Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 9:
 
Thay giày xong, Bạch Lộ xỏ đôi dép mềm vào rồi đi đến bên chân Cảnh Ngôn. Cô khuỵu gối nhẹ đá anh.
 
"Có đi tắm không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không đi. . ." Cảnh Ngôn cau mày khẽ từ chối: "Em tắm trước đi, anh lát nữa."
 
"Vâng." Bạch Lộ gục gặc, ngẫm nghĩ rồi đi vào bếp nấu một ấm nước cho anh.
 
Tẩy trang, thay đồ, loay hoay cả một buổi. Bạch Lộ tắm xong ra đến bếp thì nước đã sôi, cô lấy mật ong từ trong tủ lạnh, khuấy với nước rồi bưng một ly ra.
 
Tóc tai còn ướt sũng quấn lại trong khăn, trong phòng có lò sưởi. Bạch Lộ mặc bộ đồ ngủ tay dài bình thường , rất thoải mái, xem ra bộ quần áo khá rộng.
 
Bạch Lộ gọi Cảnh Ngôn vài tiếng, anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt đen vô cùng sâu thẳm, một lúc sau đã trở lại trầm tĩnh như thường ngày.
 
"Anh uống chút nước mật ong giải rượu này."
 
"Ừm." Cảnh Ngôn vùng dậy, cúi đầu uống hơn nửa cốc nước trong tay Bạch Lộ, một hồi lại nằm xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ngủ được mấy phút, lại xoa xoa ấn đường rồi bò dậy: "Anh đi tắm đây."
 
"Vâng." Bạch Lộ ngồi xếp bằng trên thảm sấy tóc, không nhìn thấy gì đáp lại một tiếng.
 
Sấy khô cả mái tóc mất chừng mười phút, ngón tay Bạch Lộ chải một đường từ gốc đến đuôi tóc, mượt mà, mềm mại. Cô mỉm cười hài lòng, cất lại máy sấy.
 
Khi chuẩn bị lên giường, Cảnh Ngôn mới mặc đồ ngủ vào, tóc đã khô, bồng bềnh mềm mại, mặt mày tuấn tú, da dẻ trắng mịn, như một viên ngọc quý thượng hạng.
 
Anh mở chăn lên giường.
 
Bạch Lộ dịch sang bên cạnh, chừa chỗ rộng cho anh. Cảnh Ngôn ngừng lại, liếc nhìn sang cô một cách khó mà nhận ra.
 
Bạch Lộ không kìm được rụt vai lại.
 
Phòng lúc này đã tắt đèn, đầu giường chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ màu cam. Ánh sáng nhẹ dễ chịu, căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của nhau.
 
Trong chiếc chăn ấm, gần như có thể cảm nhận được hơi ấm gần kế bên.
 
Người Bạch Lộ có chút cứng đờ.

 
Bỗng một giây sau, một bàn tay to bên cạnh nhẹ vắt sang eo cô, Bạch Lộ thở nhẹ một tiếng, cả người bị kéo vào lòng Cảnh Ngôn.
 
Hơi thở nóng ấm cùng với đôi môi mềm mại chạm vào, môi lưỡi quyện lấy nhau. Tâm trạng rối bời dần dần bình tĩnh lại, trở nên ngoan ngoãn nghe lời theo.
 
Bàn tay chậm rãi lướt trên người cô, đồ ngủ dần được cởi ra. Cảm xúc bị chi phối từng chút một dâng tràn, lạ lẫm, nóng ran, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
 
Cảnh Ngôn lật người Bạch Lộ lại, nửa mặt áp vào chiếc gối mềm, ngón tay trắng muốt thon dài nắm chặt lấy mép gối.
 
Cảnh Ngôn hôn lưng cô, từ sau gáy đến bả vai rồi xuống đến đôi xương cánh bướm càng lúc càng gồ lên vì cô siết chặt người lại.
 
Dường như anh rất yêu chỗ đó, đôi môi cùng chiếc lưỡi mềm mại không ngừng lưu luyến bên trên, động tác ngón tay dịu dàng vén mái tóc dày đen nhánh của cô sang một bên.
 
Sau đó tập trung cắn nhẹ, liếm mút, dùng đôi môi mềm mại hôn lên mảnh da thịt trắng ngần.
 
Bờ vai Bạch Lộ không kìm được run lên, cô vùi cả mặt vào gối, ngón tay càng lúc càng siết chặt. Miếng bọc vải bị cô bấu chặt cứng trong lòng bàn tay.
 
Song trên môi vẫn phát ra tiếng khẽ rên khó mà kiềm chế được.
 
Cuối cùng anh cũng kết thúc cái cực hình này.
 
Bạch Lộ còn chưa thả lỏng người, thì một cảm giác đau đớn như bị xé rách từ bên dưới truyền đến, trong phút chốc nước mắt tuôn tràn. Cảnh Ngôn biết rõ, ngừng lại, giữ thẳng toàn thân rồi bắt đầu hôn cô.
 
Bạch Lộ kìm không được mà nức nở, đưa tay ngược lên đẩy anh, bên tai vang lên âm thanh trầm khàn quen thuộc, chịu đựng và kiềm chế.
 
"Đừng động đậy."
 
"Lát nữa sẽ tốt thôi, ngoan. . ."
 
"Đau quá." Bạch Lộ nhíu mày, nước mắt ướt đẫm hàng mi.
 
Cảnh Ngôn nâng mặt cô ra khỏi gối, sau đó cúi người nhẹ hôn lên môi cô, chiếc lưỡi mềm mại đảo qua lại từng ngóc ngách trong miệng cô.
 
Tay mân mê khắp những chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô.
 
Bạch Lộ đầu óc trống rỗng, nhắm mắt lại, giống như bị hút cạn dần ý thức, một cảm giác lạ quấn quanh lấy toàn bộ cơ thể.
 
Ngay khi Cảnh Ngôn bắt đầu cử động, Bạch Lộ chỉ thấy toàn thân mềm nhũn ra, mặc kệ anh làm gì thì làm.
 
Khoái cảm kì lạ từ đâu đó dâng lên, cô quắp chặt ngón chân, thở dốc rên rỉ một cách bất lực.

 
Rơi vào khờ dại, ngẩn ngơ, không biết bao lâu thì người phía trên mới ngừng lại, nhầy dính nóng hổi , trơn ướt và lạ lẫm, cơ thể Bạch Lộ kìm không được run lên dữ dội.
 
Cảnh Ngôn vùi đầu vào cổ cô thở gấp mãnh liệt.
 
Hai cơ thể vẫn quấn chặt lấy nhau, song sự thân mật lúc này ấm áp và yên bình hơn vừa nãy. Hai người bình tĩnh lại trong chốc lát, Bạch Lộ nhịn không được nhúc nhích.
 
Bàn tay nhẹ nhàng xoa tới lui trên lưng cô dừng lại.
 
Ngón tay Cảnh Ngôn khẽ luồn qua tóc cô.
 
"Em có sao không?" Anh khẽ hỏi, giọng nói khàn đặc.
 
Bạch Lộ khó chịu nói: "Không thoải mái, em muốn đi tắm."
 
"Anh mở nước nóng giúp em nhé." Cảnh Ngôn nói xong trở người bước xuống giường, lát sau đi đến bế Bạch Lộ ra khỏi chăn, trực tiếp đặt trong bồn tắm.
 
Trải qua chuyện vừa rồi, mức độ thẳng thắn đối diện đã không còn làm người ta ngượng ngùng nữa, ngâm mình trong nước ấm, dường như những đau mỏi, mệt nhọc đang từng chút một tan biến.
 
Bạch Lộ tựa đầu lên thành bồn tắm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
 
Cảnh Ngôn nhanh chóng tắm nước ấm dưới vòi sen bên cạnh, sau khi lau khô người mặc lại đồ, anh đưa tay vào bồn tắm, mặt nước khẽ gợn, cái người đang nhắm mắt kia trong chốc lát mở mắt ra nhìn anh chằm chằm.
 
"Anh thử nhiệt độ nước một chút." Cảnh Ngôn khẽ cười, Bạch Lộ sau khi trừng mắt nhìn anh thì nhắm mắt lại.
 
Ánh mắt kia như đang trách hờn. Trong mắt là ánh nhìn mờ đặc hơi nước, đung đưa chuyển động, đen nhánh trong trẻo vô cùng trêu ngươi. Cảnh Ngôn ngượng ngùng phát hiện ra bản thân lại phải cứng rắn rồi.
 
Anh lập tức nhìn sang chỗ khác, ngại ngùng nói: "Lát nữa nước nguội thì em phải ra mau đấy."
 
Dứt lời, anh lập tức đi ra, né khỏi căn phòng quyến rũ mê hoặc kia.
 
Bạch Lộ thỏa chí ngâm trong bồn nước ấm, xoa dịu đi ít nhiều sự khó chịu vừa nãy, bên cửa có để sẵn quần áo sạch, chắc là của Cảnh Ngôn mang đến.
 
Khi Bạch Lộ mặc xong đồ bước ra, Cảnh Ngôn đang nhắm mắt ngủ trong chăn vẻ mặt thật bình yên. Chiếc đèn ngủ màu cam tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu lên gương mặt anh lộ ra vẻ ấm áp vô cùng.
 
Bạch Lộ vòng qua đầu giường bên khác trèo lên.
 
Sau đó cẩn thận từng tí một phủ chăn lại.

 
Khi đang vừa hành động, vừa âm thầm nhìn Cảnh Ngôn, cả căn phòng đã trở nên tối om, chỉ còn nghe thấy tiếng lạch cạch.
 
Bạch Lộ bị kéo vào lòng quen thuộc.
 
Cảnh Ngôn ôm cô từ phía sau, đầu dụi vào cổ cô một hai cái rồi không có động tĩnh gì nữa.
 
Cả người Bạch Lộ cứng ngắt chậm rãi từ từ rồi nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
 
Thật xứng với tên gọi đêm tân hôn.
 
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Lộ bị đánh thức.
 
Cảnh Ngôn vẫn đang ở tư thế ngủ đêm qua, hành động vừa nhanh vừa mạnh, còn chưa hết buồn ngủ thì đã bị thay thế bằng cảm giác sảng khoái lần lượt kéo đến.
 
Bạch Lộ có chút bực bội, không biết là vì sự suồng sã của anh hay là vì bản thân mình không hăng hái, cả người lúc này vẫn cứ vô cùng sung sướng.
 
Cảm xúc không có chỗ trút ra, cô dứt khoát nhấc bàn tay đang đặt trên eo mình rồi đưa lên môi, cắn thật mạnh vào những ngón tay trắng thon ấy.
 
Ở trên đầu phát ra tiếng hít hơi, Cảnh Ngôn trong chốc lát phản ứng mạnh hơn, tay chân Bạch Lộ mềm nhũn ra, hàm răng lại cắn sâu xuống.
 
Cảnh Ngôn nheo mắt tách miệng cô ra khỏi rồi rút tay ra, tiếp đến trở người đè Bạch Lộ xuống dưới, bàn tay nắm lấy hai cổ tay cô đặt lên đỉnh đầu rồi dùng sức gập chân cô lại.
 
Gần như đấu đá loạn xạ trên người cô.
 
"Đồ. . . chết tiệt."
 
Bạch Lộ cắn chặt răng, chốc chốc mắng mỏ. Cảnh Ngôn khẽ cười, khóe mắt đo đỏ.
 
"Chỉ muốn làm loạn với em."
 
Hai người dường như ầm ĩ đến khi trời sáng bửng, may mà cả căn nhà chỉ có bọn họ, không sống chung với cha mẹ hai bên.
 
Bạch Lộ điềm tĩnh đi rửa mặt, ăn sáng, nhìn sang Cảnh Ngôn ở phía đối diện đang thoải mái chơi điện thoại, cong miệng lên.
 
"Tối nay anh ngủ sô pha."
 
"Đùa gì thế?" Cảnh Ngôn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt đen láy ngập tràn kinh ngạc. Mỗi một biểu cảm như đang trách mắng sự vô lý của cô.
 
"Anh không tiết chế lại gì cả, em chịu không nổi." Giọng nói Bạch Lộ nhẹ nhàng, bình thản, ánh mắt lạnh như nước trong phút chốc dập tắt sự tức giận của Cảnh Ngôn.
 
Bỗng nhiên có cảm giác bị người khác nắm gọn trong tay.
 
Cảnh Ngôn gần như khẽ van xin.
 
"Lần sau anh nhất định sẽ kiềm chế bản thân, chúng ta mới cưới nhau hôm qua, hôm nay đã cho anh ngủ sô pha thì tàn nhẫn quá. . ."

 
"Lộ Lộ. . ." Cảnh Ngôn ngước mắt làm như đáng thương nhìn Bạch Lộ.
 
Bạch Lộ lẳng lặng hít một hơi thật sâu, lạnh lùng, mặt không có chút cảm xúc nào.
 
Nhưng chỉ vài tháng ngắn ngủi, Cảnh Ngôn đã rất biết tự hạ mình.
 
Bạch Lộ cứng rắn, ngang ngạnh, trước giờ luôn thích nhỏ nhẹ. Nếu Cảnh Ngôn tức giận hung hăng, Bạch Lộ nhất định sẽ kiên quyết đuổi anh ra ngoài, vậy mà bây giờ. . .
 
Đối diện với người đó, mở to hai mắt long lanh nhìn cô, đôi môi phớt hồng ấm ức khẽ mấp máy, nhíu mày, tóc mái che vầng trán.
 
Xem chừng vô hại và không có ý tấn công.
 
Ngược lại còn giống như cô đang ức hiếp người ta.
 
Bạch Lộ nhìn xuống, "ừm" một tiếng vô cùng lạnh lùng.
 
Cảnh Ngôn còn chưa kịp phấn chấn thì chỉ thấy Bạch Lộ vẫn vẻ mặt không cảm xúc nói tiếp.
 
"Không ngủ sô pha cũng được, nhưng không được tái phạm."
 
Vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng đi kèm với câu nói thẳng thừng như vậy có sức hấp dẫn kỳ lạ. Trong lòng Cảnh Ngôn có chút ngứa ngáy nhưng lại chỉ có thể kìm nén lại mà gật đầu.
 
"Được, anh hứa sẽ ngoan."
 
Bạch Lộ tin vào sự ma mãnh của anh.
 
Hai người đều có ba ngày nghỉ kết hôn.
 
Gần đến Tết, công ty nào cũng có nhiều việc, tuần trăng mật được dời qua năm sau.
 
Ba ngày này được nghỉ ngơi ở nhà.
 
Bạch Lộ gần như thay đổi mọi cách vì bị anh làm khó.
 
Dù cho ban ngày có nói lời thề thốt, khôn khéo bao nhiêu thì đến đêm lại muốn dốc sức nũng nịu, chơi xấu, ngang ngược, tất cả đều được dùng đến.
 
Bản thân Bạch Lộ năm lần bảy lượt lại là một người chưa trải qua trêu chọc. Cảnh Ngôn hôn một chút, mân mê một hồi thì lại mềm nhũn ra, cuối cùng chỉ có thể thuận theo để anh muốn làm gì thì làm.
 
Sau khi kết thúc ngày nghỉ vừa đi làm lại, đồng nghiệp trong đài truyền hình xôn xao Bạch Lộ sao lại trở nên xinh đẹp, nhất là cả người ra dáng phụ nữ hơn hẳn, chỉ là trên mặt hình như có chút hốc hác.
 
Bạch Lộ đành phải cười giả lả qua loa một hai câu, trong lòng lại mắng Cảnh Ngôn rất nhiều lần.
 
Vì ngoan của anh đây.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận