi xác của ba con bọ ngựa khổng lồ rồi đem chúng đến nhà bếp nấu canh, mỗi một con đều có tu vi Tam Dương kỳ trở lên, chúng chính là một nguồn dinh dưỡng béo bở không thể bị lãng phí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...